Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 233: Chương 233: Em có tin là anh vừa buông tay là mất không?




Khuôn mặt của Mộ Minh Nguyệt đỏ bừng khi nghe anh hỏi câu đó, cô nói: “Anh tìm được thi thể của mẹ tôi trước đã rồi nói mấy chuyện này.”

“Chuyện quan trọng như vậy, sao bây giờ em mới nói với anh? Tại sao quản gia Trình cũng không biết?” Chiến Vân Khai cau mày, có chút không vui hỏi.

Anh coi cô là người quan trọng nhất cuộc đời này, mà cô lại coi anh như người ngoài!

Chuyện quan trọng như vậy bây giờ mới cho anh biết!

Sao cô luôn luôn nghĩ cho người khác, mà không nghĩ cho bản thân mình?

Luôn gánh vác mọi thứ một mình?

Mộ Minh Nguyệt cau mày: “Vì nhà họ Thẩm muốn che giấu, dùng thi thể của mẹ tôi để uy hiếp tôi, nếu tôi có chút sơ suất nào, thì bọn họ lập tức phá hủy thi thể của mẹ tôi, không phải tôi không nói, mà là tôi không có cơ hội để nói cho anh biết.”

Lần này quay về, cô không sợ bất cứ ai.

Cô không thể tiêu diệt hoàn toàn nhà họ Thẩm, nhưng nhà họ Thẩm cũng không dám làm chuyện gì quá đáng với cô.

“Chiến Vân Khai, anh có thể đi gặp Thẩm Tư Viện, hỏi cô ta thi thể của mẹ tôi ở đâu được không? Tôi sợ mẹ tôi ở một mình sẽ cô đơn, tôi nhất định phải tìm ra bà ấy, mẹ tôi rất muốn nhìn tôi sinh con đẻ cái, tôi muốn đưa Nhạc Nhạc đi gặp bà ấy.” Mộ Minh Nguyệt nói, giọng nói bắt đầu nghẹn ngào.

Trái tim cô như bị thứ gì đó đâm qua vậy, khó chịu đến mức cô thở không ra hơi.

“Nhưng anh đừng trực tiếp hỏi cô ta, cô ta rất gian xảo, nếu để cô ta biết anh đi hỏi thăm là vì tôi, cô ta nhất định sẽ nghi ngờ.”

“Vậy em muốn anh làm như thế nào?” Chiến Vân Khai cau mày hỏi.

“Anh có thể dùng mỹ nam kế.” Mộ Minh Nguyệt nói.

Chiến Vân Khai nghe vậy, không đồng ý, lập tức nổi giận: “Em kêu anh đi dụ dỗ người phụ nữ khác sao? Em đang cảm thấy ghê tởm anh!”

Anh thật sự muốn bổ đôi não của Mộ Minh Nguyệt ra, xem xem rốt cuộc não cô làm bằng gì.

Vậy mà lại kêu anh đi dùng mỹ nam kế với người phụ nữ khác?

Cô đang nghĩ cái gì vậy?

“Thật ra anh không cần dụ dỗ, anh chỉ cần đứng trước mặt Thẩm Tư Viện, là cô ta điên cuồng say đắm anh rồi.” Mộ Minh Nguyệt đã nắm chắc trong tay tình cảm của Thẩm Tư Viện đối với Chiến Vân Khai rồi.

“Vì em, anh sẵn sàng hy sinh, nhưng anh muốn ôm!” Chiến Vân Khai không có cách nào từ chối cô, mọi chuyện đều theo ý cô, tủi thân mà giang tay về phía cô muốn ôm cô.

Mộ Minh Nguyệt sững sờ, nhìn anh thật sự làm động tác của một con cún nhỏ, cô cười một cái, rồi vươn tay ôm anh vào lòng.

Được mùi hương mềm mại trên cơ thể của cô ôm, trong lòng Chiến Vân Khai tràn đầy cảm giác hạnh phúc, nhưng anh lại bắt đầu lòng tham không đáy, nũng nịu nói: “Còn muốn hôn nữa.”

Mộ Minh Nguyệt: “…” Cô trừng mắt nhìn anh, muốn đánh vào đầu anh một cái!

Anh học ai mấy cái hành động này vậy?

Lại còn bĩu môi?

Lúc này Chiến Vân Khai người đang làm nũng để lấy lòng cô, trông cực kỳ giống với Mộ Nhạc Nhạc.

Chiến Vân Khai đẹp thì đẹp đó, nhưng suy cho cùng vẫn không giống con trai của mình.

Chỉ là đường nét rất giống nhau, còn có đôi mắt rất giống.

Mộ Minh Nguyệt nhìn khuôn mặt đẹp trai tuấn tú của Chiến Vân Khai, nhịn không được mà cúi người về phía trước, hôn lên cái môi đang vểnh của anh.

Chiến Vân Khai chỉ là đang trêu cô thôi, nhưng anh không ngờ là Mộ Minh Nguyệt lại thực sự hôn anh, khiến anh ngây người, kích động rồi kinh ngạc nhìn cô, giây tiếp theo, anh vui vẻ không cưỡng lại được mà cười giống như một đứa trẻ đang lái ô tô đồ chơi vậy.

Mộ Minh Nguyệt bị giật mình với hành động bất ngờ này của anh, anh lại phản ứng dữ dội như vậy sao?

“Minh Nguyệt, em vừa mới hôn anh sao?” Chiến Vân Khai cười toe toét, cười đến nỗi chảy cả nước mắt.

Mộ Minh Nguyệt rất bình tĩnh nhìn anh vui sướng mà khoa tay múa chân: “Không phải là anh muốn tôi hôn anh sao?”

“Không đủ, anh còn muốn nữa!” Chiến Vân Khai đang ở trong trạng thái kích động, thân hình cao lớn nghiêng về phía trước, ôm lấy cô rồi hôn.

Mộ Minh Nguyệt tát vào trán anh một cái, ghét bỏ nói: “Không cho nữa!”

“Vậy anh muốn bế em lên!” Chiến Vân Khai vòng tay ôm chặt eo cô, sức lực của cả người không ngừng dồn về phía cô.

Không dễ gì cô mới buông bỏ cảnh giác với anh không đẩy anh ra, mà anh lại làm động tác vô liêm sỉ này, bám chặt lấy cô, dính lấy cô như keo dán vậy, kiểu tùy ý cô muốn quăng thế nào thì quăng nhưng lại không rơi ra được vậy!

Mộ Minh Nguyệt nhìn người đàn ông đang ôm cô, vừa tức giận vừa bất lực nói: “Chiến Vân Khai tổ tiên nhà anh sản xuất keo dính à? Sao lại dính người như vậy! Tính cách kiêu ngạo bá đạo của anh đâu rồi?

Nghe đồn anh nhanh như gió mạnh như sét, hung ác tàn bạo, giết người không thấy máu, còn không tới gần nữ sắc, cấm dục, kẻ nào dám đắc tội đến anh, lập tức bị giết!

Mấy tin đồn nhảm nhí đó, đều là giả cả!

Chỉ là một con sói già cố chấp, hai mặt thôi!

Chỉ dựa vào khuôn mặt này của anh, cô cũng chịu không nổi mà buông tay đầu hàng!

Ai biểu cô mê nhan sắc của anh quá!

Anh vừa mới cử động một chút, cô đã chịu không nổi rồi!

Đã nói là về nước sẽ trở thành kiểu mẫu nữ thần cao ngạo lạnh lùng mà?

Ai mà biết, trước mặt Chiến Vân Khai, cô cũng chỉ là một con cừu non mà thôi.

Cô căm ghét cái thói quen ngựa quen đường cũ của mình, ngữ khí có chút tức giận hỏi: “Chiến Vân Khai, có phải là anh đi phẫu thuật thẩm mỹ rồi không?”

Nếu không thì sao lại khiến cô chết mê chết mệt như vậy được chứ?

Cho dù là chia xa năm năm, đáng lẽ cô phải rất hận anh, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt của anh, cô làm thế nào cũng không ghét được!

Cơ thể Chiến Vân Khai cứng đờ, ánh mắt chợt lóe lên, anh nói: “Có phẫu thuật qua một chút, tính không?”

Mộ Minh Nguyệt nghe vậy, tim đập thình thịch: “Anh thật sự đã từng phẫu thuật sao?”

Vừa nói, cô vừa đưa tay sờ vào mặt mũi mắt của anh, vừa sờ vừa nắn, lực của tay cũng không nhẹ, nhưng khuôn mặt rất chắc chắn mà, không khác gì khuôn mặt của người bình thường: “Phẫu thuật rất thật rất tự nhiên nha, anh làm ở đâu vậy? Có thể đưa tôi đi làm được không? Tôi muốn sửa mũi từ rất lâu rồi đó!”

Chiến Vân Khai gỡ tay cô xuống, nói: “Nếu mà em còn mạnh tay hơn nữa, khuôn mặt này của anh chắc là phải làm lại từ đầu đó.”

Cô gái chết tiệt này, ra tay mạnh quá đó.

“Tôi còn chưa trách anh lại có thể lừa tôi đó! Cái gì anh cũng lừa tôi! Tôi gả cho anh, ngủ bên cạnh anh lâu như vậy, vậy mà tôi lại không biết anh phẫu thuật thẩm mỹ? Có phải lúc trước anh vô cùng xấu xí không, nên mới đi phẫu thuật thẩm mỹ?” Mộ Minh Nguyệt hỏi đi hỏi lại.

Nhưng theo ngoại hình của con trai cô, gen của Chiến Vân Khai đáng lẽ sẽ rất trội.

“Anh không xấu, rất đẹp trai, hoàn toàn vượt xa thẩm mỹ của em.” Chiến Vân Khai vỗ ngực nói.

Mộ Minh Nguyệt không để ý tới anh, đẩy cửa bước xuống xe.

Chiến Vân Khai cũng nhanh chóng xuống xe, đi vòng qua đầu xe nhìn cô, lo lắng hỏi: “Minh Nguyệt trước khi anh phẫu thuật thẩm mỹ thật sự không xấu, với lại anh cũng không cố ý lừa em, chuyện này sau này anh sẽ giải thích với em.”

Anh lo lắng cô giận anh vì không nói cho cô biết sự thật, ngay lập tức hoảng hốt.

Mộ Minh Nguyệt tiếp tục bước đi.

Chiến Vân Khai nhìn theo bóng dáng xinh đẹp của Mộ Minh Nguyệt, hét lên một câu: “Minh Nguyệt, em có tin là em vừa buông tay là anh đi mất không!”

Mà lúc này đúng lúc có rất nhiều cô gái trẻ tình cờ đi ngang qua, tụm năm tụm ba, còn có một số cặp nhân tình.

Khi những cô gái độc thân đó nghe Chiến Vân Khai nói xong, đều rất thèm muốn nhan sắc của anh, vừa cao vừa đẹp, ăn mặc cũng rất thời trang, là một chàng trai khiến mọi chị em rung động.

“Anh trai, nhìn em nè, em có thể!”

“Chúa ơi! Đi mua sắm thôi mà nhặt được cả bạn trai!”

Khi những cô gái đó định xông lên, ánh mắt tàn nhẫn của Chiến Vân Khai liếc nhìn qua, các cô gái đều bị dọa sợ dừng bước.

Dáng vẻ giống như ai dám bước qua là chết ngay lập tức!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.