Mộ Minh Nguyệt thấy con trai uống trà sữa cứ ừng ực từng ngụm một, sắp uống cạn cốc trà sữa rồi, cô bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
Cô liếc nhìn cốc trà sữa bên cạnh, đây là cốc mà Chiến Vân Khai mua cho Mộ Nhạc Nhạc.
Cô cầm lấy cốc trà sữa, nói với con trai: “Bé cưng, mẹ cho con uống thử cốc trà sữa này xem vị của nó thế nào.”
Lúc này hai mẹ con cô chẳng quan tâm tới bộ dạng ăn uống của mình mà chăm chú thưởng thức trà sữa, ăn gà rán và hoa quả Chiến Vân Khai làm cho hai người.
Mộ Minh Nguyệt ăn đùi gà rán, ánh mắt chăm chú nhìn con trai mình, bỗng nhiên cô phát hiện ra có gì đó không đúng bèn hỏi: “Nhạc Nhạc, không phải con cứ uống trà sữa là sẽ nôn ra sao? Sao giờ lại thích uống trà sữa rồi?”
Mộ Minh Nguyệt siêu siêu thích trà sữa, mà con trai cô thì lại ngược lại, thằng bé chỉ cần uống trà sữa là sẽ nôn ngay.
Giờ Nhạc Nhạc còn uống mạnh hơn cả cô, thậm chí nó còn chạy vào bếp liếm bằng sạch hũ trà sữa cơ!
Từ khi nào mà con trai cô lại thích uống trà sữa tới mức này vậy? Hơn nữa còn uống được mà không hề bị nôn?
Chiến Cảnh Hi đang gặm gặm gà rán bỗng khựng lại, hỏng rồi hỏng rồi, chẳng lẽ thằng bé đã bị lộ tẩy?
Chẳng phải nó và Mộ Nhạc Nhạc là anh em sinh đôi sao, đương nhiên sở thích cũng phải giống nhau chứ?
Sao Mộ Nhạc Nhạc lại không uống trà sữa?
Xem ra sau này cậu bé phải cẩn thận hơn rồi!
Nhưng đột nhiên cậu bé lại phát hiện ra một vấn đề, chính là trong lòng cậu bé vẫn luôn cảm thấy buồn bực không hiểu tại sao mình lại thích trà sữa kinh khủng như vậy, hồi trước cậu còn ghét chính mình, rằng sao cậu là con trai mà lại thích uống trà sữa y như mấy đứa con gái.
Hóa ra cậu bé giống mẹ!
Mộ Minh Nguyệt mới là mẹ của cậu bé!
Hồi trước vì muốn lấy lòng cậu bé, lúc Chiến Cảnh Hi thèm trà sữa đã gọi Thẩm Tư Viện đi mua hộ cậu bé, nhưng cô ta không những không mua mà còn nói một tràng gì mà trà sữa có độc, không tốt cho sức khỏe.
Cậu bé lại thấy chính cô ta mới có độc ấy!
Mộ Minh Nguyệt mới là tình yêu đích thực của cậu bé.
Chỉ dựa vào điểm chung là thích uống trà sữa giữa mình và Mộ Minh Nguyệt, cậu bé đã lấy đó làm bằng chứng nghi ngờ Mộ Minh Nguyệt chính là mẹ ruột của mình!
Nghĩ thôi đã thấy cảm động!
Cuối cùng thì cậu bé cũng tìm được mẹ mình rồi!
“Mẹ ơi, con đang nghĩ, nếu mẹ đã thích uống trà sữa thì chắc chắn đó phải là món đồ uống ngon tuyệt cú mèo, cho nên bé cưng cũng muốn thử một chút, con phát hiện ra trà sữa rất ngon, điều quan trọng là uống cùng ai, được uống trà sữa cùng mẹ, con cảm thấy rất mãn nguyện ạ!”
Chiến Cảnh Hi vừa nói vừa cầm hai cốc trà sữa lên rồi cùng cạn cốc với Mộ Minh Nguyệt.
Đương nhiên cô cảm thấy rất vui khi thấy con trai mình thích uống trà sữa.
Bởi vì trước giờ con trai cô chưa từng uống trà sữa, cũng không cho cô uống.
Chỉ có Chiến Vân Khai mới hào phóng, nuông chiều cô, nấu trà sữa cho cô mà thôi.
Nghĩ như vậy, Mộ Minh Nguyệt không nhịn được quay sang nhìn Chiến Vân Khai, nói: “Chiến Vân Khai, cảm ơn trà sữa và gà rán của anh, ăn ngon hơn cơm trưa nhiều.”
Chiến Vân Khai có lòng nấu đồ ăn cho bọn trẻ, đương nhiên cô cũng phải biết điều cảm ơn.
Chiến Vân Khai nhìn bộ dạng uống trà sữa không khác gì đứa trẻ của Mộ Minh Nguyệt, hai mắt có sáng bừng lên, lấp la lấp lánh, rốt cuộc thì cô đã bị mấy đứa tiểu yêu này không cho uống trà sữa bao lâu rồi?
Chiến Vân Khai xoa xoa đầu Mộ Minh Nguyệt: “Em muốn uống thì tôi sẽ nấu cho em uống.”
Mặc dù Mộ Minh Nguyệt cũng biết xuống bếp nấu ăn nhưng cô lười vô cùng, nên đã sớm bị con trai và Chiến Vân Khai nuông chiều đến hư người, cô cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời này.
Chiến Vân Khai chăm chú quan sát Bánh Bao Nhỏ, sao thằng bé này lại thích uống trà sữa giống con trai anh vậy?
Nhất là cái điệu uống trà sữa hề hề kia, có cần phải y như bản sao vậy không!
Có lúc anh thấy không biết từ khi nào mà con trai mình đã mua trà sữa tới, dựa vào lưng anh uống trộm, bị anh bắt tại trận, những lúc đó anh lại có cảm giác như nhìn thấy chính Mộ Minh Nguyệt đang uống trộm trà sữa trước mặt mình.
Đã nhiều lần anh mộng tưởng rằng nếu Chiến Cảnh Hi là con trai mình và Mộ Minh Nguyệt thì phải chăng giữa anh và cô sẽ không xảy ra nhiều chuyện như thế, cũng sẽ không phải chia tay lâu những năm năm trời.
“Vậy phiền anh lại làm giúp em thêm một cốc được không?” Mộ Minh Nguyệt dè dặt mở lời.
“Chiến Vân Khai, con cũng muốn một cốc!” Chiến Cảnh Hi mơ màng nói, thế rồi thằng bé nghĩ nghĩ một chút lại lắc đầu nói: “Không! Con muốn uống một thùng!”
Trà sữa của bố làm ngon hơn nhiều ngoài hàng!
Sao cậu bé lại không biết hóa ra bố còn biết pha trà sữa nhỉ?
Bố cậu bé chắc chắn là không yêu cậu rồi.
Nếu anh biết cậu bé rất thích uống trà sữa thì sao lại không làm cho cậu uống?
Lại còn cấm cậu bé không được uống!
Giờ mà cậu bé không uống cho đã thì chẳng biết tới bao giờ mới được uống trà sữa!
Có cơ hội uống trà sữa thì đương nhiên cậu bé phải uống cho no nê rồi!
Phải uống cho thật sảng khoái, đã đời mới thôi!
“Minh Nguyệt, sao con trai em còn thích uống trà sữa hơn cả em vậy?” Chiến Vân Khai rất nghi ngờ.
Rõ ràng vừa nãy anh nghe thấy Mộ Minh Nguyệt hỏi Mộ Nhạc Nhạc rằng tại sao đột nhiên thằng bé lại thích uống trà sữa/
“Tôi cũng không biết, trước đây nó đâu thích uống trà sữa.” Mộ Minh Nguyệt cũng rất nghi ngờ khẩu vị của thằng con mình.
“Em đợi chút, tôi đi làm cho mọi người.” Chiến Vân Khai trông thấy ánh mắt thèm trà sữa đến muốn điên lên của Mộ Minh Nguyệt, trong lòng lập tức không nỡ để cô chịu thêm.
Trời ơi, dáng vẻ vợ anh làm nũng quả thật là đáng yêu hết nấc!
Anh phải yêu cô một vạn năm nữa!
Thấy Chiến Vân Khai đi xuống phòng bếp, Chiến Cảnh Hi định tranh thủ dành lấy ít lợi ích cho mình, cậu bé nói với Mộ Minh Nguyệt: “Mẹ ơi, để con lén vào bếp lấy trộm, nhân lúc Chiến Vân Khai không ở đây con sẽ lấy trà sữa cho mẹ uống!”
Dù sao đến lúc đo cậu bé cũng cho Nhạc Nhạc đi học làm trà sữa là được thôi mà.
Tài năng nấu nướng của Nhạc Nhạc cao siêu như thế, kiểu gì chẳng không cần học cũng biết.
“Đi đi.” Mộ Minh Nguyệt cũng đồng ý để con trai đi học làm trà sữa.
Chiến Cảnh Hi đi đôi giày bông, lật đật chạy xuống bếp, vừa vào đã nhìn thấy bóng người cao lớn của Chiến Vân Khai, anh đang chuẩn bị nguyên liệu.
Cậu bé chạy tới, mượn thân phận của Mộ Nhạc Nhạc rồi đứng trước cặp chân vừa dài vừa thon của anh, nói: “Chú Chiến ơi, ở trường cháu nghe Cảnh Hi nói cậu ấy rất thích uống trà sữa, tại sao chú làm trà sữa ngon như vậy mà lại không cho cậu ấy uống?”
Cậu bé muốn xem xem bố mình sẽ trả lời thế nào đây.
“Chú không biết thằng bé uống trà sữa.” Chiến Vân Khai nói.
Dù sao thì Mộ Nhạc Nhạc cũng không biết anh và con trai mình chung sống như thế nào, cho nên dù anh nói gì thì Mộ Nhạc Nhạc cũng không thể tra khảo được.
Chiến Cảnh Hi nghe xong lập tức cảm thấy cả người không khỏe.
Đoán xem cậu bé nghe được gì nào?
Bố không biết cậu thích uống trà sữa sao?
Cậu bé bị bố bắt tại trận bao nhiêu lần, sau đó còn bị đánh đòn nữa mà?
Nếu là ở nước ngoài thì cậu bé đã sớm có thể kiện bố mình vì tội bạo hành gia đình rồi.
Sao giờ Chiến Vân Khai lại có thể nói ra mấy lời không chút ngượng mồm như này nhỉ?
Chẳng lẽ anh mất hết khái niệm về đạo đức rồi sao?
“Sao lại không biết được chứ? Chiến Cảnh Hi đã nói với cháu là chú không cho cậu ấy uống trà sữa cơ mà?” Chiến Cảnh Hi vạch trần bộ mặt thật của Chiến Vân Khai.
Cũng may cậu bé và Mộ Nhạc Nhạc có vẻ ngoài giống nhau y như đúc.
Cho nên cậu bé mới có cơ hội giả danh Mộ Nhạc Nhạc vào đây nói chuyện ngang hàng với Chiến Vân Khai.
Thậm chí cậu bé còn có thể than thở, hỏi vặn các kiểu mà Chiến Vân Khai không thể làm gì được.
Bởi vì nếu Chiến Vân Khai muốn lấy lòng mẹ cậu thì chỉ có thể nuông chiều cậu bé mà thôi.
Nhưng sao càng nhìn người bố này cậu bé lại càng cảm thấy trong người không mấy vui vẻ nhỉ?
Càng nghĩ, cậu bé càng cảm thấy mình cô đơn, buồn bã...
Quả nhiên là bố không hề yêu cậu.
Cậu bé đúng là một gánh nặng đối với Chiến Vân Khai!
Chứ nếu không thì tại sao chẳng bao giờ thấy anh khen cậu bé lần nào?