Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 139: Chương 139: Chôn vùi trong biển lửa




Chiến Vân Khai bế ngang Mộ Minh Nguyệt lên và đi thẳng ra ngoài.

Mà lúc này, hội trưởng Trương từ dưới đất đứng lên, chặn đường rồi chửi bới: “Các người coi câu lạc bộ Đông Hoàng là nơi muốn đến thì đến muốn đi thì đi à? Đánh tôi và cậu chủ Chiến xong liền muốn đi à?”

Con ngươi của Chiến Vân Khai co rút lại, ánh mắt trầm xuống!

Không đợi anh ra lệnh, một người đàn ông khác lại từ dưới đất bò dậy, bộ dạng loạng choạng, mặt đầy máu, vẻ mặt hung ác gầm lên: “Hôm nay ai cũng đừng hòng rời đi!”

Dám đánh ông mày, tìm chết!

“Bắt chúng nó lại cho tao, tao phải giết chết chúng nó!”

Vài tên tay sai tại đó nghe thấy vậy liền nhanh chóng chạy tới bao vây chặt lấy Chiến Vân Khai và quản gia Trình!

Mà người đàn ông bị quản gia Trình đạp cho một cái đi đến trước mặt hội trưởng Trương và cậu chủ Chiến, nhắc nhở: “Cậu chủ Chiến, họ tự xưng là Chiến Gia!”

Cậu chủ Chiến ôm gáy, vừa lau vết máu trên mặt vừa chửi rủa: “Chiến Gia? Hắn ta là cái thá gì!”

Vừa dứt lời!

Quản gia Trình đá lật bàn, lạnh lùng nói: “Kẻ nào dám động vào Chiến Gia chính là gây sự với Điện Long Vương của chúng ta!”

Hội trưởng Trương trực tiếp quỳ xuống khi nghe được lời này!

Điện Long Vương!

Một trong bốn tổ chức lớn nhất Đế Quốc!

Người sáng lập nó Chiến Gia càng là cậu chủ của Vua thế giới ngầm!

Là ông lớn có bản lĩnh thông thiên!

Ông ta làm theo lời của Thẩm Tư Viện, làm cho Mộ Minh Nguyệt hôn mê và đưa Mộ Minh Nguyệt đến câu lạc bộ Đông Hoàng.

Trên thế giới này, ai dám mang họ Chiến chứ?

Nghe nói là Chiến Dương Uý đến từ thủ đô, nên ông ta lập tức dâng Mộ Minh Nguyệt xinh đẹp như hoa lên.

Hơn nữa Chiến Dương Uý này cũng có một sở thích đặc biệt, đó là cùng nhau chơi.

Quả nhiên cuộc sống của hội con nhà giàu hàng đầu nằm ngoài sức tưởng tượng của những người bình thường như bọn họ!

Chiến Dương Uý lấy khăn giấy bịt phía sau gáy, tức giận chỉ vào Chiến Vân Khai, rống lên nói: “Mày là Chiến Gia của Điện Long Vương? Mày có biết Chiến Gia là người như thế nào không? Mày dám giả danh Chiến Gia à!”

Lúc này Chiến Dương Uý vô cùng tức giận!

Hắn cũng từng nghe mẹ mình nói rằng ở Vân Thành có một nhà họ Chiến nổi danh, mọi người gọi là Điện Long Vương, là thế lực quyền thế trên thế giới hiện nay!

Nếu như có thể xây dựng mối quan hệ thì đó sẽ là một chuyện vô cùng tốt đối với nhà họ Chiến!

Bởi vì nhà họ Chiến lúc này chỉ còn lại một cái vỏ rỗng, cần máu tươi cùng quyền thế mạnh mẽ mới để chống đỡ!

Mà nhà họ Chiến mới nổi tại Vân Thành chính là sức mạnh mà bọn họ cần!

Nghĩ rằng danh tiếng của nhà họ Chiến tại quốc tế cũng khá nổi danh rồi, chắc chắn có mấy chi thứ muốn gia nhập vào dòng chính!

Hắn đến để tìm hiểu thì nghe nói câu lạc bộ Đông Hoàng người đẹp nhiều như mây cho nên đã đến chơi bời một chút, ai ngờ còn chưa chơi được em nào mà đã bị đánh đến chảy máu đầu!

Người đàn ông bị quản gia Trình đá một cái và tát hai cái lúc này đang ngạo mạn chỉ vào Chiến Vân Khai và quản gia Trình nói: “Đây là cậu chủ Chiến đến từ thủ đô, không phải người mà chúng mày có thể chọc vào đâu! Cho dù mày là người giàu nhất Vân Thành cũng phải cúi đầu quỳ gối khi nhìn thấy cậu chủ Chiến! Trước mặt cậu chủ Chiến, chúng mày thậm chí còn không xứng xách giày cho cậu ấy!”

“Hôm nay chúng mày động vào cậu chủ Chiến, đúng là tìm chết!”

Cậu chủ Chiến? Đến từ thủ đô?

Chiến Vân Khai nhướng mày, lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông máu me đầy mặt.

Quản gia Trình bước đến bên cạnh Chiến Vân Khai ghé vào tai anh nói: “Cậu chủ, đây là Chiến Dương Uý, e rằng chúng ta không thể động vào được.”

Đúng là không thể động vào được.

Đây là đứa con trai ông Chiến cưng chiều nhất!

Ông Chiến là ai?

Đó là bố đẻ của Chiến Vân Khai.

Nói là bố đẻ, còn không bằng nói là một người đàn ông lạ chỉ hiến một con **** ***** mà thôi.

Sự ra đời của cậu chủ là ngoài ý muốn.

Và còn rất nhiều khó khăn!

Mấy lần suýt chết trong âm mưu thủ đoạn của nhà họ Chiến!

Nếu như cậu chủ động đến Chiến Dương Uý thì ông Chiến nhất định sẽ đến đích thân tiêu diệt cậu chủ!

Vụ tai nạn xe hơi của cậu chủ mấy năm trước là do nhà họ Chiến sắp đặt, muốn đưa cậu chủ vào chỗ chết!

Ông ấy che giấu, chuyển cậu chủ chỉ còn chút hơi tàn đến Vân Thành và gặp được mợ chủ.

Cậu chủ hiện tại đã không còn là cậu chủ của trước đây nữa rồi.

Những năm nay, cậu chủ đã từng bước mở rộng thế lực của Điện Long Vương.

Chỉ cần một Long Vương lệnh thôi cũng đủ chấn động mọi giới trên thế giới!

Nhưng mà, ông Chiến cũng là người dẫn đầu trong ngành y học thế giới, những bệnh nhân mà ông ta đã chữa trị không thiếu những nhân vật lớn trong và ngoài nước!

Mà bản thân nhà họ Chiến cũng là một thế gia giàu có ẩn danh, căn cơ mạnh mẽ đến mức người thường không đoán được, không ai dám chọc vào ông Chiến.

Tuy nhiên, đối với Chiến Vân Khai mà nói, ngoại trừ Mộ Minh Nguyệt, trong mắt anh bất kỳ ai cũng chỉ là một con kiến mà thôi, đều là hạt bụi không đáng để vào mắt!

Anh hoàn toàn không coi đối phương ra gì, ánh mắt lạnh lùng, lạnh giọng nói: “Trên đời này, không có người nào mà tôi không thể động vào được!”

Ngay khi dứt lời, tất cả mọi người có mặt đều chấn động!

Không ngờ Chiến Dương Uý vẻ mặt âm u, lạnh lùng nói: “Tên nhóc này cũng ngông cuồng lắm! Tao không tin còn có người mà tao không chơi chết được!”

“Đánh nó tàn phế cho tao! Tao muốn nó biến thành tên tàn tật, còn phải làm nhục người phụ nữ của nó ngay trước mặt nó nữa!”

Ánh mắt của Chiến Dương Uý hiện lên sự dữ tợn, hắn hoàn toàn không coi Chiến Vân Khai ra gì.

Bố của hắn là ông lớn của thế gia giàu có ẩn danh nổi tiếng!

Giậm chân một cái cũng đủ khiến cho Vân Thành biến thành một đống đổ nát!

Mười mấy tên tay sai còn chưa kịp đến gần Chiến Vân Khai đã bị quản gia Trình chế ngự rồi.

Trong phòng VIP, chỉ có Chiến Vân Khai đang bế Mộ Minh Nguyệt và quản gia Trình vẫn đang đứng.

Chiến Dương Uý đang ngồi ở trên ghế sô pha bên kia dựa vào ghế đứng dậy, ánh mắt hung dữ, lập tức lại gọi một đám tay sai vào.

Có tay sai bảo vệ, Chiến Dương Uý rất kiêu ngạo: “Thằng nhóc hôi hám giả danh Chiến Gia kia! Thế mà lại dám dùng chai rượu đánh tao! Có gan thì máy đánh tiếp vào đầu tao xem nào, để tao xem mày chết như thế nào!”

Chiến Vân Khai vẻ mặt bình tĩnh, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi cảnh giết chóc trong phòng: “Thà đắc tội với Diêm Vương cũng đừng chọc vào Chiến Vân Khai!”

Nghe xong câu này, Chiến Dương Uý sững sờ!

Chiến Vân Khai?

Không phải Chiến Vân Khai đã bị chôn vùi trong biển lửa vài năm trước sao?

Vụ tai nạn xe hơi đó đã bị nổ tung rồi!

Nhưng đối với Chiến Dương Uý mà nói, hắn không tin người đàn ông trước mặt là Chiến Vân Khai.

Hắn đâu có mù.

Đây hoàn toàn là hai khuôn mặt khác nhau!

Khuôn mặt đó của Chiến Vân Khai đẹp như yêu nghiệt, là khuôn mặt đẹp trai đến mức hoàn hảo, khiến người ta không thể thở nổi trên thế giới!

Người đàn ông trước mặt tuy đẹp trai, nhưng lại không đẹp bằng một phần ba của Chiến Vân Khai!

Nghĩ đến đây, Chiến Dương Uý càng không lo lắng người đàn ông trước mặt chính là Chiến Vân Khai mà hắn quen biết nữa, hắn ngồi xuống ghế sô pha, vắt chân hút xì gà, đầu cũng đang được người khác xử lý vết thương. Hắn chỉ vào Chiến Vân Khai hét lớn: “Chiến Vân Khai, mày quỳ xuống bò tới xin lỗi ông đây, ông sẽ tha mạng cho mày!”

Chiến Dương Uý coi người đàn ông trước mặt như kẻ thù Chiến Vân Khai!

Đứa con riêng của nhà họ Chiến đó!

Chiến Vân Khai lại thờ ơ nhìn gã nhà giàu cả ngày chỉ biết ăn chơi đang ngồi trên ghế sô pha, đồng tử co rút lại, ánh mắt trầm xuống.

Dám động vào người phụ nữ của anh, khiến hắn tàn phế đi!

Anh sẽ không bao giờ để những người đã làm tổn thương đến Mộ Minh Nguyệt sống!

Lúc này, điện thoại di động của Chiến Vân Khai đổ chuông, anh liếc nhìn cuộc gọi, khóe môi cong lên.

Người đàn ông đó, quả nhiên chưa từng từ bỏ dã tâm của mình!

Nhưng mà cũng tốt...

Cuộc gọi đến rất đúng lúc.

“Cậu Chiến, xin chào, tôi là Chiến Cẩm Quốc, người đứng đầu nhà họ Chiến thế gia ẩn danh tại thủ đô. Tôi chân thành mời cậu gia nhập vào dòng chính nhà họ Chiến của chúng tôi. Tôi đã đến Vân Thành rồi, nếu như cậu tiện thì chúng ta có thể gặp mặt nhau không?” Thái độ của Chiến Cẩm Quốc ở đầu dây bên kia cung kính khiêm nhường!1

“Chiến Cẩm Quốc?”

Chiến Vân Khai cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng rơi trên người Chiến Dương Uý: “Ông nên hỏi con trai ngoan của ông xem chúng ta có tiện gặp mặt không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.