Nhật Ký Làm Giàu Trên Thảo Nguyên

Chương 27: Chương 27: Hoa hẹ (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Triều Lạc rất muốn đi góp vui, nhưng lại sợ muội muội ở một mình trong lều sẽ nhàm chán. Rối rắm một lát, con bé bèn dứt khoát vén rèm cửa lên, ngồi ở cửa vừa nhìn bóng dáng bận rộn của cha và đại ca ở nơi xa, vừa trò chuyện với muội muội.

“Đại ca sắp có lều riêng của mình, thật sự ngưỡng mộ huynh ấy quá. Tỷ cũng muốn có lều của mình, nhưng nương nói vậy phải chờ đến khi tỷ đính hôn mới được. Thật muốn mau chóng đính hôn quá!”

Bảo Âm: “...”

Bé à, ngươi mới mười một tuổi thôi, nghĩ nhiều quá rồi...

Hai tiểu tỷ muội ngồi xổm ở cửa lều, sau khi lẩm nhẩm trò chuyện một lúc lâu thì Trác Na mới làm xong công việc trên tay, trở lại trong lều. Nàng ấy vừa về đến lều thì đã thấy dáng vẻ trông mong của hai nữ nhi, trong lòng không khỏi trở nên mềm mại.

“Thôi được rồi, muốn xem thì cứ xem đi. A Âm con tới quấn miếng vải này lên đầu, rồi mặc thêm một chiếc áo nữa.”

Tuy rằng lang trung cũng không yêu cầu nhiều như vậy, nhưng cẩn thận vẫn hơn. Dù nàng ấy không tinh thông y thuật, nhưng cũng biết chứng hàn không phải là bệnh vặt với nữ tử. Điều này liên quan đến chuyện cả đời sau này.

“Cứ đứng ở đống cỏ khô bên kia xem là được rồi, lều nhỏ vẫn chưa dựng xong. Trên đất có rất nhiều đồ vật linh tinh, chút nữa lại vấp phải bị ngã thì không hay.”

“Con biết rồi ạ!”

Hai đứa bé ngoan ngoãn đáp lời, sau đó mới tay trong tay chạy ra ngoài.

Lúc này, lều nhỏ đã dựng được một nửa, nhìn ra được nó chỉ to già nửa chiếc lều trong nhà. Nhưng cũng dư dả cho một mình Đạt Cách ở.

“Ồ, Đạt Cách của chúng ta sắp có lều nhỏ riêng của mình rồi!”

“Ba Nhã Nhĩ thúc thúc!”

Đại Cách nhìn thấy người đến rất đỗi vui mừng, Ba Nhã Nhĩ thúc thúc là người vào nam ra bắc biết rất nhiều câu chuyện thú vị. Là một trong những thúc thúc mà thằng bé thích nhất, nhưng tiếc là một năm chỉ để thảo nguyên có hai lần.

“Ba Nhã Nhĩ thúc thúc, mau tới xem chiếc lều nhỏ của con! Sắp dựng xong rồi!”

Cáp Nhật Hồ đang dựng lều, cả người đầy mồ hôi, vừa nhìn thấy huynh đệ tới thì lập tức kéo hắn làm cùng.

“Tới vừa lúc, mau cùng dựng lều cho thằng bé, ta còn có việc phải làm nữa.”

“Được rồi, được rồi, được rồi, tới ngay đây.”

Ba Nhã Nhĩ tuân lệnh cởi áo ngoài ra rồi bắt đầu làm việc. Khung lều đã được dựng xong, bây giờ chỉ cần lấy vải thô cùng cỏ khô bao xung quanh nó là được.

Hắn vừa xé vải vừa quay đầu, không nhịn được phàn nàn về nhạc phụ tương lai với huynh đệ một chút.

“Ngươi nói nhà họ nghĩ như thế nào, rõ ràng đã bàn xong sinh lễ là năm con dê, điều kiện này không tồi đâu nhỉ? Kết quả bây giờ lại đổi ý đòi mười con!”

“Mười con? Sao đột nhiên tăng nhiều như vậy?”

Năm con dê cũng không hề ít, có thể đổi được rất nhiều lương thực, còn muốn tăng thêm, điều này không hợp lý.

“Có phải là vì lúc nào ngươi cũng chạy ra ngoài thành không mấy khi về nhà? Cha nương của A Lệ Á tức giận nên muốn thử ngươi?”

Ba Nhã Nhĩ ngẩn người, cảm thấy rất có khả năng. Dù sao trước kia, thái độ của họ với mình rất tốt.

“Vậy ngày mai ta chuẩn bị ít quà lại đến thử xem.”

Bảo Âm và Triều Lạc ở cách đó không xa nghe cuộc trò chuyện này rõ mồn một. Triều Lạc đột nhiên mở miệng hỏi: “Ba Nhã Nhĩ thúc thúc, không phải A Lệ Á muốn gả đến bộ tộc Đồ Bố Tín à? Sao sẽ thành thân với thúc chứ?”

“Đồ Bố Tín? Triều Lạc con nghe ai nói vậy?”

Vẻ mặt của Ba Nhã Nhĩ trở nên hơi nghiêm túc, hắn biết Triều Lạc không phải là đứa trẻ hay nói dối. Nếu con bé có thể hỏi ra câu này, vậy thì chắc chắn đã phát hiện điều gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.