Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 167: Chương 167: Có phải em có suy nghĩ xấu với tôi không?




Quần áo đều bị ướt, Chiến Vân Khai đưa Mộ Minh Nguyệt và hai đứa nhỏ vào sảnh khách sạn của sân chơi thuê hai căn phòng.

“Thuê một phòng là được rồi.”

Chiến Vân Khai nghe vậy, quay đầu lại kinh ngạc nhìn Mộ Minh Nguyệt, đôi mắt thâm sâu khó dò.

Mộ Minh Nguyệt bị anh nhìn như vậy, khuôn mặt đỏ ửng lên nhưng cô vẫn bình tĩnh thản nhiên.

“Có rất nhiều người ở sân chơi cần trú mưa, đừng phí nhiều phòng như vậy.” Thật ra trong lòng Mộ Minh Nguyệt đang rất hoảng sợ.

Một là lúc này Chiến Vân Khai có một nỗi nguy hiểm tiềm tàng!

Mà cô cũng có nhiệm vụ trên người.

Cô rời anh một tấc, anh sẽ có nguy hiểm.

Cô long rằng người của tổ chức sẽ tiên hạ thủ vi cường!

Hoăhc là.... đang có người giám sát từng nhất cử nhất động của bọn họ.

Lúc Chiến Vân Khai cầm thẻ phòng mở cửa, Mộ Minh Nguyệt dựa vào cửa sổ thủy tinh thấy được tình huống đối diện, đúng là có người đang giám sát bọn họ.

Mộ Minh Nguyệt nhanh trí để cho hai đứa nhỏ vào phòng vệ sinh tắm rửa trước,

Chiến Vân Khai sợ Mộ Minh Nguyệt ướt mưa bị cảm bèn mua bốn ly trà gừng.

Sau khi anh cầm trà đến, đưa một ly trà gừng đến cho cô,

Trước mắt Mộ Minh Nguyệt xuất hiện ly trà gừng, cô không dám giương mắt nhìn anh, duỗi tay nhận ly trà, bắt đầu uống.

Chiến Vân Khai nhìn sắc mặt của Mộ Minh Nguyệt, đuôi lông mày nhướng lên: “Sao vậy, chỗ nào không khỏe sao?”

Mộ Minh Nguyệt sợ run rồi sau đó vội vàng lắc đầu: “Tôi không sao.”

“Vậy sao em cứ luôn cúi đầu, đang suy nghĩ chuyện gì?” Chiến Vân Khai thấy quần áo của cô bị xối ướt hết cả, lại nhìn cửa phòng tắm đang đóng chặt, không khỏi nhíu mày.

Mộ Minh Nguyệt uống một ngụm trà, lần đầu tiên cô phải quyến rũ Chiến Vân Khai dưới sự giám sát của người ngoài, đương nhiên là cô có hơi nôn nóng bối rối.

Chiến Vân Khai nheo mắt lại, không biết đang nghĩ gì rồi quay người.

Mộ Minh Nguyệt thấy thế cũng vội vàng đuổi theo, cô giống như một cái đuôi chạy theo anh, đôi mắt xinh đẹp di chuyển theo bóng lưng cao to của Chiến Vân Khai và ngoài cửa sổ.

Cô nghĩ, lát nữa cô biểu hiện kiều mỹ một chút, hơi thẹn thùng một chút, cuồng nhiệt một chút là có thể vượt qua lần chấp hành nhiệm vụ này chứ hả?

Cái tổ chức này đúng là biến thái mà!

Phương thức thi hành mệnh lệnh gì cũng có.

Nếu như cô không thi hành mệnh lệnh thì con của cô sẽ phải gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Sở dĩ tổ chức không sợ cô rời khỏi rồi lẩn trốn là vì vọn họ đã cài vào người Mộ Nhạc Nhạc một con chio, cho dù cô có đi tới đâu cũng có thể ra lệnh theo túng.

Thế nhưng... Chiến Vân Khai đã từng là người đàn ông của cô.

Ngoại trừ chuyện của anh và Thẩm Tư Viện thì anh cũng không có sai gì nữa.

Ngược lại ông trời thiếu nợ anh rất nhiều!

Cho anh mạng sống lại không cho anh một tuổi thơ tốt đẹp!

Cô chỉ mới biết được quá khứ lúc nhỏ của Chiến Vân Khai tăm tối như thế từ quản gia Trình.

Mà tai nạn xe cộ kai cũng chính là một vụ mưu sát!

Vào lúc thất thần, Mộ Minh Nguyệt không chú ý rằng Chiến Vân Khai đã dừng bước, cô không kịp chuẩn bị gì đã đâm sầm vào lưng anh.

Chiến Vân Khai đến trước bàn bưng một ly trà gừng, còn chưa kịp uống đã bị cô thình lình đụng phải, ly trà gừng lập tức bị đổ. Anh có hơi kinh ngạc, nghiêng đầu nhin vẻ lỗ mãng của cô, giọng nói dịu dàng trầm thấp lại nặng nề hỏi thăm “Sao vậy, hửm?”

Mộ Minh Nguyệt vội vàng ôm lấy cái trán bị đụng đau, giương mắt nhìn anh: “không, không có sao...”

Có lẽ là Mộ Minh Nguyệt lộ ra ý xấu, lúc Chiến Vân Khai quay đầu lại, nhìn cô với đôi mắt trêu tức: “Mộ Minh Nguyệt, giữa ban ngày ban mặt, có phải em có ý xấu với tôi không?”

Mộ Minh Nguyệt bị một câu của anh chọt trúng tim đen, mặt cô không tự chủ đỏ lên, nói chuyện cũng rụt lại: “Rõ, rõ ràng là anh có ý xấu với tôi, tôi không có!”

Vừa dứt lời, cả người Mộ Minh Nguyệt bị bóng đen bao phủ, nhưng thấy Chiến Vân Khai chầm chậm áp xuống, khuôn mặt vô cùng tuấn tú hiện tõ trước mặt cô, mang theo hơi thở hương bạc hà, phả lên mặt cô, khiến cô ngứa ngáy.

Nhưng giọng cười trầm thấp nặng nề của anh vang lên bên tai: “Trông em rất gấp gáp khó dằn nổi...”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Minh Nguyệt đỏ lên, bị anh đến gần như thế khiến hô hấp cũng dần khó khăn.

“Chiến, Chiến Vân Khai, anh đừng đứng gần như vậy...” Mộ Minh Nguyệt nhíu mày,

Chẳng lẽ người đàn ông này không tự hiểu được sao!

Cả người tản ra hơi thở nguy hiểm!

Dù cô từng chung giường chung gối với anh hai năm nhưng cô vẫn không thể khống chế được hơi thở đầy mạnh mẽ kia của anh!

Đuôi lông mày của Chiến Vân Khai nhướng lên, dưới ánh sáng ảm đạm, khuôn mặt anh bị nhiễm chút mị hoặc.

Mộ Minh Nguyệt không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt của anh, cũng không biết bây giờ anh đang có biểu cảm gì, chỉ biết bản thân đang gặp nguy hiểm.

Một đến từ Chiến Vân Khai, nguy hiểm khác đến từ người ở bên ngoài cửa sổ kia.

Vì Mộ Minh Nguyệt muốn để cho người giám sát kia rời đi, cô dứt khoát quyết định, duỗi tay nắm lấy cà vạt của Chiến Vân Khai, sau đó nhảy lên trên mặt bàn, hai chân bám vào hông của anh.

Chiến Vân Khai: “...”

Anh bị cái cảnh đột ngột này dọa đến mức cả thân cứng đờ.

Mộ Minh Nguyệt chủ động rồi?

Còn làm tư thế mê người như thế?

Chiến Vân Khai thấy vậy, đôi mắt cũng đỏ tươi, yết hầu quyến rũ nhanh chóng nhấp nhô!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.