Nhật Ký Làm Ruộng Làm Giàu Thường Ngày

Chương 4: Chương 4: Xuyên qua (4)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ngoài trời vẫn gay gắt, nàng vừa trở lại nhà chính liền nghe thấy tiếng Tam ca của tiểu Dư Tang đang mày mò trong bếp. Một lúc sau, cậu bé cầm ra một cái rổ cùng ấm nước bằng gốm thô sơ, đặt chúng bên ngưỡng cửa, rồi vào bếp bưng ra hai bát cháo, vừa đặt bát cháo của Dư Tang xuống liền ngồi trên ghế dài bưng bát cháo của mình lên ăn.

Cậu bé ăn một cách hấp tấp, vội vàng ăn xong đã đi mất, dặn dò Dư Tang đợi ở trong phòng đừng ra ngoài phơi nắng kẻo thêm bệnh.

Dư Tam chỉ mới tám tuổi, Dư Tang hiểu được cậu là đi đưa cơm đưa nước cho cả nhà, bọn họ đều đang trong ruộng thu hoạch lúa.

Dư Tang ngẫm nghĩ thời gian thu hoạch, lần nữa xác nhận hiện tại hẳn là tháng Tám.

Nàng vừa mới ăn điểm tâm xong, giờ vẫn chưa thấy đói. Dư Tang lại về giường nằm, nàng muốn thử xem nếu ngủ thì có xuyên trở về được không.

Thế mà làm sao cũng không ngủ lại được.

Dù bên ngoài hừng hực đổ lửa, nhưng trong gian phòng này không nóng tí nào, trái lại còn rất mát mẻ. Trong kí ức, tiểu Dư Tang sẽ cùng nãi nãi ngủ chung ở gian giữa nhà chính và nhà bếp, phụ mẫu của nàng sống trong gian phòng có cửa sổ, còn huynh đệ Dư Đại, Dư Nhị và Dư Tam sống ở căn phòng trong góc, không có cửa sổ.

Trong đầu nàng hiện lên rất nhiều ý nghĩ.

Dù nói thế nào đi nữa, xã hội hiện đại vẫn tốt đẹp hơn, nơi đó nam nữ bình đẳng, cơm ăn áo mặc đủ đầy, nàng có bằng tốt nghiệp Đại học, có công việc ổn định. Dù cha mẹ nàng đều không còn nhưng chắc chắn xã hội hiện đại vẫn thoải mái an nhàn, càng có nhân quyền, thông tin tiên tiến và đời sống giải trí phong phú hơn.

Không biết nơi này thuộc triều đại nào, họ dùng tiếng địa phương Tứ Xuyên, vấn đề này nàng rất quen thuộc, vì nàng cũng sinh ra ở Tứ Xuyên, nhưng thành phố nơi nàng sống đa số đều dùng tiếng phổ thông rồi.

Nơi này chắc hẳn ở hướng Tây Nam, cổ đại, nghèo đói, sản xuất lạc hậu, xã hội phong kiến.

Những từ này hiện lên trong tâm trí Dư Tang.

Nhưng đều là người Trung Quốc, người Trung Quốc thời cổ đại.

Dư gia rất nghèo, họ là tá điền, trong nhà không có chút tài sản dư dả nào.

So việc xuyên qua, chắc không ai xuyên được hoàn cảnh khó khăn như vậy.

Bên ngoài có tiếng gà cục ta cục tác, nhắc nhở nàng vừa rồi suýt chút nữa đã giẫm phải đống phân gà trước sân viện. Không chỉ có một đống, quả nhiên sân viện có tốt đến mấy cũng sẽ có vài đống phân gà nằm rải rác khắp nơi thôi.

So với thế giới hiện đại sạch sẽ trong lành, nơi này thật sự quá khắc nghiệt, ít nhất với một người sống trong khu dân cư hiện đại có hoàn cảnh tốt như nàng mà nói, chỗ này không dễ thích nghi.

Nàng nghĩ đến kỹ năng sinh tồn và kiếm tiền của nhân vật chính trong mấy quyển tiểu thuyết xuyên việt, làm thủy tinh, xà phòng, chế tạo gương, rồi biết cách bán công thức đổi lấy tiền…

Những thứ này chẳng cái nào nàng biết cả. Là dân ngành Thiết kế đồ họa, ở đây nàng không có đất dụng võ. Dư Tang ngẫm nghĩ, ưu điểm duy nhất của nàng bây giờ chính là cảm thấy khá hứng thú với nông nghiệp, từng xem rất nhiều video trồng rau quả lương thực, cách cấy các loại ngũ cốc, rau màu để đạt năng suất cao cũng như cách phòng trừ sâu bệnh, từ mấy bản sách nông nghiệp cổ của Trung Quốc, nàng cũng biết lý luận lai tạp lúa nước của Viên lão gia tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.