Mộ Nhạc Nhạc lặng người, có chút không thể tin nổi mà nhìn vào đoạn tin nhắn anh Bác vừa gửi đến.
Bàn tay đang gõ chữ của Mộ Nhạc Nhạc hơi run rẩy: “Anh Bác, anh nói vậy là có ý gì? Sao lại nói mặt của Chiến Vân Khai từng động dao kéo chứ?”
Anh Bác: “Đúng vậy, theo kinh nghiệm già dặn của anh trong vấn đề phẫu thuật thì chắc chắn ổng đã từng động đến dao kéo rồi, hơn nữa không phải chỉ sửa có một tí đâu!”
Mộ Nhạc Nhạc rất kích động: “Bằng chứng đâu!”
Anh Bác lập tức gửi tới một tệp ảnh cho Mộ Nhạc Nhạc: “Chiến Thần, đây là số ảnh anh phục hồi lại được bằng kỹ thuật số, không khác là bao so với ngoại hình của em hiện giờ.”
Mộ Nhạc Nhạc nhìn đống ảnh, cảm thấy thật sự vi diệu!
Nếu đây quả thật là ngoại hình lúc đầu của Chiến Vân Khai, vậy tại sao anh lại chỉnh sửa gương mặt làm gì?
Chiến Vân Khai hồi trước thật là đẹp quá đi!
Phải nói là khó có thể tìm thấy một gương mặt đẹp trai hoàn hảo, không thể chê vào đâu được như này!
“Chiến Thần, anh rất tò mò muốn biết, quan hệ giữa hai người là như nào vậy? Sao em lại nhìn giống Chiến Vân Khai thế?”
Mộ Nhạc Nhạc nhìn tập ảnh trên màn hình máy tính một lúc lâu, đang rơi vào trầm tư thì lập tức trong đầu lại xuất hiện một cảm giác phức tạp.
Hóa ra, cậu bé thật sự là con trai yêu quý của Chiến Vân Khai.
Nếu quả thực người trong những tấm ảnh này chính là Chiến Vân Khai trước khi phẫu thuật thẩm mỹ thì cậu bé tin chắc chắn mình và Chiến Cảnh Hi cũng là từ một mẹ sinh ra!
Chỉ là, trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì nhỉ?
Tại sao cậu bé và mẹ lại bị tách ra khỏi Chiến Cảnh Hi?
Chẳng lẽ thật sự giống như lời Chiến Cảnh Hi nói, đó là cậu ấy bị Thẩm Tư Viện cướp đi?
Rốt cuộc sự thật là như thế nào?
Sao Thẩm Tư Viện lại muốn cướp Chiến Cảnh Hi đi?
Con mụ già này thật là đáng ghét!
Vì muốn đạt được mục đích mà không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Dám ăn hiếp mẹ và em trai của cậu, loại con giáp thứ mười ba này, nhất định phải trả một cái giá thật đắt mới được!
Cho nên, một câu yêu cầu mà Mộ Nhạc Nhạc nói ra, không khác nào khiến cho Thẩm Tư Viện vốn đang chìm trong vọng tưởng càng như tuyết phủ thêm sương giá.
Thẩm Tư Viện bị người ta giày vò cả ngày, cuối cùng nửa cái mạng cũng không còn.
Đây chỉ là sự trừng phạt nhẹ nhàng mà ác ma nhỏ Mộ Nhạc Nhạc dành cho cô ta.
“Cộc cộc.”
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Hại Mộ Nhạc Nhạc tí thì rớt tim ra ngoài.
“Ai đấy?” Mộ Nhạc Nhạc hỏi.
“A Nhạc, là anh, Chiến Cảnh Hi.” Chiến Cảnh Hi khẽ gọi: “Em ở trong đấy làm gì vậy?”
Sau khi Mộ Nhạc Nhạc cất xong máy tính bèn chạy tới mở cửa cho Chiến Cảnh Hi vào trong phòng.
Chiến Cảnh Hi nhìn quanh bốn góc: “A Nhạc, em làm gì mà lại khóa cửa? Có phải đang làm chuyện gì mờ ám không?”
Mộ Nhạc Nhạc nhìn Chiến Cảnh Hi, rất thật thà mà hỏi: “Hi Hi à, em phát hiện ra một chuyện kinh thiên động địa, nhất định phải kể với anh.”
Mộ Nhạc Nhạc nghĩ không cần thiết phải giấu Chiến Cảnh Hi bí mật này.
Chiến Cảnh Hi thấy Nhạc Nhạc nghiêm túc như vậy thì lập tức thấy hơi căng thẳng, bèn dè dặt hỏi: “Có chuyện gì mà nghiêm trọng vậy?”
Mộ Nhạc Nhạc mở một tấm ảnh trong tài khoản điện thoại ra rồi đưa cho Chiến Cảnh Hi xem.
“Hi Hi, anh nhìn thấy gì?” Mộ Nhạc Nhạc cố kìm nén nỗi kích động trong lòng, hỏi.
Chiến Cảnh Hi liếc nhìn điện thoại, chỉ vừa nhìn qua, cậu bé đã lập tức trợn trừng mắt kinh ngạc.
“Đây chẳng phải là chúng ta phiên bản người lớn sao?” Chiến Cảnh Hi kinh ngạc hô lên.
“Anh biết đấy là ai không?” Mộ Nhạc Nhạc ngưng thở hỏi.
“Ai?” Chiến Cảnh Hi không hiểu, chỉ cảm thấy người này nhìn vô cùng giống với cậu bé và A Nhạc, càng giống với Chiến Vân Khai hơn.