Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 62: Chương 62: Cậu chủ nhỏ mà không ai dám chọc giận




“Đúng, cả Vân Thành chỉ có một cái.” Lúc cô nhân viên nhìn thấy Thẩm Tư Viện thì mắt liền sáng lên, thái độ càng thêm cung kính hơn nhiều.

Cô Thẩm này là ngôi sao lớn trong giới giải trí, có tiền có chỗ dựa, mua đồ chưa bao giờ nhìn giá cả.

“Thế tôi lấy nó.” Thẩm Tư Viện vô cùng kiêu ngạo, cô ta liếc nhìn Liễu Huyên với Thân Doãn Nhi ở bên cạnh, vô cùng khí phách, nói: “Thật ngại quá, tớ giành mất đồ mà các cậu thích, các cậu xem thử có thích những kiểu mẫu khác không, thích thì tớ tặng các cậu.”

“Thật sao?”

“Tư Viện, cậu đúng là bạn thân tốt của chúng tớ!”

Liễu Huyên với Thân Doãn Nhi nghe thấy Thẩm Tư Viện muốn tặng túi xách hiệu thì phấn khích, kích động nhìn Thẩm Tư Viện, vẫn chưa đợi Thẩm Tư Viện đáp lại thì họ đã quay người đi lấy cái túi xách đã muốn mua từ lâu, rồi ôm vào trong lòng.

Cái túi xách hai trăm mấy nghìn tệ, họ thật sự không nỡ móc tiền mình ra mua.

Bình thường đều do những người theo đuổi bọn họ tặng, còn không thì là nhà tài trợ tặng, nhưng mà dựa vào vị trí của bọn họ trong giới giải trí thì vẫn rất khó có được quà tặng hàng hiệu từ đối phương.

Thật ra Thẩm Tư Viện vừa nói xong câu nói đó thì có chút hối hận rồi, rồi lúc nhìn thấy túi xách trong tay họ, mặt cô ta giật giật, nhức nhối quá!

Nhưng mà một người chết cũng phải giữ thể diện như cô ta, nếu đã mở miệng rồi thì cũng không thể nuốt lời được, chỉ có thể bất chấp khó khăn, lấy thẻ ngân hàng ra đưa cho cô nhân viên.

Cô nhân viên khom lưng, hai tay đón lấy tấm thẻ mà Thẩm Tư Viện đưa cho, cô ta vui đến mơ hồ, hôm nay vượt mức chỉ tiêu hoàn thành rồi!

Nhưng mà vài giây sau, sắc mặt cô nhân viên sầm lại, cô ta không chắc chắn lắm, thử quẹt thẻ lại lần nữa, vẫn là một kết quả như thế.

Lúc này cô nhân viên có chút khó xử, nhìn sang Thẩm Tư Viện, nhẹ nhàng hỏi thăm: “Cô Thẩm, có phải cô lấy nhầm thẻ rồi?”

“Cô có ý gì?” Thẩm Tư Viện nghe thấy cô nhân viên nói vậy thì liền không vui.

Cái loại chất vấn này, đúng là làm nhục cô ta mà.

Cô nhân viên cũng không vui, nói thẳng: “Tấm thẻ này của cô đã bị đóng băng rồi.”

Thẩm Tư Viện vừa nghe thấy thế thì không dám tin, nói: “Thẻ của tôi làm sao có thể bị đóng băng?”

Lúc này Thẩm Tư Viện có chút chột dạ rồi.

Nhưng mà cô ta che giấu rất tốt, ngay sau đó lại móc ra một tấm thẻ ngân hàng khác, lạnh lùng nói: “Tấm này nhất định không có vấn đề.”

Cô nhân viên đón lấy tấm thẻ rồi quẹt, nhưng vẫn là một kết quả đó. Cô nhân viên nhìn Thẩm Tư Viện với ánh mắt lạ thường: “Thật ngại quá cô Thẩm, tấm thẻ này cũng bị đóng băng rồi.”

“Không thể nào!” Thẩm Tư Viện không tin, cô ta lại lấy ra hai tấm thẻ ngân hàng nữa: “Quẹt tiếp hai tấm này.”

Cô nhân viên lại quẹt hai lần, lần này cô ta sầm mặt hoàn toàn: “Hai tấm này cũng bị đóng băng rồi.”

Liễu Huyên với Thân Doãn Nhi ở bên cạnh, đang vui vẻ cầm túi xách, đứng thử trước gương, sau khi nhìn thấy động tĩnh bên này thì họ đeo túi xách đi tới.

Liễu Huyên hỏi: “Tư Viện, xảy ra chuyện gì thế?”

Khác với Liễu Huyên, Thân Doãn Nhi ôm chặt túi xách trong lòng, nói với Thẩm Tư Viện: “Tư Viện, cậu đã nói là tặng túi xách cho tớ với Liễu Huyên rồi đấy.”

Vừa nãy nghe thấy Thẩm Tư Viện muốn tặng túi xách cho họ thì họ vui đến mức muốn bay lên.

Nếu như bây giờ để cô ta sở hữu tạm thời, và vừa mở mắt ra, phát hiện chỉ là một giấc mơ thì cô ra sẽ rất đau lòng đấy.

Thẩm Tư Viện tối sầm mặt ngay tại chỗ, cô ta lấy thẻ ngân hàng lại từ cô nhân viên, trầm giọng nói: “Tớ vẫn còn lịch trình, tớ đi trước đây.”

Thẻ ngân hàng bị đóng băng rồi, cô ta nhất định không quẹt được một đồng nào nữa.

“Thẩm Tư Viện như vậy là có ý gì hả? Đã nói là tặng cho chúng tôi rồi, cậu ta không muốn mẫu giới hạn đó, không liên quan tới tôi, nhưng mà cậu ta không thể không tặng cái túi xách này chứ.” Thân Doãn Nhi nhìn cô nhân viên lấy túi xách trong tay mình lại, cô ta khó mà thở được.

Hơn nữa tất cả nhân viên khác đều hướng ánh mắt về bên này, Liễu Huyên vẫn còn đang cầm túi xách, vội vàng đặt túi xách lại chỗ cũ.

Liễu Huyên kéo Thân Doãn Nhi, nhỏ tiếng nói: “Liễu Huyên, chúng ta mau đi đi, mất mặt quá rồi!”

Nói rồi, hai người cúi đầu rời khỏi cửa hàng đồ xa xỉ đó.

Thân Doãn Nhi cảm thấy vô cùng khó chịu, bực dọc nói: “Thẩm Tư Viện có kim chủ thì giỏi lắm sao? Cũng không biết cái người kim chủ đó nhìn trúng cậu ta cái gì, mà lại nâng đỡ cậu ta như vậy! Bình thường tớ thấy cậu ta mua hàng xa xỉ, đúng là không hề chớp mắt một cái, bây giờ thì mua không nổi rồi, thẻ bị đóng băng rồi, nhất định là cãi nhau với kim chủ rồi.”

“Không chừng là kim chủ chơi chán rồi, nghe nói cậu ta còn sinh một đứa con, kim chủ đó là nhà giàu có quyền thế chính hiệu.” Liễu Huyên cũng vô cùng thất vọng: “Nếu như không nể tình cậu ta ngốc mà nhiều tiền thì tớ thật sự không muốn làm bạn thân với loại người nhân phẩm kém, tiếng xấu lan xa này.”

“Phải đấy, tớ cũng vậy, nếu không phải thấy có thể vớt được ít tài nguyên từ cậu ta, ké độ nổi tiếng các kiểu thì tớ còn lâu mới thèm để ý đến cậu ta.” Thân Doãn Nhi cười phì một tiếng, chế giễu.

Người trong giới như bọn họ đều biết nhân duyên của Thẩm Tư Viện trong giới cực kì kém.

Đối với loại bình hoa như Thẩm Tư Viện, bọn họ đều khinh thường cô ta.

Chỉ là cớ làm sao người ta lại có kim chủ lợi hại, đến nay vẫn chưa có ai khui ra được kim chủ của cô ta là ai.

Trong giới giải trí có nhiều bí ẩn chưa được giải đáp, bí ẩn đầu tiên chưa được giải đáp đó là rốt cuộc Thẩm Tư Viện có lai lịch gì, sau lưng cô ta là nhân vật lớn nào, tại sao không moi được chút lịch sử đen nào của cô ta.

Lúc Thẩm Tư Viện rời khỏi cửa hàng đồ xa xỉ, phát hiện điện thoại của mình không có đem theo, cô ta nhớ để quên ở cửa hàng LV rồi. Đang định quay lại thì cô ta nghe thấy cuộc trò chuyện Thân Doãn Nhi với Liễu Huyên, lòng cô ta như tro nguội, sắc mặt cực kì khó coi!

Cô ta chưa kết hôn mà có thai, chỉ tiếc là sảy thai rồi, cô ta cướp con trai của Mộ Minh Nguyệt, xem như con trai ruột của mình mà đi lừa Chiến Vân Khai.

Cô ta không dễ gì mới kiếm được chút lợi ích từ Chiến Vân Khai, một bước lên mây, nhưng mà bất kể cô ta nổi tiếng cỡ nào, người trong cả làng giải trí đều không muốn làm bạn với cô ta, chỉ có Thân Doãn Nhi với Liễu Huyên chịu chơi với cô ta, người mà không nổi tiếng bằng cô ta.

Bình thường có tài nguyên gì, cô đều dẫn theo Liễu Huyên với Thân Doãn Nhi, bọn họ cũng nhờ cô ta mà có chút tên tuổi.

Cô ta xem họ là bạn thân, mà họ lại xem cô ta như kẻ ngốc?

“Liễu Huyên, Thân Doãn Nhi, không ngờ hai người là loại người này! Hai người cứ đợi đấy!” Thẩm Tư Viện tức đến nghiến răng, cô ta đi đến trước mặt hai người, hung hăng lườm Thân Doãn Nhi với Liễu Huyên đang tái mét vì sự xuất hiện đột ngột của cô ta, sau đó cô ta lạnh lùng quay người rời đi!

......

Trường học.

Tiếng chuông tan học vang lên, Mộ Nhạc Nhạc đang buồn ngủ, lập tức tỉnh táo lại, vẫn chưa đợi giáo viên nói tan học thì cậu bé đã chạy thật nhanh ra khỏi phòng học rồi, bởi vì chạy rất nhanh, cho nên nơi nào cậu chạy qua đều mang một làn gió lớn!

Phòng học của Mộ Nhạc Nhạc ở đầu này, phòng học của Chiến Cảnh Hi ở đầu kia.

Cậu bé vừa tan học thì liền chạy đi tìm Chiến Cảnh Hi, cậu biết Chiến Cảnh Hi ngồi bên cửa sổ, cậu bé thò nửa cái đầu vào cửa sổ: “Cậu em, nhóc Hi, anh trai của em đã xuất hiện!”

Chiến Cảnh Hi vừa nghe thấy giọng nói của Mộ Nhạc Nhạc thì quay đầu nhìn nửa cái đầu nhỏ bên cửa sổ, cậu bé đứng dậy, nói với giáo viên vẫn đang miệt mài giảng bài, không muốn tan học: “Tan học.”

Giáo viên vừa nhìn thấy Chiến Cảnh Hi thì sắc mặt bỗng chốc tái nhợt, toi rồi, hôm nay cô ta vậy mà lại dạy quá giờ rồi! Cô ta quên mất mình đang dạy trong lớp của Chiến Cảnh Hi!

Nhất định là cô ta hồ đồ rồi!

Đây phải là cậu chủ nhỏ đấy, ai cũng không dám chọc giận.

Cậu muốn tan học, không có giáo viên nào dám tiếp tục giảng bài.

Trước kia có một giáo viên vì dạy quá ba mươi giây, không tan học, mà bị trường học đuổi thẳng rồi.

Bởi vì cậu chủ nhỏ không thích giáo viên dạy quá giờ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.