Mộ Minh Nguyệt hoàn toàn không quan tâm đến lời đe dọa của Thẩm Tư Viện.
Hơn nữa khi Thẩm Tư Viện đề cập đến Sở Linh Dao, Mộ Minh Nguyệt nhìn chằm chằm vào Thẩm Tư Viện, đôi mắt sắc bén như dao: “Thẩm Tư Viện, nếu cô dám động vào con trai tôi, tôi sẽ băm cô ra thành trăm mảnh! Nếu cô dám động vào Sở Linh Dao, tôi sẽ công bố tội ác của cô, hủy hoại danh tiếng của cô và khiến cô phải ăn cơm tù!”
Thẩm Tư Viện hai mắt run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức không còn chút máu nào!
“Mộ Minh Nguyệt, nếu cô dám, đợi sau khi Sở Linh Dao kết hôn với anh trai tôi, tôi nhất định sẽ không để cô ta sống yên ổn đâu!” Thẩm Tư Viện nắm chặt tay, móng tay vừa làm ngày hôm qua cũng đâm chặt vào lòng bàn tay.
Bạn thân nhất của Mộ Minh Nguyệt vô cùng mê mẩn anh trai Thẩm Thiên Trạch của cô ta.
“Sao Sở Linh Dao có thể vẫn yêu tên cặn bã đó được? Cô ấy không mù.” Mộ Minh Nguyệt nói.
Thẩm Tư Viện cười lạnh, đắc ý nói: “Mộ Minh Nguyệt ơi là Mộ Minh Nguyệt, tôi nói cô ngây thơ hay khờ khạo đây? Làm sao một người từng yêu sâu đậm có thể nói chia tay là chia tay được? Khi nhà họ Sở sa sút, là anh trai của tôi đã giúp đỡ Sở Linh Dao, nhưng Sở Linh Dao hoàn toàn không xứng với anh trai của tôi. Anh trai của tôi chỉ chơi bời với cô ta thôi, sớm muộn sẽ có một ngày anh ấy chán!”
“Hờ, cô cũng quá coi trọng anh trai của mình rồi đấy, chỉ dựa vào một cục bùn nhão như anh ta thôi á?”
Mộ Minh Nguyệt búng ngón tay lên sách, giọng điệu lạnh lùng: “Anh ta là một tên cặn bã quần là áo lượt. Nếu không phải Sở Linh Dao thích anh ta thì cô cho rằng dựa vào sự hiểu biết của tôi về Thẩm Thiên Trạch, tôi sẽ để cho Sở Linh Dao có giẫm lên quả bom này sao?”
“Cô không phải là người đưa Sở Linh Dao vào hố lửa này sao?” Khi Thẩm Tư Viện nghe thấy Mộ Minh Nguyệt sỉ nhục anh trai cô ta như vậy, cơ thể của cô ta run lên: “Mộ Minh Nguyệt, cô thử xúc phạm anh trai tôi một lần nữa xem!”
Mộ Minh Nguyệt bình tĩnh cười: “Cô mà còn không đi thì tôi sẽ mắng cả cô đấy!”
Nhưng Thẩm Tư Viện giống như một người đàn bà chanh chua vậy, chỉ vào Mộ Minh Nguyệt và chửi bới.
Mộ Minh Nguyệt không thể chịu nổi loại phụ nữ này nên cầm hợp đồng và sách lên rời đi, còn gọi điện cho đối tác để thay đổi thời gian ký hợp đồng.
Sau khi Mộ Minh Nguyệt ra ngoài liền quay trở lại công ty.
Khi cô đang làm việc liền nhận được điện thoại của Chiến Vân Khai: “Nghe nói em đã bắt nạt Thẩm Tư Viện trong quán cà phê?”
Giọng của Chiến Vân Khai trầm thấp và từ tính, không thể nghe ra một chút trách móc nào, càng giống như tò mò hỏi.
Mộ Minh Nguyệt nhớ tới Chiến Vân Khai đã ôm cô và lợi dụng cô suốt một đêm, nhưng ngày hôm sau lại bỏ đi không nói một lời nào. Bây giờ vừa tìm cô liền chất vấn có phải cô đã bắt nạt Thẩm Tư Viện rồi không.
Nếu nói rằng anh không có ý gì với Thẩm Tư Viện thì cô thật sự không tin.
Lúc này, Mộ Minh Nguyệt vẫn còn giận Chiến Vân Khai: “Bặt nạt rồi đấy, sao nào? Anh còn định xả giận cho mẹ của con trai anh à?”
Chiến Vân Khai cười tủm tỉm, lập tức hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi? Tại sao em lại xung đột với cô ta?”
“Tôi chỉ đơn giản là thấy cô ta không vừa mắt thôi, nói thế nào thì tôi cũng là mợ Chiến, không khoe khoang một chút tôi sẽ chết.” Mộ Minh Nguyệt tự giễu.
Khi đó cô còn trẻ và thiếu hiểu biết, cứ nghĩ rằng ký giấy ly hôn là đã ly hôn rồi.
Tuy nhiên, Chiến Vân Khai nói với cô rằng không có giấy chứng nhận ly hôn thì không được coi là đã ly hôn.
Về phần chuyện xảy ra trong quán cà phê, người được Thẩm Tư Viện dẫn theo đã chụp ảnh quay phim rồi tung lên mạng, rõ ràng là bị cắt xén, tất cả đều là Mộ Minh Nguyệt ép người quá đáng.
Những người hâm mộ chân chính và chân ái của Thẩm Tư Viện đều đang chửi bới trên mạng.
Có đủ loại bình luận vớ vẩn.
Thẩm Tư Viện thậm chí đã mua thủy quân dẫn dắt dư luận.
Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến một tiếng cười trầm thấp: “Tôi nghĩ rằng bảo em đi xin lỗi em cũng sẽ không đi.”
Chưa kể rằng nó không cần thiết.
Mộ Minh Nguyệt nghe vậy cầm điện thoại di động cười: “Đó là người vợ mà anh muốn cưới ngay từ đầu, anh muốn đi xin lỗi thì cứ đi đi, anh dỗ dành, ôm ấp, hôn môi. Nếu thật sự không được nữa thì ngủ một đêm, kỹ thuật của anh tốt như vậy, cô ta sẽ vừa khóc vừa nói rằng tha thứ cho tôi thôi.”1
Ngay khi giọng nói của cô vừa dứt, người đàn ông ở đầu dây bên kia im lặng và không nói gì.
Từ lúc anh gọi điện thoại cho Mộ Minh Nguyệt, giọng nói của cô rất kỳ lạ, càng giống như một lưỡi dao sắc bén bọc đường, tràn đầy tức giận.
“Tôi đang ở dưới công ty em.” Chiến Vân Khai nhẹ nhàng thở dài: “Tôi đã bảo người mang lễ phục lên rồi, thay xong rồi tôi dẫn em đến một nơi.”
“Đi đâu?” Khi Mộ Minh Nguyệt hỏi, cô thấy thư ký mang một hộp quà bước vào.
“Uống rượu.” Chiến Vân Khai nói.
Mộ Minh Nguyệt sững sờ, gần đây cô có rất nhiều chuyện phiền lòng, công việc cũng rất mệt mỏi, cô cũng muốn ra ngoài uống chút rượu để thư giãn.
Cô thích uống rượu nhất, nhưng Chiến Vân Khai chưa bao giờ cho phép cô uống.
Bây giờ vừa nghe thấy Chiến Vân Khai nói là đưa cô đi uống rượu, giống như được thưởng vậy, cô lập tức cầm lễ phục rồi bước xuống lầu, giao công việc cho chú phó chủ tịch Doãn.
Khi Mộ Minh Nguyệt xuống lầu, quả nhiên cô nhìn thấy Chiến Vân Khai đang dựa vào chiếc Maybach, mặc bộ đồ vest đen cao cấp làm thủ công, tôn lên vẻ đẹp trai của anh. Khuôn mặt vốn dĩ nghiêm túc và lạnh lùng, nhìn thấy cô đi từng bước nhỏ tới, trên mặt có thêm một tia mị hoặc.
Nhìn thấy Mộ Minh Nguyệt không thay chiếc váy mà anh đưa cho, mà vẫn mặc một bộ váy liền thân gợi cảm, đôi chân thon dài trắng nõn cứ như vậy lộ ra trong không khí, khiến Chiến Vân Khai nhìn đỏ cả mắt.
Cô ấy mặc cái này để đi làm?
Không biết rằng trong công ty có nhiều đàn ông nhất sao?
Anh nheo mắt nhìn cô chằm chằm thật lâu rồi ôm cô vào lòng: “Mặc gợi cảm như vậy là cho ai nhìn hả?”
“Không phải anh đang nhìn sao?” Mộ Minh Nguyệt cười.
Thời tiết bây giờ nóng nực như vậy, cô lại là người sợ nóng, cô thích mặc váy ngắn, mát mẻ.
Hơn nữa, thân hình của cô nóng bỏng như vậy, bây giờ còn trẻ không thể thiện ra ngoài, về già dù mặc đồ đẹp đến đâu cũng không đẹp nữa.
“Tại sao em không thay chiếc váy tôi tặng em?” Chiến Vân Khai hỏi.
Nói đến đây, Mộ Minh Nguyệt hoàn toàn không để mắt đến, nhét váy cho anh: “Mắt nhìn của anh quê mùa quá, chọn váy gì không biết nữa, bọc kín từ đầu đến chân như vậy, không lọt tý gió nào, không thời trang chút nào cả!”
Là một nữ ma đầu thời trang hàng đầu thế giới, làm sao cô có thể để mắt tới gu của Chiến Vân Khai chứ?
Đúng là gu của trai thẳng.
Mộ Minh Nguyệt đoán rằng Chiến Vân Khai sẽ mời những người khác đi uống rượu cùng, nhưng cô không ngờ Thẩm Tư Viện cũng có mặt ở đó.
Khi Chiến Vân Khai nhìn thấy Thẩm Tư Viện sắc mặt tối sầm, anh liếc nhìn Cung Thần.
Cung Thần sợ hãi đến mức hai chân mềm nhũn ra, nhanh chóng nói: “Cậu chiến, tôi không mời cô ấy đến đâu, là cô ấy biết biết anh sẽ đến uống rượu nên nhất định đòi vào. Cô ấy còn lôi thân phận là mẹ của Chiến Cảnh Hi ra để ép tôi, cái đó, Chiến Cảnh Hi là con trai yêu quý của anh, tôi nào dám...”
Chiến Vân Khai muốn ra lệnh đuổi người, nhưng lại bị Mộ Minh Nguyệt nắm lấy bàn tay to lớn của anh đi đến chỗ cách Thẩm Tư Viện không xa rồi ngồi xuống.
Lúc Chiến Vân Khai ngồi xuống, Thẩm Tư Viện nóng lòng muốn sát lại phía Chiến Vân Khai, vẻ mặt đáng thương vô cùng. . Truyện Teen Hay
Thẩm Tư Viện sinh một đứa con trai cho Chiến Vân Khai nên theo một ý nghĩa nào đó, cô ta chính là bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, còn mẹ quý nhờ con, người trong giới không ai dám đắc tội với cô ta.
Mà Thẩm Tư Viện cũng là một ngôi sao lớn, những cậu chủ trong cậu lạc bộ nhìn thấy cô ta khóc sướt mướt liền vô cùng đau lòng.
Đàn ông thích che chở cho người yếu đuối nhất.
Mộ Minh Nguyệt nhìn hành động của Thẩm Tư Viện, nhưng không ngăn cản.
Lúc này, Chiến Vân Khai đưa cho Mộ Minh Nguyệt một ly sâm panh, nhưng Mộ Minh Nguyệt không muốn, thay vào đó, mở một chai rượu Brandy cho mình, còn trực tiếp rót đầy.
Tửu lượng của cô rất kém, nhưng mà cô thích vị của rượu, giống như cảm giác cấm kỵ vậy, biết rõ rằng rất mạnh, nhưng vẫn không nhịn được bị mùi rượu thu hút muộn uống thử.
Cô nhấm nháp rượu Brandy từng nghụm nhỏ, thưởng thức nó một cách cẩn thận.
Không phải ở nước ngoài không có tiệc rượu, nhưng hầu hết mọi người đều biết cô không uống rượu nên đều sẽ nói trước với nhân viên phục vụ rằng lấy nước lọc thay cho rượu Brandy.
“Cậu Chiến, em có chuyện muốn nói với anh.” Thẩm Tư Viện nghẹn ngào, mở to mắt đang thương nhìn Chiến Vân Khai.1