Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 273: Chương 273: Không thể tha thứ cho anh!




Cả mặt lẫn tai Mộ Minh Nguyệt đều đỏ ửng lên.

Bị anh hỏi như vậy, cô nhất thời cảm thấy toàn thân không được thoải mái cho lắm, cô giống như bị điện giật đơ cả người.

“Chiến, Chiến Vân Khai, anh đừng có mà giở trò lưu manh!” Mộ Minh Nguyệt rướn thẳng cổ lên, lạnh lùng cảnh cáo anh: “Anh đừng làm loạn nữa, anh mà dám vớ vẩn thì tôi sẽ chặt đứt thằng nhỏ của anh đó!”

Chiến Vân Khai bị lời này của cô dọa sợ, toàn thân theo phản xạ mà đơ lại, còn nhíu chặt lông mày.

Anh không đùa giỡn với cô nữa, bèn lật người rồi ôm cái con người vẫn còn đang chưa hết sợ hãi kia vào lòng.

“Hừm! Anh ôm em làm gì!” Mộ Minh Nguyệt sợ tới nỗi vội vàng đưa tay ra ôm lấy cổ anh, phòng ngừa mình rơi xuống đất.

“Không phải em nói mình chưa rửa mặt sao? Anh ôm em vào rửa mặt thôi mà?”

Chiến Vân Khai biết cô đi lại còn không vững, thế là anh dứt khoát bế cô lên.

Anh nặn kem đánh răng cho cô.

Mộ Minh Nguyệt đứng trước bồn rửa mặt, cô có hơi hoang mang nhận lấy bàn chải đánh răng anh đưa cho.

Trong lúc cô đánh răng, Chiến Vân Khai cứ lặng lẽ đứng đằng sau cô, chỉnh lại mái tóc đã lâu ngày cô chưa có thời gian chăm sóc đến.

Mộ Minh Nguyệt đang đánh răng dở, thấy thế bèn khựng lại, ngoảnh lại nhìn anh đầy dè chừng: “Anh làm gì đấy?”

Mấy ngày rồi cô chưa có gội đầu!

Chiến Vân Khai dịu dàng vuốt tóc cô, nhìn cô đầy cưng chiều: “Đồ ngốc, chúng ta là vợ chồng, không phải người lạ, những lúc anh tàn tạ nhất em đều nhìn thấy hết rồi, như này là đẹp nhất, anh không hề ghét bỏ em dù chỉ một chút nào!”

Chiến Vân Khai biết rõ cô là một cô gái, cho dù cô bao nhiêu tuổi, cho dù giữa cô và anh đã có bao nhiêu thân mật, dây dưa thì cô vẫn sẽ cực kỳ để ý đến hình tượng của mình trước mặt anh.

Nhưng cô càng lôi thôi lếch thếch thì anh lại càng thấy cô đáng yêu.

Vừa nhút nhát, lại vừa ngốc nghếch dễ thương!

“Em phát hiện ra anh nhạt nhẽo thật đấy!” Mộ Minh Nguyệt tiếp tục đánh răng, tỏ vẻ tức giận trợn mắt nhìn anh: “Mặc dù em rất cảm ơn vì những chuyện anh làm cho em, nhưng em vẫn không thể tha thứ cho những gì anh đã cố gắng giấu diếm em trong quá khứ!”

Chiến Vân Khai nhìn dáng vẻ giận dỗi của cô mà thấy đáng yêu vô cùng, anh bèn nhoẻn miệng cười cười, thậm chí giờ trong đầu anh còn xuất hiện ý nghĩ đen tối.

Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, đồng thời cúi người xuống hôn lên khóe môi cô.

Mộ Minh Nguyệt sửng sốt, cô ngây người đánh rơi cả bàn chải đánh răng, đồng thời mở mắt to ra nhìn anh, ngay lập tức mặt cô đỏ bừng, cô mắng mỏ ầm ĩ Chiến Vân Khai: “Cái đồ điên nhà anh!”

Cô đang đánh răng mà, sao anh còn có thể hôn lúc này được chứ?

Nghe thấy tiếng gào điên cuồng của Mộ Minh Nguyệt, hai thằng nhóc lập tức chạy tới xem chuyện gì xảy ra.

Một đứa cầm cái nồi, một đứa cầm vòi cứu hỏa xông vào nhà tắm.

Hai đứa nhóc trịnh trọng hỏi: “Mẹ ơi, đã xảy ra chuyện gì vậy! Có gián phải không? Bảo bối tới cứu mẹ đây!”

“Ấy! A Hi đừng nhìn!”

“A Nhạc, đừng nhìn con ơi!”

Mộ Nhạc Nhạc và Chiến Cảnh Hi vừa nhìn thấy cảnh tượng trong nhà tắm thì hai thằng nhóc vô cùng ăn ý quay sang che mắt hộ cho nhau.

Cơ mà hai đứa rất muốn xem cảnh này nha!

“A Hi, tay anh che mất mắt em rồi!” Mộ Nhạc Nhạc nhìn thấy bố đang hôn mẹ mãnh liệt, thằng bé nhất thời nóng máu, cảnh tượng diễm lệ thế này đương nhiên phải để cậu bé nhìn thấy rồi, hơn nữa còn phải ghi nhớ cho kỹ, sau này nhất định sẽ có chỗ cần dùng!

A Nhạc! Trẻ con không được nhìn!” Chiến Cảnh Hi lấy tay che mắt em trai lại, tuyệt đối không cho thằng bé có cơ hội nhìn thấy.

Mộ Nhạc Nhạc giãy dụa muốn thoát ra để nhìn: “A Hi, em không muốn độc thân! Để em nhìn!”

Những người bị Chiến Cảnh Hi và Mộ Nhạc Nhạc đem ra làm kịch hay để xem: “...”

Con trai nhà ai mà lại đáo để thế này?

Chiến Vân Khai cũng rất thức thời, anh không có làm gì quá trớn trước mặt bọn trẻ, anh vỗ vỗ Mộ Minh Nguyệt, nhìn cô bằng ánh mắt rồi anh sẽ xử lý gọn gàng sạch sẽ cô, sau đó anh mới đi về phía hai đứa trẻ.

Anh xách một thằng nhóc lên như xách một con gà.

Mộ Nhạc Nhạc bị bố xách lên, ngơ ngác hỏi: “Bố Chiến, lực chiến đấu của bố kém vậy sao? Bố phải nhân lúc mẹ bị bệnh mà chiếm lấy mẹ đi chứ... cơ hội tốt như vậy mà lại bỏ phí!”

Lúc này Mộ Nhạc Nhạc rất lo lắng, nếu Chiến Vân Khai là bố của cậu bé thì liệu cái gien đáng sợ kia có di truyền sang cậu bé hay không nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.