Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 212: Chương 212: Anh là cái đồ CẶN BÃ!




Viền mắt Mộ Minh Nguyệt đỏ hoe nhìn Chiến Vân Khai, đôi mắt sâu thẳm còn mang theo cả nước mắt, trái tim cô thắt lại, có chút trở tay không kịp!

Trong lòng cô rung động!

Bởi vì Chiến Vân Khai đã khóc!

Nước mắt của phụ nữ là vũ khí có thể giết người, nhưng nước mắt của đàn ông chẳng phải cũng như vậy sao!

Mộ Minh Nguyệt không bao giờ biết rằng, Chiến Vân Khai lại khóc trước mặt cô.

Cô bối rối hỏi: “Chiến Vân Khai, anh khóc cái gì vậy chứ? Lời tỏ tình anh nói em còn chưa kịp cảm động, ngược lại là anh lại khiến mình cảm động luôn rồi, anh đúng là không tiến bộ chút nào...”

Từ a chưa kịp nói ra, Chiến Vân Khai đã ôm cô vào lòng, vùi mặt vào cổ cô, một lúc lâu sau, một giọng nói nghẹn ngào nhẹ nhàng vang lên bên tai cô: “Minh Nguyệt, đừng bỏ rơi anh một lần nào nữa, trừ Chiến Cảnh Hi ra, anh chỉ có mình em là người thân thôi...”

Người thân?

Cơ thể của Mộ Minh Nguyệt bị anh ôm rất chặt, những lời nói mãnh liệt của anh ăn sâu vào trong trái tim cô.

Anh coi cô như người thân trong nhà.

Còn hơn cả những người thân ruột thịt.

Mà cô quen biết anh nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh nhắc tới gia đình của mình, lúc trước anh không nói, cô cũng sẽ không trúng phải tiếng sét ái tình.

“Anh còn trẻ như vậy sao lại không có người thân chứ?” Mộ Minh Nguyệt nói.

Nhưng nghĩ lại, Mộ Minh Nguyệt cảm thấy anh không có người thân cũng là chuyện rất bình thường.

Lúc cô gả thay, anh là người có địa vị cao nhưng lại bị bại liệt, ngoại trừ quản gia Trình ra thì không một ai chăm sóc cho anh.

Cô cũng chưa bao giờ thấy bố mẹ anh xuất hiện.

“Chết rồi.” Chiến Vân Khai nhẹ nhàng nói, càng ôm chặt cô hơn: “Anh chỉ còn mỗi mình em, nếu ngay cả em cũng bỏ rơi anh, anh sẽ cô đơn đến cuối đời mất.”

“Sao có thể?” Mộ Minh Nguyệt an ủi anh.

“Ngoại trừ em, anh không cần người phụ nữ nào hết, không ai có thể thay thế được vị trí của em.” Đột nhiên Chiến Vân Khai buông cô ra, bàn tay to lớn ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn cô say đắm nói: “Minh Nguyệt, anh không muốn ai cả, anh chỉ muốn em.”

Trái tim của Mộ Minh Nguyệt đập liên hồi, bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn chằm chằm nên cô có chút bối rối: “Chuyện này khi khác hẵng nói.”

“Khi khác là khi nào?” Chiến Vân Khai cau mày hỏi.

“Sau này.” Mộ Minh Nguyệt cau mày.

“Sau này là bao lâu? Lần sau là khi nào? Em nói đi...” Ánh mắt của Chiến Vân Khai có chút thất vọng: “Minh Nguyệt, anh không ngốc, ngày khác là không rảnh, lần sau là từ chối, sau này là không bao giờ gặp lại nữa.”

Nói đến đây, giọng nói của Chiến Vân Khai bắt đầu trở nên nghẹn ngào.

Mộ Minh Nguyệt nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh: “Chiến Vân Khai, chúng ta đều đã trưởng thành rồi, anh nói không sai, ngày khác là không gặp lại, lần sau là đừng hỏi nữa, sau này là từ chối. Có một số câu hỏi, cũng không cần phải có một đáp án rõ ràng.”

“Đúng vậy, có một số việc cũng không cần biết đáp án, nhưng anh yêu em, nhưng lần này anh không có ý muốn ép em chấp nhận, nên em cứ làm như mọi ngày là được, làm những việc mà em muốn làm, nếu em muốn qua lại với Lục Chiếu Thiên cũng không thành vấn đề, chỉ cần khi trời tối em trở về nhà là anh mãn nguyện lắm rồi.” Chiến Vân Khai chậm rãi cúi mặt xuống, hàng lông mi dài che khuất sự mất mát trong con mắt của anh.

Phụ nữ đã quyết tâm rồi thì không người đàn ông nào có thể lay động.

Mộ Minh Nguyệt biết lời nói của mình có chút tàn nhẫn, cô cũng biết nếu còn qua lại không rõ ràng với người đàn ông này, chỉ khiến anh vướng thêm nhiều rắc rối hơn thôi.

Cô còn chưa giải quyết xong chuyện của con trai cô, thì sao có thời gian để yêu đương với một người đàn ông chứ?

Hơn nữa Chiến Vân Khai rất khiêm tốn trên phương diện tình cảm, điều này khiến cô có chút tức giận không thể hiểu được, bất kể lúc nào, Chiến Vân Khai trong suy nghĩ của cô, chính là sự tồn tại của một bậc nam thần, nói một cách khoa trương thì anh chính là một thiên thần!

Nhưng, anh lại bị khuất phục trước tình yêu.

Người đàn ông không bao giờ sợ hãi đó, lại có điểm yếu.

Mà cô chính là điểm yếu của anh.

Vì có điểm yếu là cô, anh mới bị đe dọa ở khắp nơi.

“Chiến Vân Khai, anh bị điên rồi sao?” Đột nhiên Mộ Minh Nguyệt rất tức giận, mắng anh.

Chiến Vân Khai khẽ nhếch môi cười khổ: “Minh Nguyệt, em làm trái tim anh rối loạn, làm loạn cả giường của anh,em định đối xử với anh như vậy sao?”

Mộ Minh Nguyệt sững sờ trước những gì anh nói, đối với một loạt hành động mãnh liệt như một con hổ của anh, thực sự là đã quá đủ rồi.

Đặc biệt là sự... quyến rũ của anh, khiến cô trở tay không kịp.

“Minh Nguyệt, em là cái đồ đàn bà xấu xa! Khi ở bên anh, em vẫn là một cô gái ngoan, sao bây giờ lại biến thành lòng dạ sắt đá như vậy rồi? Có phải là Lục Chiếu Thiên tẩy não em không?” Chiến Vân Khai giơ tay, nắm lấy cổ tay của cô, dùng một chút sức lực, kéo cô vào trong lòng mình.

Mộ Minh Nguyệt khẽ cau mày, thở gấp nói: “Anh nói ai là người đàn bà xấu xa! Em còn chưa trách cái đồ đàn ông xấu xa như anh đâu đấy!”

“Anh xấu xa chỗ nào? Anh có thể giải quyết mấy con trà xanh, tránh xa bạch liên hoa, mà em lại chửi anh là đồ đàn ông xấu xa? Anh xấu xa chỗ nào chứ?” Chiến Vân Khai tỏ ý không hài lòng.

Mấy năm nay, anh vẫn luôn rất rõ ràng, giữ thân như ngọc, bên cạnh càng không có lấy một con ruồi cái.

Còn sự khoan dung đối với Thẩm Tư Viện, chỉ là vì thân phận của Chiến Cảnh Hi.

Thẩm Tư Viện năm lần bảy lượt tới gây sự với Mộ Minh Nguyệt, vậy nên cũng đừng trách anh lấy lại mọi thứ.

Anh giữ lại mạng của người phụ nữ đó, hoàn toàn là vì thân phận của Chiến Cảnh Hi.

“Chiến Cảnh Hi đã từng nói với tôi anh là một ông bố xấu xa, anh cũng không coi máu mủ ruột thịt của mình ra gì, vậy thì tôi trông đợi gì vào việc anh đối xử tốt với một người phụ nữ không cùng huyết thống chứ?” Mộ Minh Nguyệt mạnh mẽ hỏi.

“Em còn quan trọng hơn cả tính mạng của anh.” Chiến Vân Khai đã bắt đầu từ từ khôi phục lại trạng thái như thường ngày, anh chăm chú nhìn cô: “Minh Nguyệt, bây giờ anh trịnh trọng nói cho em biết, chúng ta bắt đầu lại đi, lần này đổi lại là anh theo đuổi em, để em được thưởng thức quá trình yêu đương ngọt ngào của một cô gái.”

Khuôn mặt Mộ Minh Nguyệt có chút ửng hồng khi nghe những lời anh nói, cô nhìn khuôn mặt đẹp trai đó rồi hỏi: “Anh đây là đang trọc em đúng không?”

Lời tỏ tình mà nói thành thục như vậy, xem ra cũng đi học không ít lớp bổ túc nhỉ.

Nhưng mà, khi anh nói mấy câu tình cảm, thật sự khiến người khác cảm thấy muốn ngừng mà không được mà!

Khuôn mặt đó, kiên trì quá rồi!

Ai nhìn vào mà không nói câu 'anh trai tôi có thể' chứ?

Rõ ràng là mang gương mặt của một người đàn ông vừa xấu xa vừa lăng nhăng, nhưng lại có một trái tim một lòng một dạ.

“Em nghĩ là anh đang đùa sao?” Chiến Vân Khai cau mày, giọng điệu có chút không vui.

Anh tình cảm như vậy, những giọt nước mắt vừa nãy không phải thành công cốc rồi sao?

Vậy mà cô có thể hỏi mấy câu ngu ngốc như vậy được?

Cô có còn là con người không? Còn có lương tâm không?

Rốt cuộc là năm năm qua người phụ nữ này đã trải qua những gì vậy, mà lại trở nên lạnh lùng như vậy!

Đúng là lạnh lùng như Phật vậy!

Ôm vợ yêu trong lòng, mà thân phận của anh lúc này, vốn không dễ dàng để có thể tìm hiểu cô.

Đúng thật là chỉ được ngắm mà không được ăn, anh cực kỳ khó chịu!

Không biết còn phải kìm nén bao lâu?

Mấy năm nay anh đều tâm lặng như nước, thậm chí còn cảm thấy bản thân mình bị dị ứng với chuyện chăn gối.

Ai ngờ rằng năm năm sau, cô quay trở lại, mặt hồ yên tĩnh trong lòng anh lập tức bị cô khiến cho hàng nghìn con sóng khơi dậy, từng giây từng phút đều muốn đè cô dưới cái thân thể cường tráng này mà hầu hạ.

Mộ Minh Nguyệt đẩy anh ra, đứng dậy, nhìn anh và nói: “Chiến Vân Khai, anh muốn theo đuổi tôi, được thôi.”

“Nhưng anh phải xếp hàng, tôi sẽ xem biểu hiện của anh.”

Chiến Vân Khai nghe vậy, kích động đứng lên, cuối cùng cô cũng đồng ý rồi!

“Thật không? Anh sẽ thể hiện thật tốt!” Chiến Vân Khai kích động bế cô lên quay vài vòng, không nhịn được mà hôn lên môi cô.

Mộ Minh Nguyệt đặt hai tay lên vai anh, cô cau mày liếc nhìn anh nói: “Khi anh theo đuổi con gái đều lưu manh vậy sao, mới bắt đầu đã trực tiếp vừa ôm vừa hôn à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.