“Đây là đứa trẻ mẹ nhặt được ở bên ngoài, lại chào hỏi một tiếng đi nào.” Mộ Minh Nguyệt đặt túi đồ trong tay xuống cạnh cửa, sau đó nói với Mộ Nhạc Nhạc.
Mộ Nhạc Nhạc hơi tức giận, cậu bé làm ra vẻ lạnh nhạt nói: “Mẹ, sao mẹ lại nhặt trẻ con ở thùng rác về? Mẹ không sợ có độc hay có hại gì sao?”
“Con nói cái gì vậy?” Mộ Minh Nguyệt không biết phải giải thích như thế nào về thân phận của Chiến Cảnh Hi.
Nói: “Nhạc Nhạc, đây là anh em cùng cha khác mẹ của con?”
Lời này, cô không thể nói được.
“Mẹ, nhà chúng ta nghèo như thế này, làm sao có thể nuôi hai đứa trẻ? Tốt nhất là mẹ để đứa trẻ này đi đi.” Mộ Nhạc Nhạc sợ rằng mẹ cậu thật sự muốn nuôi đứa trẻ này.
Như vậy không thể được, cùng lắm thì cậu bé sẽ bỏ tiền ra đưa đứa trẻ này đến trại trẻ mồ côi.
“Chị à, chị rất nghèo sao? Hay là để em nuôi chị nha?” Chiến Cảnh Hi thấy Mộ Nhạc Nhạc không nhận ra mình, trong lòng rất vui, cậu bé ôm lấy cổ của Mộ Minh Nguyệt, nói một cách nghiêm túc: “Nhà của em có rất nhiều tiền, em có thể trộm thẻ đen của bố để nuôi chị.”
Những lời này, cậu bé cuối cùng đã có thể quang minh chính đại nói ra.
Nghe vậy, Mộ Minh Nguyệt bật cười thành tiếng, nhớ đến cách đây không lâu con trai cũng đã từng nói với cô rằng cậu bé sẽ nuôi cô.
“Không cần.”
Người nói là Mộ Nhạc Nhạc.
Mộ Nhạc Nhạc nghe có người nói muốn nuôi mẹ của cậu, cậu bé chống nạnh, nghiêm mặt nói: “Mẹ tớ là người cậu có thể nuôi sao? Mẹ tớ rất rất quý đấy. Tên tiểu tử thối nhà cậu mau buông mẹ tớ ra.”
Nhìn thấy mẹ đang ôm đứa trẻ khác, cậu bé rất ganh tỵ.
A a a.
Cậu sao lại khổ như thế này.
Trước đây thì có Chiến Cảnh Hi luôn giành mẹ với cậu, bây giờ lại xuất hiện một đứa trẻ khác được mẹ nhặt về, cũng y như cũ muốn giành mẹ của cậu.
Rốt cuộc cậu đã làm sai điều gì, ông trời sao lại trừng phạt cậu như thế này.
“Vậy thì chị đợi đến khi em mười tám tuổi, đợi em lớn, em cưới chị.” Chiến Cảnh Hi nghĩ đến ông bố không làm được trò trống gì của mình, cậu đành phải đích thân ra tay, theo đuổi Mộ Minh Nguyệt.
Nếu cô không thể làm mẹ của cậu vậy thì trực tiếp làm người phụ nữ của cậu.
Mộ Nhạc Nhạc trợn tròn mắt, hai con ngươi như muốn nhảy ra ngoài: “Bà nó, cậu vậy mà muốn làm bố tớ sao? Cậu đã hỏi ý kiến nắm đấm nhỏ này của tớ chưa hả?”1
Không được, bây giờ cậu rất muốn làm thịt cái thằng oắt con thối không biết trời cao đất dày này.
Cậu ta dám ở trước mặt cậu buông lời trêu ghẹo mẹ của cậu.
Đúng thật là đang thiếu đòn đây mà.
“Mẹ, mẹ buông cái thằng oắt con này xuống, con muốn đấu một trận ra trò với cậu ta, đánh nhau như những người đàn ông thực thụ.”
Mộ Nhạc Nhạc vén tay áo lên, cậu bé nghiến răng nghiến lợi nói.
Đợi một lát nữa thôi, cậu sẽ dùng nắm đấm nhỏ của mình đánh cho đối phương phải khóc bù lu bù loa cả lên.
“Nhạc Nhạc, đừng mất lịch sự như vậy, con cùng Chiến Cảnh Hi đi rửa mặt đi, mẹ sẽ nấu cơm cho hai đứa.” Mộ Minh Nguyệt nhìn thấy con trai giống như là một đứa trẻ đang thét ra lửa vậy, cậu bé còn nhảy qua nhảy lại làm tư thế chuẩn bị chiến đấu, cô nhẹ giọng nói.
“Không đâu, con muốn đánh chết Chiến Cảnh Hi.”
Mộ Nhạc Nhạc vừa nói xong, động tác bỗng khựng lại, cậu bé ngơ ngác ngẩng đầu: “Cái gì? Chiến Cảnh Hi? Mẹ, mẹ nói thằng nhóc này tên là Chiến Cảnh Hi?”
“Ừm.” Mộ Minh Nguyệt nhìn thấy con trai đột nhiên trở nên phấn khởi, cô tò mò hỏi: “Hai đứa quen nhau sao?”
“Quen nhau ạ. Mẹ, cậu ấy chính là người mà trước đây con có kể với mẹ, là cậu bạn mà con quen ở trường mới.” Sau khi Mộ Nhạc Nhạc chắc chắn cậu bé đó là Chiến Cảnh Hi, cậu vô cùng kích động nói với Mộ Minh Nguyệt.
Mộ Minh Nguyệt ngạc nhiên, Mộ Nhạc Nhạc và Chiến Cảnh Hi là bạn tốt của nhau?
Tình huống này, cô chưa bao giờ nghĩ đến.
“Nhạc Nhạc, chào cậu, chúng mình lại gặp nhau rồi.” Lúc này, Chiến Cảnh Hi mới lên tiếng chào.
“Vậy bây giờ các con đi chơi trước đi, mẹ đi nấu cơm, nấu xong mẹ sẽ gọi hai đứa về.” Nhìn thấy hai đứa trẻ cười đùa với nhau, trong lòng Mộ Minh Nguyệt cũng cảm thấy vui vẻ.
Đặc biệt hơn là Chiến Cảnh Hi còn rất đáng thương.
Để cho cô sống vui vẻ cùng cậu bé, đối với Chiến Cảnh Hi mà nói cũng là chuyện tốt.
“Vâng ạ.” Mộ Nhạc Nhạc nắm lấy tay Chiến Cảnh Hi, dắt cậu bé lên lầu.
Mộ Minh Nguyệt nhìn bóng lưng của hai đứa trẻ, trong lòng cô có chút vui vẻ, nếu hai đứa là anh em sinh đôi thì tốt biết mấy.
Mộ Minh Nguyệt sửng sốt, lắc lắc đầu, làm sao có thể là anh em sinh đôi được chứ.
Lúc đó bác sĩ đã nói, con trai của cô vì thiếu dưỡng khí nên thông thể cứu sống được nữa.
Đây là bí mật mà trước giờ cô vẫn không nói cho Mộ Nhạc Nhạc biết.
Năm đó cô mang thai sinh đôi, chuyện này chỉ có một mình cô biết.
Nhưng mà, đến cuối cùng cô lại không thể mang con trai cô đến với thế giới này.
Nghĩ đến chuyện này, lòng Mộ Minh Nguyệt lại đau nhói.
Lầu hai.
Chiến Cảnh Hi nói cho Mộ Nhạc Nhạc biết những gì mình đã trải qua.
Mộ Nhạc Nhạc nghiêm túc lắng nghe, cậu bé nói với Chiến Cảnh Hi: “Chiến Cảnh Hi, cậu như thế này thật sự rất nguy hiểm.”
“Tớ biết như vậy rất nguy hiểm, nhưng lúc đó tớ bị Thẩm Tư Viện đánh, thật sự rất đau.” Chiến Cảnh Hi tủi thân nói: “Cậu xem, bọn họ còn bôi mấy thứ này lên mặt tớ, dáng vẻ của bọn họ lúc đó như đang phát điên lên vậy.”
Mộ Nhạc Nhạc nhìn dáng vẻ của Chiến Cảnh Hi, lòng cậu bé cũng rất đau, cậu bé vỗ vỗ vai an ủi Chiến Cảnh Hi, thở một hơi dài rồi nói: “Hazz, cậu bây giờ có khác gì với những đứa trẻ không có mẹ chứ, giống như những đám cỏ dại ngoài đường? Đánh cậu có đau không? Đánh chỗ nào vậy? Để tớ thổi cho cậu.”
“Mông.” Chiến Cảnh Hi chỉ vào mông nói: “Bị đánh chỗ này này.”
Mộ Nhạc Nhạc: “...”
Sau khi đứng hình mất mấy giây, Mộ Nhạc Nhạc nói: “Chiến Cảnh Hi, cậu chơi tớ sao?”
Muốn cậu thổi mông?
Thằng nhãi này, khẩu vị sao lại nặng đến như vậy.
“Chính cậu muốn thổi giúp tớ mà.” Chiến Cảnh Hi nói.
Sao lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng vậy.
“Nhưng tớ không có nghĩ là sẽ phải thổi mông cho cậu, tớ đâu phải là gay đâu.” Mộ Nhạc Nhạc nói một cách ghét bỏ: “Cho là bé cưng thích cậu đến mức nào đi nữa cũng không thể làm như vậy được, kì quá đi thôi.”
Nói xong, Mộ Nhạc Nhạc giơ hai cánh tay mũm mĩm của mình để lên cặp mông nhỏ núc na núc ních của Chiến Cảnh Hi.
Chiến Cảnh Hi bị dọa giật nảy mình: “Cậu muốn làm gì?”
Làm gì vậy chứ, đang sờ mông cậu sao?
Còn xoa xoa nữa chứ?
Mộ Nhạc Nhạc nói: “Thì giúp cậu xoa đây, mỗi lần mẹ tớ đánh tớ xong đều xoa xoa cho tớ.”
Chiến Cảnh Hi: “...”
“Được rồi, được rồi, không cần cậu xoa nữa.” Chiến Cảnh Hi kéo tay của Mộ Nhạc Nhạc ra.
Kì quá đi mất.
Mộ Nhạc Nhạc kéo Chiến Cảnh Hi ngồi xuống: “Sao cậu lại muốn về nhà với mẹ tớ? May là mẹ tớ không nhìn ra hai chúng ta có ngoại hình giống nhau.”
“Tớ nhớ mẹ.” Chiến Cảnh Hi tủi thân nói.
“Còn nói là nhớ mẹ của tớ sao? Lúc nãy cậu còn muốn làm bố tớ đấy. Tớ xem cậu như anh em, cậu lại muốn làm bố của tớ? Cậu thật là tham vọng quá đi.” Mộ Nhạc Nhạc nghĩ lại mấy lời lúc nãy của Chiến Cảnh Hi, cậu bé tức giận trừng mắt nhìn Chiến Cảnh Hi.
“Nhạc Nhạc, hay là chúng ta đổi chỗ cho nhau đi. Tớ đảm bảo ngày mai đi học sẽ đổi lại cho cậu.” Chiến Cảnh Hi thề thốt, cậu bé thành khẩn nói.
“Dựa vào cái gì chứ.” Mộ Nhạc Nhạc nhảy từ trên giường xuống.
“Tớ bị bà ngoại độc ác và người mẹ độc ác bắt nạt, làm nhục tớ trước mặt tất cả mọi người, tâm hồn đã bị tổn thương, hơn nữa bố tớ còn hung dữ với tớ nữa, tớ thật sự bị tổn thương đấy, phải cần có mẹ bên cạnh mới được.” Chiến Cảnh Hi làm ra vẻ vô cùng đáng thương.
Mộ Nhạc Nhạc liếc Chiến Cảnh Hi, cái mánh khóe này cậu bé đã dùng rất nhiều lần rồi, Chiến Cảnh Hi còn muốn dùng sao?
“Hazz, ai bảo tớ là anh trai của cậu chứ, tớ nhường cậu vậy.” Mộ Nhạc Nhạc khoát khoát tay, nói một cách bất lực, cậu bé làm ra vẻ như đang rất nuông chiều đứa em trai này.
Hơn nữa cậu cũng muốn đi dạy dỗ người bố này.
Cậu bé đã đưa mẹ đến tận miệng cho rồi vậy mà chú ấy còn không biết hưởng.
Thật sự là lãng phí công sức của cậu mà.
Cậu muốn đi đến tòa lâu đài kia, lấy một chút đồ có giá trị.
Ví dụ như bức tranh trong phòng sách cũng không tệ, hình như là bản gốc của Đường Bá Hổ.
Trị giá cũng phải được mấy chục triệu.