Cảm giác an toàn và hôn
nhân không phải là vấn đề như con gà và quả trứng. Cảm giác an toàn chính là
cảm giác an toàn, mình có thể đem lại cho mình; hôn nhân chính là hôn nhân, nó
không phải là con gà, không thể sinh ra cảm giác an toàn. Chính vì thể, giữa
chúng không có mối liên hệ gì.
**********************
Cho dù lưu luyến, bịn rịn
đến đâu cũng không có đủ can đảm cả đêm không về nhà, cuối cùng Tiền Đa Ða vẫn
khăng khăng đòi về nhà.
Vừa tiêu hao nhiều sứcc
lực như vậy, lúc lên tầng bước chân cô lâng lâng, đút chìa khóa vào ổ khóa máy
lần mà không mở được cửa. Đột nhiên cửa bị mở từ bên trong, có giật nảy mình,
bình tĩnh lại nhìn, mới phát hiện ra người mở cửa là bố mình.
"Bố, sao muộn thế
này rồi mà bố vẫn chưa ngủ?". May mà không phải là mẹ. Thở phào một tiếng,
sau khi bước vào cửa Tiền Ða Đa khẽ giọng hỏi.
"Nghĩ một số chuyện,
không ngủ được". Bố Tiền Đa Ða đứng một bên nhìn con gái cởi giày, định
nói gì xong lại thôi.
"Có chuyện gì
vậy?". Từ trước đến nay bố cô rất lịch lãm, phong độ, sau khi nghỉ hưu
càng nhàn nhã, hiếm khi thây ông buồn rầu như lúc này, Tiền Đa Đa hỏi tiếp.
"Cũng không có
chuyện gì cả. Mẹ con dạo này rât dễ nổi cáu, buổi tối túm lấy bố nói chuyện của
con một hồi lâu, khiến bố cũng không ngủ được".
Câu nói này lập tức đánh
gục Tiền Đa Đa, hiện nay chỉ có một chuyện khiến mẹ buồn rầu nhất- chuyện đại
sự của con gái. Thực sự cô cũng đã cố gắng, nhưng kết quả lại một lần nữa chứng
minh rằng, cô không thể làm mẹ mãn nguyện ngay lập tức.
Cảm thấy thực sự có lỗi
với người gặp tai ương là bố, Tiền Đa Đa thành khẩn nắm chặt tay bố, cúi đầu
nhận tội: "Bố, con xin lỗi!".
"Thôi, thôi, người
trong nhà mà còn nói như vậy. Hôm nay con lại làm thêm giờ muộn thế à? Mau đi
ngủ sớm đi, nhớ lo cho sức khỏe đó!" Bố vỗ vỗ vai cô, quay đầu về phòng.
Buổi tối do "yêu quá
độ", sáng hôm sau Tiền Đa Ða không tài nào dậy nối. Không dậy nổi cũng
không có người gọi cô, cuối cùng tiếng chuông điện thoại đã đánh thức cô. Tiền
Đa Đa choàng tỉnh, sau khi nhấc máy, đầu bên kia giọng Tiêu Lãm rất sốt sắng,
"Sếp ơi, buổi sáng có cuộc họp thường lệ mà! Phó tổng giám đốc Hứa Phi vừa
gọi điện đến, hói sếp đã đến chưa".
Ða Đa nhìn chiếc đồng hồ
nhỏ trên đầu giường, sau khi nhìn rõ thời gian mắt tiền trợn trừng lên. Không
ngờ ngủ một mạch đến tận giờ này! Sao dạo này cô giống như con heo vậy nhỉ?
Làm vệ sinh cá nhân như
đi đánh trận, Tiền Đa Đa vội vàng đi làm. Liếc mắt nhìn thấy mẹ đang đứng một
mình trên sân thượng phơi quần áo, lúc vớ lấy chìa khóa, cô không kìm nổi bèn
trách một câu: "Mẹ, sao mẹ không gọi con một tiếng?".
Mẹ Tiền Đa Đa cũng không
ngoái đầu lại, lạnh lùng nói vọng ra hai câu: "Giờ con làm gì cũng có nói
với mẹ tiếng nào đâu, mẹ còn gọi làm gì?".
Bị bão đánh ngay trước mặt, lúc ra cửa mặt Tiền Đa Đa tối sầm.
Lúc Xuống cầu thang, cô
lại nhìn đồng hồ một lần nữa. Gần đây trong nhà có áp thấp, giờ này đáng lẽ là
lúc cả bố và mẹ cũng xuất hiện bên bàn ăn, xem ra sáng hôm nay tâm trạng của mẹ
tồi tệ chưa từng có, ngay cả người từ trước đến nay lúc nào cũng hềnh hệch như
bố cũng bị vạ lây, trốn ở trong phòng không chịu ra. Chỉ có cô là ngờ nghệch,
tự nhiên lại đâm đầu vào.
Haizz, Tiền Ða Đa than
thầm trong lòng. Người ta nói "Con gái lớn không đáng để giữ lại trong
nhà, giữ đi giữ lại thành kẻ thù", trước đây cô luôn cười khẩy, hiện giờ
cảm thấy quả nhiên là có lý.
Kể từ khi biết cô chủ
động từ bỏ ứng củ viên tuyệt vời cho việc kết hôn là Diệp Minh Thân, mẹ đã
quyết định từ bỏ triệt để cô con gái này, hàng ngày ra ra vào vào đều coi có là
người vô hình, ăn cơm cũng không buồn nhìn cô một cái, dùng hành động để biểu
thị một cách kíên quyết tuyệt đối sự phẫn nộ của mình. Hiện giờ mẹ phát hiện
thấy dùng sự im lặng không đủ sức mạnh, bèn chuyển sang dùng lời nói để trút
bực, xem ra cuộc sống của cô ở nhà trong những ngày tháng tới sẽ càng ngày càng
khó khăn.
Hay là chuyển ra ngoài ở.
May mà cô cũng là người biết phòng xa, năm kia đã lén mua một căn hộ để đầu tư,
tính ra thì chỉ còn khoảng một tháng nữa là được nhận nhà, dù sao cũng gọi là
có đường lùi.
Về chuyện mua nhà, cô đã
quyết định giấu bố mẹ. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, một là không muốn họ phải
bù trừ cho mình, hai là quan tâm đến tâm hồn yêu đuối của mẹ.
Cô đã từng thăm dò nói
chuyện với mẹ về chuyện con gái tự mình mua nhà, lập tức bị phản đối kịch liệt.
Tư tưởng của mẹ Tiền Đa
Đa đương nhiên là ngàn năm vẫn không đổi, suy nghĩ của bà là, con gái đến một
độ tuổi nào đó thì phải dồn toàn bộ công sức cho việc tìm một đối tượng kết hôn
phù hợp. Vốn bà đã rất không đồng tình với việc Đa Đa dành mọi tâm huyết cho sự
nghiệp, cộng thêm với việc tự mình mua nhà, thế thì khác gì thẳn tay bóp chết
ham muốn lựa chọn của tất cả những người đàn ông bình thường?
Mấy năm qua, một cô gái
gần ba mươi tuổi, chức vụ cao, lương bống cao, năng lực cao đã được coi là
chuyện chết người rồi, nếu cộng với một căn hộ tự mua nữa, thì về cơ bản đồng
nghĩa với việc viết mấy chữ "tôi không muốn lấy chồng" lên mặt,
chuyện lấy chồng thực sự không còn hy vọng gì nữa.
Chính vì hai điểm nói
trên, cô đã âm thâm mua căn hộ đó mà không để lộ động tĩnh gì.
Vừa nghĩ đến đây điện
thoại lại đố chuông, cô không kịp nghe, cho xe nổ máy trước rồi rẽ lên đường.
Sau khi xe dừng lại ở
trạm đèn xanh đèn đỏ đầu tiên, cô mới một tay giữ vô lăng, tay còn lại cầm điện
thoại lên.
Ðầu bên kia điện thoại là
giọng Hứa Phi, bối cảnh rất yên tĩnh, loáng thoáng có tiếng máy in chạy, vừa
nghe là biết anh đang ở văn phòng. "Đa Đa, em đang ở đâu vậy? Vừa nãy anh
gọi điện thoại đến phòng em, trợ lý của em nghe máy".
Giọng anh tỏ ra rât vui
vẻ., cảm giác tràn đầy sinh lực. Tại sao thế gian lại có những người dù dày vò
đến đâu cũng không biết mệt, chỉ tiếc rằng đó không phải là cô.
Không kìm được lại than
thầm một tiếng trong lòng, lại nhớ đến giọng điệu của mẹ lúc trước, Tiền Ða Đa
trả lời có phần ấm ức: "Em ngủ quên, giờ vẫn đang ở trên đường, lát nữa mà
đến muộn, phó tổng giám đốc Hứa Phi xiên thẳng em lên bêu diếu trước mọi người
là được rồi".
"Em vẫn đang đi trên
đường à? Thế lái xe đâu".
"Em chính là lái
xe". Tối qua có tan sở muộn như vậy, lái xe đã biến mất từ lâu, lẽ nào còn
bắt người ta đến sớm đón cô ư?
"Thế mà em vẫn còn
nghe điện thoại à? Nguy hiểm quá! Lái xe cẩn thận đấy, đợi đến công ty rồi tính
sau". Anh trả lời rất nhanh, Tiền Đa Đa chỉ kịp "ấy" một tiếng,
đầu bên kia đã cúp máy rồi.
Không ngờ lại ngắt điện
thoại của cô như vậy! Tiền Ða Đa liếc nhìn màn hình với vẻ không tin. Sau lưng
có tiếng còi ô tô, đèn đỏ đã chuyển sang đèn xanh. Cô ném điện thoại xuống tiếp
tục lái xe, hai tay nắm lấy vô lăng, đánh tay lái cũng mạnh hơn hình thường rất
nhiều.
Sau khi qua ngã tư, đột
nhiên cô sực nhớ ra một chuyện rất quan trọng. Cũng không quan tâm đến thời
gian nữa, lách ra khỏi dòng xe, táp vào dải an toàn, rồi lại một lần nữa cầm
điện thoại lên bấm máy.
Chuông kêu mấy hồi mới
được nhấc máy, cô bổ ngay một câu: "Kerry, từ sau anh dừng gọi điện linh
tinh đến phòng làm việc của em, trợ lý của em sẽ hiểu lầm".
Đầu bên kia có tiếng gõ
cửa, còn có cả tiếng chuông điện thoại, anh trả lời giữa những âm thanh bận rộn
này: "Đa Đa, tập trung vào lái xe đi".
"Em dừng lại
rồi", cô không thèm đếm xỉa, tiếp tục nói chuyện của mình, giọng nghiêm
túc tỏ vẻ nhấn mạnh: “Anh nghe rõ điều em vừa nói chưa?".
Hứa Phi bật cười, mặc dù
cười nhỏ, nhưng tiếng cười vọng ra từ ống nghe, vẫn khiến màng nhĩ cô rung lên.
Tối hôm qua mới kề vai áp má, phản ứng của cơ thể nhạy bén, đột nhiên hai tai
nóng bừng, Tiền Đa Đa đỏ bừng mặt, may mà đầu bên kia điện thoại không
nhìn thấy.
"Nghe thấy rồi, giám
đốc Tiền ạ". Anh cười trả lời bằng giọng khẳng định, sau đó bổ sung thêm
một câu, "Nhưng việc công thì được chứ? Vừa nãy anh nói với trợ lý nhà em
rằng, cuộc họp của khối thị trường lúc mười giờ anh cũng sẽ đến tham gia. Liệu
cô ấy có hiểu lầm không?". Haizz, thật không biết phải làm gì với người
đàn ông này. Nghe thấy thể Tiền Ða Đa cũng muốn cười. Thời gian đang gấp, không
nỏi nhiều với anh nữa, cô đáp một tiếng rồi cúp máy, tiếp tục rồ ga.
Vội vội vàng vàng đến
công ty, lúc cô bước vào phòng làm việc, Tiếu Lãm đã ôm đồ theo vào, "Sếp
à, mọi người đang đợi ở phòng họp rồi. Bắt đầu ngay bây giờ ư?".
"Bắt đầu ngay bây
giờ, chị sẽ sang ngay". Tiền Ða Đa bước đi vội vã, đón tập tài liệu lật ra
xem, gật đầu với Tiểu Lãm.
Lúc Tiền Đa Đa bước vào
phòng họp, hai bên chiếc bàn dài đã ngồì kín, cô bước vào vị trí của mình ngồi
xuống, vừa mở tập tài liệu ra, cửa lại bật mở.
Ánh mắt của tất cả mọi
người đố dồn ra phía cửa, người đẩy cửa bước vào là Hứa Phi, anh mỉm cười với
mọi người, mắt liếc về phía Tiền Đa Đa, nụ cười đó càng rộng mở hơn, cả bàn
phòng họp rộng rãi như có ánh nắng lướt qua.
Trước đó đã nói chuyện
qua diện thoại với anh, Tiền Đa Đa đã có sự chuẩn bị trước về mặt tâm lý nên
cũng không cảm thấy bất ngờ, cô ngồi trên ghế cười đáp lại. Đang định mớ lời,
đột nhiên ngoài cửa lại có người bước vào, bộ đồ công sớ gọn gàng, mái tóc đen
buộc đằng sau, cười lịch sự chào tất cả mọi người. Trong phòng họp không có
tiếng động nào, nhưng Tiền Đa Ða vẫn nghe thấy rất rõ tiếng hít thở phập phồng
trong lòng mọi người. Nụ cười vẫn đang đọng trên môi, cô phản ứng nhanh, cũng
cười và gật đầu với Keiko, Sau đó đứng dậy đưa tay mời họ vào ngồi.
Sau khi họ đã vào vị trí,
Hứa Phi mỉm cười với cô, "Dora, để tôi nói trước mấy câu, chiếm một chút
thời gian của cô có được không?".
"Tất nhiên rồi, anh
phát biểu trước đi". Tiền Ða Ða ngồi xuống, nhích ghế nhường Hứa Phi.
Hứa Phi nói không nhiều,
chỉ ngắn gọn vài câu, nhưng ngồi bên Tiền Đa Ða nghe rất rõ, ánh mắt các nhân
viên nữ lại bắt đầu dậy sóng, long lanh. Lại muốn đưa giấy ăn cho họ, Tiền Ða
Đa bất lực.
Quyền lực là liều thuốc
xuân - đây là đạo lý đặt ở bốn biển đều chuẩn. Công ty khổng lồ này tựa như một
quốc gia nhỏ, giám đốc điều hành trẻ nhất đã khiến người ta không thể nào kìm
chế nổi, bây giờ thoắt một cái anh lại biến thành phó tổng giám đốc trẻ nhất.
Haizz, biết làm thế nào đây?
Không quan tâm nữa, đợi
anh nói xong, Tiền Đa Đa đứng dậy, cuộc họp sau đó được tiến hành như bình
thường. Keiko ngồi bên cạnh Hứa Phi, nghe rất chăm chú, thính thoảng cúi đầu
nói nhỏ với anh, ánh mắt những người khác lộ rõ vẻ kinh ngạc, đặc biệt là
Elizabeth và Nhậm Chí Cường.
Ðặt câu hỏi, thảo luận,
tổng kết, cuộc họp này diễn ra như hình thường, nhưng Đa Ða có thể đảm bảo
rằng, ngày hôm sau công ty sẽ có vô số lời đồn đại với nhiều phiên bản khác
nhau. Chỉ mong vai trò của cô trong những phiên bản đó đẹp hơn một chút, đừng
bị dị nghị là con hồ ly tinh lên chức bất thành, hoặc khoa trương hơn, coi cô
là ké chơi trò Lesbian không thành nên bị bỏ rơi một cách thảm hại.
Cho dù người ở dưới có
suy nghĩ gì, cuộc họp này đã đi đến hồi kết một cách thuận lợi. Lại có người gõ
cửa, người bước vào là Chính Giang, Chính Giang xin lỗi tất cả mọi người, sau
đó bước đến bên Hứa Phi, ghé sát tai anh nói mấy câu. Nhìn thấy rất rõ anh cau
mày lại, sau đó ngoảnh mặt nhìn cô.
Trong tích tắc bốn mắt
chạm nhau, cảm thấy anh đang nhìn mình chăm chú, không hiểu đã xảy ra chuyện
gì, Tiền Ða Đa hơi sợ.
Nhưng rồi anh lại cười
ngay, đứng dậy mới nói: “Dora, có cuộc họp khẩn cấp, tôi phải về trước đây. Mọi
người cứ tiếp tục đi nhé".
Keiko đang ngồi bên cạnh
hỏi nhỏ Chính Giang đã xảy ra chuyện gì, lúc này cũng đứng lên, mặc dù không
nói gì, nhưng vẫn gật đầu cười với Tiền Đa Ða.
Tại sao tự nhiên mọi
người lạii khách khí như vậy? Ðột nhiên Tiền Ða Ða cảm thấy không quen.
Công việc bận rộn, dự án
vừa mới bắt đầu, tất cả còn đang rố như tơ vò, cũng không có nhiều thời gian dò
đoán đã xảy ra chuyện gì, thời gian còn lại trong ngày, Tiền Ða Đa tạm thời gạt
sự việc xảy ra trong cuộc họp này ra khỏi đầu óc, vùi đầu vào công việc.
Trước khi hết giờ làm
việc cô nhận được điện thoại của Y Y, giọng cô ấy rất uể oái. Vốn vẫn còn một
số việc chưa làm xong, nhưng cảm giác tâm trạng cô bạn có điều gì bất thường,
Tiền Đa Đa lập tức dừng lại mọi việc, sau khi hết giờ đến điểm hẹn đúng giờ.
Lái xe ngồi đợi dưới bãi
đỗ xe, Tiền Đa Đa bảo anh ta đưa mình đến bến tàu điện ngầm, đi tàu diện ngầm
theo thói quen cũ.
Lúc xuống tàu trời đã tối
hẳn, chiếc cặp đựng laptop trong tay Tiền Đa Đa khá nặng, bên cạnh là những đám
người ồn ào với những âm thanh hốn tạp, loáng thoáng nghe thấy có tiếng chuông
điện thoại di động, cô bỏ một tay ra móc điện thoại trong túi.
Bến tàu điện ngầm này là
đầu mối giao thông mới được xây dựng ở khu phía Tây, mấy tuyến tàu điện ngầm
giao nhau ở đây, lại nằm ở khu trung tâm thương mại, con đường trước mặt rất
rộng, hai bên là những tòa nhà cao tầng mọc san sát nhau, vô cùng náo nhiệt.
Ðúng là điện thoại di
động của mình đổ chuông thật, cô lấy máy ra nghe, đưa sát vào tai. Đầu bên kia
giọng Hứa Phi có vẻ trách móc, "Đa Đa, sao không nghe điện thoại của
anh?".
"Em chuẩn bị xuống
tàu điện ngầm mà, hẹn đi ăn với bạn. Anh đã nghỉ chưa?".
"Nghỉ làm? Anh còn
đang họp". Dường như anh thở dài một tiếng, nhưng rồi lại cười ngay,
"Sao em lại đi tàu điện ngầm? Ăn cơm ở đâu? Họp xong anh sẽ đến đón
em".
"Thế thì ngại quá,
lại còn làm phiền phó tổng Hứa". Lúc nói chuyện cô đứng ở cửa bến tàu điện
ngầm.
Trước mặt là con đường
rộng rãi, xe cộ qua lại tấp nập, chỉ là cảnh đường phố bình thường nhất ở
Thượng Hải, nhưng lúc này có lại cảm thấy mọi thứ đều rất đẹp. Lúc trả lời cô
hơi cười cười, khóe miệng bất giác nhếch lên.
"Mong em cứ làm
phiền anh đi, giám đốc Tiền". Anh cười rồi cúp máy.
Cảm thấy rất vui, Tiền Đa
Đa cất điện thoại đi, trên môi vẫn giữ nụ cười. Cô quay người bước vào cửa bến
tàu điện ngầm, lúc nghiêng đầu vô tình liếc thấy bên đường có một chiếc xe từ
từ đổ lại, cửa bât mở, môt cô gái trẻ nhảy phát xuống, sau đó cửa lại đóng sầm
lại.
Cô vẫn không phải là
người có tính hiếu kỳ, nhưng chiếc xe đó đổ ngay sau lưng, tiếng đóng cửa xe
lại mạnh, bèn đứng lại theo bản năng, quay đầu nhìn một cái.
Cái nhìn này đã khiến nụ
cười của cô cứng lại, không thể nhấc chân được nữa.
Ðó là một chiếc xe đắt
tiền, cửa sau đóng lại lại bật ra, có người đàn ông bước xuống, túm chặt cánh
tay của cô gái trẻ đó lại. Cô gái giãy giụa, anh ta không chịu buông ra, hai
người cử giằng co nhau trên đường nhưvậy.
Người đàn ông đó không
còn trẻ nữa, anh ta cau mày, nhìn nghiêng thấy mặt rất quen, cho dù cận thị đến
đâu cô cũng vẫn nhận ra được ngay, chính là Ngưu Chấn Thanh. Còn cô gái trẻ đó
xõa tóc, khuôn mặt có nét giống cô. Tiền Ða Đa đứng bên cạnh họ, các nét của cô
gái hiện rõ trước mắt, gương mặt đó đột nhiên trùng khớp với một tấm ảnh mờ
trong ký ức. Tiền Ða Ða hít một hơi thật sâu, trong lòng rối bời.
Đây là đầu mối giao thông
đông đúc, lại là trung tâm thương mại, chẳng mấy chốc mọi người đã xúm lại xem,
còn có xu thể không ngừng gia tăng. Lúc đầu Tiền Ða Đa chỉ đứng cách họ chừng
ba thước, chỉ một lát mà mọi người đã xúm đông xúm đỏ, không còn nhìn rõ gì
nữa.
Cô cũng không muốn nhìn
rõ, càng không muốn để Ngưu Chấn Thanh nhìn thấy mình. Cô cố găng lê chân về
phía sau, cuối cùng thoát ra khỏi đám người, quay đầu bỏ đi.
Lúc xuống tàu điện ngầm,
cảm giác cầu thang dài không sao kể xiết, cô bước từng bước một, không kìm được
bèn chạy, tay bám vào tay vịn sắt lạnh lẽo, lại thấy có phần tê tê.
Trên đường đi, trong đầu
chỉ hiện lên cảnh hai người đó giằng co nhau. Đây không phải là lần đầu tiên cô
nhìn thấy hai người đó đồng thời xuất hiện, hình ảnh này lại được gắn với cái
nhìn thoáng qua của cô ở Hồng Kông, kẻ ngốc cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Một
điều đáng sợ hơn là, cô đã từng gặp khuôn mặt của cô gái trẻ đó, không chỉ ở Hồng
Kông. Hiện giờ nghĩ lại, cô đã từng gặp cô ta tại thời điểm trước đó, trong xe
của Diệp Minh Thân, trên tấm ảnh mà anh mỉm cười đưa cho cô.
Làm thể nào bây giờ? Hai lần bắt gặp chồng của bạn mình đi với người con gái
khác, cô gái đó lại là bạn gái cũ của người đàn ông tuyệt với mà cô mới từ bỏ.
Cô cảm thấy đột nhiên có một tấm lưới lớn bùng nhùng tung ra trước mặt mình,
đan xen phức tạp, không hề có đầu mối nào. Đột nhiên Tiền Ða Đa cám thấy đầu
đau như búa bổ.
Làm thể nào bây giờ? Có
nên nói cho Y Y biết hay không? Vai trò của kẻ mách lẻo thường hay bị chê
trách. Vợ chồng người ta bất hòa hoàn toàn là do mình gây ra, nếu cuối cùng hai
vợ chồng họ giảng hòa, sẽ coi cô như cái gai trong mắt, không cẩn thận lại để
mất cả tình bạn chứ chẳng chơi.
Thế thì nên giữ im lặng,
coi như chưa từng có gì xảy ra ư? Nếu một ngày nào đó đột nhiên Ngưu Chấn Thanh
quyết định không cần cuộc hôn nhân này nữa, lẽ nào cô lại trơ mắt đứng nhìn
người bạn thân nhất của mình bị giết một cách trở tay không kịp, biến thành
người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ mà không hề có sự chuẩn bị trước nào ư?.
Nghĩ nát óc vẫn không
nghĩ ra bước tiếp theo mình sẽ phải làm gì, cuối cùng Đa Ða thở dài một tiếng,
gục mặt xuống lòng bàn tay một cách bất lực.
Lần đầu tiên trong đời cô
cảm thấy muốn tránh cuộc hẹn với người bạn thân, nhưng cho dù rất không muốn,
tàu điện ngầm vẫn nhanh chóng đưa cô đến điểm hẹn.
Ðã đến giờ ăn tối rồi, họ
hẹn nhau tại nhà hàng Thái Lan MMK tại tầng ba của tòa nhà. Lúc lên tầng, bước
chân của Tiền Ða Đa nặng trịch, gần như không lê được bước lên thang máy cuốn.
Cửa nhà hàng được bài trí
các loại cây nhiệt đới, các cô nhân viên mặc trang phục truyền thống của Thái
Lan mỉm cười đưa khách vào chổ ngồi. Vẫn giữ nếp cũ, Y Y đến trước từ lâu, nhìn
thấy cô liên tục vẫy tay từ xe, miệng mỉm cười, sắc mặt vấn ổn, không đến nổi
uế oải như khi nói qua điện thoại.
Trong đầu vẫn đang đấu
tranh, lúc ngồi xuống, Tiền Đa Ða bắt ép mình phải cười một cái.
"Đa Đa, dạo này có
tin tức gì mới không?". Y Y cúi đầu giở thực đơn. Ðây không phải là lần
đầu tiên đến, Y Y gọi món rất nhanh. Không nghe thấy câu trả lời của Tiền Đa
Đa, Y Y gập thực đơn lại, nhìn cô, "Đa Đa?".
"Hả?". Trong
nhà hàng có một sân khấu rất nhỏ, mấy cô gái Thái Lan đang múa, mười ngón tay
dài, thoắt ẩn thoắt hiện dưới ánh sáng mờ ảo. Tiền Ða Đa đang mơ màng, trả lời
cũng chậm nửa nhịp.
Y Y cười, "Cậu sao
vậy? Ða Đa, làm giám đốc điều hành mệt làm hả? Nói chuyện với cậu mà còn không
nghe thấy".
"Không, tớ đang nghĩ
xem nên ăn gì!". Tiền Ða Đa cười miễn cưỡng. Cô phục vụ đưa thực đơn ra,
cô đưa tay đón lấy, cúi đầu giả vờ đọc để giấu đi vẻ bất thường của mình.
Họ gọi món cà ri cua, rau
cải làn xào, và cả món thịt gà cuốn. MMK nấu món Thái Lan rất ngon, mấy món này
vốn là món ăn sở trường của cô, nhưng hôm nay cô không hề cảm thấy ngon miệng.
Còn Y Y lại tỏ ra rất có hứng thú nói chuyện, vừa múc nước sốt àả ri vàng óng
vừa nói với cô: "Đa Đa này, mấy hôm trước bạn bè của Steve ở lớp quản lý
gặp mặt, tớ cũng đã di. Cậu thử đoán xem tớ đã gặp ai!".
"Ai vậy?". Tiền
Đa Đa hỏi rất đơn giản, vì từ nãy đến giờ cô đều cúi đầu chính vì thế trước mặt
chỉ nhìn thấy động tác của Y Y.
Trong bát cô ấy là cơm
tấm Thái hạt trắng muốt, dài, chiếc thìa màu xanh nhạt đựng nước sốt màu vàng
óng đặt bên trên, sau đó dần dần trộn đều cơm, mùi cà ri thơm ngào ngạt.
Y Y là người an nhàn quen
rồi, mọi động tác đều toát lên vẻ chậm rãi, mười ngón tay nhỏ nhắn, mỹ nhân mỹ
thực, ngay cả động tác trộn cơm cũng khiến người ta cảm thấy đẹp, đâu có như
cô? ăn cơm lúc nào cũng vội vội vàng vàng. Nhìn một lúc Tiền Đa Đa lại nghĩ đến
chuyện đâu đâu. Như thể Y Y chịu sao nổi?
Giọng Y Y lại cất lên,
"Còn ai vào đây nữa, Diệp Minh Thân".
"Hả? Sao cậu lại gặp
anh ấy?" Nghe đến cái tên Diệp Minh Thân Tiền Ða Đa liền trớ về với thực
tại, giọng ngờ vực.
"Người ta là giáo
sư, giáo sư Diệp". Y Y nhấn mạnh, Sau đó hiếm khi thở dài, "Đa Ða,
anh ấy còn nhắc đến cậu với tớ!".
"Thật à?". Cảm
thấy hôm nay mình như một con vẹt, chỉ biết nhắc lại câu hỏi, "Tiền Đa Ða
lại thốt ra hai chữ.
"Anh ấy hỏi cậu có
khỏe không. Haizz, tớ cảm thấy Diệp Minh Thân thật sự không thể ở chê điểm gì,
chia tay với người đàn ông như thế thật là đáng tiếc".
Nói đến Diệp Minh Thân,
Ða Đa chỉ nhớ đến bức ảnh lờ mờ đó. Cô gái tóc dài đứng hóng gió trước biến,
các nét có phần giống cô.
Không thể chịu được nữa,
cô liền mở miệng hỏi một câu: "Mấy ngày hôm trước còn đi gặp gỡ bạn bè,
thể chăc Steve vẫn đang ở Thượng Hài chứ? Sao hôm nay cậu không ở nhà với anh
ấy?".
"Sáng nay anh ấy đi
rồi, nói là đi họp ở Nam Kinh. Hơn nữa, kế cả là ở Thượng Hái, cũng toàn nửa
đêm gà gáy mới về nhà, giờ đó làm sao tớ còn gặp anh ấy nữa?". Khi nói
giọng Y Y rất hình thản, chiếc thìa trong tay cũng không dừng lại.
Ngần ngừ một lát, Tiền Đa
Đa mới hỏi tiếp: "Cậu không lo à?".
"Lo?". Y Y
ngẩng đầu lên nhìn, "Lo cái gì ?".
Không trả lời được, Tiền
Đa Đa im lặng.
Nhìn dáng vẻ của bạn, Y Y
bật cười, "Sao vậy? Có phải cậu cảm thấy tớ như thể này rất đáng lo đúng
không?".
"Y Y " Tiền Đa
Đa nghiêm mặt, "Không đùa đâu. Tớ muốn biết, nếu hôn nhân gặp trục trặc,
cậu sẽ giải quyết như thế nào?".
"Hôn nhân gặp trục
trặc? Ý Cậu muốn nói là nếu tình cảm của hai người xảy ra vấn đề gì đó
ư?". Cô nghiêng đầu nhìn Tiền Đa Đa, "Đa Đa, tớ đã từng nói, có rất
nhiều yếu tố để duy trì một cuộc hôn nhân, tớ và Steve lấy nhau bao nhiều năm
như vậy rồi, tình cảm phai nhạt cũng là điều bình thường".
"Thế cũng có nghĩa
là để hôn nhân biến thành nấm mồ của tình yêu thật ư? Tình cảm phai nhạt đi rồi
thì phải níu kéo chứ!". Không ngờ giọng Y Y lại tỏ ra bình thản khi nhắc
đến chủ đề này như vậy, Tiền Đa Đa hơi cau mày.
"Bọn tớ có tình cảm
chứ!".
Y Y cười nói tiếp,
"Không có tình yêu thì còn tình thân mà".
"Nhưng như thế, ngộ
nhỡ...". Tiền Ða Đa ngập ngừng định nói gì xong lạị thôi.
"Ngộ nhỡ cái
gì?". Y Y đặt chiếc thìa xuống, nhìn vào mắt Tiền Ða Ða nói, "Ý cậu
nói là ngộ nhỡ anh ấy bỏ rơi tớ thì tớ sẽ làm thể nào đúng không?".
Mắt Y Y rất to, hai mí
rất sâu, lúc này dưới ánh đèn nhìn thẳng vào Tiền Đa Đa, con ngươi trắng đen rõ
ràng, dường như có thể nhìn thấu mọi vật. Đa Đa Cảm thấy rùng mình.
"Không đâu".
Sau khi nhìn xong, Y Y liền cúi đầu tiếp tục cầm thìa lên. Đến khi nói tiếp, vì
trong miệng có đồ ăn, giọng bắt đầu trớ nên lúng búng, "Công ty của Steve
lớn như vậy, trước khi lấy tớ anh ấy cũng không công chứng tài sản trước hôn nhân,
nếu như muốn chia tay với tớ thật thì tài sản chung sẽ phân chia như thể nào?
Công việc làm ăn đã đủ khiến anh ấy bận rộn rồi, đàn ông làm gì còn đầu óc để
tự gây rắc rối cho mình nữa?".
Trái tim lạnh ngắt, Tiền
Đa Ða không nói được thêm câu nào.
Cũng chưa kịp nói gì,
điện thoại di động cô đặt trên bàn lại đổ chuông, màn hình nhấp nháy, nhấc lên
bên tai là giọng Hứa Phi.
"Đa Đa, anh đang đi
trên đường rồi, chắc khoảng nửa tiếng nữa sẽ tới".
Trong lòng rối bời, Tiền
Đa Ða chỉ "vâng" một tiếng. Y Y ngồi đối diện tròn miệng hỏi cô,
"Ai vậy?".
Tiền Ða Đa che điện thoại
đáp nhỏ: "Hứa Phi, lát nữa anh ấy sẽ đến đón tớ".
Nghe đến cái tên Hứa Phi,
Y Y lại cao hứng, mười ngón tay đan vào nhau nói: "Tuyệt vậy ư? Thế thì
cậu mau đi đi!".
"Chưa vội, anh ấy
còn đang ở trên đường, lát nữa mới đến". Tiền Đa Đa nhanh chóng kết thúc
cuộc nói chuyện, đặt điện thoại xuống tiếp tục ăn, nhưng không hề cảm thấy
ngon, ăn một hồi lâu cũng không biết rốt cục mình đã nuốt những gì.
Còn Y Y lại tỏ ra rất hào
hứng, hỏi cô rất nhiều chuyện liên quan đến Hứa Phi. Không giấu nối bạn, Tiền
Ða Đa đành phải khai ra toàn hộ, Y Y lắng nghe hai mắt sáng ngời, thỉnh thoảng
lại khẽ reo lên, tinh thần không biết cao hứng hơn đương sự như cô bao nhiều
lần.
Tiền Ða Đa ăn bữa cơm hôm
nay trong một tâm trạng thẫn thờ, lúc cuối chia tay, hai người cùng đi đến lối
rẽ. Cống bên của tỏa nhà nằm gần bãi để xe, Xe taxi, xe tư đón người xếp thành
hàng dài, xe của Hứa Phi vẫn chưa đến, nhưng xe của Y Y đã đợi ở đó từ lâu.
Từ xa nhìn thấy họ, lái
xe liền xuống xe mở cửa, chiếc xe dáng dài rất sang trọng, thân xe sáng loáng,
bắt mắt, lúc Y Y bước đến, mọi người đi qua đều nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ.
Tiền Đa Đa đi ngay sau cô ấy, nhìn thấy hết những ánh mặt đó, nhưng cảm giác
rất tệ, chỉ thấy bước chân của mình mỗi lúc một nặng trĩu.
Lúc gần đên chỗ đỗ xe,
đột nhiên Y Y ngoái đầu lại nhìn cô, "Đa Đa, hôm nay cậu rất lạ, có phải
vẫn còn điều gì cậu chưa nói với tớ hay không?".
Trái tim đột nhiên thắt
lại, nhưng Tiền Đa Đa lắc đầu, "Chuyện riêng của tớ, thấy hơi bực mình.
Dạo này bị mẹ ép kinh quá, lúc nào tớ cũng nghĩ hôn nhân là cái gì".
Đã bước đến bên xe, Y Y
chống tay lên cửa mỉm cười bình thản với cô, "Đa Đa, thực ra hôn nhân
không phải là điểm cuối mà là điểm đầu. Có được hôn nhân rồi không cần phải lo
lắng nữa ư” Sai rồi, đó cũng là nơi mà cậu phải lao tâm khố tứ, cũng không đơn
giản hơn so với nơi công sớ đâu".
Bạn chơi thân với nhau
nhiều năm, trước đây đương nhiên họ cũng nói đến những chủ đề như thể này,
nhưng Tiền Ða Ða chưa kết hôn, nói đến chuyện đó luôn cảm thấy có một lớp vải
ngăn cách, Y Y cũng rât ít khi nói thẳng thắn như vậy. Lần này giọng cô ấy bình
thản, nhưng nội dung lại lạnh giá, Tiền Đa Đa nghe mà thấy người tê tái.
Chưa kịp trả lời, lại có
Xe rẽ qua góc đường để sát bên mình, Hứa Phi đã đến, anh cho xe để sau xe của Y
Y. Anh ngồi bên trong đẩy cửa ra, nói với Tiền Đa Đa: "Đa Đa, anh đến
rồi". Nói xong liền nhìn sang Y Y, gật đầu mỉm cười "Đây là bạn em
à?".
"Đây là Y Y, bạnthân
nhất của em. Y Y, đây là Kerry".
Đa Đa giới thiệu, hai
người làm quen với nhau một cách đơn giản. Y Y đã lấy lại được dáng vẻ bình
thường từ lâu, mlỉm cười nói chuyện, trước lúc ra về còn nháy mắt với Tiền Ða
Đa, tròn miệng nói khẽ: "ủng hộ nhé! Cố gắng hướng thụ!".
Hướng thụ! Không ngờ giữa
đường giữa phố mà cô ấy lại thẳng thắn như vậy, Đa Ða ngượng ngùng nhìn về phía
Hứa Phi.
Cuối cùng Y Y đã ra về,
Tiềnn Đa Đa quay người lên xe. Ghế phụ rộng rãi thoải mái, cảm thấy ngày hôm
nay mệt mỏi rã rời, Cô nằm ngửa trên ghế không nhúc nhích.
"Sao vậy em? Mệt lắm
à?". Anh đưa tay kéo dây an toàn cho cô, "Ði ăn cái gì với anh nhé?
Anh còn chưa được ăn gì đây này".
"Vâng". Cô đáp
một tiếng ngắn gọn.
Người anh ghé sát vào
người cô, má hai người kề sát vào nhau, cô đáp lời rất nhanh, nhưng anh vẫn có
thể nhìn thây rất rõ vẻ mặt mệt mỏi của cô. Từ trước đến nay Tiền Đa Đa là
người tràn đầy sức sống, hiếm khi nhìn thấy cô bải hoải như vậy, không biết đã
xảy ra chuyện gì.
Thực ra hôm nay tự dưng
anh cũng gặp rất nhiều chuyện rắc rối, nhưng nhìn thấy Tiền Ða Đa như vậy, theo
bản năng anh lại thấy thương thương, không kìm chế được bèn đưa tay ra vuốt
vuốt lọn tóc dài trên vai cô, giọng nhẹ nhàng, "Nếu mệt quá thì thôi, để
anh đưa em về".
Cảm giác tê tái ban nãy
vẫn còn đọng lại, nhưng cô lại mềm lòng trước giọng nói và động tác này, Tiền
Đa Đa ngồi thẳng người lên khẽ giục: "Không sao, em vẩn ổn. Anh mau lái xe
đi, ở đây không được để lâu đâu".
Hứa Phi rất bận, lúc lái
xe còn phải nghe mấy cuộc điện thoại, tai nghe đeo suốt trên tai. Tiền Ða Ða
cũng không muốn nói chuyện, ngồi một bên im lặng, câu nói của Y Y lúc trước vẫn
đang văng vẵng bên tại, cô ngẫm đi ngẫm lại mà cảm thây vô cũng chán nản.
Bao nhiêu năm qua, mặc dù
không muốn thừa nhận, nhưng thỉnh thoảng gặp trắc trở, thính thoảng cảm thấy
tuyệt vọng trước nỗi cô đơn, tự đáy lòng có vẫn cảm thấy ngưỡng mộ người bạn
thân của mình.
Từ nhỏ mục tiêu của Y Y
đã rõ ràng, lại lấy được người chồng giàu có, bao năm qua sống trong lụa là gấm
vóc, không bao giờ phải bận tâm đến kế sinh nhai, cũng chưa từng phải trải qua
các cuộc đấu đá đầy máu và nước mắt nơi công sở. Có lúc hai người cũng đứng
trước gương, cô luôn cảm thấy so với sự an nhàn của người bạn thân, nhìn mặt
mình lúc nào cũng tất tưởi, đầy lo toan.
Nhưng vừa nãy khi cô ấy
nói đến chuyện hôn nhân trước mặt mình, giọng nói mới lạnh lùng làm sao, nói
hôn nhân cũng phải lao tâm khố tứ, không đơn gián hơn chốn công sở.
Vậy thì, rót cục hôn nhân
là cái gì? Cô không còn là cô gái ít tuổi ấu trĩ nữa, từ lâu đã không còn tin
vào câu chuyện cố tích giữa hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau trọn
đời, nhưng tự đáy lòng vẫn ôm ước vọng. Ước vọng hôn nhân là bến để tránh mưa
bão cuối cùng, mình có thể tạm thời né tránh những nỗi phiền muộn của trần thể
ở đó, yên tâm nghỉ ngơi một lát, sau đó lại tiếp tục cố gắng phấn đấu bằng một
tinh thần kiên cường.
Chỉ là một bến để tránh
mưa tránh gió mà thôi, cô cũng không kỳ vọng ở đó luôn rực rỡ trang hoàng, chỉ
mong bốn mùa được yên tĩnh, chỉ cần để mình có thể được yên tâm trong giây lát.
Chỉ một yêu cầu nhỏ như vậy, không ngờ cũng là một ảo vọng.
Nếu hôn nhân cũng không
thể đem lại sự yên ổn, yên tâm, nếu sau này cũng vẫn phải đối mặt với những
nguy cơ rình rập, cũng vẫn đòi hòi mình phải lao tâm khố tứ, nếu đó mới là mảnh
đất khởi nguồn của mọi sự tổn thương lớn nhất, thì có còn có gì để chờ đợi?
Đột nhiên cô cảm thấy
chán nản tiêu cực, người đàn ông ngồi bên cạnh vẫn đang nghe điện thoại, lúc
này tranh thủ thời gian nghiêng đầu nhìn cô một cái, sau đó lại quay đầu tiếp
tục nhìn thẳng về phía trước. Nhưng vai trái lạii cảm thấy ấm và nặng, anh đặt
một bàn tay 1ên bóp nhẹ vai cô.
Cảm thấy sự an ủi này xa
xỉ biết bao, Tiền Ða Đa thở dài, nghiêng đầu tựa vào vai anh.
Sau khi lên Xe, Y Y ngồi một mình ở ghế sau thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Con
đường này nằm ở trung tâm thành phố, buổi tối cũng vẫn nhộn nhịp đông đúc, mấy
ngã tư liền đều gặp đến đỏ, trước sau phải trái đều là dòng xe với đủ loại màu
sắc.
Chiếc taxi đi bên cạnh có
người ngồi trong nhìn về phía cô, sau đó lại vỗ vai người bạn bên cạnh chỉ
sang, nói rất hào hứng. Qua cửa kính nhìn thấy cảnh này, biết người ta nhìn
mình không rõ, chắc là đang bàn luận về chiếc xe của cô. Nhưng cô vấn cảm thấy
chán nản, cúi đầu nhìn thấy đôi tay đặt trên túi xách của mình đang đan chặt
vào nhau, trong bóng tối, chiếc nhẫn vẫn lấp lánh.
Rụt tay lại nắm thành nắm
đấm, nghĩ một lát, cô lại lấy điện thoại ra gọi cho chồng mình.
Cú điện thoại đầu tiên
thời gian nói chuyện chỉ có năm giây, nội dung là: "Anh đang phải nói một
chuyện rất quan trọng" rồi bị cúp máy ngay.
Thực ra cô đã quen với
những chuyện như thể này từ lâu, nhưng lần này không hiếu sao trong lòng lại
cảm thấy âm ức. Sững người ra một phút rồi lại nhấc điện thoại lên gọi, đầu bên
kia chỉ còn lại giọng nữ máy móc lặp lại: "Xin lỗi, số điện thoại quý
khách vừa gọi đã tắt máy".
Âm thanh đơn điệu, vô cảm
đỏ, thực ra Y Y đã chai sạn rồi, nhưng hôm nay lại khiến cô cảm thấy đau đớn,
đau đến nổi như bị rạch thủng màng nhĩ. Không muốn gọi nữa, cô vút điện thoại
xuống chiếc ghế bên cạnh, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa số.
Sắp về đến nhà rồi, trên
đường đi Y Y ngồi im không nói gì ở ghế sau. Cánh cửa tự động của gara ô tô từ
từ nâng lên, có vẫn không nhúc nhích. Lái xe thấy lạ, trong lúc đợi, ngoảnh đầu
lại nhìn cô, "Hôm nay có mệt lắm à? Cô về nhà nghỉ sớm đi".
Dường như cô giật mình
choàng tỉnh, ngẩng đầu lên nhìn anh lái xe một cái, sau đó gật đầu, đưa tay ra
đẩy cửa. Cửa gara đã nâng lên cao, lái xe vừa định nhấn ga, bỗng giật này mình
vì nhìn thấy động tác của cô qua gương chiếu hậu. Anh vội phanh xe lại, nói
lớn: "Cẩn thận!"
Cô dừng tay lại một tiếng, cũng không quay đầu lại, nửa khuôn mặt bị tóc che
kín, nhìn không rõ, mấy giây sau, đột nhiên khóe miệng nhếch lên, cười một cái.
Rõ ràng là một nụ cười,
nhưng lại khiến anh lải xe cảm thấy lạnh người, không dám hỏi thêm câu nào nữa,
vội đưa xe vào gara, xuống xe mở cửa cho cô.
Hứa Phi lái xe rất nhanh,
điểm đến cũng rất rõ ràng. Đây không phải là lần đầu tiên hai người đi ăn cùng
nhau, họ đều không thích ồn ào, thích các nhà hàng yên tĩnh mang phong cách gia
đình, tiệm ăn nhỏ của Ðài Loan mà họ hay đến nhất nằm ngay dưới tòa nhà anh ở.
Lần này, xe đã rẽ vào con đường yên tĩnh trước khu nhà, tiệm ăn quen thuộc nằm
ngay trước mắt.
Hứa Phi sống ở khu chung
cư cao tầng phục vụ như khách sạn, hai tầng dưới cũng là nhà hàng các nước, ban
đêm đèn bật sáng trưng, tường làm bằng kính nhìn rõ mọi khung cảnh, từ xa nhìn
thấy sáng như ban ngày.
Nhân viên bảo vệ khu nhà
biết anh và Cô, xe chưa đến nơi, rào chắn đã được nâng lên, anh bảo vệ đứng
nghiêm chào, cười với anh: "Chào anh Hứa Phi". Trên đường đi anh nói
chuyện qua điện thoại bằng mấy thứ tiếng, chưa kết thúc liền nói
"sorry" với đầu bên kia điện thoại, sau đó quay đầu ra cười, nhìn
viên bảo vệ đó mới trả lời: "Xin chào".
Lúc xuống xe, cuối cùng
thì anh cũng đã kết thúc cuộc nói chuyện. Trên đường đi, mặc dù trong lòng đầy
tâm sự, nhưng Tiền Ða Ða cũng nghe loáng thoáng được mấy câu, nhưng vẫn cảm
thấy có điều gì bất thường, chính vì thế đứng bên xe liền hỏi: "Sao vậy?
Có phải dự án xảy ra vấn đề gì không anh?".
"Mình vào trong rồi
nói chuyện sau". Anh khóa xe, lúc rảo bước quay lại nhìn cô, cười để cô
yên tâm, sau đó xòe bàn tay ra.
Ánh đèn trong khu nhà rất
dịu mát, bốn xung quanh là cây xanh. Ngón tay anh dài và đẹp, nắm được tay cô
xong liền khép lại, rất chặt.
Cái nắm tay chặt này
khiến Tiền Đa Đa tự dưng thấy mơ màng, cảm giác mọi lo lắng bất an đều được
chuyến sang anh. Đột nhiên sống mũi của cô cay cay, niềm vui trong giây phút
này tựa như một tội ác. Cảm thấy mâu thuẫn, cô cúi đầu lặng lẽ.
Đã quá giờ ăn tối, khách
trong nhà hàng không đông, ông bà chủ là một cặp vợ chồng tuổi trung niên đến
từ Đài Loan, lúc này đang ngồi bên chiếc bàn gần cửa nói chuyện, nhìn thấy
khách quen liền mỉm cười.
Trên đường đến đây, Hứa
Phi đã gọi xong món, ông chủ quán và anh có rất nhiều chuyện để nói với nhau,
lúc này bèn đứng lên bắt đầu nói với anh về một chiếc xe mà ông mới kết, rồi
còn thân thiết bắt tay Hứa Phi, Tiền Ða Ða đứng bên cạnh chỉ biết nghe.
Cả ngày phải đi giày cao
gót, đứng một lát cô đã thấy mệt, dồn trọng tâm sang chân phải rồi lại chuyển sang
chân trái cho đỡ mỏi. Anh nghiêng đầu nhìn cô, lại chỉ vào vị trí họ hay ngồi,
"Đa Đa, em vào ngồi đi. Anh đến ngay đây".
Nhân viên phục vụ đã mang
đồ ăn lên, Tiền Ða Đa chỉ gọi một cốc trà sữa, bà chủ bước đến phục vụ, ánh măt
lộ rõ vẻ ngưỡng mộ, cô cũng mỉm cười rồi lại quay đầu sang nhìn anh.
Anh đang nói chuyện rất
vui vẻ với ông chủ, hai ngườii cười ha ha. Lúc này anh có cảm giác cô đang nhìn
mình chăm chú, anh lại nghiêng đầu nhìn sang, đứng từ xa chớp chớp mắt. không
kìm được nữa, Tiền Đa Đa đang bưng cốc trà sữa cũng phải bật cười, vừa cười vừa
cảm thấy người đàn ông này có ma lực, chỗ nào có mặt anh, không gian xung quanh
đều vô cùng vui vẻ.
Sau khi kết thúc cuộc nói
chuyện vui vẻ, Hứa Phi bước về chỗ ngồi, xem ra anh đã đói lắm rồi, cầm đũa lên
là vào cuộc, ăn không kịp ngẩng đầu lên. "Có chuyện gì vậy anh? Phiền phức
lắm à?". Tiền Đa Đa tiếp tục hỏi.
Anh đặt đũa xuống nhìn cô
nói: "Thư trình bày ý định thu mua đã được gởi lên cơ quan hữu quan của
chính phủ rồi, trước đó Hỏa Điền cũng đã nói sơ qua với họ, vấn đề chắc không
có gì khó khăn. Tuy nhiên hôm qua có nguồn tin nói rằng, M&C cũng có ý định
cạnh tranh thu mua Hòa Điền, mặc dù chỉ là tin đồn nhưng tầng lớp lãnh đạo của
Hòa Ðiền có phần dao động".
"M&C?".
Nghe Xong, Tiền Ða Đa liền sững người.
Anh không còn cười nữa,
mày hơi cau lại. Hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt này của anh, Tiền Ða Đa thầm giật
mình, mới vỡ lẽ ra tại sao họ lại nhiệt tình mời mình như vậy, đồng thời lại
thực sự kinh ngạc trước
M&C. Cô cau mày lại,
"Gần đây M&C rất có hứng thú với các tài sản 100% trong nước, nhưng
Hỏa Điền là doanh nghiệp sản xuất, không ngờ họ cũng muốn chen chân vào".
"Cũng không có gì là
lạ, gần đây chỉ cần là \công ty đầu tư đều muốn sang Trung Quốc tìm hướng đầu
tư. Sau khi thư trình bày định thu mua Hòa Ðiền của chúng ta được phê duyệt,
giá cổ phiếu của nó tăng lên nhanh chóng, được người ta chú ý cũng là điều rất
hình thường, điều này không có gì là khó hiểu lắm. Nhưng anh đã xem bản báo cáo
tài chính và xu hướng đầu tư của M&C thời gian gần đây, có một điểm thực sự
khó lý giải".
"Điểm gì vậy?".
Khi còn làm việc ở khối thị trường cô đã quan với chuyện thảo luận công việc
với anh như thể này, nhưng kể từ khi anh chuyển đi, hai người đều rất bận rộn,
lâu lắm rồi không có cơ hội như thể này, Tiền Ða Đa bưng cốc trà sữa lên tiếp
lời rất nhanh.
"Gần đây có một
khoản tiền rất lớn không ngừng ăn vào cổ' phần của M&C, nó cũng hợp tác với
một quỹ tiền tệ trong mấy dự án đầu tư ở châu Á, anh đã kiểm tra bối cảnh của
quỹ tiền tệ đó, tập đoàn Yamada cũng có cổ phần rất lớn trong đó".
"Yamada? Ý anh nói
là bố của Yamada Keiko hả? Không phải ông này là một cố đông lớn của công ty
UVL tại châu Á hay sao?". Những điều anh nói không phức tạp, nhưng không
thể lý giải, Tiền Đa Đa lộ rõ vẻ thắc mắc.
"Có thể là một sự trùng
hợp. Tập đoàn Yamada rất lớn, cũng không phải do bố của Keiko nắm quyền, ông ấy
bắt đầu hợp tác cùng UVL khi công ty vừa mới vào châu Á, cũng được coi là cây
cao bóng cả trong hội đồng quẳn trị ở châu Á".
Ngẫm nghĩ một lát, Tiền
Ða Đa mới chậm rãi nói: "Vốn đứng dưới tên của tập đoàn Yamada hợp tác với
M&C, Yamada Keiko tham gia vào dự án thu mua, hiện giờ M&C tuyên bố sẽ
tham gia vào cuộc thu mua... Nhiều sự trùng hợp như vậy, anh không cảm thấy có
vấn đề gì hay sao?".
Hứa Phi khẽ cười,
"Vốn ông ấy bỏ ra ở UVL lớn hơn, trên thị trường sẽ không có người mãi mãi
là bạn, cũng không có người mãi mãi là kẻ. thù. Tất cả những điều này đều là số
liệu trên bàn, chỉ cần lưu tâm một chút là có thể kiếm tra được. Nếu đúng là
Yamada muốn chơi một vố thì cũng không cần thiết phải trắng trợn như vậy chứ
nhí?".
Tiền Ða Ða lắc đầu,
"Anh vẫn còn cười được à, kể cả Yamada không liên quan gì đến chuyện này
thì việc Hòa Ðiền dao động là sự thật, ngộ nhỡ kế hoạch này bị gác lại ở đây
thì làm thể nào?".
"Dự án thu mua lớn
như vậy, đâu có lý gì lại dễ dàng như vậy? Trước đó bọn anh đã thương thuyết
với các bên của Hòa Điền, mức giá cuối cũng đàm phán coi như đã xong rồi. Huống
hồ gần đây anh đã nhờ Trương Thiên kiếm tra một số số liệu, cần phải đợi kết
quả. Ðúng đợt Hòa Ðiền lại chủ động kéo dài thời gian".
Cô biết Trương Thiên hiện
đang nghiên cứu công nghệ sinh học ở viện nghiên cứu, nhưng hiện giờ chuyện họ
đang nói không phải là chuyện thu mua Hòa Điền hay sao? Tại sao lại kéo Trương
Thiên vào đây? Càng nghe càng thấy khó hiểu, Tiền Đa Đa mớ miệng định hỏi tiếp.
Hứa Phi liền dừng đũa
lại, yên lặng nhìn cô. Miệng đã há ra, nhưng Tiền Đa Ða chợt nghĩ những chuyện
này đã liên quan đến bí mật thương mại, cô lại không phải là người phụ trách
trực tiếp, hỏi quá nhiều cũng không hay lắm, nghỉ vậy cô lại im lặng.
"Carlos vừa sang khu
vực châu Á, Hòa Điền lại dao động trong thời điểm quan trọng này, anh...".
Trà sữa đã uống gần hết, Tiền Ða Ða mới bưng cốc lên nói tiếp.
Thực ra ý cô muốn nói là,
nếu xảy ra vấn đề gì, Carlos vừa mới sang Trung Quốc, nền móng chưa chắc, kể cả
không bị tổn thương gân cốt, thì cũng không tránh khỏi bị ảnh hưởng, đến lúc đó
gánh nặng không đè lên vai anh thì đè lên vai ai? Trong hoạt động đầu tư có vốn
nước ngoài khó làm nhất là đóng vai trỏ của người lãnh đạo không phải là người
nước ngoài như anh, bị kẹt giữa sếp người nước ngoài và tình hình phức tạp
trong nước, cả hai đầu đều khó điều đình. Có cảm giác tình cảnh mà Hứa Phi đang
phải đối mặt rất phiền phức, lúc nói chuyện, Tiền Đa Đa cau mày lại.
"Đa Đa,em đang lo
cho anh à ?". Anh ăn xong, nghe cô nói vậy liền ngoác miệng cười, túm
lấy tay cô đưa lên thơm.
Người đàn ông này hàng
ngày ở công ty ăn mặc rất đĩnh đạc, giữa đám lãnh đạo bốn mươi, năm mươi tuổi
luôn phải giả vờ già đặn, chín chắn, nhưng ở chỗ khác, đặc biệt là trước mặt cô
luôn ngây thơ như trẻ con, trước mặt bao người toàn khiến có khóc dở mếu dở.
Thực khách trong nhà hàng
không đông, nhưng Tiền Ða Ða vẫn cảm thấy xấu hổ, giãy giụa rụt tay lại, nhưng
mười ngón tay của anh nắm rất chặt, làm sao cô giãy ra được? Đến cuối cùng vẫn
bị anh kéo sang, mu bàn tay ấm lại, nụ hôn của anh lướt nhẹ trên đó. Anh cúi
đầu nhìn cô chằm chằm, ánh mắt vẫn tươi cười.
Haizz, hoàng để không sốt
ruột thái giám lại sốt ruột, tội gì cô phải làm như vậy.
Lúc ra khỏi nhà hàng đêm
đã khuya, khu nhà vô cùng yên tĩnh, họ đi song song với nhau, Tiền Đa Đa còn
định nói gì nữa, vừa định mớ miệng lại ngáp một cái. Đã đến chỗ để xe rồi, anh
túm chặt cô không chịu buông ra, thớ dài nói: "Đa Đa, cứ chạy qua chạy lại
như vậy em có mệt không? Hay là chuyển đến chỗ anh, phòng anh rộng lắm".
Cười thầm trong lòng,
nhưng Tiền Đa Đa nghiêm giọng nói: "Phó tổng Hứa, chú ý hình ảnh cá nhân
đó".
"Anh biết mà, cẩn
thận nguồn tin vỉa hè". Anh lại thở dài.
Con đường trong khu nhà
không có ai, đèn xe sáng rực, chiếu ra rất xa. Anh lái xe chậm, lại quay đầu
sang nhìn cô, vẻ rất lưu luyến. Tiền Đa Đa nghiêng đầu muốn nói gì, đột nhiên
trước mặt có một chiếc xe đi ngược chiều, lúc đi ngang qua nhau hai xe cách
nhau rất gần. Cô liếc sang hai mắt lại trợn trừng, tó rõ vẻ không tin, rồi lại
ngoái đầu nhìn lại một lần nữa.
"Sao vậy em?".
Lúc quay vô lăng Hứa Phi hỏi.
"Không có gì".
Đột nhiên Tiền Đa Đa ngồi thẳng người nhìn thẳng về phía trước, hai tay đan vào
nhau đặt lên đầu gối, chỉ trả lời ba chữ.
Kiểu dáng của chiếc xe đó
hoàn toàn giống chiếc xe cô nhìn thấy ở cửa bến tàu điện ngầm, kính ô tô được
dán rất tối, lại chỉ nhìn thoáng qua, không nhìn rõ người ngồi trong đó, nhưng
dù sao trong đầu cô đã có ấn tượng sâu sắc, và rối bời trước đó lại quay trở
lại sau cái nhìn này.
Thầm nói với mình rằng,
không phải đâu, kiểu xe này cũng không phải cả thể giới chỉ có môt chiếc. Chắc
chắn chỉ là sự trùng hợp, nếu như trường hợp này mà cũng gặp được thì tội gì cô
không đi mua xổ số.
Nhưng vì thây khó chịu,
đầu óc cô lại một lần nữa rối bời. Trên đường về nhà, Đa Ða cau mày nhìn về
phía trước, nét mặt đầy tâm sự.
Anh đưa mắt nhìn cô, nói:
"Đa Đa, sự việc sẽ được giải quyết dần dần, hiện giờ dự án mới bắt đầu, em
cũng không cần phải lo lắng quá đâu".
Biết anh hiếu lầm mình
vẫn đang nghỉ chuyện của công ty, cũng không muốn giái thích nhiều, Tiền Đa Đa
cố gắng gượng cười.
Lúc gần đến nhà cô, điện
thoại của Hứa Phi lại đổ chuông, đồng hồ trên táp lô chỉ gần mười một giờ.
Các nhà tư bản cũng bóc
lột người ta quá đáng quá! Tiền Đa Ða nhướn mày lên.
Hứa Phi nhìn số điện
thoại, sau đó nhấc lên nói: "Keiko, muộn thể này rồi có chuyện gì
vậy?".
Đầu bên kia nói rất lâu,
nhưng anh trả lời rất đơn giản: "Ừ, anh chưa về nhà, lát nữa về anh sẽ
xem".
"Buổi sáng? Buổi
sáng anh phải chơi thể thao, đợi đến công ty rồi tính sau. Em cũng đi nghỉ sớm
đi".
Nói hai, ba câu rồi anh
cúp máy, Tiền Đa Đa ngồi bên cạnh lắng nghe, lúc này liền cười nỏi, "Yêu
nghề quá. Biết anh bận, chấp nhận cả cuộc hẹn vào bữa sáng nữa".
Xe đã rẽ vào khu nhà của
Tiền Đa Đa, lúc dừng xe Hứa Phi còn không quên nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt
cười cười, "Đa Đa, anh cũng biết em bận, hẹn nhau vào bữa sáng có được
không em?".
"Không phải anh phải
chơi thể thao đó sao?". Thực ra không phải là ghen, chỉ có điều không muốn
về ngay, ngồi nói chuyện với nhau vài câu cũng là một sự hướng thụ.
"Cùng đi chạy
nhé".
"Em lười, không dậy
được".
"Anh giúp em".
Anh cười tươi hơn, rất ranh mãnh, rồi nghiêng đầu hôn cô.
Nếu nói tiếp sẽ chạm vào
khu vực cấm, chỉ sợ anh cuồng lên lại lao thẳng xe về căn hộ của anh. Tiền Đa
Đa Cười nhảy xuống xe, nhưng mũi bàn chân vừa chạm đất lại ngoái đầu nhìn anh,
lần này không cười nữa, "Kerry, Yamada Keiko...".
Anh mím cười, lại đưa tay
ra bẹo má cô, "Yên tâm đi!".
Trước khi bước vào khu
nhà, theo thói quen, cô lại ngoái đầu nhìn lại, xe của Hứa Phì vẫn đang đỗ ở
đó, cửa số hạ hết xuống. Anh không xuống xe, cũng không kéo cô lại với vẻ quyến
luyến, chỉ ngồi trên ghế lái lặng lẽ nhìn theo cô, ánh mắt không rời.
Không phải đây là lần đầu
tiên được đưa về nhà, cũng không phải đây là lần đầu tiên ngoái đầu lại cô nhìn
thấy người đàn ông đưa mắt dõi theo bóng mình, nhưng lần này Tiền Ða Đa lại
không dám nhìn lâu. Biết mình không biến mất anh sẽ không ra về, cô quay người
bước tiếp. Lúc lên tầng tim đập rất khác lạ, dường như bị cái gì đó vây kín,
không thể vào đúng vi trí, cám thấy tê tê, lâng lâng.
Không phải là yêu lần
đầu, cô không biết tại sao lại như vậy, nhưng lần này lại khác, trong niềm vui
xen lẫn nỗi sợ hãi, chỉ sợ không giữ được.
Khinh thường suy nghĩ của
mình, mấy bậc cầu thang cuối cùng cô bước rất nhanh, mỗi bước hai bậc.
Mở cửa ra, trong nhà tối om, biết giờ này chắc bố mẹ đã lên giường đi ngủ, Tiền
Đa Đa nhẹ nhàng đóng cửa lại. Cô nhờ ánh đèn ban ngoài đi vào trong, lúc đi qua
ghế sofa, đột nhiên Tiền Đa Đa liếc thấy trên tràng kỷ có một tập sách, bìa màu
vàng nhạt, chữ in màu đen, nhìn rất nổi bật.
Vốn không hay để ý những
thứ này, nhưng Tiền Đa Ða nhìn thấy hai chữ trên bìa sách đó, Cả'm thấy hơi bất
thường, Cúi đầu cầm lên, muốn xem kỹ hơn. Trong bóng tối đột nhiên có tiếng
cạch, phòng khách lập tức sáng choang. Tiền Đa Ða giật nảy mình, ngẩng đầu lên
nhìn thấy mẹ khoác áo đứng ở cửa phỏng ngủ, ngón tay vẫn còn đang đặt trên công
tắc đèn, ánh mắt nảy lửa.
Bị nhìn như vậy, không
biết mình đã phạm sai lầm gì, Tiền Đa Ða cúi đầu theo bản năng, kiểm tra xem
mình đã để xảy ra chuyện gì.
Trong tay vẫn cầm quyến
sách, dưới ánh đèn hai chữ in mực đỏ rất sắc nét, cô cúi đầu liền nhìn thấy hai
chữ rất to - Minh sử.
Hiếu rồi, lúc ngẩng đầu
lên, mặt Tiền Ða Da xị xuống.
Trở về với thực tại, Tiền
Đa Đa cười bẽn lẽn hòng mong cho qua chuyện, "Mẹ, muộn thể này mà mẹ chưa
ngủ à?".
"Con gái mình ngày
nào cũng nửa đêm nửa hôm mới về nhà, mẹ làm sao ngủ được.". Mẹ Tiền Ða Đa
không hề để tâm, bước đến ngồi phịch xuống ghế sofa, "Hôm nay cậu Diệp có
đến đây".
"Anh ấy đến làm gì
hả mẹ?". Tiền Đa Ða bắt đầu cau mày.
"Người ta cũng không
nhắc đến con đâu, nói là đến thăm bố con, lại còn mang sách đến nữa. Thằng bé
đó ngoan biết bao, mẹ không hiếu tại sao con lại kén chọn như vậy? Một người
như thế mà còn không chịu thì rốt cục con muốn tìm người như thế nào?".
"Con không có tình
cảm gì với người ta mà mẹ, dưa chín ép không ngọt đâu mẹ". Tiền Ða Đa bắt
đầu làm nũng.
Hoàn toàn không quan tâm
đến trò đó, lúc trá lời, mẹ Tiền Ða Ða cũng cau mày, "Mẹ thấy người ta rất
có tình ý với con. Làm gì có chuyện ép buộc gì đâu, trước đó không phải các con
hẹn hò rất tốt đó sao?"
"Tình ý gì đâu mẹ,
rõ ràng là anh ấy đến thăm bố mà, hai người đã trở thành bạn vong niên rồi,
thật không dể dàng gì".
"Đừng có vờ vịt lòe
người khác nữa, mẹ nói rốt cục con có định lấy chồng không? Gần ba mươi tuổi
đầu rồi". Mẹ Tiền Đa Đa bực lắm, giọng nói tó rõ vẻ bất lực trước sự vô
tích sự của con gái.
Nghe thấy con số này Tiền
Đa Đa cũng không bình tỉnh được nữa, buột miệng nói: "Ba mươi tuổi thì có
sao? Gần ba mươi tuổi chưa lấy chồng thì không phải là người nữa ư?".
Đã nói ra điều mình muốn
nói, nhưng nói xong liền biết ngay là hỏng bét rồi. Quả nhiên, mẹ Tiền Đa Đa đã
nổi trận lội đình, trước khi nói bà vỗ tay rất mạnh lên thành ghế sofa,
"Đa Đa, ngồi xuống".
Không năm ngoài dự đoán,
tối hôm đó Tiền Đa Đa bị tẩy não đúng một tiếng đồng hồ. Mẹ có bắt đầu kể từ
khi cô ba tuổi không chịu nghe lời bị lạc trong công viên, nói cho đến tận
ngoài ba mươi tuổi, rằng cô sẽ thảm thương như thế nào trong tình trường, và có
xu thế không nói hết cuộc đời của cô không chịu dừng.
Không dám nói thêm một
chữ nào nữa, Tiền Đa Đa chỉ còn biết ngoan ngoãn dỏng tai lắng nghe, đến cuối
thực sự không chịu được nữa bèn ngồi ở đó, đầu gật gật.
Cuối cùng bố Tiền Ða Ða
thấy ái ngại cho con gái quá bèn ra phòng khách tìm vợ, trước khi nói hẳnng
giọng một tiếng, "Thôi đừng nói nữa, ngủ đi, gần mười hai giờ rồi, ngày
mai con nó còn phải đi làm".
Mẹ Tiền Đa Đa đang nói
hăng, đột nhiên bị ngắt lời, quay đầu tại liền hậm hực đốp lại một câu:
"Ông cũng ra mà nói mấy câu đi, suốt ngày chỉ biết ngồi trong phòng đọc
sách! Đọc sách! Con gái vứt cho một mình tôi lo, lẽ nào một mình tôi đẻ ra nó
hay sao?".
"Kết hôn là Chuyện
đại sự, Ða Đa bao nhiều tuổi rồi, bà làm mẹ cũng không thể ép nó tìm đại một
người đúng không?".
Ðúng là đã quá muộn rồi,
bên ngoài tĩnh lặng như tờ, trong phòng lại như đang diễn ra cuộc biểu tình. Bố
Ða Ða xót con gái, cau mày nói thêm một câu.
Mấy chục năm qua mẹ Tiền
Đa Ða luôn đóng vai trò nhà lãnh đạo quyền uy trong nhà, chưa bao giờ bị chồng
phản bác như vậy, cơn giận lại đang bốc lên đầu, bị cự nự như vậy, liền đứng
phắt dậy chỉ tay vào bố Tiền Ða Ða nổ súng: "Ông cũng biết là Đa Ða bao
nhiều tuổi rồi ư? Chẳng máy chốc mà sẽ ba mươi tuổi! Ông có biết tình hình hiện
nay không? Một đửa con gái gần ba mươi tuổi vẫn chưa lấy chồng, vẫn ở với bố
mẹ, người ra sẽ nghĩ thế nào? Mấy năm trước còn có mấy bà bạn thân đòi giới
thiệu người yêu cho nó, hiện giờ nhìn thấy tôi không nói gì nữa. Đợi đến khi nó
ngoài ba mươi, ông cứ chờ đấy, xem đến lúc đó người ta dị nghị gì sau lưng!”.
Một mình chịu trận đã
chai lý rồi, trước đó Tiền Ða Đa chỉ coi những câu nói của mẹ là điệu hát ru,
nhưng lần này tiếng quát của mẹ đã thực sự làm cô giật bắn mình, ngẩng đầu nhìn
thấy vẻ thở dài của bố, trong lòng vô cùng xót xa.
Từ trước đến nay cô đầu
cho rằng cuộc đời của mình không có điều gì đáng tiếc lắm, sự thúc ép của mẹ
mặc dù mỗi năm một gay gắt, nhưng dù sao cũng là mẹ mình, cô luôn giữ một tâm
trạng làm nũng, ỷ lại, nghe, gật gù. Nhưng bầu không khí gia đình hiện nay lại
vì độ tuổi của cô mà trở nên căng thẳng như thể này, những điều mẹ thốt ra thực
sự khiến cô bị tốn thương, cô không thể ngờ tới, cũng không thể chấp nhận.
Thực sự không chịu được
nữa, Tiền Ða Đa cũng đứng dậy nói: "Thì cũng chỉ là chưa lấy chồng, đâu có
làm chuyện gì mất mặt với người khác đâu, có gì đáng sợ hả mẹ? Mặc kệ người ta
thích nói gì thì nói!".
"Con mặc kệ được chứ
mẹ không mặc kệ được, họ hàng đều hỏi rốt cục bao giờ được ăn cổ của con đây,
con bảo mẹ sau này biết ăn nói với họ thể nào? Có con gái nhà nào đến tuổi này
vẫn chưa lây chồng hay không? Lẽ nào con định sống với bố mẹ đến hết đời hay
sao?".
"Thế con chuyển đi ở
chỗ khác là được chứ gì, đỡ phải để người ta xì xào về chuyện này được chưa
ạ?".
Không chịu được nữa, một
người từ nhỏ đến lớn ngoan ngoãn như Tiền Đa Đa đã làm chuyện phản nghịch đầu
tiên trong đời, đứng trước mặt mẹ vớ lấy túi rồi bó di, cửa đóng hơi mạnh tay,
rầm một tiếng.
Lúc xuống cầu thang bước
chân của cô nặng trịch, tay cầm điện thoại bấm cho kẻ tội đồ đó. Đầu bên kia
nghe máy rất nhanh. Mặc dù đã là nửa đêm, nhưng giọng Diệp Minh Thân rất tỉnh
táo, bối cảnh rất yên tĩnh, loáng thoáng còn có tiếng nhạc. Giỏi thật! Người
đàn ông này tự dưng mò đến nhà cô, khiến mẹ cô nổi trận lôi đình, khiến cả nhà
cô mất ngủ cả đêm, còn mình thì ung dung ngồi ở nhà nghe nhạc. Bực quá, Tiền Ða
Đa bắt đầu hít thớ thật sâu.
Thực ra muốn bổ đầu một
câu, rốt cục anh muốn làm cái gì? Nhưng nóng nảy là ma quỷ, vừa nãy câu nói này
đã được kiếm chứng ở nhà, cuối cùng cô vẫn cố gắng kìm chế sự nóng giận, trấn
tĩnh một giây mới cất lời.
"Hôm nay anh đến nhà
em à?".
"Lần trước anh nói
với chủ Tiền sẽ mang cho chú một bộ Minh sử, hôm nay đúng hôm có thời gian,
trước khi đến anh đã gọi điện thoại cho em, nhưng trợ lý của em nghe máy, nói
em vẫn đang họp nên anh đã đến thẳng. Sorry".
Anh trá lời rất tự nhiên,
dường như cuộc nói chuyện qua điện thoại lúc nửa đêm này là điều rất bình thường.
Con người này như một hồ nước sâu không nhìn thấy đáy, dù là cơn nóng giận lớn
đến đâu cũng bị dập tắt. Tiền Đa Đa thầm thở dài.
Sau lần chia tay ở sân
bay, hai người không liên lạc gì với nhau nữa, lần này nói đúng ra cô cũng
không có tư cách gì để nổi cáu, có gì để nói đâu? Nói anh đến nhà châm mồi lửa
cho cơn thịnh nộ của mẹ cô ư? Nói vì sự xuất hiện của anh mà cô phải bò nhà ra
di giữa đêm hôm khuya khoát ư? Thôi vậy, xét cho cũng đầu là chuyện của nhà
mình, tức gì với anh! "Em ngại quá, cảm ơn anh".
"Không cần đâu. Đa
Đa, dạo này em có khỏe không?".
"Em rất khỏe, cảm ơn
sự quan tâm của anh. Còn anh thì thể nào?".
"Anh vẫn khỏe. À,
mai em có rảnh không? Anh có một người bạn vừa về đến Thượng Hải, rất muốn được
làm quen với em". Anh nói bằng giọng cười cười.
"Bạn anh muốn làm
quen với em ư?". Vốn đang ủ rũ, nghe xong câu này, cặp lông mày của Tiền
Đa Đa liền cong lên, lòng đầy thắc mắc.
Anh cười, "Em đừng
hiểu lầm, em còn nhớ có lần gặp cậu bạn Đại Lý của anh không, người nhận nhầm
em là một người khác đó?".
"Em còn nhớ".
Một hình ảnh lờ mờ lướt qua trong đầu, bất giác cô hòi thêm một câu, "Anh
nói Thanh Thanh ư?".
"Đúng vậy. Cô ấy mới
chuyển nhà, mớ tiệc mời bạn bè, báo anh mời cả em đến". "Mời em đến?
Tại Sao?". Không hiểu rõ tình hình, giọng Tiền Đa Đa thắc mắc.
"À, có ấy có nghe
Ðại Lý nhắc đến em, thấy hơi tỏ mò".
"Nhưng em và anh
đaã...". Nói được nửa câu lại thấy hối hận, Tiền Ða Ða không nói tiếp nữa.
Diệp Minh Thân liền cười, "Không phải là bạn nữa hay sao?".
Cô không nhó mọn đến vậy,
nhưng cô không có hứng thú làm với người lạ mặt. Định từ chối, nhưng cành tượng
nhìn thấy ở bến tàu điện ngầm hôm qua lại hiện ra trước mắt. Ðối với cô gái có
nét giống mình đó, trong lòng cô dường như có một cái gai, cảm thấy cô gái tên
Thanh Thanh đó như bị mây mù bao phủ. Nghĩ ngợi mấy giây, cuối cùng Tiền Ða Da
lại gật đầu.
"Ok, mai anh sẽ gọi
điện cho em". Anh tạm biệt cô rất dứt khoát, sau đó hai người cúp máy.
Cú diện thoại này chỉ nói
vài ba câu, Tiền Ða Đa cúp máy, vừa bước ra đến cổng, bước chân hơi ngần ngử,
cô dừng chân lại, ngoái đầu nhìn hành lang tối om.
Ðiện thoại lại đố chuông,
nhấc máy lên là giọng bố, "Đa Đa, muộn thể này rồi mà còn giận gì mẹ nữa?
Mau về nhà ngủ đi! Mẹ con về phòng rồi, bà ấy chỉ ác khẩu thôi, già rồi, như
trẻ con vậy".
Vừa nảy nóng giận, bây
giờ vừa gọi điện thoại xong, lại có gió mát thỏi tới, Tiền Đa Ða đã tỉnh táo từ
lâu, lúc này nghe thấy giọng của bố lại bắt đầu cảm thấy có lỗi, nắm điên thoại
nói "Con xin lỗi" trước.
"Thôi thôi, đươc
rồi, con gái làm gì sai đâu". Bố cộ lại thở dài.
"Con không sao cả,
chỉ muốn xuống dưới đi loanh quanh một lát, lát nữa con sẽ về. Bố cũng đi ngủ
đi, đừng lo bố nhé".
"Con về sớm đi, bố
sẽ để đèn ngoài cửa cho con". Biết tâm trạng của con gái không vui, bố cô
cũng không nói gì thêm, nói xong liền cúp máy.
Cúp máy xong, Tiền Đa Đa đứng thêm một lát nữa, bậc cửa trước khu nhà được quét
rất sạch sẽ, dưới ánh trăng sáng lên màu trắng bạc. Đứng hồi lâu thấy mệt, cô
liền ngồi bệt xuống. Lời nói của mẹ vẫn văng vẳng bên tai - ông có biết tình
hình hiện nay không? Một đứa con gái gần ba mươi tuổi vẫn chưa lấy chồng, vẫn ở
với bố mẹ, người ta sẽ nghĩ thể nào?
Sẽ nghĩ thể nào? Cô bị
tàn tật hay ngớ ngẩn? Chỉ là tuổi cao mà vấn chưa lấy chồng thôi, tại sao lại
đến nỗi trời không dụng, đất không tha như vậy?
Đang là thời điểm đầu hạ,
mặc dù ban đêm trời hơi lành lạnh, nhưng gió không gây cảm giác lạnh buốt, chỉ
có lòng cô là lạnh tê tái. Đột nhiên cô rất muốn được nghe giọng nói của Hứa
Phi, điện thoại vẫn đang cầm trong tay, ngón tay lướt qua lướt lại trên các chữ
số sáng bóng đó, một động tác gọi đi đơn giản, nhưng hồi lâu mà cô không hãm
xuống được.
Nói gì đây? Lẽ nào bổ đầu
một câu rằng em gần ba mươi tuổi rồi, không có thời gian yêu nhiều, anh yêu em
thì kết hôn với em đi à?
Kết hôn! Kết hôn không
phải là chuyện trăng đến rằm trăng sẽ tròn ư? Đây chẳng khác gì là ép hôn! Làm
sao cô có thể nói ra được những câu đó? Huống chi có không cho rằng giữa họ đã
có đủ sự ăn ý và tinh thần chuẩn bị về sống với nhau suốt đời. Tất cả chỉ mới
bắt đầu, bắt một người đàn ông hai mươi bảy tuổi đang ở độ chín trên con đường
sự nghiệp bước vào cuộc sống gia đình, đây thực sự là chuyện chỉ có trong ngàn
lẻ một đêm.
Cô không thể nói, cũng
không dám nói, cô rất trân trọng mối tình này, không muốn chỉ vì mấy câu nói
này mà để mất anh, kế cả một chút mạo hiểm cũng không muốn.
Thẫn thờ nhìn mấy bậc đá
dưới chân, ngón tay bất giác rụt lại, màn hình điện thoại lại tối om, một giọng
rất nhẹ vọng ra khiến có giật mình, "Ða Ða? A lô? Đa Đa"
Lúc này cô mới phát hiện
ra rằng mình đã bấm nút gọi mà không hề hay biết, Tiền Đa Ða đưa điện thoại lên
gần tai, khẽ đáp: "Vâng, em đây. Anh vẩn chưa ngủ à?".
"Anh đang sửa một số
chỗ, còn một ít tài liệu phải xem nữa. Sao em vẫn chưa ngủ? Không phải hôm nay
em rất mệt đó sao?"
"Em không ngủ
được".
Không muốn để anh biết
cuộc giằng co ban nãy, Tiền Đa Đa trả lời rất khẽ.
Anh yên lặng một giây,
sau đó là tiếng dậy ghấ, tiếng kéo rèm cửa. Cuối cùng điện thoại vọng ra tiếng
gió đêm thối trùng với tiếng gió thối bên cạnh cô, trước mắt dường như lại nhìn
thấy cảnh anh đứng trên ban công. Đột nhiên rất muốn được đến bên anh, Tiền Đa
Đa lại thầm thớ dài.
"Không ngủ được thì
để anh kế truyện cười cho nghe".
Đầu bên kia đột nhiên
nói. Chưa kịp trả lời, bên tai đã nghe thấy tiếng anh kế, "Em nghe nhé!
Truyện Cười là thế này. Ðồ điện gia dụng thì kể truyện cười, ti vi kế truyện
cười, lò nướng nói lạnh quá; máy giặt kể truyện cười, lò nướng nói lạnh quá;
lúc lên sân khấu, nồi cơm điện rất căng thẳng, chưa kể xong, lò nướng lại lên
tiếng - tủ lạnh, sao cậu lại thổi hơi vào sau gáy
Ðây không phải là lần đầu
tiên anh kể truyện cười cho cô, vẫn là một đoạn rất dài, lúc đầu kể không trôi
chảy lắm, kể được một đoạn thì trôi chảy.
Lần trước nghe xong cô liền cười, nhưng lần này nghe, cảm giác chua xót, tê tái
đó lại ập tới, đối mắt cô lại đỏ hoe.
"A lô, em có nghe
không đấy?". Nói một hồi không thấy cô đáp lời, Hứa Phi gọi ở đầu bên kia.
"Em đang nghe
đây". Tiền Đa Đa ngồi trên bậc thềm đá lạnh mới, đáp lại một câu,
"Lạnh quá".
"Lò nướng, cậu làm
như thể sẽ gây bất bình đấy".
"Nồi cơm điện,
truyện cười của cậu còn chưa kể xong đâu!".
Nói xong hai người cũng cười, cuối cùng anh hạ giọng, "Lạnh như thế mà em
vẫn còn muốn nghe nữa à? Thôi, mau ngủ đi, cẩn thận không bị nhiễm lạnh của
truyện cười đấy".
"Vâng". Cô cũng
đáp một tiếng, sau đó hạ thấp giọng, nói hai chữ: "Cám ơn".
Lần này anh ngừng lại một
lát mới trả lời, giọng dịu dàng, "Không cần đâu, anh yêu em".
Tưởng rằng mình sẽ mất
ngủ, nhưng đêm nay sau khi nằm xuống Tiền Đa Ða lại ngủ rất ngon, mơ thấy rất
nhiều đồ gia dụng cười nói rộn ràng, nhưng cô lại không thấy bực mình, chỉ cảm
thấy đó là một sự hưởng thụ.
Nghĩ lại thấy có một câu vừa nãy cô quên không nói, nhưng không sao cả, lần sau
nghe xong truyện cười nhất định cô sẽ nói.
"Cảm ơn, em
cũng yêu anh."