Mộ Nhạc Nhạc liên tục gật đầu: “Đúng vậy! Chúng ta đi làm xét nghiệm huyết thống giữa cậu và mẹ tớ, đồng thời cả của tớ và Chiến Vân Khai!”
“Em trai thúi! Tớ thừa nhận tớ không muốn chúng ta bị chia cắt, tớ muốn một nhà bốn người chúng ta đầy đủ bên nhau! Vả lại chỉ cần làm xét nghiệm với Thẩm Tư Viện thôi tớ đã thấy cực kỳ vui rồi!”
Chiến Cảnh Hi cũng muốn đi làm xét nghiệm huyết thống nhưng cậu bé cũng hơi lo sợ.
Cậu bé nghi ngờ quan hệ giữa mình và Thẩm Tư Viện, nhưng cũng không có bằng chứng nào chứng minh cậu bé không phải con trai cô ta!
Giờ Mộ Nhạc Nhạc lại đề xuất chuyện này khiến Chiến Cảnh Hi vô cùng lo lắng.
Dạo gần đây cậu bé đúng thật là rất hay suy tính chuyện được mất.
Cậu bé lo rằng kết quả giám định sẽ khiến cậu thất vọng.
“Thế nào giờ hả em trai thúi?”
Chiến Cảnh Hi nhanh chóng bình tĩnh lại rồi nói: “Sao cậu lại nghĩ đến việc đi xét nghiệm quan hệ huyết thống vậy?”
“Ây dà, còn không phải vì lúc nãy tớ quá buồn chán sao, chơi trò lăn trên đất tận hai lần rồi mới nghĩ ra vấn đề này, với cả trong ti vi cũng có chiếu mấy chương trình xét nghiệm huyết thống này mà, tớ nghĩ chúng ta thật sự có thể thử xem sao.”
Mộ Nhạc Nhạc vô cùng tán thưởng sự thông minh của mình.
Chiến Cảnh Hi nghe xong cũng hơi gật gù, nói: “Hình như cũng chỉ còn cách này.”
“Vậy cứ thế mà làm, cậu đi lấy tóc của mẹ trước, còn tớ sẽ lẻn vào phòng Chiến Vân Khai lấy tóc của chú ấy.” Mộ Nhạc Nhạc nói xong bèn cầm theo một bao nhỏ để lát nữa bỏ tóc Chiến Vân Khai vào trong đó.
Ha ha, vào lúc quan trọng vẫn là bé cưng thông minh nhất!
Cúp máy xong, Chiến Vân Khai lén vào trong phòng Mộ Minh Nguyệt, sau đó lấy vài sợi tóc của cô bỏ vào trong túi ni lông nhỏ.
Rất nhanh thôi, là cậu bé có thể biết được đáp án rồi.
Hai tên nhóc bàn bạc với nhau bên ngoài.
Bởi vì đang rất phấn khích và hồi hộp nên hai đứa đều không phát hiện ra ở một chỗ cách đó không xa, có hai đôi mắt đang nhìn chúng chằm chằm.
Hai người này không ai khác chính là Thẩm Tư Viện và Tống Thanh.
Lúc Tống Thanh nhìn thấy hai đứa trẻ con giống nhau y đúc xuất hiện, bà ta trợn to hai mắt, không dám tin mà hỏi: “Viện Viện, chuyện này là sao? Sao lại có đến hai Chiến Cảnh Hi thế này?”
Lúc này sắc mặt Thẩm Tư Viện đã trắng bệch đi rồi!
Hóa ra hai đứa nhóc này đã gặp nhau rồi ư?
“Mẹ, đừng hỏi nhiều nữa, chúng ta mau qua đó nghe lén xem chúng nó muốn làm gì đi.” Thẩm Tư Viện đeo kính râm lên, kéo theo Tống Thanh đi qua đó rồi ngồi xuống ngay cạnh vách tường gần chỗ Chiến Cảnh Hi và Mộ Nhạc Nhạc.
Chiến Cảnh Hi hỏi: “A Nhạc, cái này có thật là ổn không đó? Tớ sợ nhỡ may kết quả giám định tớ không phải con ruột của mẹ...”
Mộ Nhạc Nhạc uống một ngụm nước chanh rồi trấn an Chiến Cảnh Hi: “Cậu cứ yên tâm, tớ thấy hai bọn mình lớn lên trông giống nhau y đúc thế này, làm gì có ai không tin chúng ta không phải anh em sinh đôi chứ? Chỉ có làm giám định mới biết được chính xác mà thôi!”
Chiến Cảnh Hi vẫn thấp thỏm không yên.
Dù sao thì cậu bé cũng không muốn mất đi mẹ.
“Chỉ cần kết luận được cậu là con trai ruột của mẹ, tớ là con ruột của bố thì đương nhiên Thẩm Tư Viện sẽ bị lôi ra ánh sáng rồi! Đến lúc đó tớ sẽ đích thân cào rách miệng cô ta ra! Lột trần bộ mặt giả dối của cô ta cho mọi người xem!” Mộ Nhạc Nhạc nghiến răng nghiến lợi nói.
Thẩm Tư Viện ngồi bên vách tường nghe thấy thế, sắc mặt cô ta tái nhợt đi, ánh mắt toát lên vẻ lo sợ lẫn căm hờn.
Cái giống nhà Mộ Minh Nguyệt đáng sợ quá rồi!
Dám giấu mọi người đi làm giám định quan hệ huyết thống cơ đấy!
Cũng may hôm nay bị cô ta phát hiện ra, nếu không thì đợi sau khi việc lộ ra thì cô ta chắc chắn không còn đường sống nữa rồi.
Cho nên, đợi sau khi Chiến Cảnh Hi và Mộ Nhạc Nhạc rời khỏi, Thẩm Tư Viện bèn lập tức kéo theo Tống Thanh theo dõi ngay phía sau.
Mãi sau khi Chiến Cảnh Hi và Mộ Nhạc Nhạc hí ha hí hửng đưa mẫu xét nghiệm cho y tá xong rời khỏi, cô ta và mẹ mình mới tìm tới y tá nọ, dùng tới cả đe dọa lẫn dụ dỗ, đút lót để yêu cầu y tá đổi mẫu xét nghiệm.
Thẩm Tư Viện tốn mất một triệu để mua chuộc y tá.
Cô ta đánh tráo sợi tóc của mình với tóc Mộ Minh Nguyệt, còn tráo cả tóc của Chiến Vân Khai với tóc của người đàn ông khác, cuối cùng mới yên tâm ra về.
Tống Thanh không tài nào hiểu nổi: “Viện Viện, đây rốt cuộc là chuyện gì, sao lại có tới hai Chiến Cảnh Hi? Với lại sao hai đứa nó lại muốn làm giám định huyết thống? Với ai?”
Sau khi Thẩm Tư Viện làm xong mọi chuyện, cô ta mới cười đắc ý: “Mẹ, năm đó Mộ Minh Nguyệt mang thai đôi, chúng ta cưới đi một đứa, còn một đứa thì cô ta mang đi rồi.”
Tống Thanh kinh ngạc bịt miệng: “Ý con là, lần này Mộ Minh Nguyệt trở về là muốn đòi lại đứa con trai thất lạc năm đó?”
Thẩm Tư Viện cũng rất phiền muộn, hai đứa nhóc gặp lại nhau rồi mà tại sao đến bây giờ mọi việc vẫn êm đềm, giống như chưa có chuyện gì xảy ra vậy?
Thẩm Tư Viện nói: “Mẹ, cho dù cô ta có muốn cướp cũng phải xem cô ta có năng lực không đã, huống hồ con cũng đã đổi mẫu xét nghiệm rồi, chỉ cần hai đứa nó thấy được kết quả giám định là có thể thôi vọng tưởng rồi.”
Tống Thanh ôm ngực, nói: “Viện Viện à, Chiến Cảnh Hi chính là con át chủ bài để chúng ta được sống giàu sang phú quý, nhất định không được để Mộ Minh Nguyệt và Chiến Vân Khai biết được thằng bé đó là con ruột của bọn họ... Nếu không thì đừng nói Chiến Vân Khai, theo tính cách của Mộ Minh Nguyệt thì cô ta cũng nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hai chúng ta đâu, cộng thêm cả Chiến Vân Khai, là chết dở đấy con ạ...”
Năm năm đã làm Mộ Minh Nguyệt thay đổi.
Một Mộ Minh Nguyệt nhẫn tâm hơn trước cũng không còn thuộc về Chiến Vân Khai nữa!
Có lẽ cô cũng là người phụ nữ của anh!
Chỉ có Chiến Vân Khai nuông chiều cô thì cô mới dám ngang ngược kiêu ngạo như thế.
Nhìn sang con gái bà ta xem, có được khuôn mặt thì tác dụng gì? Mấy năm nay Chiến Vân Khai đều chẳng ngó ngàng gì tới Thẩm Tư Viện.
Thẩm Tư Viện sầm mặt, nói: “Con biết rồi, con không có được Chiến Vân Khai, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không để hai thằng ranh con này chặt đứt cuộc sống giàu sang của mình đâu.”
Nếu không phải Chiến Vân Khai nể tình mẹ con giữa cô ta và Chiến Cảnh Hi, với những lỗi lầm mà cô ta gây ra cho Mộ Minh Nguyệt thì cô ta có chết một trăm lần cũng không đủ đền tội!
Cô ta nhất định sẽ không để chuyện như thế xảy ra!
Hai bé cưng đang mong chờ kết quả giám định, sau khi trở về nhà, mỗi cậu bé đều có tâm trạng riêng.
Mộ Nhạc Nhạc thì cho rằng Chiến Vân Khai trăm phần trăm là bố ruột của mình!
Còn Chiến Cảnh Hi thì lại lo lắng bản thân mình không phải con ruột của Mộ Minh Nguyệt!
Kết quả giám định nhanh chóng được gửi tới tay Chiến Cảnh Hi.
Chiến Cảnh Hi nín thở, hai bàn tay nhỏ run run mở phiếu xét nghiệm ra, đôi mắt to tròn trong sáng của cậu bé vừa lúc nhìn thấy dòng kết luận được ghi rõ ràng trên tờ phiếu bèn trở nên ảm đạm, sắc mặt thảng thốt, trắng bệch không còn một giọt máu!
Sao lại thế này?
Sao độ tương xứng huyết thống giữa cậu bé và mẹ lại chỉ có 0,01%?
Chiến Cảnh Hi không thể tin nổi, cậu bé nhìn tiếp đến kết quả xét nghiệm của Mộ Nhạc Nhạc và bố mình, gương mặt vô cùng ảm đạm.
Đúng lúc này, chuông điện thoại reo lên, là Nhạc Nhạc gọi tới!
Mộ Nhạc Nhạc vừa nghe thấy đầu dây bên kia có tín hiện đã vô cùng hào hứng hỏi ngay: “Em trai thúi, nhận được kết quả giám định chưa? Sao rồi? Cậu mau nói kết quả cho tớ! Mà thôi, chúng ta gặp nhau đi!”
Nói xong, Mộ Nhạc Nhạc đem theo tâm trạng vô cùng vui vẻ rời khỏi nhà.
Còn Chiến Cảnh Hi, sau khi nhìn lại phiếu xét nghiệm một lần nữa, cậu bé suy nghĩ mấy giây rồi quyết định gặp mặt Mộ Nhạc Nhạc để bàn bạc.
Vừa gặp nhau, Mộ Nhạc Nhạc đã vội vàng hỏi ngay: “Hi Hi, mau đưa phiếu kết luận cho anh đây xem nào, tớ chắc chắn mình là con trai của bố, cậu cũng là con trai ruột của mẹ, có đúng không?”