Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 43: Chương 43: Cả hai đều là hai đứa trẻ đáng yêu phúc hắc






Cùng lúc đó, hai bạn nhỏ đang ở trường chờ bố và mẹ của mình đến đón về, cậu nhìn tớ, tớ nhìn cậu.

Hai mắt nhìn nhau.

“Các bạn khác đều được bố mẹ đón về nhà, tại sao bố mẹ của chúng ta còn chưa đến?” Mộ Nhạc Nhạc cắn một cây cỏ đuôi chó, chống cằm nhíu mày hỏi.

“Không lẽ hai đứa mình đồng lòng gặp nạn đấy à?” Chiến Cảnh Hi cũng nhíu mày hỏi.

Chiến Vân Khai không đến thì thôi đi, ngay cả tài xế cũng không thấy bóng dáng đâu.

“Phụ huynh kiểu gì thế nhỉ?” Đôi lông mày nhỏ của Mộ Nhạc Nhạc nhíu thành sâu róm.

“Có lẽ là có chuyện gì đó xảy ra?” Chiến Cảnh Hi hỏi.

Vừa mới nói xong, Mộ Nhạc Nhạc ngây ra một chút, sau đó ôm bụng nói: “Ôi chao, Hi Hi thúi, anh đau bụng quá, anh muốn đi vệ sinh.”

“Ừ, cậu đi đi.” Chiến Cảnh Hi không truy cứu tại sao Mộ Nhạc Nhạc đau bụng, cậu bé cũng đang muốn tìm cớ đi ra chỗ khác.

Bấy giờ Mộ Nhạc Nhạc vừa rời đi, Chiến Cảnh Hi lập tức bắt tay vào tra tung tích của Chiến Vân Khai và Mộ Minh Nguyệt, sau khi mở phần mềm ra, lại phát hiện điểm đỏ của Chiến Vân Khai và Mộ Minh Nguyệt đang chồng lên nhau, cậu bé phóng đại địa điểm lên, cuối cùng thấy hai người đang ở trong một khách sạn?

Nhìn tên khách sạn, Chiến Cảnh Hi đưa ra một quyết định to gan, lập tức đặt vài hộp áo mưa gửi qua cho Chiến Cảnh Hi.

Nếu như bố và mẹ của Mộ Nhạc Nhạc có “này kia kia nọ” với nhau, vậy thì Mộ Minh Nguyệt sẽ trở thành mẹ mới của cậu bé nhỉ?

Mặc dù Chiến Cảnh Hi không muốn nữ thần hoàn mỹ như Mộ Minh Minh Nguyệt bị Chiến Vân Khai chà đạp, nhưng vì để tìm mẹ mới cho mình, cậu bé chỉ có thể hi sinh Mộ Minh Nguyệt.

Sau khi Chiến Cảnh Hi đặt hàng xong, nhỏ giọng nói: “Bố, con chỉ có thể giúp bố đến đây thôi.”

Mà Mộ Nhạc Nhạc đang đi vệ sinh, cũng là vì để tìm hành tung của Chiến Vân Khai và Mộ Minh Nguyệt, cậu bé đã sớm đặt một cái GPS vào dây chuyền mà mẹ mình hay đeo mỗi ngày.

Tại sao cậu bé lại có thể truy ra được hành tung của Chiến Vân Khai à, là vì cậu đã nhập tất cả dữ liệu tin tức của Chiến Vân Khai vào máy tính, dù không có định vị, vẫn có thể tra được hành tung của Chiến Vân Khai.

Khi Mộ Nhạc Nhạc nhìn thấy Chiến Vân Khai và mẹ mình ở cùng một chỗ, cậu bé có hơi kinh ngạc.

Hai người kia quả nhiên không ngoài dự đoán của cậu bé, lại ở cùng với nhau.

Lại còn cùng nhau đi khách sạn nữa!

Chiến Vân Khai là người giàu nhất thế giới đấy!

Mặc kệ vì lí do gì, nhất định phải để cho hai người họ ở bên nhau!

Nếu cậu bé trở thành con trai của Chiến Vân Khai, vậy thì cậu chính là phú nhị đại rồi!

Chỉ nghĩ thôi đã thấy hưng phấn!

Nghĩ đến đây, Mộ Nhạc Nhạc lập tức đặt một đơn áo mưa cho Mộ Minh Nguyệt, cậu bé cũng không biết kích thước của Chiến Vân Khai thế nào, đặt bừa vài loại size lớn nhất.

Bố xấu xa cao tầm một mét chín, mũi cao, chân còn có lực, cũng không biết cỡ lớn nhất có đủ dùng không, haiz, chọn đại đi!

Mộ Nhạc Nhạc mua xong, lấy điện thoại ra, thành kính nói với Mộ Minh Nguyệt trên màn hình: “Mẹ, bé cưng không phải cố ý muốn hại mẹ, nhưng mà với tính tình nóng nảy như mẹ, nếu là Chiến Vân Khai mua chắc chắn mẹ sẽ đánh cho chú ấy một trận, cho nên mẹ đành oan ức một chút nhé, để bố xấu xa hiểu lầm mẹ một lần vậy! Bé cưng thề, bé cưng yêu mẹ nhất! Mẹ nể tình bé cưng tìm cho mẹ quen người giàu nhất thế giới, cứ theo chú ấy đi!”

Sau khi làm xong hết thảy, cậu bé khẽ thở dài một hơi.

Dường như vừa mới làm xong một nhiệm vụ gian khổ lắm!

Mộ Nhạc Nhạc lập tức bước ra ngoài với bộ dạng hùng hồn, lúc đi ra ngoài tụ họp với Chiến Cảnh Hi, cậu bé nói: “Em trai thối, anh gọi xe về trước đây! Em mau gọi tài xế nhà em đến đón em đi nhé.”

“Tớ nói rồi, tớ mới là anh.” Khuôn mặt nhỏ của Chiến Cảnh Hi trầm xuống.

Mộ Nhạc Nhạc xoa cái đầu nhỏ của Chiến Cảnh Hi, cười nói: “Đứa nhỏ này sao không nghe lời thế, anh mới là anh này.”

Chiến Cảnh Hi cảm thấy không thể tranh chấp ra kết quả với Mộ Nhạc Nhạc được, cậu bé nói: “Vậy tớ ra một câu hỏi kiểm tra cậu một chút.”

“Được, cậu ra đề đi.” Mộ Nhạc Nhạc nhướn mày.

“Mười năm trước bố mười tuổi, mười năm sau bố bao nhiêu tuổi?” Chiến Cảnh Hi hỏi.

Mộ Nhạc Nhạc vuốt cằm nhìn Chiến Cảnh Hi, ngẫm nghĩ, nếu cậu đáp đúng, thì trí thông minh của mình sẽ làm tổn thương đến tôn nghiêm của Chiến Cảnh Hi, cậu bé suy nghĩ nói: “Hai mươi tuổi!”

Khóe môi Chiến Cảnh Hi giương lên, đưa tay xoa cái đầu nhỏ của Mộ Nhạc Nhạc: “Chỉ với trí thông minh này, còn muốn làm anh tớ? Em trai ngốc…”

Mộ Nhạc Nhạc:…

Mộ Nhạc Nhạc nhìn Chiến Cảnh Hi một cách ngốc nghếch, cậu bé có lòng tốt nghĩ cho Chiến Cảnh Hi, lo rằng mình quá thông minh sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của Hi Hi thối, ai ngờ, em trai thối lại xấu bụng như thế, dám tính kế mình!

Mộ Nhạc Nhạc tự tát một cái: “Mình cái chiều em trai rồi! Thói quen xấu này lúc nào mới có thể thay đổi chứ!”

Chiến Cảnh Hi: …

Tại sao em trai cứ muốn tranh làm anh trai thế?

Hai đứa trẻ đáng yêu mềm mại, vẫy tay chào nhau, ai về nhà nấy.

Sau khi hai đứa trẻ ngồi lên xe, đều xấu bụng cười một tiếng.

Chiến Cảnh Hi: “Xin lỗi Nhạc Nhạc, tớ nhìn trúng mẹ cậu, mẹ cậu nhất định phải làm mẹ tớ!”

Mộ Nhạc Nhạc: “Em trai thối, thật ngại quá, gia sản của cậu đang vẫy tay với tớ, tớ đã để mắt đến gia sản của cậu rồi!”

Mà, không biết bố và mẹ ở khách sạn không về nhà qua đêm, muốn! Hề hề…



Trong khách sạn.

Lúc Mộ Minh Nguyệt tỉnh lại, thấy mình đang ở khách sạn, cô giật nảy mình, sao mình lại ngủ thiếp đi?

Mộ Minh Nguyệt liếc mắt xem xét, mình đã thay một bộ đồ ngủ.

Quần áo của cô đâu?

Bên ngoài không biết đã nổi mưa to gió lớn từ khi nào.

Lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng hắt hơi, Mộ Minh Nguyệt nghe tiếng, vội vàng xuống khỏi giường, giày còn chưa kịp mang đã chạy ra ngoài.

Cô vừa ra ngoài đã thấy Chiến Vân Khai toàn thân ướt đẫm.

Toàn thân ướt đẫm.

“Cậu chủ, quần áo đều lấy ra đây rồi, cậu mau đi tắm nước nóng thay quần áo đi! Đừng để bị cảm!” Quản gia Trình lo lắng nói.

Quản gia Trình nói xong, thấy Mộ Minh Nguyệt đã tỉnh lại, ông ấy cung kính nói: “Mợ chủ, mợ tỉnh rồi? Mợ cần gì không? Tôi đi chuẩn bị cho mợ!”

“Quản gia Trình, không cần đâu!” Mộ Minh Nguyệt gọi lại Quản gia Trình đang muốn rời đi: “Tôi chuẩn bị về nhà.”

“Bây giờ đang là bão cấp bảy, nguy hiểm lắm, ngày mai hẵng trở về.” Chiến Vân Khai đi về phía Mộ Minh Nguyệt, cắm một tay trong túi, thân thể cao lớn cường tráng lộ ra vẻ lười biếng khác thường.

Hơi thở nguy hiểm của anh cuốn đến, Mộ Minh Nguyệt vô thức lùi về sau một bước.

“Anh đi đâu thế? Sao quần áo ướt đẫm cả rồi?” Mộ Minh Nguyệt chuyển chủ đề.

“Đi mua cháo cho em, lo em tỉnh lại sẽ bị đói.” Chiến Vân Khai nhấc một túi thức ăn lên.

“Là cháo Đĩnh Tử mà mợ chủ thích ăn nhất, cậu chủ phải xếp hàng rất lâu mới mua được, đây còn là một suất cuối cùng nữa đấy.” Quản gia Trình vội vàng nói.

“Ra ngoài đi.” Chiến Vân Khai đuổi Quản gia Trình ra ngoài.

Quản gia Trình vẫn luôn cung kính xoay người, cười nói: “Cậu chủ, mợ chủ, hai người có việc gì thì cứ tùy lúc phân phó.”

Chiến Vân Khai kéo Mộ Minh Nguyệt đến trước bàn, nói với cô: “Tranh thủ ăn lúc còn nóng đi.”

Mộ Minh Nguyệt ngồi xuống ghế tựa, nhìn bát cháo Đĩnh Tử còn nóng hổi, mũi cô có chút chua xót.

Trước kia khi anh vẫn còn ngồi xe lăn, anh vẫn luôn trốn trong biệt thự không ra ngoài thấy ánh mặt trời, cũng không gặp ai, chỉ sống trong thế giới của mình.

Là cô dẫn anh đi khắp các đường lớn hẻm nhỏ, đi đến những nơi cô thích, dẫn anh đi ăn những thức ăn ngon cô thích.

Cô vẫn tưởng rằng, với thân phận và địa vị của anh, hẳn là sẽ không nhớ những chuyện này.

Thế nhưng anh vẫn nhớ kỹ cô thích ăn đồ của cửa hàng nào, chạy đi thật xa để mua cho cô.

Trong lúc hốt hoảng, cô bất cẩn làm đổ nước trong tay.

Nước bắn hết lên người cô, đỏ ửng cả một mảng!

Bỏng đến mức cô buột miệng “a” lên một tiếng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.