Mộ Minh Nguyệt cảm thấy không thể hiểu được Thẩm Tư Viện.
“Hào môn sâu như biển, chẳng lẽ cô chưa từng nghe qua? Hại chết vợ của người khác, còn muốn thượng vị gả vào hào môn? Cô cứ chờ làm oán phụ chốn khuê phòng đi!” Mộ Minh Nguyệt lạnh nhạt nói.
Gương mặt nhỏ của Thẩm Tư Viện trắng bệch, Mộ Minh Nguyệt nói hoàn toàn chính xác!
Cô ta bây giờ còn chưa gả vào hào môn, đã sống như một oán phụ khuê phòng!
Ngay lúc này, bên tai cô ta lại vang lên tiếng Mộ Minh Nguyệt ung dung: “Mặc dù không biết tại sao cô thấy tôi lại như gặp quỷ, nhưng không làm việc trái với lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa.”
Thẩm Tư Viện nhìn đôi mắt đẹp sáng láng như biển sao trời của Mộ Minh nguyệt, sửng sốt một chút.
Lúc tỉnh táo lại, Mộ Minh Nguyệt đã đi xa, Thẩm Tư Viện bị dọa đến mức hai chân mềm ra, phải vịn vách tường mới có thể đứng vững.
Người kia rõ ràng là Mộ Minh Nguyệt, ban đầu còn giống như oan hồn đòi mạng vậy, tại sao cuối cùng lại ra vẻ không biết cô ta?
Chẳng lẽ Mộ Minh Nguyệt năm đó thật sự chưa chết?
……
“Minh Nguyệt”
Mộ Minh Nguyệt vừa đi đến sảnh chính, một giọng nói dịu dàng gọi tên cô.
Cô mở ra nét mặt tươi cười: “Cậu Lục, tôi ở đây…”
Lời còn chưa nói hết, khi ánh mắt cô nhìn thấy người đàn ông cao lớn vĩ ngạn sau lưng Lục Chiếu Thiên, cô không nói nên lời.
Chiến Vân Khai đút một tay trong túi quần, một tay ưu nhã bưng chén rượu, bị nhóm người vây quanh, cơ thể thắng tắp cao gầy, ánh đèn pha lê chiếu xuống bóng dáng anh, anh mặc tây trang màu đen, khí tràng lạnh lùng quý phái hiện ra toàn bộ, mạnh mẽ đâm vào mắt Mộ Minh Nguyệt.
Nụ cười trên mặt Mộ Minh Nguyệt cũng cứng đờ.
Mặc kệ thời gian có trôi qua bao lâu, năm tháng cũng không hề lưu lại chút vết tích nào trên gương mặt Chiến Vân Khai, anh cứ như là ăn chất bảo quản vậy, khuôn mặt mãi mãi cũng luôn đẹp trai như vậy, mà mị lực lại còn thăng tiến theo thời gian.
Lần trước vội vàng, cô cũng không kịp nhìn kĩ đối phương, đã nhiều năm như thế, anh vẫn không thay đổi gì, khuôn mặt trầm tĩnh lạnh lùng, giọng nói cao quý, đôi mắt đen huyền như chim ưng dưới đôi mày kiếm, lạnh lẽo đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Minh Nguyệt, đây là anh Chiến, Chủ tịch của tập đoàn quốc tế Chiến thị.” Lục Chiếu Thiên dường như không cảm giác được sự khác thường của Mộ Minh Nguyệt, tự mình giới thiệu người đàn ông bên cạnh, ngay sau đó còn nói thêm: “Anh Chiến, đây là bạn gái của tôi, Mộ Minh Nguyệt.”
Mộ Minh Nguyệt nắm tay, trên mặt mới dần dần lấy lại được nụ cười, nụ cười vô cùng sáng chói, nhìn về phía người đàn ông đang nhìn cô chằm chằm với đôi mắt ưng, mở miệng nói: “Hân hạnh được gặp anh, anh Chiến.”
Sắc mặt Chiến Vân Khai lạnh lẽo, ánh mắt rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô, giọng nói lạnh lùng trầm thấp đầy từ tính nhấn mạnh rõ từng chữ: “Cô Mộ, lại gặp nhau rồi.”
Mộ Minh Nguyệt nhìn anh, âm trầm cười lạnh, trong lòng lại có chút run rẩy: “Anh Chiến, chúng ta rất thân quen sao?”
Chiến Vân Khai trầm lại, nhìn cô không chớp mắt, dáng người cao lớn đột nhiên nghiêng qua, môi mỏng dán vào lỗ tai trắng nõn của cô: “Từng ngủ qua, có tính là quen không?”
Trong khoảnh khắc, như có điện chạy qua thân thể cô, cả người Mộ Minh Nguyệt cứng đờ, tên đàn ông này lại dám ngang nghiên đùa bỡn cô như thế!
Năm năm qua, vì giữ lời hứa với anh, cô vẫn luôn sống một cuộc sống mai danh ẩn tích, làm ngơ với tất cả việc liên quan đến anh, trong khoảng thời gian cô khó khăn nhất, cũng chưa từng nghĩ đến việc cúi đầu trước cuộc sống mà đi tìm anh.
Cũng chưa từng quấy rầy cuộc sống mà anh đang có bây giờ.
Cô trước kia, tuyệt đối nghe theo lời anh, anh muốn gì, chỉ cần cô có, cô sẽ đều dâng hai tay lên!
“Minh Nguyệt, bố tôi muốn gặp cô.” Lục Chiếu Thiên nghiêng người, nói nhỏ bên tai Mộ Minh Nguyệt.
Mộ Minh Nguyệt bị âm thanh của Lục Chiếu Thiên kéo về lại hiện thực.
Cô nhìn thấy Lục Chiếu Thiên đang vươn tay ra với mình, cô nhìn sang, do dự vài giây, sau đó khoác tay Lục Chiếu Thiên, chậm rãi rời đi.
Thế nhưng sau lưng cô có hai ánh mắt hung tàn đang nhìn cô chằm chằm, khiến cô đứng ngồi không yên.
Cô điều chỉnh lại cảm xúc,kiềm chế bản thân không quay sang nhìn Chiến Vân Khai.
Khi đi đến khúc cua, Mộ Minh Nguyệt buông tay Lục Chiếu Thiên ra, nói: “Cậu Lục, tôi đột nhiên thấy không khỏe, anh giúp tôi nói với bác trai là lần sau tôi sẽ đến nhà chào hỏi sau.”
“Cô thấy không khỏe? Chỗ nào không khỏe thế? Bây giờ tôi đưa cô đi bệnh viện ngay!” Lục Chiếu Thiên nhíu mày, lo lắng hỏi han.
“Đại khái là còn chưa quen với múi giờ, ngủ không ngon nên không khỏe lắm.” Mộ Minh Nguyệt cau chặt chân mày, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
“Đi, tôi đưa cô đi bệnh viện.” Lục Chiếu Thiên nhìn khuôn mặt nhỏ của cô trắng bệch, không hề nghi ngờ là giả, thế là càng lo lắng hơn.
Đến bãi đỗ xe, Lục Chiếu Thiên mới mở cửa xe, cho Mộ Minh Nguyệt lên xe.
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền đến: “Mộ Minh Nguyệt.”
Lục Chiếu Thiên nghe tiếng nhìn sang, dưới ánh đèn, một dáng người cao lớn dần dần tiến lại gần.
Lục Chiếu Thiên nhận ra người đang đến, là Chiến Vân Khai.
Mà ánh mắt của đối phương từ đầu đến giờ vẫn chưa từng rời khỏi người Mộ Minh Nguyệt, Lục Chiếu Thiên hơi khó hiểu nhìn Mộ Minh Nguyệt một chút, lại thấy Mộ Minh Nguyệt trước nay luôn tỉnh táo bây giờ lại đang rất kinh hoảng.
“Minh Nguyệt, có phải là không khỏe lắm không?” Lục Chiếu Thiên nhận ra, xem xét thái độ của Mộ Minh Nguyệt và Chiến Vân Khai, hai người hẳn là quen biết nhau.
Mộ Minh Nguyệt bị Lục Chiếu Thiên kéo về lại thực tế, vội vàng xoay người leo lên xe.
Cô vừa ngồi xuống, đã nghe thấy giọng nói lạnh như băng: “Mộ Minh Nguyệt, xuống xe.”
Bóng dáng Mộ Minh Nguyệt dừng lại
Lục Chiếu Thiên nhìn ra được Mộ Minh Nguyệt rõ ràng không muốn tiếp xúc đến Chiến Vân Khai, anh ta đi đến trước mặt Chiến Vân Khai, nói: “Anh Chiến, xin hỏi anh tìm Minh Nguyệt là có chuyện gì sao?”
Đôi mắt đen sâu thẳm của Chiến Vân Khai liếc nhìn Lục Chiếu Thiên một chút, ánh mắt lạnh thấu xương lại rơi vào trên người Mộ Minh Nguyệt: “Tôi tìm bà xã của mình.”
“Bà xã?” Lục Chiếu Thiên nhất thời sững sờ, ánh mắt vô cùng hoang mang nhìn về Mộ Minh Nguyệt đang trong xe.
Mộ Minh Nguyệt bước xuống xe, đính chính: “Là vợ cũ đã không còn quan hệ gì nữa.”
Mộ Minh Nguyệt vừa nói, ánh mắt vừa chuyển hướng đến Chiến Vân Khai: “Anh Chiến, xin hỏi có việc gì không?”
Chiến Vân Khai kéo cô lên xe của mình, mở điều hòa ra.
Mộ Minh Nguyệt nhìn về phía Chiến Vân Khai: “Anh rốt cuộc có chuyện gì? Nói nhanh một chút, bạn tôi còn đang chờ tôi.”
Chiến Vân Khai khóa xe lại, lạnh lùng nói từng chữ một: “Mộ Minh Nguyệt, em đau lòng cho người đàn ông khác trước mặt chồng mình, có thích hợp không?”
Mộ Minh Nguyệt ngạc nhiên, sau đó cười khổ một tiếng: “Anh Chiến, năm năm trước, chúng ta đã kí giấy ly hôn.”
“Tôi không kí tên, giấy hôn thú cũng chưa lãnh, thì tính là ly hôn khi nào? Mộ Minh Nguyệt, em có kiến thức cơ bản không?”
Ánh mắt Chiến Vân Khai lạnh lẽo nhìn cô, trong đáy mắt lại có sự giận dữ khó hiểu: “Mộ Minh Nguyệt, tại sao lại giả chết gạt tôi?”
Rầm!
Chiến Vân Khai tức tối kéo cà vạt, đánh một quyền vào trên tay lái!
“Em giả chết là vì tên đàn ông ngoài kia?”
Mộ Minh Nguyệt còn chưa kịp tiêu hóa với những câu hỏi dồn của Chiến Vân Khai.
Bên tai lại vang lên tiếng chất vấn lạnh lẽo: “Em luôn miệng nói rằng đời này chỉ gả vào nhà họ Chiến, sống là người của tôi, chết cũng là ma của tôi, những lời em đã nói đều chỉ là nhảm nhí thôi sao! Em rời đi nhiều năm như thế, là vì lén tôi quen bạn trai khắp nơi sao?”
“Mộ Minh Nguyệt, đời sống cá nhân của em hỗn loạn thật đấy!”