Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 263: Chương 263: Chiến Vân Khai, anh đừng trách tôi hận anh!




Mộ Minh Nguyệt nắm lấy tay của Thẩm Tư Viện một lúc, cô nhíu chặt đầu chân mày, vẻ mặt lạnh lùng hỏi: “Con của tôi, không phải mất do sinh non sao?”

Lúc đó cô được thông báo rằng cô mang bầu sinh đôi, nhưng mà một đứa đã chết non rồi.

Một đứa vẫn luôn luôn là nỗi đau trong lòng cô!

Thậm chí cô còn cầu nguyệt đứa nhỏ chỉ là bị người khác mang đi, chứ không phải vừa sinh ra đã chết non.

Hiện tại nghe thấy Thẩm Tư Viện nói vậy, cả người cô đều điên lên!

Cô không thể nén được xúc động: “Thẩm Tư Viện, nói mọi chuyện rõ ràng cho tôi!”

Thẩm Tư Viện thừa lúc Mộ Minh Nguyệt hoảng hốt, cô ta vội vàng chạy thoát, nhìn Mộ Minh Nguyệt giống như người điên.

Mộ Minh Nguyệt này lúc điên lên thật sự khiến cho người ta hoảng sợ!

Giống như là diêm vương dưới địa ngục!

“Con của cô đã được tôi ngâm ở trong formalin, nếu như cô muốn nhìn thấy thi thể của nó, cô không được đụng đến tôi, nếu như tôi xảy ra chuyện gì, cô cũng đừng nghĩ đến chuyện có thể biết được hai thi thể đó ở đâu!” Thẩm Tư Viện uy hiếp nói.

“Thẩm Tư Viện! Cô muốn chết đúng không!” Mộ Minh Nguyệt bước lên, vươn tay nắm lấy tóc của Thẩm Tư Viện, ép mặt của cô ta lên trên xe.

Thẩm Tư Viện bị dọa sợ, vội vàng cầu xin tha thứ nói: “Mộ Minh Nguyệt, cô thả tôi ra! Nếu như cô dám làm tôi bị thương, cả đời này của cô cũng đừng nghĩ đến yên dạ yên lòng!”

Mộ Minh Nguyệt kéo Thẩm Tư Viện tới, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Thẩm Tư Viện, làm sao cô có thể độc ác như vậy, cô thức thời đi, cô mau nói rõ ràng cho tôi nghe đi! Mẹ và con của tôi ở đâu!”

Thẩm Tư Viện lại có thể tàn nhẫn đến mức ngâm con trai của cô trong formalin?

Năm năm!

Con trai của cô mất cũng không được yên nghỉ!

Thảo nào trong năm năm này cứ luôn có một khúc mắc ở trong lòng mà cô không thể nào mở ra, cô không thể tiễn đứa bé sinh non đi, khiến cho nó đi trong an yên.

Mộ Minh Nguyệt nghĩ đến đứa bé còn nhỏ như vậy đã bị ngâm trong nước lạnh như băng như thế, vậy thì đáng thương biết bao nhiêu cơ chứ!

Hả!

Tưởng tượng đến đứa con bị giày vò, lửa giận trong lòng Mộ Minh Nguyệt lại bùng lên, cảm xúc vô cùng tệ.

Cô trực tiếp đẩy Thẩm Tư Viện xuống mặt đất, hung hăng tát vào mặt của Thẩm Tư Viện mấy cái!

“A! Đừng đánh vào mặt của tôi!” Thẩm Tư Viện chịu đau.

“Nói hay không nói! Nếu như không nói thì khuôn mặt này cũng không còn đâu!” Mộ Minh Nguyệt nói xong, cầm lấy một tảng đá sắc nhọn ở trên mặt đất, đâm về phía khuôn mặt sưng tấy của Thẩm Tư Viện, lạnh lùng uy hiếp nói.

Thẩm Tư Viện không nghĩ tới chỉ số IQ của Mộ Minh Nguyệt lại tăng lên vào lúc này.

Trước kia, khi cô ta uy hiếp Mộ Minh Nguyệt như vậy, Mộ Minh Nguyệt đều vô cùng sợ hãi, hiện tại Mộ Minh Nguyệt không những không sợ hãi, ngược lại còn đánh lại nữa!

Thao tác mạnh như hổ này, khiến cho cô ta nhất thời không kịp phản ứng lại!

“Mộ Minh Nguyệt! Cô làm cái gì vậy! Nếu như cô dám làm hỏng mặt của tôi, tôi sẽ kiện cô tội cố ý đánh người!” Con ngươi Thẩm Tư Viện trợn to, sợ hãi mà trừng mắt nhìn Mộ Minh Nguyệt.

“Làm sao, sợ à? Nếu như sợ, thì nói mọi chuyện nói rõ ràng đi, bằng không hôm nay cô cũng đừng hòng sống sót quay về!” Mộ Minh Nguyệt căm hận nói.

“Mộ Minh Nguyệt, cô bị điên rồi!” Thẩm Tư Viện nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của Mộ Minh Nguyệt mà mắng.

Vừa lúc đó có một chiếc xe chạy đến.

Chiến Vân Khai từ trên xe bước xuống, lại thấy một người đàn ông ngã xuống đất, mà lúc này Mộ Minh Nguyệt lại đang dây dưa với Thẩm Tư Viện.

Chiến Vân Khai nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, chỉ sợ Mộ Minh Nguyệt lại làm bậy, nên tiến lên vài bước nói: “Minh Nguyệt! Đừng làm bậy!”

Thẩm Tư Viên nghe thấy giọng nói của Chiến Vân Khai vang lên từ phía sau, khóc lên giống như một đứa trẻ, còn tưởng rằng Chiến Vân Khai đến để cứu cô ta, ngay lập tức nhìn về phía Chiến Vân Khai mà cầu cứu: “Cậu Chiến, cứu em, hu hu...”

“Chiến Vân Khai, nếu như hôm nay anh bảo vệ con tiện nhân này, anh đừng trách tôi hận anh!” Mộ Minh Nguyệt nhìn thấy Chiến Vân Khai xuất hiện, lúc này cảm xúc của cô không ổn, lạnh lùng mà liếc nhìn Chiến Vân Khai, trong mắt toàn là căm thù.

Đứa con của bọn họ, bị Thẩm Tư Viện tra tấn năm năm trời, anh lại có thể bảo cô đừng làm bậy?

Chẳng lẽ lòng của anh không đau hay sao?

Hận!

Cô hận!

Vì sao năm đó Chiến Vân Khai lại không rõ ràng như thế!

Còn nghi ngờ cô?

Cho dù Chiến Vân Khai đối tốt với cô như thế nào đi chăng nữa, cô cũng không thể quên được chuyện năm đó anh đã vứt bỏ cô!

Nếu như vứt bỏ cô trước, cô cũng sẽ không thèm quay đầu lại để liếc mắt nhiều thêm một cái!

“Minh Nguyệt, trước tiên em buông cô ta ra!” Chiến Vân Khai kéo Mộ Minh Nguyệt đang kích động lại, lạnh lùng mà nói: “Cô ta không đáng để em tự mình ra tay!”

Chiến Vân Khai nói xong, kéo Mộ Minh Nguyệt sang một bên, cầm lấy tảng đá từ trong tay Mộ Minh Nguyệt, ngồi xổm xuống, đôi mắt lạnh lẽo mà nhìn Thẩm Tư Viện, lạnh lùng nói: “Thức thời thì nói hết sự thật ra, nếu không, nơi này cũng sẽ là nơi chôn cất của cô.”

“Chiến Vân Khai, anh dám! Nếu như tôi xảy ra chuyện gì, các ngươi cũng đừng hòng trốn thoát!” Thẩm Tư Viện bắt đầu dùng luật pháp để tự bảo vệ chính mình!

“À, đe dọa tôi sao? Tôi chính là trời, muốn cho cô mai danh ẩn tích mà không bị phát hiện, chỉ cần một câu nói thôi.” Giọng của Chiến Vân Khai dần dần trở nên lạnh lẽo.

Còn hơn Mộ Minh Nguyệt, Thẩm Tư VIên sợ Chiến Vân Khai hơn.

“Nói!”

Chiến Vân Khai lạnh lùng ra lệnh!

Thẩm Tư Viện sợ tới mức cả người co rút lại, da đầu tê dại mà nhìn vẻ mặt u ám của Chiến Vân Khai, run lẩy bẩy nói ra: “Quan tài thủy tinh của Mộ Vi ở bên dưới bể bơi của Biệt thự Mộ Thị...”

“Còn con của tôi nữa!” Mộ Minh Nguyệt gầm lên một tiếng hỏi!

Đứa con?

Chiến Vân Khai nghe vậy, sửng sốt, anh nghi ngờ mà liếc nhìn Mộ Minh Nguyệt, lại nhìn Thẩm Tư Viện, cưỡng bức nói: “Con của Minh Nguyệt ở đâu?”

“Ở trong một căn nhà của toi, tôi ngâm nó ở trong một cái bình chứa formalin...” Thẩm Tư Viện miêu tả chi tiết.

Mộ Minh Nguyệt nghe nói vậy, đầu cũng muốn nổ tung!

Cô không nghĩ tới thủ đoạn của Thẩm Tư Viện lại độc ác, kinh khủng như thế!

Vậy mà lại có thể chốn mẹ của cô ở bể bơi trong nhà, còn ngâm con của cô ở trong cái thứ đồ này!

Điên rồi!

Cơn thịnh nộ của Mộ Minh Nguyệt xông lên ngực, một ngụm máu tươi bị phun ra.

Chiến Vân Khai mở to mắt, nhanh tay, bước dài tiến lên, ôm chặt cô vào trong lòng, sợ hãi hét lên một tiếng: “Minh Nguyệt!”

Sau khi Mộ Minh Nguyệt nghe được chân tướng, cả người như bị rút cột sống, lập tức như người không có xương sống, cả người đều nhũn ra.

Chiến Vân Khai ôm lấy Mộ Minh Nguyệt đang xụi xuống, sải bước đi về phía xe!

Chiến Vân Khai căng thẳng gọi điện thoại cho Quản gia Trình, để ông ấy liên hệ với bệnh viện.

Tới bệnh viện, Mộ Minh Nguyệt được đưa vào phòng cấp cứu để cấp cứu.

Đại khái khoảng hai giờ sau, Mộ Minh Nguyệt mới được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.

Chỉ là hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi, nhưng đối với Chiến Vân Khai như là trải qua hai thế kỷ vậy!

Cả người trông phờ phạc vô cùng!

Mãi cho đến khi anh nhìn thấy Mộ Minh Nguyệt được đẩy ra, khi bác sĩ nói với anh không có gì đáng lo nữa, anh mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Anh tiến lên cầm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Mộ Minh Nguyệt, căng thẳng mà gọi tên cô: “Minh Nguyệt! Minh Nguyệt! Anh ở đây, đừng sợ, người xấu anh đều xử lý hết rồi...”

Cô vì tức giận, nên mới làm ảnh hưởng đến lục phủ ngũ tạng, lúc này cô rất cần được nghỉ ngơi.

Chiến Vân Khai hai mươi bốn tiếng không bao giờ rời khỏi cô, luôn luôn canh giữ ở trước giường bệnh của cô.

Cả người Mộ Minh Nguyệt mệt rã rời, nhưng mà cô muốn ngồi dậy, cô không chế cơ thể mệt mỏi, từ từ mở to mắt, nói với Chiến Vân Khai: “Chiến Vân Khai, cứu mẹ... và con!”

Cô tuyệt đối không thể để cho mẹ và con của cô cô đơn lẻ loi mà ở một nơi không người hay biết như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.