“Chiến Vân Khai, tôi chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với anh, nhưng anh đã làm ra chuyện có lỗi với tôi. Trong lúc tôi còn là vợ anh, vậy mà anh lại ở cùng với Thẩm Tư Viện, còn để cho cô ta sinh con của anh.” Lưng Mộ Minh Nguyệt dán chặt lên xe, ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Nếu đã như vậy, chúng ta hòa nhau, cả hai không còn liên quan gì với nhau! Không ai có lỗi với ai nữa.”
Tay Chiến Vân Khai nắm chặt bàn tay mảnh khảnh của cô, ánh mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm bộ đồ công sở bó sát người để lộ vòng eo mảnh khảnh của cô, cười lạnh: “Em lặp lại lần nữa!”
“Anh thả tôi ra!” Mộ Minh Nguyệt đã bị đôi mắt màu đỏ như máu của anh dọa đến run lên cầm cập. Đây là cổng trường, vậy mà anh lại ngang nhiên giữ chặt cô, cô nhíu mày giãy giụa: “Thả tay, tôi bảo anh thả ra có nghe không?”
Bàn tay nhàn rỗi còn lại của Chiến Vân Khai bỗng nhiên giữ chặt vòng eo thon của cô, vừa siết vừa kéo cô vào trong lòng ngực, ngay giây sau đó cô đã dán sát lên người anh.
Tiếng nhịp tim mạnh mẽ của người đàn ông truyền vào tai cô, một mùi hương thoang thoảng chui vào hơi thở, dễ dàng đập một gậy vào nơi sâu nhất trong lòng cô.
Cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu trừng mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai gần như trong gang tấc của Chiến Vân Khai: “Chiến Vân Khai, anh muốn làm gì!”
Nháy mắt Mộ Minh Nguyệt có cảm giác như đầu mình nổ tung giống bom nguyên tử, cô bỗng dưng tỉnh táo lại, hơi hé miệng hung hăng cắn lên môi mỏng của anh.
Chiến Vân Khai bị đau, nhíu mày thả cô ra.
Cô thừa dịp anh hoảng hốt mà vội vàng đẩy anh ra, giơ tay lau đôi môi đỏ bị anh gặm sưng lên, chau mày, lạnh nhạt nói: “Chiến Vân Khai, anh muốn động dục thì phiền anh đi tìm Thẩm Tư Viện, với sự thâm tình của cô ta dành cho anh, cô ta sẽ chiều anh thôi!”
Đôi môi mỏng của Chiến Vân Khai đã ứa máu ra, cô nhóc này cắn mạnh thật!
Anh dùng ngón tay thon dài xoa xoa đôi môi mình, ánh mắt u tối đến mức có thể vắt ra mực: “Năm năm không gặp, sao em lại ghét tôi như vậy? Mới làm bạn gái của Lục Chiếu Thiên đã nhanh chóng muốn thủ thân như ngọc cho anh ta?”
“Chuyện của tôi không cần anh lo!”
Mộ Minh Nguyệt im lặng vài giây, rồi sau đó lạnh nhạt nói: “Chiến Vân Khai, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, đừng quấn lấy không buông như trẻ con nữa, được không? Từ nay về sau, hai chúng ta không ai liên quan đến ai.”
Cô nói xong, mở cửa xe muốn lên xe, cố nén chua xót bảo tài xế lái xe đi.
Đến khi xe chạy xa rồi, nước mắt của cô mới không nhịn được mà rơi xuống.
Gặp người mình từng yêu, cô không thể vờ như chưa xảy ra chuyện gì được, huống chi người đàn ông kia là Chiến Vân Khai.
Từ ban đầu anh vốn không thuộc về cô, cô chỉ gả thay Thẩm Tư Viện vào nhà họ Chiến, trở thành cô vợ nhỏ của anh. Huống chi, Thẩm Tư Viện còn sinh cho anh một đứa con trai.
Còn về Nhạc Nhạc của cô, ở trong mắt anh, chỉ là một đứa con riêng của cô và người đàn ông khác.
Nhưng mà, nếu anh hận cô mang thai con của người đàn ông khác, vậy vì sao còn đến trường học giúp cô và Nhạc Nhạc?
Còn công bố cậu bé là con của anh?
Nhạc Nhạc đúng là con trai anh, nhưng mà cô không dám nói cho anh biết.
Cô lo sợ sau khi anh biết được chân tướng, sẽ không tiếc trả giá mọi thứ để đưa cô và con trai về nhà, để hai đứa nhỏ cùng cha khác mẹ lớn lên trong một gia đình, sẽ xảy ra nhiều chuyện cực đoan và mâu thuẫn, cô càng lo lắng Thẩm Tư Viện sẽ đối phó con của cô hơn.
Có chuyện gì mà Thẩm Tư Viện làm không được chứ?
Thôi thôi.
Cô có rất nhiều cách bảo vệ con trai thật tốt, cho con trai một cuộc sống không lo cơm áo gạo tiền, vì sao lại muốn dựa dẫm vào một người đàn ông chứ?
Hơn nữa, lần này cô trở về còn mang theo một nhiệm vụ quan trọng, nếu như yêu được, thì chỉ liên lụy đến Chiến Vân Khai, khiến cho anh trả giá bằng mạng sống.
Giữa cô và Chiến Vân Khai đã từng có một đoạn tình cảm yêu thương nhau, cô đã rất thỏa mãn, đoạn hồi ức tốt đẹp ấy, sẽ theo cô suốt quãng đời còn lại.
Sau khi Mộ Minh Nguyệt đi rồi, chiếc Rolls-Royce Phantom vẫn luôn lẳng lặng dừng ở một chỗ.
Quản gia Trình nhìn qua cửa sổ xe, nhìn thấy dáng người cô đơn của cậu chủ, trong lòng không khỏi chua xót.
Chiến Vân Khai rút ra một điếu thuốc, làn khói xanh trắng lượn lờ bốc lên khuôn mặt tuấn tú của anh, làm cho người khác không thể nhìn ra cảm xúc của anh.
Cậu chủ không hút thuốc, nhưng mà từ sau năm năm trước, sau khi mợ chủ qua đời, chỉ cần cậu chủ bực bội thì sẽ đốt một điếu thuốc…
Với tính cách cứng rắn lại mạnh mẽ của mợ chủ, sẽ không thể dễ dàng tha thứ và quay về cạnh cậu chủ.
Nếu không có Thẩm Tư Viện và cậu chủ nhỏ Chiến Cảnh Hi, có lẽ tình cảm của cậu chủ và mợ chủ sẽ thuận lợi hơn một chút…
Rolls-Royce Phantom chạy trên đường, Chiến Vân Khai hỏi: “Hôm nay sắp xếp gặp ai?”
Quản gia Trình cung kính trả lời: “Cậu chủ, hôm nay sẽ gặp tập đoàn gia đình nổi tiếng nhất Vân Thành, có thể giúp đỡ sự nghiệp của mợ chủ.”
Nói đến đây, quản gia Trình nhịn không được mà hỏi một câu: “Cậu chủ, dựa vào năng lực của cậu, chỉ một câu là sẽ có thể giúp Tập đoàn Mộ thị sống lại từ vực thẳm. Sao cậu không trực tiếp giúp đỡ mợ chủ, mà muốn đi đường vòng như vậy?”
Chiến Vân Khai nhắm mắt lại, hơi nhíu mày, trên khuôn mặt tuấn tú phủ đầy khói mù, hơi ngập ngừng: “Tập đoàn Mộ thị là tâm huyết của mẹ cô ấy, tập đoàn Mộ thị từ từ lớn mạnh thì cô ấy sẽ không dễ dàng rời khỏi Vân Thành.”
Quản gia Trình: “…” Cậu chủ cũng thật là tâm cơ!
Từ sau khi nhìn thấy mợ chủ, quản gia Trình cũng sốt ruột muốn chết, không hiểu sao vì sao cậu chủ lại không nóng nảy chút nào, không sợ mợ chủ bị người đàn ông khác theo đuổi sao?
Thì ra là cậu chủ đã sắp xếp một ván cờ rất lớn.
Rất nhanh, Rolls-Royce đã tới trước nhà hàng Vân Thành.
Đây là nhà hàng nổi tiếng nhất Vân Thành, những người đến đây ăn đều không giàu thì quý. . đam mỹ hài
Hơn nữa, nhà hàng Vân Thành có chế độ hội viên.
Mỗi năm tiêu hơn một triệu mới có tư cách trở thành hội viên nhà hàng Vân Thành.
Lúc này, Chủ tịch Diệp Huy của tập đoàn mậu dịch Vân Thành – tập đoàn nổi tiếng nhất Vân Thành đang đứng ngoài cửa nhà hàng Vân Thành, tập đoàn này làm việc về xuất khẩu, giá trị con người lên đến bốn tỷ.
Diệp Huy dẫn theo mười mấy quản lý cấp cao, cung kính đứng chờ trước cửa nhà hàng Vân Thành.
Cảnh tượng này làm cho những người đến ăn cơm trong nhà hàng kinh ngạc không thôi.
Gây ra một cuộc bàn tán xôn xao.
“Kia không phải Chủ tịch Diệp Huy của Tập đoàn Mậu dịch Vân Thành sao? Anh ta đang chờ nhân vật lớn nào mà phô trương dữ vậy.”
“Đúng là hiếm thấy, một tỷ phú có giá trị con người lên đến trăm triệu như anh ta lại cung kính đừng chờ trước của nhà hàng Vân Thành.
“Nhất định là một nhân vật lớn nào đó.”