Chiến Vân Khai nghe vậy, sắc mặt cũng trầm xuống: “Ai nói muốn sinh con riêng với em? Chúng ta làm từng bước, tất cả đều làm việc theo quá trình, yêu đương trước, cầu hôn, kết hôn và sinh con.”
Theo đuổi con gái chính là phải cần nhẫn nại.
Nhất định phải đưa hết những thứ tốt cho cô, để tạo cho cô có cảm giác an toàn.
“Anh không cần thiết phải làm cái này.” Hiện giờ Mộ Minh Nguyệt không muốn yêu đương, cô chỉ muốn gây dựng sự nghiệp.
Chỉ là tên đàn ông chó này lại vẫn luôn trở ngại con đường đi tới của cô.
Chỉ cần cô muốn làm cái gì, anh chỉ nói đúng một câu, cuộc đời của cô sẽ lên tới đỉnh cao.
Vốn dĩ không cần phải cố gắng cái gì!
Việc này khiến cô vô cùng bất đắc dĩ!
“Những bạn nhỏ khác có thì em cũng phải có.” Chiến Vân Khai biết con gái thường rất thích được thiên vị cưng chiều một mình mình!
Cô gái của anh, nhất định phải có, anh không thể để cô gái của mình đi hâm mộ những cô gái khác được.
Anh muốn để cho người trên thế giới này đều phải tới hâm mộ cô gái của anh!
“Mẹ à, Chiến Vân Khai trêu thật vui ha, một sắt thép thẳng nam như con mà còn bị bố chọc mềm lòng đấy.” Mộ Nhạc Nhạc rất hâm mộ nhìn Mộ Minh Nguyệt.
Khuôn mặt nhỏ của Mộ Minh Nguyệt lập tức đỏ lên, cô trừng mắt liếc Mộ Nhạc Nhạc, thằng bé lập tức ngậm miệng.
Bên này Mộ Nhạc Nhạc vừa yên tĩnh lại, bên kia Chiến Cảnh Hi lại phát tác: “Nhạc Nhạc, em không phải muốn ghi một bản ghi chép nhỏ sao? Nhanh chóng ghi lại cách mà bố tán phụ nữ đi.”
Chiến Cảnh Hi lấy một quyển vở nhỏ và bút từ trong cặp của Mộ Nhạc Nhạc ra rồi đưa cho thằng bé.
Mộ Nhạc Nhạc lập tức nhận lấy quyển vở nhỏ và bút, bắt đầu viết tổng kết.
“Hôm nay bố hôn mẹ, lời thoại dỗ phụ nữ là người khác có thì em cũng nhất định phải có...”
Mộ Nhạc Nhạc lẩm bẩm nói.
Mộ Minh Nguyệt nhìn xem cũng không biết nói gì, con của cô cứ thích những thứ đồ vật xinh đẹp như vậy.
“Tại sao em lại muốn viết tay?” Chiến Cảnh Hi hỏi một vấn đề mà thằng bé vô cùng tò mò: “Bây giờ sản phẩm điện tử phát triển như vậy, em có thể ghi trên thiết bị điện tử, không phải sẽ an toàn hơn à? Chỉ cần em không xóa thì nó vẫn ở đó cho em.”
“Anh thì biết cái gì? Viết tay có ý nghĩa và giá trị kỷ niệm, sau này em mà nổi tiếng rồi, xuất bản cái này ra, em còn có thể ăn được một đợt tiền nhuận bút đấy.” Mộ Nhạc Nhạc tính toán vô cùng cẩn thận.
“Ra sách? Em cảm thấy loại sách này của em thì ai sẽ mua?” Mặc dù Chiến Cảnh Hi rất thích cậu em này, nhưng thằng bé lại không thể không đả kích một phen.
“Bỏ đi.” Mộ Nhạc Nhạc hô một tiếng, xem thường nói: “Bây giờ FA nhiều như vậy, sau này đàn ông càng khó tìm vợ đó, Sách Thần này của em vừa ra thì đảm bảo sẽ cháy hàng!”
“Xem hết từ điển yêu đương của em thì có thể cưới được vợ, ai lại không tôn sùng sách của em hả?”
Chiến Cảnh Hi: “Nói thật hình như cũng có chút đạo lý...” Nhưng cũng trông có vẻ là nói bừa, thằng bé vẫn không tin lắm.
Ai sẽ mua loại sách ngu xuẩn này?
Ai cũng không ngờ, mười ba năm sau, quyển sách này đúng thật là vang dội toàn cầu, đẩy thẳng tên tuổi Mộ Nhạc Nhạc lên vị trí hàng đầu.
Người nào sẽ mua sách của thằng bé, người nào coi thường, tất cả đều in thành mấy phiên bản.
Sau khi Mộ Nhạc Nhạc viết xong, cẩn thận từng chút một cất kỹ sổ ghi chép.
Sau đó thong thả ngồi xuống, đôi mắt nhỏ giống như rađa, quét qua lại trên người hai người Chiến Vân Khai và Mộ Minh Nguyệt. Chí