Chiến Dương Úy?
Là ai?
Lúc xuống xe, hai bé con lại nghe thấy cái tên xa lạ này.
Bọn nó đưa mắt nhìn nhau, tại sao lại cùng họ với bố?
Còn bị bệnh liệt dương?
Cái tên này... Nghe ra cũng có ý nghĩ sâu xa lắm nha.
Nhưng mà, hai bé con thông minh ở đây lại lần lượt xoay người, lặng lẽ lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho tổ chức tổng bộ, điều tra rõ tư liệu về Chiến Dương Uy.
Sau khi điều tra xong, hai cậu nhóc cũng lặng lẽ cất điện thoại, lúc xoay người lại cũng rất chột dạ mà nhìn qua đối phương, sợ thân phận thật sự của mình bị lộ.
Dù sao thì con trai ai cũng đều rất có lòng hiếu thắng, hai cậu nhóc này đều im lặng che chở lấy lòng tự trọng của người kia.
Chiến Cảnh Hi: 'Haiz, nhóc em của mình chỉ biết mỗi một kỹ năng lái xe thôi, chứ còn năng khiếu bẩm sinh di truyền lại chẳng có gì lợi hại, mình không thể quay ngược lại khiến nó cảm thấy tự ti.
Mộ Nhạc Nhạc: 'Haiz! Cũng tại anh đây quá mức ưu tú, nhất định phải giữ vững phong độ của một người anh trai ấm áp chiều chuộng em trai, không được để lòng tự trọng của em trai bị tổn thương.'
Nghĩ tới đây, hai cậu nhóc đều nở nụ cười rạng rỡ với nhau, cười đến y như hai con husky ngơ ngáo.
Đúng lúc đó, Chiến Vân Khai đi tới bên cạnh Mộ Nguyệt Minh, căng thẳng mà dò xét: “Minh Nguyệt, em có bị thương ở đâu không?”
Vừa nãy, Mộ Minh Nguyệt đánh đến hung bạo.
Còn dã man hơn cả anh.
Chiều nào chiêu nấy đều là trí mạng.
Khí thế cuồn cuộn như thù giết cha không đội trời chung vậy.
Cũng khiến cho Chiến Vân Khai có một cảm giác quen thuộc như đang được che chở.
Rõ ràng anh chính là đại ca, tại sao lại phải bắt một cô vợ kiều diễm tới bảo vệ mình chứ?
Nhưng màn, lúc đó Chiến Vân Khai lại rất hưởng thụ. Không quan tâm là được bảo vệ hay đi bảo vệ, chỉ cần là Mộ Minh Nguyệt đánh nhau thì đó chính là một loại hưởng thụ không gì có thể sánh kịp.
Mộ Minh Nguyệt lấy dây buột tóc xuống, hất tóc ra phía sau, vén tóc lên rồi trả lại dây buột tóc cho Chiến Vân Khai: “Tại sao anh lại mang theo dây buột tóc?”
Cô không hề có thói quen này.
“Em không thích buột tóc, lúc ra ngoài ăn cơm tóc đều bị rũ xuống.” Chiến Vân Khai trước giờ đã quen với chuyện mang theo dây buột tóc.
Này còn hữu hiệu hơn cả đeo một chiếc nhẫn cầu hôn nữa.
Mộ Minh Nguyệt nghe xong, mặt đều đỏ lên.
Không có được mấy người đàn ông tình nguyện đeo dây buột tóc vào cổ tay mình, chỉ có mỗi tên ngốc Chiến Vân Khai này thôi.
Bọn họ đã ly hôn rồi, anh vẫn là cố chấp như vậy.
“Bố, thật là chu đáo quá nha. Nhìn qua là một người đàn ông độc thân, lại không ngờ còn là một người đàn ông rất tinh tế nha.” Mộ Nhạc Nhạc đi tới trước mặt Chiến Vân Khai, trêu chọc nói: “Bố còn dây buột tóc không? Cho con một cái đi, con cũng muốn đeo.”
Chiến Cảnh Hi cũng tham gia trò vui, chìa cánh tay nhỏ nhắn không thấy một chút cổ tay nào ra, nói: “Con cũng muốn một cái.”
“Hai đứa muốn dây buột tóc làm gì?” Chiến Vân Khai bị hai cậu nhỏ này hỏi xin lại thoáng nhíu ấn đường lại.
“Dĩ nhiên là kịp thời buột tóc để mẹ có thể đánh nhau rồi!”
Hai cậu nhóc lại đồng thanh đáp.
Chiến Vân Khai: “...”
Chiến Vân Khai thật sự là không ngờ con trai của mình và con trai của Mộ Minh Nguyệt lại ăn ý đến như vậy, cứ như là hai anh em sinh đôi vậy.
“Chiến Vân Khai, không phải lần trước anh đã phế bỏ Chiến Dương Úy rồi sao, sao gã lại còn dám đụng tới anh nữa?” Mộ Minh Nguyệt nhìn về phía Chiến Vân Khai, hỏi: “Rốt cuộc anh có bao nhiều kẻ thù vậy?”
Mộ Minh Nguyệt tin rằng trải qua vụ lần này, Chiến Vân Khai nhất định sẽ còn đối mặt với nhiều kẻ thù hơn nữa.
“Còn nữa, trước đây không phải anh đều rất lố lăng sao, ra ngoài cũng phải mang theo mười mấy người vệ sĩ, sao bây giờ lại một minh đi ra ngoài rồi? Đến cả quản gia Trình cũng không có đi theo.”
Mộ Minh Nguyệt càng nói, trong lòng lại càng thêm cảnh giác.
Cô đã từng chứng kiến qua rồi, lúc trước khi cô tan học về nhà, trong nhà đều bừa bộn ngổn ngang, nghe quản gia Trình nói là mới có kẻ thù nhân lúc Chiến Vân Khai bị bệnh mà đã tới đây đòi mạng của anh.
Kể từ khi đó, nơi ở của Chiến Vân Khai được đề phòng nghiêm ngặt, đi đâu cũng dắt theo mười người vệ sĩ.
Chiến Vân Khai ôm Mộ Minh Nguyệt vào trong lòng, thấp giọng nói: “Đừng lo lắng, anh không sao.”
“Tôi không có lo lắng cho anh!” Mộ Minh Nguyệt vung nắm đấm lên đấm vào ngực của anh, lau đi khóe mắt.
Chiến Vân Khai nhìn thấy cô khóc, trái tim lại không ngừng xót xa. Anh cau mày, thay cô lau nước mắt trên mặt, nói: “Minh Nguyệt, cám ơn em.”
“Tôi không cần anh cám ơn!”
“Anh biết.” Chiến Vân Khai mỉm cười, đôi mắt sâu lắng lấp lánh như chứa hàng triệu vì sao.
Anh biết là cô đang quan tâm anh, nhưng lại không muốn thừa nhận.
Cô gái của anh, từ lúc nào đã trở nên kiêu ngạo như vậy rồi?
Cũng mạnh mẽ đến mức có thể bảo vệ anh.
Hình như, vẫn luôn cho rằng cô đều đang bảo vệ cho anh.
Một người con gái tốt như vậy, nếu như anh phụ lòng thì thật sự là uổng một kiếp làm người.
“Anh cười cái gì? Cái đồ to xác ngu ngốc!” Mộ Minh Nguyệt nhìn thấy anh mỉm cười lại không khỏi cau mày hỏi.
Bị người ta đuổi giết mà còn cười được.
Có trời mới biết khi nãy cô đã lo lắng đến nhường nào.
Một người đã chịu quá nhiều vết thương nghiêm trọng như anh, cho dù hiện tại vẫn đang là một người bình thường.
Nhưng nếu như không cẩn thận lại bị thương thì sao?
Gây ra hai lần tàn tật, vậy cả đời này của anh thật sự tiêu rồi.
Mộ Minh Nguyệt càng nghĩ càng thấy giận.
Không nhịn được mà mắng: “Chiến Vân Khai, anh không thể cứ làm lố như lúc trước mà ra đường dắt theo mười người vệ sĩ sao? Anh đã lớn tuổi rồi, mấy cái xương già cỗi của anh vốn dĩ không thể chịu được sự dày vò nào nữa. Nếu như anh bị thương tổn thương ở đâu đó, tôi thấy cả đời này của anh cũng như hủy rồi.”
Chiến Vân Khai lại không hề phản bác, nói: “Không phải em sẽ bảo vệ cho anh sao?”
Vừa nãy, cô đánh những người kia rất hung bạo.
Không hề nương tay!
“Ai sẽ bảo vệ cho anh chứ!” Mộ Minh Nguyệt lườm hắn một cái.
“Vừa nãy em đã không cho anh ra tay, tự mình xử lý hết đám người đó.” Chiến Vân Khai đáp.
“Khi đó là tôi bảo vệ cho con trai của tôi, còn con trai của anh nữa.” Mộ Minh Nguyệt thật không biết Chiến Vân Khai đang nghĩ gì.
Hai đứa nhỏ đều ở trên xe, cô thân là mẹ dĩ nhiên sẽ lo lắng, dĩ nhiên sẽ xông lên bảo vệ con của mình rồi.
Chiến Vân Khai nghe thế, khóe môi mấp máy.
Hay cho con trai... của anh.
Làm tròn lên thì chính là anh.
“Được rồi, anh biết mà.” Chiến Vân Khai không muốn tranh luận với cô.
Anh có thắng tranh luận thì cũng thua về mặt tình cảm.
Chi bằng xuống nước với Mộ Minh Nguyệt.
Với anh thì có thể cảm nhận được rõ ràng Mộ Minh Nguyệt có quan tâm anh cũng đã đủ rồi.
Chiến Vân Khai nói với Mộ Minh Nguyệt: “Anh đưa mấy mẹ con về nhà.”
“Xe đều hết xăng cả rồi, còn về như nào được? Mau gọi xa tải đi.”
Mộ Minh Nguyệt cũng bày ra vẻ mặt phiền não.
Cô lái xe cũng quá là hăng rồi.
“Mẹ, xăng tới rồi!”
Cách đó không xa, Chiến Cảnh Hi vừa nói vừ mang một thùng xăng dự bị tới.
Mộ Minh Nguyệt nghe thế lại theo âm thanh mà nhìn qua, thấy Chiến Cảnh Hi xách một thùng xăng đi tới, thở hổn hển nói: “Mẹ, xăng này nặng thật.”
“Hi Hi, em tìm xăng ở đâu vậy?” Mộ Minh Nguyệt vội vã tiến lên trước.
Nhìn thấy Chiến Cảnh Hi xách một thùng xăng tới, Mộ Minh Nguyệt nhận lấy rồi ngồi xổm xuống kiểm tra tay của thằng bé.
Tay của thằng bé đều đã đỏ ửng, Mộ Minh Nguyệt đau lòng nói: “Hi Hi, em xem tay của em đây này, đỏ hết rồi, chị thật sự rất đau lòng đó!”
“Vậy chị thổi cho em được không?” Chiến Cảnh Hi đỏ mặt hỏi.
Thậm chí tay cũng đã xòe ra để tới trước mặt Mộ Minh Nguyệt, vẻ mặt đầy mong đợi mà nhìn cô.
Mộ Minh Nguyệt cầm đôi tay múp rụp của cậu bé, dịu dàng thổi tới, sau đó lại mỉm cười xoa đầu của Chiến Cảnh Hi, nói:
“Hi Hi thật sự rất ngoan, chị thật thích em quá đi!”
Mộ Minh Nguyệt lại không hề ghét bỏ vì Chiến Cảnh Hi là do Thẩm Tư Viện sinh ra.
Ngược lại còn cảm thấy đau lòng vì thằng bé.
Thậm chí là mỗi lúc nhìn thấy Chiến Cảnh Hi, cô đều có một cảm giác quen thuộc không thể diễn tả được.
Dường như là đã gặp qua ở đâu đó rồi.
Nhưng mà cảm giác này, cô lại không nói được.