Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 189: Chương 189: Gã có cách bắt cô phải nghe lời




“Buông ra bẩn cả tay tôi!”

Chiến Vân Khai chẳng chút thương tiếc mà đẩy Thẩm Tư Viện ra.

Thẩm Tư Viên bất ngờ không kịp đề phòng, lăn từ trên thềm xuống.

Cô còn chưa hoàn hồn, chợt nghe Chiến Vân Khai lạnh lùng nói: “Đưa cô ta ra ngoài, toà thành tiến hành khử trùng!”

“Rõ!”

Lời vừa dứt, vài bóng đen xuất hiện, lôi Thẩm Tư Viện dậy từ dưới đất, trực tiếp tống ra khỏi toà thành, động thời khử trùng toàn bộ toà thành, như sợ Thẩm Tư Viện mang theo bệnh dịch gì vậy! .

||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||

Chiến Vân Khai cởi áo khoác trên người ra ném vào thùng rác.

Còn tưởng Chiến Vân Khai anh thứ phụ nữ nào cũng thích sao?

“Cậu chủ, về chuyện của gã đàn ông không mặt…” Quản lý Trình đứng sau Chiến Vân Khai, dè dặt nói.

“Nói đi.” Chiến Vân Khai lạnh nhạt nói.

“Tên hiệu của gã không mặt là Lu, là người sáng lập của tổ chức thần bí Tây u, chỉ yếu là buôn bán thông tin để kiếm tiền.” Quản lý Trình báo cáo, nhưng chuyện muốn nói tiếp theo, ông không biết nên mở lời thế nào…

“Minh Nguyệt sao lại có liên quan với gã ta, còn bị gã uy hiếp?” Chiến Vân Khai nóng giận kéo cà vạt, ánh mắt lạnh băng.

Lại còn dám đe doạ vợ anh ly hôn với anh!

Má nó tức!

“Cậu chủ, nếu kết quả điều tra của tôi là thật, cậu phải chuẩn bị tâm lý.” Quản lý Trình hít sâu một hơi, dè dặt nhìn Chiến Vân Khai nói.

Lông mày Chiến Vân Khai nhăn lại, lạnh giọng nói: “Nói đi.”

Quản gia Trình toàn thân rùng mình khó hiểu, co người lại, nói: “Cậu chủ, mợ chủ là đối thủ một mất một còn của cậu, là M mà cậu luôn muốn bắt được…”

Chiến Vân Khai thiếu chút nữa trượt ngã trên sô pha xuống, mặt anh sửng sốt nhìn quản gia Trình: “Cái tên M phiền phức ấy là Mộ… Minh Nguyệt?”

Chiến Vân Khai không dám tin lời của quản gia Trình.

Hành động của Mộ Minh Nguyệt, đã cấu thành phạm tội!

Thế mà cô lại làm chuyện này!

Cái tên không mặt kia hại vợ anh rồi!

Vậy mà lại đẩy vợ anh từng bước tới đường cùng sao?

Sẽ như anh từng truy lùng M rất nhiều lần, không biết anh khi đó, đã ra mệnh lệnh gì.

Nhớ tới đây, Chiến Vân Khai lạnh cả người, nhíu mày hỏi: “Khi hành động có tổn thương Mộ Minh Nguyệt không?”

Chết tiệt!

Thì ra M luôn chơi trò mèo đuổi chuột với anh lại là vợ của anh!

“Không, không có… M rất cơ trí, mỗi lần đều an toàn không vấn đề gì, hơn nữa còn phá huỷ rất nhiều sản nghiệp của cậu chủ…” Quản gia Trình lau mồ hôi lạnh nói.

Họ rất kính phục M, đấy là đối thủ duy nhất của cậu chủ.

Chiến Vân Khai nghe vậy, rốt cuộc thở phào một hơi: “Cô ấy không bị tôi tổn thương là được rồi.”

Nếu không thì, anh chết cũng không thể sạch tội!

Quản gia Trình nghe vậy, không dám tin nhìn Chiến Vân Khai: “Cậu chủ, lúc ấy cậu hận không thể giết M mà… Hơn nữa M còn phá nhiều sản nhiều của cậu như vậy…”

“Nói xằng! Vợ của tôi đang đùa tí thôi! Đừng nói là sản nghiệm, cả tôi cũng là của cô ấy! Cô ấy thích chơi đùa thế nào thì chơi!” Chiến Vân Khai trách, quản gia Trình vội ngậm miệng.

Quản gia Trình tủi thân như một đứa trẻ, đứng đó nhưng trong lòng lại thầm oán: “Là ai lần nào đề thề phải băm M thành trăm mảnh? Chính là cậu chủ đấy…”

Quản gia Trình trong lòng khổ, nhưng không dám nói ra!

Giờ, quản gia Trình nghe thấy gì chứ?

Nghe Chiến Vân Khai nói: “Thực lực của vợ tôi giỏi thật đấy, cô ấy thế mà danh tiếng lẫy lừng! Giao tập đoàn Chiến Thi cho cô ấy, tôi yên tâm rồi.”

Quản gia Trình: “?” Cậu chủ, cậu tiêu chuẩn kép quá đấy!

Quản gia Trình đúng kiểu meme “Bạn nhỏ đầu đầy dấu hỏi chấm”.



Mộ Minh Nguyệt sau khi rời khỏi toà thành, đi chơi gãy cả chân, cuối cùng vẫn là lái xe của Chiến Vân Khai lái xe đưa cô đi.

Cô vốn tính từ chối, nhưng nghĩ tới đây là toà thành, cô cứ đi thế này chân chắc rụng thật mất!

Nên là, cô cũng không làm kiêu mà lên xe rời đi.

Khi tới nơi có người qua lại, cô đòi xuống xe.

Vào lúc Mộ Minh Nguyệt bắt taxi, một chiếc xe dừng bên cạnh cô, một vệ sĩ bước xuống.

Mộ Minh Nguyệt nhìn cổ tay người đó lộ ra hình xăm, cứng đờ người lại.

Người của tổ chức!

Lu rốt cuộc muốn cô làm gì?

Tại sao gã lại bỏ thuốc kích dục vào nước cho cô?

Mà tại sao khi cô tỉnh lại đang ở nhà của Lục Chiếu Thiên.

“Cô Mộ, lên xe đi, đừng để ông chủ Lu của cô đợi lâu.” Vệ sĩ lạnh mặt nói.

ấn đường Mộ Minh Nguyệt nhăn lại, cố tình kéo dài thời gian: “Anh trở về báo lại với Lu, tôi hôm khác sẽ tự tới tìm ông ấy.”

Chuyện giữa cô và Lu, cũng tới lúc phải kết thúc rồi!

Cô không thể để số mệnh của mình nằm trong tay người khác được!

“Cô Mộ, đừng làm khó tôi, nhiệm vụ của tôi là đưa cô Mộ về, không thể để cô từ chối được.”

Mộ Minh Nguyệt xoay người nhấc chân tính chạy, lại bị vệ sĩ vươn tay giữ chặt bả vai gầy yếu.

Mộ Minh Nguyệt kỹ năng linh hoạt, trở tay nắm lấy tay to khoẻ của vệ sĩ, đánh trả lại gã.

Đánh nhau ở đầu đường, thu hút vây xem của nhiều người.

Mọi người đều cho rằng đang quay phim nhao nhao giơ điện thoại ra quay lại, còn đăng lên mạng.

Có thể xem hiện trường quay phim đánh nhau! Chị gái xinh đẹp này nhanh ghê, ngầu vậy, đánh đấm hay ghê á!

Mộ Minh Nguyệt cuối cùng vẫn không đánh lại được vệ sĩ được huấn luyện đặc biệt, cho nên bị vệ sĩ chế ngự, bị nhét vào trong xe.

Mộ Minh Nguyệt muốn nhảy ra khỏi cửa, cừa lại bị khoá chết!

Mộ Minh Nguyệt thấy thế, cũng không phản kháng nữa.

Cho tới khi đến chỗ của Lu, Mộ Minh Nguyệt nhìn một màn trước mắt mà hết hồn.

Người đàn ông trước mặt, lại ném một người sống sờ sờ vào trong chuồng thú, ba con hổ, hai ba phát đã xé người kia thành bốn năm mảnh!

Cô thấy thế, nhịn không được mà rùng mình!

Cái người này biến thái hết sức!

Vệ sĩ đi tới trước mặt gã, nói cô Mộ đã đến rời, gã mới chậm rãi quay người lại, lắc rượu vang trong tay, ánh mắt vừa thâm sâu vừa hung ác nhìn Mộ Minh Nguyệt.

Mộ Minh Nguyệt nhìn người đàn ông bị cắn xé trong chuồng thú, đầu xương cũng không còn, dạ dày cô không khỏi cuộn lên!

Cô nhoài sang một bên nôn khan.

“Mới thế này đã sợ rồi?” Lu đi tới trước mặt Mộ Minh Nguyệt, vươn ngón tay, nhắm lấy cằm của cô, nâng mạnh mặt cô lên, nhìn cô từ trên cao, đổ rượu vang trong tay lên đầu cô.

Chất lỏng màu đỏ, chảy xuống theo tóc, bám lên mặt, vì rượu mạnh chảy vào mắt, cô cảm giác đau như kim châm, nhắm mắt lại.

Cô lúc này, thấy nhục nhã dâng tràn trong lòng!

Cô không muốn khuất phục cái tên biến thái này!

“Mộ Minh Nguyệt, cô nếu còn làm tôi không hài lòng, con của cô, chồng cũ của cô, kết cục cũng sẽ như cái tên kia, làm mồi thưởng cho hổ của tôi.” Lu lộ ra nụ cười tàn nhẫn kèm đùa cợt.

Biệt thự to lớn vốn đã âm u, lại thêm nụ cười âm hiểm của Lu, càng quỷ dị hơn.

Hơn nữa, hành động lúc này của Lu làm với cô, giống như đang sỉ nhục Mộ Minh Nguyệt.

Mộ Minh Nguyệt hai tay nắm chặt lại, đôi mắt hung ác trừng mắt nhìn gã.

“Sao, còn không phục? Cô đừng quên, trong tay tôi nắm tính mạng của hai người quan trọng nhất của cô đấy!” Lu căn bản không sợ Mộ Minh Nguyệt không nghe lời, gã có cách bắt Mộ Minh Nguyệt phải ngoan ngoãn nghe lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.