Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 161: Chương 161: Điều động thực hiện




Chiến Vân Khai rất muốn đánh Chiến Cảnh Hi một trận, nhưng lại lo Chiến Cảnh Hi sẽ mách lại với Mộ Minh Nguyệt, thế nên chịu đựng

“Mộ Minh Nguyệt là vợ của bố.” Chiến Vân Khai thấp giọng nói.

Chiến Cảnh Hi nghe vậy, tim lỡ một nhịp, hỏi: “Bố, vợ của bố không phải là Thẩm Tư Viện sao?”

Nghe đến ba chữ Thẩm Tư Viện, chân mày Chiến Vân Khai nhíu chặt lại, nói: “Không phải.”

“Bố và Mộ Minh Nguyệt, là quan hệ gì?” Chiến Cảnh Hi lại hỏi.

“Vợ chồng.” Chiến Vân Khai cũng không có ý định giấu giếm cậu bé về mối quan hệ với Mộ Minh Nguyệt.

Dù sao thì tên nhóc này cũng muốn cướp người phụ nữ với anh!

Chiến Cảnh Hi cạn lời: “Làm sao có thể! Chị Minh Nguyệt làm sao có thể nhìn trúng một người vừa lạnh lùng vừa buồn chán như bố được cơ chứ!”

Đánh chết cậu cũng không tin!

Nhưng Mộ Nhạc Nhạc đã nói với cậu, mẹ và Chiến Vân Khai là quan hệ vợ chồng, còn có một cuốn sổ màu đỏ nữa!

Thế nhưng, người đàn ông đáng ghét Chiến Vân Khai này!

Không biết trân trọng gì cả!

Kết hôn với mẹ rồi, tại sao lại bỏ rơi mẹ cơ chứ?

Chẳng trách Mộ Nhạc Nhạc gọi bố là tên cặn baz!

Hoá ra đều có lý!

Mẹ đẹp như vậy cũng không biết trân trọng, cứ hết lần này tới lần khác đi tìm Thẩm Tư Viện kia?

Thẩm Tư Viện xấu như vậy!

Hơn nữa Thẩm Tư Viện còn là mẹ của cậu!

Chiến Cảnh Hi đột nhiên nhớ đến gì đó, liền hỏi: “Bố, bố và chị Minh Nguyệt là vợ chồng, vậy con có phải là con của bố và chị Minh Nguyệt không?

Dù sao cậu và Mộ Nhạc Nhạc cũng giống nhau như đúc!

Cậu vẫn rất nghi ngờ mối quan hệ của mình và Mộ Minh Nguyệt.

Thậm chí cậu còn cho rằng Mộ Minh Nguyệt là mẹ ruột của mình nữa!

Chiến Vân Khai ngơ người, nhìn Chiến Cảnh Hi đánh giá một lúc, anh cũng hy vọng Chiến Cảnh Hi là con của anh và Mộ Minh Nguyệt.

Nhưng sự thật không phải vậy.

Mẹ ruột của Chiến Cảnh Hi là Thẩm Tư Viện.

“Cô ấy sẽ là mẹ kế của con.” Lúc Chiến Vân Khai nói ra điều này, giữa mày nhíu lại, sau đó tiếp tục nói: “Con phải xem cô ấy như mẹ ruột.”

Chân mày nhỏ của Chiến Cảnh Hi chau lại, nói: “Con sẽ xem cô ấy như là tình yêu đời này của con vậy! Cô ấy là vợ của con! Ai muốn xem bố và người phụ nữ của con tình chàng ý thiếp cơ chứ?”

Cậu cũng đâu phải thằng khờ!

Chiến Vân Khai nhíu mày: “Bố thấy con ngày mai không muốn đến khu vui chơi rồi!”

Chiến Cảnh Hi nghe vậy, nhướng mày một cái, vẻ mặt tràn đầy kiêu ngạo: “Đây là Nhạc Nhạc và chị Minh Nguyệt mời, bố ngăn cản được sao?”

Chiến Vân Khai nhìn con trai một cái, sau đó lên lầu, trong lòng có chút nghi ngờ.

Quản gia Trình theo hầu cậu chủ nhiều năm, một thoáng là có thể nhìn ra, cung kính đứng sang một bên, nhỏ tiếng hỏi: “Cậu chủ, cậu có tâm sự gì sao?”

“Tại sao Chiến Cảnh Hi cũng không thích cà rốt?” Chiến Vân Khai nhíu chặt mày.

Quản gia Trình ngây người, sau đó nói: “Mỗi người đều có thứ không thích ăn, cũng giống như cậu chủ bị dị ứng với phấn hoa vậy, nhưng vì mợ chủ nên đã trồng một biển hoa đủ loại.”

Sau đó lại uống thuốc dị ứng.

“Mộ Minh Nguyệt cũng không thích ăn cà rốt, thậm chí là chán ghét.” Chiến Vân Khai nói.

Nhớ đến lúc ăn cơm Mộ Minh Nguyệt cũng không thích ăn cà rốt cho lắm.

Biểu hiện đó giống y như đúc với con trai nhà anh.

Làm sao có thể có sự trùng hợp như vậy được?

“Ngày mai khống chế số lượng người ở khu vui chơi.” Chiến Vân Khai dặn dò

Anh không thích chốn đống người.

Hơn nữa đó còn là nơi lần đầu hẹn hò của anh và Mộ Minh Nguyệt, dĩ nhiên phải chú ý số người qua lại rồi.

“Vâng, cậu chủ.” Quản gia Trình nhận lệnh, nhanh chóng thông báo khống chế số lượng người ở khu vui chơi vào ngày mai.

Quản gia Trình sau khi dặn dò xong, nhìn theo Chiến Vân Khai vẫn đang rối rắm, bèn lên tiếng nói: “Cậu chủ, còn có một chuyện nữa, tôi phải báo lại với cậu.”

“Nói.” Chiến Vân Khai nói.

“Gần đây có một tổ chức nào đó đang điều tra cậu, nhưng vẫn chưa điều tra được gì cả, nhưng cũng nhanh thôi, tôi lo là đối phương có âm mưu…” Hệ thống phòng ngự của quản gia Trình làm cho cậu chủ là đứng đầu thế giới.

Nhưng dĩ nhiên vẫn có sự nổi dậy mới từ một số thế lực thiên tài.

Lần này, hình như tổ chức kia phái người đến ám sát cậu chủ!

“Gia tăng hệ thống phòng thủ bảo vệ tốt cho Mộ Minh Nguyệt và bọn nhỏ.”

Sau khi trải qua nhiều lần sinh tử, đối mặt với những tai họa nguy hiểm sắp buông xuống như vậy, biểu hiện của Chiến Vân Khai vẫn bình tĩnh ung dung, chẳng ảnh hưởng chút nào.

Anh của trước đây, không hề vướng bận.

Bây giờ, anh đã có vướng bận và điểm yếu.

Một cô gái mình yêu, hai đứa nhỏ.

Anh nhất định phải bảo vệ họ thật tốt!

Tuyệt đối không thể để bọn họ chịu một chút thương tổn nào!

“Vâng, cậu chủ.” Quản gia Trình cung kính gật đầu.

Chiến Vân Khai trầm tư một lúc, sau đó nói: “Thầy bói nói cô ấy có thể đem lại may mắn cho tôi, tôi sẽ đem đến trắc trở cho cô ấy, chẳng lẽ là thật sao?”

Chiến Vân Khai không tin những điều này, anh chỉ tin rằng định mệnh của anh do anh nắm giữ.

Nhưng năm mà anh thoát khỏi cõi chết, lại bị phán định một đời không có thuốc chữa.

Là sự xuất hiện của cô, khiến anh phục hồi cơ hội sống sót, là cô, khiến anh sống lại!

Nhưng mà, mạng của anh là một ngôi sao cô độc.

Nghĩ đến đây, anh lo là Mộ Minh Nguyệt sẽ xảy ra chuyện.

“Cậu chủ, cậu có đủ năng lực để chống lại vận mệnh, với năng lực của cậu, cậu có thể bảo vệ tốt mợ chủ!” Quản gia Trình cũng biết việc này, nên lúc cậu chủ nói ra, trong lòng ông ấy cũng rất hoang mang.

Lúc cậu chủ có chuyển biến tốt, ác vận của mợ chủ đến liên tục.

Mỗi lần mợ chủ gặp chuyện, anh đều tránh đi tất cả thời gian cứu viện một cách hoàn mỹ.

Không phải anh cố ý, mà là sự việc xảy ra quá đột ngột!

Lần nào cậu chủ cũng không đến kịp để cứu mợ chủ.

Thậm chí năm đó mợ chủ bị ám hại, chết đi, lúc cậu chủ biết được thì mợ chủ đã không còn nữa rồi!

Mà những điều này, việc nào cũng là minh chứng cả!

Lời nói của thầy bói, cho dù cậu chủ có chuẩn bị đủ thứ, nhưng vẫn sẽ bỏ qua những tất cả những phương pháp cứu viện.

Chiến Vân Khai đối với những việc xảy ra, rất để ý.

Mà những chuyện trùng hợp này anh không dám nói với Mộ Minh Nguyệt.

Anh sợ anh nói rồi sẽ mất đi cô ấy.

Những năm gần đây anh cố gắng khai thác lãnh thổ, mở rộng thế lực, hoàn toàn là vì bảo vệ cô chu toàn.

Chiến Vân Khai nhìn ra cảnh đêm ngoài cửa sổ, đôi mắt sâu thăm nheo lại.

“Tra được là tổ chức nào, giết không tha!”

Chiến Vân Khai hạ lệnh.

“Cậu chủ, hạ Long Vương lệnh sao?” Quản gia Trình không chắc chắn.

“Là lệnh điều động.”

Chiến Vân Khai quét mắt qua đó, quản gia Trình lập tức hiểu ngay.

Lệnh điều động, là lệnh điều động tối cao trên thế giới không có gì sánh bằng.

Quản gia Trình hít một hơi.

Long Vương điện điều động lệnh, rất khó khăn, không thể điều động!

Quản gia Trình căng thẳng: “Cậu chủ, lệnh điều động tuyệt đối không thể, một khi điều động, tương lai sẽ dẫn đến hoảng loạn các nơi!”

Cậu chủ trước kia chỉ là dùng một điều thương nghiệp trong Long Vương điện, để lót đường cho mợ chủ.

Nhưng, bây giờ cậu chủ lại muốn dùng điều động lệnh!

Nhưng một khi cậu chủ dùng điều động lệnh, tương lai tất cả mọi người đều sẽ biết thân phận của cậu chủ!

Cậu chủ đây là đang mạo hiểm!

Bởi vì… lệnh điều động là do mẹ ruột của cậu chủ giao cho Chiến Vân Khai!

Điều động lệnh, là mẹ của anh và tổ tông để lại, vẫn luôn kéo dài đến nay!

Tất cả mọi người, ai cũng muốn lệnh điều động!

Cậu chủ không dễ gì tránh được sự truy sát của mọi người!

Làm sao cậu chủ còn có thể mạo hiểm chứ?

Để cậu chủ một mình chịu đựng tất cả, sao ông ấy đành lòng chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.