Nhân viên quầy nhớ đến dãy số mà mình nhìn thấy, đến nay vẫn không thể bình tĩnh lại được, vô cùng kinh ngạc.
Từ vẻ mặt khinh thường và coi nhẹ vừa rồi, đến sự kinh ngạc và không thể tin nổi lúc này!
Đồng thời, toàn bộ nhân viên của ngân hàng đều vây quanh, xác nhận số dư trong thẻ của Mộ Minh Nguyệt đều ngơ ngác!
Trong thẻ... của cô gái này thực sự có mấy trăm tỷ?!
Ngay cả giám đốc vừa rồi nhìn thấy cũng sợ hãi, vội vàng đi tới chỗ chủ tịch chi nhánh ngân hàng: “Chủ tịch, bên ngoài có một khách hàng lớn hàng trăm tỷ, Tiểu Tôn đã đắc tội với người ta rồi... ông mau đi xử lý đi!”
“Mấy trăm tỷ?” Chủ tịch suýt chút nữa không đứng vững, hai mắt mở to, suýt nữa sặc nước miếng!
Ai mà lại có khoản tiền hàng trăm tỷ chứ?
Hơn nữa còn là tại một chi nhánh ngân hàng nhỏ nhoi này.
Nếu ông ta có thể lôi kéo đầu tư tài chính thì thành tích năm nay của ông ta không cần phải lo nữa rồi!
Không chừng ông ta còn được đưa tới trụ sở cũng nên?
Hiện tại, tất cả những gì ông ta phải làm là nâng cao thành tích của mình, phải biết rằng chi nhánh này của họ xếp thứ nhất từ dưới lên!
Ngày nào đêm nào ông ta cũng lo lắng về thành tích đến mức tóc bạc luôn rồi!
Chủ tịch bước nhanh đến sảnh chính, sau khi nhìn thấy Mộ Minh Nguyệt liền cúi người vươn tay ra: “Cô Mộ, ngưỡng mộ đã lâu, tôi có thể giúp gì cho cô không?”
Mộ Minh Nguyệt liếc nhìn chủ tịch khom lưng uốn gối, cô nhàn nhạt nói: “Chủ tịch, ở đây có nhân viên coi thường tôi, con người tôi yêu hận phân minh, cô ta khiến tôi không vui, ông nói xem nên xử lý như thế nào?”
Chủ tịch cũng lâm vào tình thế khó xử, bởi vì người đắc tội với Mộ Minh Nguyệt không phải là ai khác, mà chính là tình nhân bé nhỏ ông ta nuôi bên ngoài.
Bây giờ lại đắc tội với một khách hàng lớn, đúng là đang tìm chết mà!
Thấy chủ tịch im lặng, Mộ Minh Nguyệt đưa ra một câu hỏi lựa chọn: “Chủ tịch, mấy trăm tỷ tiền gửi và người, ông tự mình chọn một đi.”
Cơ thể chủ tịch ngân hàng run rẩy!
Mấy trăm tỷ!
“Không nghe thấy lời vợ tôi nói à?”
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
Chỉ nhìn thấy Chiến Vân Khai cả người quanh quẩn gió lạnh đi đến, tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc nhìn Chiến Vân Khai, anh giống như một mỹ nam bước ra từ trong truyện tranh, không hiểu khói bụi nhân gian, khiến người ta không thể theo kịp được!
Ngay khi chủ tịch nhìn thấy bộ quần áo đắt tiền của Chiến Vân Khai, ông ta liền biết lai lịch của đối phương không hề nhỏ, chi nhánh ngân hàng nhỏ này của bọn họ thực sự ra quân bất lợi!
Rốt cuộc là đã đắc tội với ai thế!
Thấy đông người phức tạp, chủ tịch mời Mộ Minh Nguyệt và Chiến Vân Khai vào phòng VIP.
Chủ tịch đã đích thân pha trà xin lỗi.
Chiến Vân Khai ôm Mộ Minh Nguyệt ngồi xuống ghế sô pha, Chiến Vân Khai đang rất tức giận, người phụ nữ của anh lại bị người khác bắt nạt!
“Cô Mộ thật đúng là tuổi trẻ tài cao, tuổi còn trẻ mà đã giàu có như vậy, đúng là khiến người ta ngưỡng mộ bái phục!” Chủ tịch nói.
Chủ tịch trong lòng thắc mắc không biết Mộ Minh Nguyệt có thân phận gì, trông cô mới ngoài hai mươi tuổi, số tiền tiết kiệm cá nhân lên đến hàng trăm tỷ!
Tài sản cá nhân của người giàu nhất trong nước nhiều nhất là trên trăm tỷ nhân dân tệ, hơn nữa còn là cộng thêm các tài sản khác.
Mà cô gái trước mặt, chỉ mỗi tài sản cá nhân thôi đã mấy trăm tỷ rồi, người như thế này nhất định là mợ chủ của gia tộc hào môn ẩn danh nào đó, cũng chỉ có tài phiệt hàng đầu mới có tài lực như vậy!
“Chủ tịch, vợ tôi nói, tiền gửi và người, ông chọn một cái, cái này rất khó sao?” Chiến Vân Khai mất kiên nhẫn, giọng nói cũng dần trở nên lạnh lùng hơn.
Chủ tịch rùng mình, ông ta cũng biết cân nhắc lợi hại thiệt hơn, đương nhiên lựa chọn tiền gửi rồi!
Chủ tịch lập tức thẳng thừng nói: “Thưa anh, thưa cô, hai người cứ yên tâm, tôi sẽ lập tức cho cô ta thôi việc!”
Đây là số tiền gửi hàng trăm tỷ đó!
Nữ nhân viên ở bên cạnh nghe thấy vậy, da đầu tê dại, cô ta vội vàng quỳ xuống cầu xin: “Cô Mộ, là tôi có mặt không thấy thái sơn, cầu xin cô đừng đuổi tôi! Tôi biết sai rồi...”
Mộ Minh Nguyệt liếc nhìn Chiến Vân Khai, Chiến Vân Khai hiểu ý, giơ chân đá người phụ nữ đang quỳ trước mặt ra, lạnh lùng nói: “Không thấy vợ tôi không vui à, cút!”