Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 59: Chương 59: Anh hùng cứu mỹ nhân




“Hôm nay nếu không quỳ xuống xin lỗi và không để bọn tao lần lượt làm mày thì mày đừng hòng chạy được!” Một tên đàn em nói.

Cơn giận của Mộ Minh Nguyệt lập tức bùng lên, cô thản nhiên nói: “Được thôi, mọi người ở đây quỳ xuống xin lỗi và bồi thường tiền cho tôi, tôi sẽ không truy cứu chuyện này.”

“Con mẹ mày!”

Trong nháy mắt, hai mươi mấy người đang đứng tại đây đều bùng nổ!

Họ chưa bao giờ cảm giác địa vị của mình bị khiêu khích trắng trợn đến vậy!

“Chắc mày chưa bao giờ bị đánh đúng không?” Anh Tê Lợi cũng nổi điên, anh ta vốn chỉ nhận tiền rồi thay người ta đi giải quyết người này mà thôi.

Không ngờ lại đụng phải một người phụ nữ như vậy!

Đúng là làm khó người khác!

Nhưng mà người phụ nữ ác liệt thế này, anh ta càng thích!

Mộ Minh Nguyệt không để ý tới bọn chúng, chuẩn bị rời đi.

Không ngờ, tất cả bọn chúng đã nhanh chóng vây quanh thành một vòng, không có ý để cô đi.

“Cô gái, muốn đi à? Không dễ như vậy đâu!” Một tên côn đồ ngăn cản đường đi của Mộ Minh Nguyệt.

Mộ Minh Nguyệt đã mất hết kiên nhẫn từ lâu, cô chỉ vào tên côn đồ nói: “Vậy thì cùng lên đi!”

Tiếng Mộ Minh Nguyệt vừa dứt, tất cả bọn chúng đột nhiên cười sằng sặc.

“Ghê gớm phết đấy! Còn cùng lên đi cơ à!”

Hiển nhiên, bọn chúng đều hiểu nhầm ý của Mộ Minh Nguyệt.

Trong lúc nhóm côn đồ vẫn còn cười cợt câu nói khi nãy, Mộ Minh Nguyệt đã bắt đầu di chuyển, cô tặng cho tên côn đồ đang vỗ vai mình một cú đấm trực diện, ngay lập tức răng trộn với máu đồng thời văng ra ngoài.

“Làm chết cô ta đi!”

Anh Tê Lợi chưa từng gặp một người phụ nữa điên cuồng như vậy, rõ ràng cô ta đang muốn thách thức danh dự đàn ông của bọn chúng!

Chỉ tiếc rằng…

Nhóm côn đồ này đúng là phế vật, chỉ trong nháy mắt đã bị Mộ Minh Nguyệt hạ đo ván, lúc này còn nằm trên đất ôm đầu vừa khóc vừa kêu, vẻ mặt vô cùng đau đớn!

Mộ Minh Nguyệt hoàn toàn không cho chúng có thời gian thở, tiến lên cho mỗi người một đạp vào thẳng bắp đùi.

“Á!”

Hai mươi mấy tên côn đồ đồng loạt phát ra tiếng gào thảm thiết!

Những người vây xung quanh xem đều trợn tròn mắt.

Rốt cuộc là ai bắt nạt ai vậy!

Một cô gái đánh gục hai mươi mấy người đàn ông vạm vỡ?

Đang quay phim võ thuật à?

Trước khi Mộ Minh Nguyệt đi tới trước mặt anh Tê Lợi, anh Tê Lợi vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ: “Chị đại, em sai rồi, em sai rồi! Em dập đầu xin lỗi chị, chị tha cho em đi!”

Anh Tê Lợi quả thực đã bị dọa cho một trận, anh ta hơn mười tuổi đã làm lưu manh, có loại người nào mà chưa từng gặp phải?

Nhưng vẫn chưa từng thấy loại người bạo lực, ác liệt như vậy.

Hơn nữa còn lại một người phụ nữ!

Vừa rồi lúc đá mạnh vào bắp đùi của người khác, cô còn không nháy mắt dù chỉ một lần.

“Chút tiền này em đền cho chị!” Anh Tê Lợi vừa nói vừa móc tiền ra, quỳ trước mặt Mộ Minh Nguyệt, hai tay dâng lên trước mặt cô.

Chỉ cần không đá vào chân anh ta, bao nhiêu tiền anh ta cũng đồng ý đưa.

Lúc này anh ta hận vô cùng cái đám gọi anh ta đến dạy dỗ Mộ Minh Nguyệt, muốn anh ta tìm đến cái chết à?

Mẹ nó, bao giờ có cơ hội nhất định anh ta sẽ cho con điên này một bài học!



Chiến Vân Khai định đi thay quần áo, nhưng không biết vì sao đột nhiên trong lòng cứ bồn chồn không yên, như là có chuyện gì đó đã xảy ra.

Đúng lúc này, quản gia Trình nhận được một cuộc điện thoại, vẻ mặt căng thẳng nhìn Chiến Vân Khai: “Cậu chủ, hình như mợ chủ gặp chuyện rồi…”

Chiến Vân Khai nghe vậy, trong mắt hiện lên nét tàn nhẫn, anh nhanh chóng ra khỏi phòng bệnh, đi thẳng đến bãi đỗ xe, mở cửa xe ngồi vào ghế lái.

Quản Gia Trình thấy vậy cũng vội vã lên xe.

Chiếc xe Rolls-Royce Phantom lao vun vút trên đường, vượt qua hàng loạt phương tiện khác mà không hề giảm tốc độ, làm người đi trên đường sợ đến mức hồn lìa khỏi xác.

Trên đường đi, vượt qua không biết bao nhiêu cái ngã tư, Chiến Vẫn Khai vẫn giữ nguyên tốc độ 90km

Cuối cùng Rolls-Royce Phantom cũng vững vàng dừng lại tại nơi Mộ Minh Nguyệt gặp chuyện.

Quản gia Trình ngồi ở ghế sau quay cuồng đến mức sắp nôn ra đến nơi.

Mà lúc này, Mộ Minh Nguyệt đang định gọi xe đi, không ngờ từ xa vang lên hàng loạt âm thanh chói tai, sau đó một chiếc ô tô dừng lại ngay trước mặt mình.

Cô còn chưa kịp nhận ra người đến là ai, hai vai đã bị nắm chặt lấy, sự mạnh mẽ ấy như thể đang sợ cô gặp phải chuyện gì không may.

“Mộ Minh Nguyệt!” Chiến Vân Khai từ trên nhìn xuống Mộ Minh Nguyệt, phát hiện ngoại trừ việc tóc tai hơi lộn xộn thì mọi thứ hoàn toàn bình thường, không hề bị thương.

Sau đó anh mới yên tâm.

“Chiến Vân Khai? Sao lại là anh?” Mộ Minh Nguyệt nhìn thấy Chiến Vân Khai liền sửng sốt.

Hóa ra cái người lái xe như muốn tự tử vừa rồi là anh.

“Tôi cảm giác em xảy ra chuyện.” Chiến Vân Khai ôm cô vào trong lồng ngực.

Mộ Minh Nguyệt hết sức kinh ngạc.

Sao Chiến Vân Khai có thể cảm giác được cô xảy ra chuyện?

Người đàn ông này từ trước đến nay đều lạnh lùng vô tình, nói năng thận trọng, dù cười cũng không biểu hiện qua ánh mắt, con ngươi luôn hiện ra sự lạnh lẽo.

Nhưng mà, lúc này anh căng thẳng vì cô, còn muốn đến cứu cô!

Sao năm năm trước anh không cảm giác được cô sẽ gặp chuyện không may?

Cô nhìn người đàn ông trước mặt, khuy áo chưa cài xong, tóc cũng rối tung lên nhưng anh vẫn không hề để ý, có lẽ là vì quá vội vã để đến đây.

Hơn nữa, bộ quần áo trên người anh, là bộ quần áo của bệnh nhân.

Theo như tốc độ lái xe vừa rồi, có vẻ như người đàn ông này đã gấp rút phi thẳng đến đây.

Anh không muốn sống nữa à?

Giờ phút này, trong lòng Mộ Minh Nguyệt rối nhưng tơ vò, một cảm giác khó gọi tên không ngừng len lỏi trong tâm trí cô.

“Là tôi Chiến Vân Khai đây, em còn nghĩ là ai đến?”

Chiến Vân Khai cúi người, nhìn Mộ Minh Nguyệt trong vòng tay mình, nhíu mày, “Mộ Minh Nguyệt, em đúng là người phụ nữ đần nhất mà tôi từng gặp!”

“Anh mới đần!” Mộ Minh Nguyệt lập tức phản ứng, mới cảm động một chút đã bị anh làm cho bay hết sạch rồi.

Cho dù Chiến Vân Khai phi tới đây để cứu cô, lo lắng cô gặp chuyện thì vẫn không thể thay đổi được cái kiểu độc mồm độc miệng của anh.

Đám người của anh Tê Lợi bị Mộ Minh Nguyệt đánh quỳ rạp trên mặt đất vẫn chưa thể nào hồi phục, vậy mà ngay sau đó lại nhìn thấy một nhân vật lớn từ trên trời rơi xuống!

Người đang tựa vào chiếc Rolls-Royce Phantom nôn mửa, không phải là nhân vật lớn của thế giới ngầm – quản gia Trình chứ!1

Quản gia Trình hồi phục lại tinh thần, lập tức đi tới, thái độ cung kính nói: “Cậu chủ, cậu lái xe quá nhanh, cho dù là anh hùng cứu mỹ nhân cũng đừng lái xe như vậy chứ… Tôi nôn đến mức dạ dày sắp bay ra ngoài rồi đây này…”

Quản gia Trình nói xong, lau đi những giọt mồ hôi lạnh, hai chân vẫn còn hơi run rẩy, ông ấy nhìn về phía Mộ Minh Nguyệt hỏi thăm: “Mợ chủ, mợ không sao chứ?”

Anh Tê Lợi và đám đàn em đã để ý đến quản gia Trình từ lúc xuất hiện, tất cả đều kinh hồn bạt vía, tuy họ là những người sống tạm bợ nay đây mai đó, nhưng vẫn có thể coi là xưng vua xưng tướng ở khu vực này.

Mà quản gia Trình thì khác, đời trước là nhân vật lớn trong thế giới ngầm, hiện tại mở một công ty kinh doanh ở ngoài sáng, khối tài sản của gia đình phải lên tới hàng trăm triệu đồng, tìm đâu ra nơi có được người như vậy chứ.

Người như vậy, anh Tê Lợi không thể trêu vào đâu!

Anh ta không ngờ người mình muốn dạy dỗ, ngoài việc là một người phụ nữ xinh đẹp thì còn quen biết được quản gia Trình!

Hơn nữa quản gia Trình còn gọi Mộ Minh Nguyệt là mợ chủ?

Trời ơi, rốt cuộc bọn họ đã chọc vào ai thế này?

Nhân vật lớn của thế giới ngầm – Trình quản gia gọi người đàn ông mặc đồ bệnh nhân là cậu chủ, gọi cô gái này là mợ chủ?

Cậu chủ của nhân vật lớn trong thế giới ngầm kia, rốt cuộc có thân phận kinh khủng đến mức nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.