Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 327: Chương 327: Cô tùy ý chọn một người đi




Chiến Vân Khai nghĩ cách để Sở Linh Dao không đi tìm Mộ Minh Nguyệt, chính là giới thiệu một người đàn ông cho Sở Linh Dao.

Anh nói với quản gia Trình: “Ông Trình, hãy chọn người đàn ông tốt nhất cho cô ấy, để cô ấy chọn một người để kết hôn và sinh con.”

Quảng gia Trình nhận lệnh, lập tức mở iPad ra, mở tất cả những bức ảnh đẹp nhất của những người đàn ông trên thế giới ngoại trừ Chiến Vân Khai ra đến trước mặt Sở Linh Dao.

“Cô Sở, chọn một người đi, những người đàn ông lý lịch tốt, ngoại hình đẹp, học vấn, thực lực chất lượng cao, tất cả đều ở chỗ này.” Quản gia Trình đưa iPad cho Sở Linh Dao.

Sở Linh Dao nhìn người ở phía trên, hai mắt mở to.

Đây là loại đàn ông thần tiên nào thế.

Cô ấy xứng sao?

Vòng kết nối thực sự rất quan trọng!

Bạn là người như thế nào thì bạn sẽ gặp được những hạng người như thế.

Những người này không phải ông trùm dầu mỏ thì chính là doanh nhân nổi tiếng hoặc các nhân vật lớn trong bảng xếp hạng người giàu.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Không Ai Cứu Tôi

2. [Ngôn Tình] Sống Chung

3. Đấu Phá Hậu Cung

4. Mạt Thế Điền Viên

=====================================

Việc làm vợ những người này, cô ấy chưa bao giờ nghĩ đến…

Cô ấy vội vàng lắc đầu: “Cứ coi như tôi đồng ý kết hôn cùng, nhưng những người này cũng chưa chắc bằng lòng cưới tôi đi?”

Coi như cưới xong rồi thì sau khi cưới cô ấy cũng không thể níu kéo được.

Tuy rằng trước đây mặc dù gia đình cô ấy không phải dòng dõi quý tộc giàu có gì, nhưng gia tộc cũng đủ phức tạp rồi, huống chi là loại gia đình giàu có thực sự như này, đây có khi là có thể so sánh với những bộ phim âm mưu cung đấu luôn?

Có khi cô ấy cũng không biết mình đã chết như thế nào.

“Cô Sở, cô đừng lo lắng, được cậu nhà chúng tôi liên thủ thì những người này cầu còn không được.” Quản gia Trình mỉm cười nói.

Không cần nói cũng biết những người này mơ tưởng muốn có dính líu quan hệ với Chiến Vân Khai như thế nào.

Một khi được phép kết hôn với bạn thân của mợ chủ, thì bọn họ sẽ vô cùng hạnh phúc, có thể dính líu quan hệ với Chiến Vân Khai, đó là một vinh dự không gì sánh được!

Sở Linh Dao lại bị dọa sợ, cô ấy nuốt nước bọt, xém chút nữa bị sặc.

“Cảm ơn cậu Chiến đã có ý tốt, nhưng tôi, tôi có bạn trai rồi!” Sở Linh Dao vội vàng tạo ra một người bạn trai giả.

Nếu như Chiến Vân Khai muốn điều tra, thì cô ấy sẽ lập tức đi thuê một người bạn trai để đối phó.

“Cô có bạn trai rồi thì sao không ở bên người đàn ông của cô mà cô cứ ở bên Minh Nguyệt của tôi làm gì? Có phải cô muốn cho mọi người biết tình chị em của hai người thân thiết cỡ nào hay không?” Chiến Vân Khai không vui chút nào: “Sau này nếu cô không có việc gì thì đừng đi tìm Mộ Minh Nguyệt, nếu muốn tìm thì đến nhà tìm.”

Bên ngoài nguy hiểm như vậy, còn dám uống rượu!

Mộ Minh Nguyệt là một cô gái có đủ cả trong sáng lẫn dâm đãng, nếu một người đàn ông nhìn thấy thì đều muốn chiếm được.

Để cô đi ra ngoài một mình anh không yên tâm, Sở Linh Dao này còn kéo lấy Mộ Minh Nguyệt đi uống rượu!

Hơn nữa, Mộ Minh Nguyệt tửu lượng kém, chỉ cần dính vào rượu một cái là phải uống đến khi tận hứng mới thôi.

Anh đoán chắc là do Mộ Minh Nguyệt uống rượu vậy nên mới phấn khích đến mức tìm người để khiêu chiến.

Việc một người đấu với mười mấy người, là việc con gái có thể làm được sao?

Nếu nói ra, người khác sẽ cho rằng anh là chàng trai nhu nhược yếu đuối cần nhờ phụ nữ bảo vệ đấy?

Chẳng lẽ anh không biết xấu hổ?

Sở Linh Dao nhanh chóng thừa nhận sai lầm của mình: “Vâng, đúng vậy… Lần sau tôi không dám đưa Minh Nguyên ra ngoài ăn cơm nữa...”

“Tất cả mọi việc chỉ cần ra ngoài đều không được.” Chiến Vân Khai lạnh lùng nói.

“Vâng, biết rồi…” Sở Linh Dao kiên trì, như gà con mổ thóc.

Trời ạ, Chiến Vân Khai này càng ngày càng bá đạo.

Làm sao mà Mộ Minh Nguyệt có thể chịu đựng được anh ấy vậy?

“Ông Trình, đưa cô ấy về đi, nếu như tiếp tục tái phạm, báo cảnh sát giam cô ấy lại.” Chiến Vân Khai cúi người, ôm kiểu công chúa với Mộ Minh Nguyệt rồi rời đi.

Cơ thể Mộ Minh Nhiên đột nhiên bay lên không trung, cô theo phản xạ có điều kiện vòng tay qua cổ anh, kinh ngạc nhìn anh: “Anh ôm em làm gì?”

Còn ôm kiểu công chúa ngay trên đường nữa…

“Em say như vậy, muốn đi tới khi nào?” Thực ra Chiến Vân Khai vẫn rất tức giận.

Cô không biết cách tự bảo vệ mình cho tốt chút nào!

Nhìn cô đến mức anh phát giận!

Rất muốn tự tát cho mình vài cái!

Ngay cả vợ mình cũng không thể quản được!

Haiz, thất bại!

Thất bại của cuộc đời!

“Em có thể tự đi.” Mộ Minh Nguyệt cậy mạnh nói.

“Nếu em không muốn xấu hổ trước mặt con trai mình, thì ngoan ngoãn để anh ôm.” Giọng điệu của Chiến Vân Khai trầm xuống, rõ ràng là không vui.

Mộ Minh Nguyệt vừa nghe rằng Mộ Nhạc Nhạc cũng đang ở gần đó, cô lập tức thành thật, lại trực tiếp ngã khỏi vòng tay của Chiến Vân Khai.

Chiến Vân Khai nhìn xuống cô, hỏi: “Em bị sao vậy?”

“Em ngủ say, anh nói với con trai của em là em ngủ say rồi đi.” Mộ Minh Nguyệt ở trước mặt Mộ Nhạc Nhạc càng thêm nhát gan.

Tài ăn nói của con trai, cũng không biết di truyền từ ai.

Nhắc tới mọi người, mọi người đều có thể chết đi sống lại.

Chiến Vân Khai coi là không có chuyện gì, nhưng khi bế Mộ Minh Nguyệt lên xe, Mộ Nhạc Nhạc vừa nhìn thấy Mô Minh Nguyệt ngủ say, lập tức hỏi: “Bố Chiến, mẹ con bị sao vậy?”

“Mẹ con say rượu.” Chiến Vân Khai thành thật trả lời.

Mộ Minh Nguyệt say rượu: “...” Chiến Vân Khai, anh gan lắm!

Mộ Nhạc Nhạc ngửi thấy được mùi rượu, lông mày lập tức nhăn lại: “Mẹ lại uống rượu! Con vừa nói với cô Sở là không được rồi! Lần nào cũng dẫn mẹ con ra ngoài uống rượu! Cứ tiếp tục như vậy thì không được!”

“Mẹ cũng thật là! Biết rõ mình tửu lượng kém, còn muốn uống! Con thật sự…” Mộ Nhạc Nhạc tức giận đến mức không biết nên nói cái gì.

“ Mẹ uống rượu thật ạ?” Mộ Nhạc Nhạc nghi ngờ nhìn Chiến Vân Khai, hỏi.

Chiến Vân Khai nhìn Mộ Minh Nguyệt đang giả vờ ngủ, khóe môi khẽ cong lên.

Cuối cùng anh cũng biết Mộ Minh Nguyệt sợ người nào rồi.

Hóa ra sợ bé cưng Mộ Nhạc Nhạc này.

“Ừm, đang giả vờ ngủ.” Chiến Vân Khai cảm thấy mình không thể nhẫn tâm đi trách cô, vậy để con trai cô tới đi!

Luôn luôn phải có người đi ra khỏi một bước này.

“Cái gì? Giả vờ ngủ ư?” Mộ Nhạc Nhạc nghe xong, duỗi bàn tay nhỏ béo múp míp của mình ra, bắt chước động tác thường ngày của Mộ Minh Nguyệt là nhéo tai, nhéo lấy tai Mộ Minh Nguyệt, nói: “Mẹ ơi, mẹ cho con một lời giải thích đi.”

Mộ Minh Nguyệt nghe thấy Chiến Vân Khai bán đứng cô, cô muốn đánh Chiến Vân Khai đến chết!

Người đàn ông này không phải nói yêu cô sao?

Đây chính là biểu hiện yêu cô sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.