Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 114: Chương 114: Có bao giờ cậu nghĩ ta lại giống nhau đến vậy?




“Cậu đang đầu tư buôn bán thôi, lãi suất một phần trăm mỗi năm, tớ xem cậu là em trai nên mới lấy của cậu một phần trăm.” Chiến Cảnh Hi thao thao bất tuyệt như một chuyên gia rõi đời.

Mộ Nhạc Nhạc có cảm giác như Chiến Cảnh Hi đang lừa cậu, vì Chiến Cảnh Hi có tiền như vậy, cho cậu mượn năm mươi tệ mà Chiến Cảnh Hi còn muốn lấy tiền lãi của cậu!

“Cậu để tớ nghĩ kỹ lại đã... “ Mộ Nhạc Nhạc nói.

Dù sao những số tiền này có liên quan đến tương lai của cậu và mẹ nữa!

Nếu cậu được thừa kế gia sản, vậy thì cậu sẽ là nhà giàu nhất thế giới... mà mẹ sẽ trở thành người mẹ giàu nhất thế giới!

Chiên Cảnh Hi khẽ gật đầu: “Cậu cứ suy nghĩ thật kỹ đi, dù sao đây cũng là chuyện lớn.”

Mộ Nhạc Nhạc chống eo, trằng mắt nhìn Chiến Cảnh Hi: “Em trai thúi! Rõ ràng cậu đang muốn chiếm lợi của tớ! Quan hệ giữa chúng ta là cái gì chứ, vậy mà cậu còn muốn lấy tiền lãi của tớ!”

“Với tư cách là anh trai của cậu, chẳng phải cậu nên đưa tiền cho tớ, hiếu kính tớ sao?”

Chiến Cảnh Hi lắc đầu nói: “Anh em ruột cũng phải rõ ràng tiền bạc, nếu như cậu không quyết định cho nhanh, tớ sẽ cầm tiền cho người khác vay.”

Mộ Nhạc Nhạc cảm thấy rất hấp dẫn, mở công ty, cậu cũng có tài chính rồi, việc còn nhẹ hơn nhiều.

“Được rồi, chỉ có mình tớ nhặt thôi!” Mộ Nhạc Nhạc khẽ thở dài: “Không vay không nợ, nhặt bao nhiêu thì lợi nhuận bấy nhiêu.”

Chiến Cảnh Hi như có suy nghĩ riêng mà gật đầu: “Ừm, một mình cậu nhặt cũng được, nhưng cậu không thể nhặt ở trong trường học, nếu cậu nhặt ve chai trong trường học quý tộc, sẽ bị người ta cho rằng gia đình của cậu rất khó khăn, nếu phải mở hội phụ huynh gì đấy, cậu muốn những bạn bè thầy cô nhìn mẹ như thế nào?”

“Vậy thì tớ phải nhặt ở đâu?” Mộ Nhạc Nhạc hỏi.

“Có lẽ cậu nên đến nhà hàng để nhặt, chỗ đó có nhiều khách, những chai bọn họ uống xong thì không dùng được nữa, nhưng cậu không thể cầm bao tải mà đến đó.”

“Vậy tớ phải làm như thế nào?” Mộ Nhạc Nhạc hỏi.

Chiến Cảnh Hi hiến kế: “Cậu nên cầm cặp sách đi nhặt, vậy thì mọi người sẽ nghĩ cậu đến đó ăn cơm tối.”

Mộ Nhạc Nhạc mừng rỡ, giống như bóng đèn được khai sáng vậy, giơ ngón tay cái với Chiến Cảnh Hi: “Chiến Cảnh Hi, cậu thật tài giỏi! Bình thường tớ chỉ thấy cậu hay khó chịu nhưng không ngờ rằng cậu lại thông minh như vậy, không ngờ lại có những suy nghĩ bóng bẩy đó đấy!”

Chiến Cảnh Hi nâng bàn tay nhỏ bé lên, vỗ nhẹ lên vai của Mộ Nhạc Nhạc, nói: “Những đồng tiền đầu tiên của tớ cũng như vậy mà ra đấy, bố tớ nói, nếu làm làm người giàu nhất thế giới, thì phải luyện tập từng bước, thì mới có thể trở thành người giàu tốt được.”

Lúc này Chiến Cảnh Hi vô cùng tin rằng Mộ Nhạc Nhạc chính là em ruột của cậu.

Bởi vì lần đầu tiên cậu kiếm được tiền, cũng là đi nhặt ve chai đó!

Mộ Nhạc Nhạc nhìn Chiến Cảnh Hi, dang hai tay ôm chầm lấy Chiến Cảnh Hi!

Cậu còn chụt chụt: “Em trai thúi! Chúng là đúng là có cùng một suy nghĩ mà! Rõ ràng số tiền đầu tiên đều là từ phế phẩm!”

“Nhưng mà cậu giàu có như vậy! Vậy mà lại đi nhặt rác! Đúng là không thể tin nổi mà!”

Chiến Cảnh Hi bị Mộ Nhạc Nhạc hôn thì cúi đầu thẹn thùng, khóe môi không chút dấu vết mà cong lên thành một nụ cười.

Vào lúc này, Mộ Nhạc Nhạc lơ đãng nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của Chiến Cảnh Hi, kinh ngạc như phát hiện được một đại lục mới, nói: “Sao mặt của cậu lại đỏ như vậy!”

Mộ Nhạc Nhạc nói xong còn tiến đến nghiên cứu xem tại sao Chiến Cảnh Hi lại xấu hổ, mùi của sữa như có như không mà thoảng trên mặt Chiến Cảnh Hi, khiến Chiến Cảnh Hi mẫn cảm run rẩy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn chỉ đỏ bừng của Chiến Cảnh Hi, lúc này đã đỏ lên đển tai và cổ!

Cậu nghiêm túc mà trừng mắt nhìn Mộ Nhạc Nhạc: “Nhạc Nhạc, cậu như vậy là không đứng đắn!”

Mộ Nhạc Nhạc lộ vẻ mặt nghi ngờ, khó hiểu hỏi han: “Tại sao lại không được như vậy hả? Tớ là anh của cậu! Cậu là em trai của tớ mà!”

Mộ Nhạc Nhạc duỗi bàn tay nhỏ bé bắt lấy vai của Chiến Cảnh Hi, vẻ mặt không cho là đúng nói: “Không được như thế thì phải thế nào? Vậy thì chúng ta làm anh em đối đầu với nhau à!”

Mặt nhỏ của Chiến Cảnh Hi tối sầm: “Cậu thường xuyên call video cho tớ, lần trước đã bị bố phát hiện, bố hỏi tớ có phải đang âm mưu gì không, còn đánh tớ một trận!”

Bây giờ cậu phải giữ khoảng cách với Mộ Nhạc Nhạc!

Cậu không muốn bị bố ruột của mình nghi ngờ như vậy!

“Vậy thì cũng giống như tớ rồi! Mẹ cũng đang nghĩ rằng tớ âm mưu chuyện gì! Cũng đánh tớ một trận nhớ đời, tốc độ tay nhanh như chớp ấy! Cục cưng muốn tránh cũng không được!”

Nhớ lại lần bị đánh đó, Mộ Nhạc Nhạc khóc lóc giải thích mà mẹ cũng không tin!

“Mẹ cũng đánh mông cậu sao?” Chiến Cảnh Hi nhíu mày nói.

“Ừm, đánh tớ rất đau luôn!” Bây giờ Mộ Nhạc Nhạc nhớ lại mà vẫn còn thấy đau, vô thức dùng tay xoa cái mông bị thương.

Mấy năm nay cái mông nhỏ của cậu phải chịu không ít khổ sở!

Đáng buồn là không có ai giúp đỡ!

Mỗi lần bị đánh đều không có người chia sẻ với mình!

Nhưng sau này sẽ có thôi.

Lúc mà cậu làm sai ở nhà bị đánh, cậu đều nghĩ cách để cho Chiến Cảnh Hi chia sẻ với mình.

Dù sao đây cũng là tình yêu của mẹ mà!

Cậu tin rằng Chiến Cảnh Hi rất thích nhận phần tình cảm này!

“Bố và mẹ đúng là cùng một loại, có thể gọi là vợ chồng đánh mông rồi!” Chiến Cảnh Hi nói.

“Ôi trời ơi!” Mộ Nhạc Nhạc há to mồm, khuôn mặt đầy vẻ khiếp sợ: “Đôi vợ chồng đánh mông này đúng là trời sinh một cặp! Nói bọn họ không phải vợ chồng thì có ma mới tin!

Dứt lời, Mộ Nhạc Nhạc lại lo lắng, cậu nhướng mày: “Hi Hi, cậu nói xem nếu sau này bố và mẹ kết hôn lại, có phải sẽ... cùng đánh chúng ta không?”

Chiến Cảnh Hi nhíu mày, như suy nghĩ gật đầu: “Khả năng này rất lớn, nói không chừng mỗi người thay phiên nhau đánh xong thì sẽ cùng đánh luôn.”

Chiến Cảnh Hi đột nhiên cảm thấy không ổn, cậu nhìn về phía Mộ Nhạc Nhạc: “Cậu nói cái gì cơ?”

Mộ Nhạc Nhạc bị Chiến Cảnh Hi đột nhiên kích động như vậy dọa sợ, khó hiểu mà hỏi: “Cậu kích động như vậy làm chi?”

Đôi mắt Chiến Cảnh Hi đầy vẻ khiếp sợ, khuôn mặt xinh xắn trắng bệch: “Cậu mới nói kết hôn lại? Nghĩa là sao hả?”

Mộ nhạc Nhạc nghĩ đến đây, không dám tin nhìn Chiến Cảnh Hi: “Cậu không biết chuyện mẹ và bố từng ly hôn à?”

Chiến Cảnh Hi: “Cái gì?”

“Hi Hi, chẳng lẽ cậu không biết trước đây bố và mẹ từng kết hôn với nhau à? Bố cặn bã là chồng trước của mẹ tớ đấy!” Mộ Nhạc Nhạc nói.

“Tại sao cậu biết.” Khuôn mặt nhỏ của Chiến Cảnh Hi tái đi: “Vợ trước của bố, không phải Thẩm Tư Viện sao?”

Chiến Cảnh Hi không gọi Thẩm Tư Viện là mẹ.

Không biết vì sao, cậy không có cảm giác gì với người mẹ kia cả!

“Tớ không có mù, tớ đã nhìn thấy tên trên tờ giấy hôn thú của mẹ chính là của bố cặn bã mà!” Mộ Nhạc Nhạc kích động: “Hơn nữa, cậu biết không, tớ nghi ngờ mẹ đang giấu tớ chuyện gì đó, rất có thể tớ là con ruột của Chiến Vân Khai!”

Trước đây mẹ không cho cậu nói chuyện giấy hôn thú kia trong nhà.

Bây giờ Chiến Cảnh Hi vừa nhắc đến, cậu đã thấy chuyện này rất kỳ lạ!

“Hơn nữa, Hi Hi, cậu biết không, mẹ đã chột dạ!”

Chiến Cảnh Hi kinh ngạc: “Tại sao mẹ phải chột dạ?”

“Nếu tớ không phải con ruột của Chiến Vân Khai, tại sao mỗi lần tớ nhìn thấy Chiến Vân Khai mẹ đều muốn tớ giả trang?”

Chiến Cảnh Hi lắc đầu, nhưng ngay sau đó Chiến Cảnh Hi cũng rơi vào khốn cảnh: “Nhưng mà... tại sao chúng ta không có cùng mẹ, lại giống nhau như đúc? Cậu có từng nghĩ đến chuyện này chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.