Mộ Nhạc Nhạc nghe xong liền bùng nổ, chống nạnh nói: “Cái gì gọi là phải chờ hả! Nhìn thấy cậu giống tớ, tớ liền biết chúng ta là anh em sinh đôi đấy!”
Nghe vậy, Chiến Cảnh Hi cau mày nói: “Nhưng mà kết quả giám định ADN của chúng ta vẫn chưa ra...”
Mộ Nhạc Nhạc an ủi Chiến Cảnh Hi: “Cậu cứ yên tâm đi, tớ nhất định là anh ruột của cậu, mà anh ruột cậu chắc chắn di truyền gen của ông bố xấu xa!”
Nhìn thấy quản gia Trình đi tới, Chiến Cảnh Hi thúc giục Mộ Nhạc Nhạc nói: “Mau trở về đi! Tránh lát nữa ông Trình phát hiện ra chúng ta!”
“Vậy thì trên đường cậu cũng phải chú ý an toàn đấy nhé, mẹ gọi xe taxi cho cậu rồi.” Mộ Nhạc Nhạc và Chiến Cảnh Hi vẫy tay chào tạm biệt.
Mộ Nhạc Nhạc đeo cặp sách, nhảy nhót đi về phía xe ô tô.
Vừa nhìn thấy Chiến Vân Khai liền thấy Chiến Vân Khai có tâm trạng tốt, vừa trèo lên xe vừa thách thức nói: “Trông tâm trạng của bố rất tốt nhỉ, cảm giác rất ngọt ngào, bố ăn vụng đường mật rồi à? Cho cục cưng một chút đi.”
Chiến Vân Khai: “...”
Chiến Vân Khai có chút kinh ngạc nhìn con trai chưa từng chủ động nói chuyện với mình.
Đứa con trai này gần đây quá không bình thường, nếu không phải đối mặt với khuôn mặt của con trai mình suốt năm năm, anh sẽ nghi ngờ không biết đứa trẻ này có phải đã bị tráo đổi rồi không.
Cái vẻ hoạt bát này giống y hệt Mộ Minh Nguyệt.
Nếu đứa con này là Mộ Minh Nguyệt sinh cho anh thì tốt biết mấy.
“Bố, con đang hỏi bố đấy!” Mộ Nhạc Nhạc thấy Chiến Vân Khai không để ý đến mình, cậu bé liền đặt cặp sách nhỏ xuống, trực tiếp trèo lên đùi Chiến Vân Khai, hơi khó chịu nói.
Người không biết còn tưởng ông bố xấu xa lạnh lùng cơ.
Nhưng mà trong mắt Mộ Nhạc Nhạc cậu, ông bố xấu xa là một người đàn ông buồn tẻ!
Khuôn mặt hoài xuân này, sao lại đáng yêu thế nhỉ!
“Bố đang nghĩ về chuyện công việc.” Chiến Vân Khai nhìn cậu con trai đang ngồi trên đùi mình, nhàn nhạt nói.
Đứa con trai này đúng là dăm ba hôm lại ngứa đòn.
Trước đây anh chưa từng thấy con trai mình lại nhiệt tình như vậy.
Còn thân mật với anh như vậy.
Mộ Nhạc Nhạc lườm Chiến Vân Khai một cái: “Bố cứ chém gió đi, nhớ phụ nữ liền nói là nhớ phụ nữ, công việc không nhận cái danh này!”
Chiến Vân Khai: “...”
Quản gia Trình: “...” Ha ha ha! Cậu chủ nhỏ thú vị quá!
Nhưng mà quản gia Trình cũng chưa muốn chết sớm như vậy, cho nên luôn nhịn cười.
Chiến Vân Khai vứt con trai mình sang một bên, sắc mặt đen lại.
Mộ Nhạc Nhạc bị ném sang một bên, rất tổn thương đến tự tôn của cậu có được không?
Cậu chủ động như vậy, thế mà ông bố xấu xa còn chê bai cậu!
“Bố, bố thô lỗ như vậy, làm người phụ nữ của bố thật ấm ức.” Mộ Nhạc Nhạc lại nói những gì không nên nói.
Chiến Vân Khai trừng mắt nhìn con trai: “Câm miệng.”
Mộ Nhạc Nhạc nhìn ông bố xấu xa lạnh lùng, chắp tay nói: “Chuyện gì mà lại ghê gớm như vậy, khiến cho ông bố yêu quý của con nhăn mặt nhăn mày? Lúc thì hoài xuân, lúc thì lại buồn bã, con thật sự sợ bố thời kỳ mãn kinh không bình thường trừ tiền tiêu vặt của con.”1
Bạn nhỏ Hi Hi của cậu bé có rất nhiều tiền tiêu vặt, cậu bé còn muốn kiếm chút tiền tiêu vặt của Hi Hi để tiêu nữa cơ, nhất định không được để Chiến Vân Khai động vào.
Chiến Vân Khai ánh mắt lạnh lùng như dao quét qua, dù sao Mộ Nhạc Nhạc vẫn còn là một đứa trẻ, vừa nhìn thấy bộ dạng dữ tợn như vậy, cậu bé lập tức nhảy lên người của quản gia Trình và bám trên đó, vỗ vỗ ngực, vô cùng đáng thương nói: “Ông Trình, người đàn ông già này thật đáng sợ... ông là người thân thiết nhất bên cạnh ông ấy, lẽ nào những năm nay ông không biết sắp xếp cho ông ấy đi xem mắt sao? Đã bao nhiêu năm không động vào phụ nữ rồi chứ, hóc-môn đã mất kiểm soát rồi, bây giờ còn hung dữ với cháu, tất cả đều là lỗi của ông!”1
Quản gia Trình nhìn cục thịt nhỏ đột nhiên treo trên người mình, thật sự là bị tư duy logic của cậu bé đánh bại.
Đâu phải ông ấy không muốn tìm phụ nữ cho cậu chủ đâu?
Nhưng mà cậu chủ có thể tìm được sao?
Trên đời này ngoài Mộ Minh Nguyệt có thể lọt vào mắt xanh của cậu chủ ra thì còn ai có thể nữa chứ?
Câu trả lời là không thể!
Hôm nay cậu chủ nhỏ bị sao vậy, nói nhiều không nói làm gì, còn khiến cho quản gia Trình nhìn thấy một mặt khác của cậu chủ nhỏ.
Thủ đoạn tự chuốc lấy tai hoạ, tự nhiên trúng đạn dùng rất thành thạo.
Nếu như ông ấy mà tiếp lời thì có thể sẽ bị cậu chủ nhỏ hại chết!
Nhẹ nhất là bị phạt mấy năm tiền lương, nặng nhất là bị đuổi đi thì thảm rồi!
Ông ấy không thể sống nổi nếu phải rời xa cậu chủ!
Ông ấy cũng không muốn hầu hạ ai cả!
Được phục vụ người đàn ông giàu nhất thế giới là vinh hạnh của ông ấy!
“Cậu chủ nhỏ, cậu chủ là người đàn ông chung thủy với tình yêu, không phải người phụ nữ nào cũng để mắt tới đâu.” Khi quản gia Trình nói còn lén lút liếc mắt nhìn Chiến Vân Khai.
May mà cậu chủ không giận!
Nếu mà giận lên thì sợ là ông ấy sẽ bị cử đi châu Phi mất!
Mộ Nhạc Nhạc trở về lâu đài nơi bố mình sống, đã dính lấy Chiến Vân Khai suốt một đêm rồi.
Nhưng mà, tâm trạng của Chiến Vân Khai rất tồi tệ, luôn có tâm sự, cũng không chăm con nữa.
Khi Mộ Nhạc Nhạc không cẩn thận ngã khỏi ghế sô pha, cậu bé nhìn thấy Chiến Vân Khai trơ mắt mắt nhìn cậu bé ngã xuống đất mà không đỡ một cái, cũng không bế cậu bé lên!
Mộ Nhạc Nhạc nổ tung rồi, trực tiếp bò dậy từ dưới đất, đi đến trước mặt Chiến Vân Khai, bàn tay mụ mẫm đầy thịt đánh lên đùi Chiến Vân Khai, tức giận nói: “Chiến Vân Khai, bố chăm con như thế à? Con đã ngã ra đất rồi mà bố cũng không bế lên à? Có ai làm bố như bố không hả?”
Đùi Chiến Vân Khai nóng rát, anh hoàn hồn lại mới phát hiện con trai bị ngã xuống đất.
Anh cau mày và nhàn nhạt nói: “Còn chưa làm xong bài tập đâu, mau đi làm đi.”
Đừng làm phiền anh.
Anh đang nghĩ cách làm thế nào để Mộ Minh Nguyệt đến sống.
Mộ Nhạc Nhạc không muốn làm bài tập về nhà.
Cậu bé nhìn Chiến Vân Khai và nói: “Bố, nói đi, bố có phiền muộn gì thì nói với con đi.”
“Con?” Chiến Vân Khai dùng ánh mắt thẩm vấn nhìn Mộ Nhạc Nhạc.
Mộ Nhạc Nhạc bị Chiến Vân Khai xem thường, cậu bé thẳng lưng nói: “Sao hả? Con không được à?”
“Cục cưng của bố đã lớn rồi, biết chia sẽ mọi chuyện rồi.”
Chiến Vân Khai: “...” Anh tin mới lạ ấy.
Mộ Nhạc Nhạc thấy Chiến Vân Khai không lên tiếng, chỉ là khinh thường cậu bé.
Cậu bé nói: “Không phải bố đang buồn phiền vì phụ nữ sao? Hơn nữa còn buồn phiền vì mẹ của người anh em tốt của con - Mộ Nhạc Nhạc?”
Chiến Vân Khai ngạc nhiên nhìn con trai mình.
Con trai nói nhẹ nhàng như vậy là không bài xích quan hệ giữa anh và Mộ Minh Nguyệt sao?
Mặc dù Chiến Cảnh Hi là do Thẩm Tư Viện sinh, nhưng dù sao đây cũng là con ruột của anh, anh rất quan tâm đến cảm xúc của con trai mình.
Nhìn thấy Chiến Vân Khai đang xem xét mình, cậu bé lại nói: “Bố, nói đi, bố có chuyện buồn phiền gì thì cứ nói ra, để cục cưng vui vẻ một chút.”
Chiến Vân Khai: “...” Lúc này mới có cái nhìn khác về con trai.
Đây còn chưa đầy một giây, thiện cảm đã bị hủy hoại rồi!
Anh phiền muộn thì con trai có thể vui sao?
“Cậu chủ nhỏ, cậu chủ đang đau đầu không biết làm cách nào để theo đuổi cô Mộ Minh Nguyệt đấy, thậm chí nếu có thể, cậu chủ muốn đón cô Mộ về lâu đài sống.” Quản gia Trình thấy cậu chủ nhỏ tò mò cả một buổi tối rồi, nên liền nói với cậu bé.
Khi Mộ Nhạc Nhạc nghe thấy điều này đã rất phấn khích!
Nhưng Chiến Cảnh Hi không như vậy.
Chiến Cảnh Hi dường như đang nhìn chằm chằm như hổ đói mẹ mình!
Vì vậy, bây giờ cậu nên đi theo lối tư duy của Chiến Cảnh Hi, khuôn mặt nhỏ xị ra, nhăn mày nói: “Bố, bố lại đào góc tường của con trai mình?”