Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“A Âm, đồ ăn đến rồi, mau đến ăn nào!”
Giang Ngọc Cần vừa gọi cô vừa cầm bánh đến cho cô. Những hài tử còn lại ở trên xe cũng đều rất ngoan ngoãn, nếu như xảy ra một trận tranh giành như bầy ong vỡ tổ thì cô thực sự không thể nào biết được sẽ làm sao.
“Ăn xong uống chút nước rồi lại ngủ, nếu không thì buổi tối cũng không có nước để uống đâu!”
Bảo Âm nhận lấy phần bánh, cố kìm nén sự kích động mà liếm đôi môi khô khốc nhẹ giọng trả lời “Dạ!“.
Cô xem rồi, những hài tử xung quanh đều đã bắt đầu ăn bánh, cái bình nước ấm cũng bị đem đến chuyền tới chuyền lui trong tay bọn họ. Nhưng bọn họ đều rất tự giác, một người chỉ uống hai hớp, dù sao thì nước trong bình cũng là để cung cấp cho tất cả mọi người ở trên xe.
Cô rất đói, lại càng khát hơn. Phần da môi cũng đã bắt đầu bị nứt nẻ, nếu như lại không được uống nước, ngày mai chắc chắn muốn mở miệng cửa động cũng sẽ không thể nào được nữa.
Trước mắt cũng có hạn, cô cũng không khác người, sau khi ăn một ít bánh cũng đi đến uống nước, cuối cùng cô cũng đã có chút cảm giác no, vừa xoay người đã thấy bọn Tiểu Hoa đang sững sờ mà nhìn chằm chằm vào bản thân mình.
“A Âm, ngươi ăn hết bánh rồi, ngày mai sẽ ăn gì đây?”
Bảo Âm: “...”
Miếng bánh nhỏ như vậy lại có thể là lương thực của ngày mai nữa sao?