Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 243: Chương 243: Lấy tiền mua xe ở đâu?




Mộ Nhạc nhạc liếc nhìn chiếc xe: “Cảnh Hi, chiếc xe này giá bao nhiêu?”

“Bây giờ nó là vô giá.” Chiến Cảnh Hi nói.

“Thế anh muốn hỏi, em lấy tiền ở đâu để mua xe?” Mộ Nhạc Nhạc rất tò mò về cách người khác kiếm tiền.

Cậu muốn dùng tiền mình kiếm ra để mua thứ mình thích!

Nhưng nếu cậu mua nó chắc chắn xe hù dọa mẹ.

Sau đó mẹ sẽ dạy dỗ cậu là một đứa ăn tiêu hoang phí.

“Em cùng không biết tiền mua xe lấy ở đâu, nhưng đây là do em trộm từ nhà ra đấy.” Chiến Cảnh Hi nói một cách thành thật: “Nếu như anh thích em sẽ tặng cái này cho anh.”

Mộ Nhạc Nhạc nghe thấy vậy nhíu mày, cậu phấn khích ôm chầm lấy Chiến Cảnh Hi muốn thơm!

“Cảnh Hi, anh nói mà sao anh lại yêu thương em nhiều như thế! Hóa ra là em đều dành hết đồ tốt cho anh!”

Nói rồi Mộ Nhạc Nhạc lau nước mắt nước mũi: “Cảnh Hi, đúng là không uổng công bình thường anh thương em như thế!”

“Vậy món quà lớn này, anh nhận nhé!”

Mộ Nhạc Nhạc yên tâm thoải mái nhận lấy chìa khóa xe!

Chiến Cảnh Hi sắp bị Mộ Nhạc Nhạc chọc cười.

Mộ Nhạc Nhạc không chỉ tự tin trộm xe mà còn rất yên tâm thoải mái nhận quà!

Cậu không phục bất cứ ai nhưng cậu phục Mộ Nhạc Nhạc!

Thậm chí Chiến Cảnh Hi còn nghi ngờ rằng sớm muộn gì mình cũng chết cười với Mộ Nhạc Nhạc.

Đứa em này thực sự quá đáng yêu!

Đúng là cội nguồn hạnh phúc trong cuộc sống!

“Đi thôi, nhanh vào khách sạn ngủ!” Chiến Cảnh Hi nhắc nhở.

Ra ngoài quá muộn, bây giờ bọn họ đang trong thời kì phát triển nên không thể thức đêm!

“Đúng đúng đúng! Mau vào khách sạn ngủ thôi! Cục cưng muốn ngủ với Cảnh Hi!” Mộ Nhạc Nhạc phấn khích xoa tay, nhanh chóng xuống xe rồi dẫn Chiến Cảnh Hi vào khách sạn.

Còn thẻ phòng gì đó thì Mộ Nhạc Nhạc đã có lâu rồi.

Còn về chuyện sao lại có thì đó là bí mật của cậu.

Mộ Nhạc Nhạc có một cái thẻ đen nên có thể vào ở bất kì khách sạn nào trên thế giới.

Trên thế giới chỉ có bốn cái thẻ như vậy mà thôi!

Ba cái thẻ còn lại ở đâu thì Mộ Nhạc Nhạc tra không ra!

Lúc Chiến Cảnh Hi thấy Mộ Nhạc Nhạc lấy thẻ đen ra trái tim cậu đập nhanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Trời ơi!

Cậu nhìn thấy gì thế này!

Sao Mộ Nhạc Nhạc lại có thẻ đen?

Trên thế giới chỉ có bốn tấm thẻ!

“Nhạc Nhạc, tấm thẻ này… anh lấy ở đâu vậy?” Chiến Cảnh Hi cau mày hỏi.

Chiến Cảnh Hi còn giơ tay sờ trong cặp sách, tính chất đúng là tính chất của thẻ đen.

Cậu còn tưởng là Mộ Nhạc Nhạc lấy trộm thẻ của cậu!

“Em nói tấm thẻ này sao? Có một chú đã đưa cho anh, lúc ở nước ngoài anh tiện tay cho chú đó mấy tờ tiền nên chú ấy cứ nhét tấm thẻ vào tay anh rồi còn nói gì mà cho dù anh đi đâu đều có thể quẹt thẻ vào ở, thậm chí cho dù anh muốn một khách sạn hay tòa nhà nào chỉ cần đưa tấm thẻ đen này ra thì có thể lập tức sỡ hữu nó.”

Mộ Nhạc Nhạc nhìn Chiến Cảnh Hi rồi tùy tiện bịa một câu chuyện: “Anh cũng không biết có thực sự thần kì như vậy không, trước giờ chưa từng dùng, tối nay nghe em nói muốn bỏ nhà đi nên anh nghĩ chúng ta đều là trẻ con, không có thu nhập thì chắc chắn chẳng có chỗ nào để đi nên anh đã nghĩ đến việc dùng tấm thẻ này để giả danh lừa lọc, thử vận may ấy…”

Mộ Nhạc Nhạc vừa nói vừa ghé sát vào tai Chiến Cảnh Hi nói nhỏ: “Nhưng anh cũng không chắc là có thể dùng hay không, dù sao thì anh cũng chưa thử…”

Chiến Cảnh Hi nín thở: “…”

Vậy mà Mộ Nhạc Nhạc lại không biết sự thần kì của tấm thẻ đen này?

Nếu như để Mộ Nhạc Nhạc biết tấm thẻ đen này có thể triệu tập và sử dụng quyền hành và thế lực trên khắp thế giới liệu mộ Nhạc Nhạc có sợ chết khiếp không?

Hơn nữa Mộ Nhạc Nhạc không biết nguồn gốc của tấm thẻ đen này sao?

“Thần kì như vậy sao?” Chiến Cảnh Hi chỉ đành giả ngốc, vẻ mặt cậu ngơ ngác không hiểu.

“Em cũng không biết sao, bình thường anh đều lấy nó để kê đồ.” Mộ Nhạc Nhạc nói rồi cũng giả vờ nhìn về phía quầy lễ tân với vẻ mong đợi.

Chiến Cảnh Hi: “…”

Lấy để kê đồ!

Cái chuyện hoang đường này chắc chỉ có Mộ Nhạc Nhạc mới làm ra được!

Nhưng nhớ kỹ không thể để Mộ Nhạc Nhạc biết sự đáng gờm của tấm thể này, nếu như để cậu biết được thì chỉ sợ hôm nay phải đổi ngày!

Mộ Nhạc Nhạc chắc chắn là hỗn thế ma vương!

“Kính chào quý khách! Chào mừng đến với khách sạn Cung Điện. Có gì cần chúng tôi giúp không ạ?”

Khi lễ tân ở quầy cầm tấm thẻ đen mà Mộ Nhạc Nhạc đưa vừa quẹt một cái thì trở nên hoảng hốt!

Đây… là thẻ đen chỉ có bốn cái trong lời đồn!

Các khách sạn hàng đầu thế giới đều có ghi chép!

Chỉ là không ai biết người sở hữu thẻ đen là ai!

Nhưng một khi nó xuất hiện thì chắc chắn sẽ gây ra phong ba bão táp!

Hơn nữa thẻ đen có một quy định thành văn một khi ai đó đón tiếp người giữ tấm thẻ bắt buộc phải giữ bí mật hơn nữa còn phải nghĩ cách xóa bỏ ghi chép đăng kí, tuyệt đối không được tiết lộ tung tích, một khi tung tích của người giữ thẻ bị lộ thì sẽ giết không tha!

Cô lễ tân may mắn đã được huấn luyện về nội dung của thẻ đen!

Nhưng không ngờ cô ta lại bắt gặp!

Hơn nữa lại còn trực tiếp phục vụ!

Đối phương chỉ là hai đứa bé sao?

Chẳng lẽ là dùng thẻ đen của bố mẹ để nhận phòng sao?

Nhưng lúc nãy nghe cậu bé mặc áo hoodies nói rằng thẻ này thực sự có thể dùng sao, nghe giống như hoàn toàn chẳng biết gì về thẻ đen vậy.

Nhưng bọn họ sao lại có thẻ đen chứ?

Mộ Nhạc Nhạc và Chiến Cảnh Hi đã đến phòng vip sang trọng và đắt đỏ nhất ở khách sạn Cung Điện.

Vừa đi vào Chiến Cảnh Hi vẫn tập trung suy nghĩ về nguồn gốc của tấm thẻ đen đó: “Nhạc Nhạc, chú đưa tấm thẻ này cho anh bây giờ thế nào? Hai người còn liên lạc không? Chú ấy ở đâu?”

Mộ Nhạc Nhạc nghe thấy vậy bèn dừng lại nói: “Anh và chú đó chỉ có duyên gặp mặt một lần, anh không biết chú ấy ở đâu.”

Mộ Nhạc Nhạc cũng chột dạ.

Hơn nữa cậu làm sao mà biết người đó ở đâu?

Làm gì có chú nào?

Người chú đó là do cậu bịa ra để lừa Chiến Cảnh Hi mà thôi!

Mộ Nhạc Nhạc thấy Chiến Cảnh Hi cứ nhìn chằm chằm vào thẻ đen của mình tưởng rằng Chiến Cảnh Hi thích nó nên hào phóng đưa thẻ đen qua: “Cảnh Hi, em tặng anh một chiếc xe Koenigsegg, anh tặng em một tấm thẻ, mặc dù không đáng tiền nhưng thấy em thích nó nên anh bằng lòng cho.”

Chiến Cảnh Hi: “…”

Tẩm thẻ đen này không đáng tiền?

Phù!

Xem cậu vừa nghe thấy gì?

Dường như trong mắt Mộ Nhạc Nhạc chỉ những thứ chạm vào được nhìn thấy được mới đáng tiền thì phải?

Cái thẻ đen này trên thế giới chỉ có bốn cái, quyền thế đằng sau nó vô cùng ghê gớm!

Và cậu đã là một thế lực trong số đó.

Bốn thế lực này là một sự tồn tại thần bí và gần như đã tạo thành truyền thuyết, chỉ sợ đến cả bốn thế lực này cũng tra không ra đối phương là ai.

Bây giờ Chiến Cảnh Hi có may mắn nhìn thấy, cậu kích động đến mức nào Mộ Nhạc Nhạc hoàn toàn không biết!

Chỉ cần tìm thấy chú đó thì cậu có thể gặp được thế lực của người giữ thẻ rồi.

Đây là một kiểu kính phục.

Thực sự không dễ gì để tìm được một người vô địch như mình!

“Ê bé ngốc, còn đứng đờ ở đó làm gì? Mau đi tắm rửa rồi ngủ thôi!” Mộ Nhạc Nhạc thúc giục Chiến Cảnh Hi.

Chiến Cảnh Hi cầm thẻ đen mà Mộ Nhạc Nhạc đưa cho mình rồi nghiên cứu nó một cách nghiêm túc!

“Cảnh Hi, em thực sự thích tấm thẻ này vậy sao? Nếu em thích anh có thể bỏ một ít tiền tìm người ta in ra cho em, em muốn có bao nhiêu thì có bấy nhiêu!” Mộ Nhạc Nhạc thấy Chiến Cảnh Hi cứ nhìn thẻ đen chằm chằm rất sợ Chiến Cảnh Hi sẽ phát hiện ra bí mật của tấm thẻ này.

Cậu chỉ sợ Chiến Cảnh Hi tiếp tục hỏi đến tận gốc!

Cậu không ngờ Chiến Cảnh Hi lại có hứng thú với nguồn gốc của thẻ đen này như vậy!

Lúc nãy cứ truy hỏi làm cậu suýt nữa giơ vũ khí đầu hàng.

May mà Chiến Cảnh Hi im lặng không nói gì.

“Nhạc Nhạc, tấm thẻ này…”

Chiến Cảnh Hi vẫn muốn hỏi gì đó nhưng bị Mộ Nhạc Nhạc cắt ngang: “Ôi trời, rốt cuộc thì thẻ này trọng hay cục cưng quan trọng? Đã nói là cùng nhau bí mật bỏ trốn vậy mà em lại cứ ám ảnh với tấm thẻ! Trời ơi trái tim của cục cưng, nước mắt đã chảy thành sông.”

Chiến Cảnh Hi: “…”

Ài, dù sao thì Mộ Nhạc Nhạc cũng không trả lời được.

Bây giờ có thể nhìn thấy tấm thẻ đen thứ hai cũng coi như toại nguyện rồi!

Nói gì thì nói Chiến Cảnh Hi cũng không muốn tấm thẻ của Mộ Nhạc Nhạc, dù sao thì đây cũng là do một chú nào đó đưa cho Mộ Nhạc Nhạc.

Đợi Mộ Nhạc Nhạc thành niên cậu sẽ nói nguồn gốc của tấm thẻ này cho Mộ Nhạc Nhạc sau!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.