Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 218: Chương 218: Mộ Minh Nguyệt, như em muốn!




“Chị, chị hung dữ với em.” Thấy Mộ Minh Nguyệt hét vào mặt mình, Chiến Vân Khai lập tức tỏ ra uất ức.

Thấy vậy, tâm trạng Mộ Minh Nguyệt như muốn nổ tung, cô vò đầu bứt tóc thở dài bất lực: “Chiến Vân Khai, rốt cuộc là anh muốn làm gì? Tôi tốt chỗ nào chứ? Có đáng để anh đối tốt với tôi như vậy không?”

“Chị rất tốt, em thích chị, vui mừng vì chị, yêu chị, muốn chị, không cách nào rời xa chị, muốn mãi mãi yêu chị, ngày ngày ở bên chị.” Chiến Vân Khai bước tới, ôm lấy vòng eo thon thả của cô: “Chị Minh Nguyệt, chị không thể thoát khỏi tay của em đâu.”

Mộ Minh Nguyệt bất ngờ được anh bế vào lòng, trái tim bé bỏng của cô đập loạn xạ, cô ngước nhìn đôi mắt thâm thúy của anh.

Không phải cô không biết anh nghiêm túc.

Thấy cô im lặng suốt, Chiến Vân Khai lại dần nở nụ cười ấm áp toả nắng.

Không nhận được sự hồi đáp, trái tim anh cũng tổn thương, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô và hỏi: “Minh Nguyệt, rốt cuộc, em có yêu anh không?”

Vì cô, anh sẵn sàng làm mọi thứ để cô hài lòng.

Cho dù bảo anh đến liếm một con chó, anh cũng cam tâm tình nguyện.

Trong mắt anh, cả cuộc đời này, chỉ có mỗi Mộ Minh Nguyệt.

Thế nhưng, sao lòng cô lại chai sạn, khác hẳn những cô gái luôn say đắm anh!

“Suốt năm năm qua, rốt cuộc em đã trải qua những gì?” Anh đặt hai tay lên vai cô, vẻ mặt hờ hững đau thương.

Năm năm trước, dù có bất cứ chuyện gì cô cũng đều nói với anh. Ngay cả khi đến ngày kinh nguyệt, cô cũng không ngại mà nói chuyện với anh thật lâu, thậm chí còn muốn đôi bàn tay to lớn của anh xoa bụng cho cô.

Hai người đã từng thân mật đến nhường ấy, giờ lại trở nên xa lạ như vậy.

Giống như giữa hai người đã có một khoảng cách!

Không gì có thể vượt qua!

“Minh Nguyệt, em biết không, dải ngân hà gợn sóng trong mắt em là điều trái tim anh luôn hướng đến, nhưng tại sao em mãi từ chối anh? Anh làm không tốt ở đâu sao?” Chiến Vân Khai bắt đầu hoảng sợ, anh sợ sẽ mất cô.

Mấy ngày nay, anh vẫn luôn bận tâm cái gọi là được - mất, anh sợ sẽ mất cô lần nữa, sợ cô sẽ coi anh như người xa lạ.

Cho nên, anh đã thay đổi, hy vọng có thể tiến vào trái tim cô lần nữa.

Mộ Minh Nguyệt hít một hơi thật sâu, ánh mắt lóe lên: “Chiến Vân Khai, tôi trả anh về với biển người rồi, anh không còn là của riêng tôi nữa, anh phải ngoan… Đừng đối xử với cô gái tiếp theo như thế nữa. Bằng không sẽ không ai yêu anh nữa đâu. Tôi rất yêu anh, nhưng tình yêu chỉ đến đây thôi”

Chẳng phải các cô gái đều từng muốn mình là người yêu duy nhất và ngoại lệ trong lòng đối phương sao?

Thế nhưng, Chiến Vân Khai lại dành ngoại lệ đó cho Thẩm Tư Viện. Cô là người rất cẩn thận cầu toàn, cô không thể chấp nhận việc phải chia sẻ người đàn ông của mình với những người phụ nữ khác.

Hơn nữa, người đó còn là Thẩm Tư Viện.

Chiến Vân Khai có chút kích động, anh thấy trái tim mình bỗng co lại, giống như bị một đôi bàn tay to lớn vô hình nào đó bóp chặt, anh đau đớn đến mức không thở nổi.

Anh ôm chặt Mộ Minh Nguyệt vào lòng, nói trong nghẹn ngào: “Mộ Minh Nguyệt, em không vui hay không vừa ý ở đâu thì cứ nói cho anh biết, anh có thể an ủi em, giúp em giải quyết, anh cũng có thể đồng hành cùng em vượt qua sóng gió. Nhưng anh không thích em lúc nào cũng cố tỏ ra là mình ổn bằng chính cái niềm vui không tồn tại, lại còn cả bộ dạng thờ ơ lạnh lùng đó nữa. Anh sẽ luôn ở đây chờ em, nếu em không vui, nhất định phải nói cho anh biết, anh sẽ đi cùng em thật lâu, thật lâu... “

Cái mũi Mộ Minh Nguyệt nhói lên, hai mắt đỏ hoe, bàn tay nhỏ bé đứng sững giữa không trung, nước mắt cô rơi xuống: “Không thể phủ nhận anh là người tốt hơn ai hết. Anh là người đàn ông đầu tiên của tôi, cũng là người mà tôi yêu nhất. Nhưng anh đã cho tôi quá nhiều thất vọng, một khi tín nhiệm đã không qua khảo nghiệm, thì dù có khó chấp nhận đến đâu niềm tin ấy cũng lập tức tan vỡ.”

“Minh Nguyệt, em có biết em tàn nhẫn đến nhường nào không? Nếu năm đó không tại em, thì liệu có anh của hôm nay? Em đúng là đao phủ, kéo anh khỏi địa ngục là em, ném anh xuống vực sâu vạn trượng cũng là em, haha…” Khoé môi Chiến Vân Khai giật giật, nụ cười gượng gạo hé ra, nỗi đau sâu sắc xẹt qua đôi mắt sâu thẳm anh.

Nói xong, Chiến Vân Khai lặng lẽ buông cô ra và lẳng lặng xoay người đi, anh ngồi trên bậc đá, thân hình cao lớn thẳng tắp cúi gục xuống, trông vô cùng chán nản.

Mộ Minh Nguyệt đứng sau nhìn cảnh tượng trước mặt, lần đầu tiên cô phát hiện ra rằng một người con trai thực sự có thể buồn đến mức không nói nên lời, không cảm xúc, cũng không biểu cảm. Một người lẳng lặng không nói lời nào, cái mũi chính giữa bỗng dưng cay cay, khoé mắt ươn ướt, cảm thấy mình thật vô dụng chẳng làm tốt được gì...

Cô tiến lên vài bước, ngồi xổm người xuống, từ phía sau ôm lấy thân hình cao lớn rắn chắc của anh và gối đầu lên tấm lưng rộng lớn của anh, cô nói: “Chiến Vân Khai, không phải anh không tốt mà là tôi không tốt. Giờ tôi không muốn yêu ai nữa, cũng chẳng muốn làm vợ ai, tôi chỉ muốn làm người mẹ tốt của Mộ Nhạc Nhạc thôi... Anh có biết tình yêu mang đến cho con gái bao nhiêu trải nghiệm, bao nhiêu rắc rối không? Tôi nhạy cảm, tôi yếu đuối, tôi có thể mạnh mẽ đến mức một mình làm mọi thứ, nhưng duy chỉ tổn thương tình yêu là không cách nào vượt qua được. “

“Chiến Vân Khai, tôi xin lỗi.”

Cô phải cắn lấy đôi môi run rẩy, mới có thể nói rõ được từng tiếng.

Chiến Vân Khai giống như một đứa trẻ bất lực, nghe xong những lời của Mộ Minh Nguyệt, anh tức giận đến suýt khóc, anh ậm ừ: “Mộ Minh Nguyệt, xin lỗi thì có ích lợi gì? Thứ em nợ anh, em lấy gì mà trả?”

Nói xong, Chiến Vân Khai lấy tay nện vào lồng ngực rồi nắm vào vị trí trái tim mình.

Mộ Minh Nguyệt cũng không nói nên lời, nước mắt cứ rơi không cách nào kiềm lại.

“Minh Nguyệt, em nỡ bỏ người đàn ông mà trong mắt anh ta chỉ có em, người đàn ông mà luôn sẵn sàng mang hết những cảm xúc tiêu cực của em đi, để rồi sau đó em buộc anh ta phải ra đi ư? Em đành lòng thật sao?”

Chiến Vân Khai đưa tay lên lau nước mắt trên má cô, giọng nói nghẹn ngào: “Minh Nguyệt, anh và em rõ ràng rất yêu nhau, tại sao lại vì Thẩm Tư Viện mà vợ chồng con cái chia lìa? Nếu em không thích, anh có thể khiến Thẩm Tư Viện mãi mãi biến khỏi thế gian này!”

Chỉ cần anh thương con anh là đủ, không có mẹ tuy rất tàn nhẫn nhưng vì Minh Nguyệt, anh nhất định phải làm.

“Anh điên à! Mặc dù tôi cũng rất muốn Thẩm Tư Viên nhận quả báo, nhưng không phải nhận từ anh!” Mộ Minh Nguyệt lạnh lùng nhìn Chiến Vân Khai và nói thêm: “Chúng ta lớn cả rồi, chúng ta dùng cách của người lớn để giải quyết được không? Chúng ta không thể làm vợ chồng, nhưng vẫn có thể làm bạn bè.”

“Haha… Bạn à?”

Chiến Vân Khai hừ lạnh một tiếng, rồi hỏi: “Minh Nguyệt, em nghĩ người yêu em thật lòng có thể làm bạn bè với em sao?”

“Anh chưa từng muốn làm bạn bè với em bao giờ cả, bởi vì vừa gặp em là anh đã mềm lòng, anh muốn sà tới ôm chầm lấy em, nhìn là muốn có em thêm lần nữa, vậy cho nên hoặc là cả đời, không thì xa lạ.”

Nghe Chiến Vân Khai nói câu này, lòng Mộ Minh Nguyệt ngứa ngáy như có thứ gì đó bén nhọn đâm vào tim, cô nhìn khuôn mặt tuấn tú ngày càng lãnh đạm của Chiến Vân Khai với khuôn mặt tái nhợt.

Cô hiểu ý của anh, cô từ từ nhắm mắt và mở nhẹ đôi môi mỏng đang run rẩy: “Giữa con người với nhau một khi đã có khoảng cách, thì dù có ngay trước mắt, chúng ta cũng không thể xích lại gần. Chúng ta có thể tự dối lòng, nhưng đó là không tốt. Anh biết đó, tình yêu là thứ tích tụ qua từng ngày, không yêu rồi đến ghét cũng từ từ tích lũy mà ra. Năm đó, anh nghi ngờ tôi phản bội tình cảm anh thế nào, anh tuyệt tình với tôi ra sao, bộ anh quên hết rồi à?”

“Chiến Vân Khai, nếu anh đã không muốn chúng ta làm bạn... Vậy dứt khoát thành xa lạ đi!”

Chiến Vân Khai siết chặt nắm đấm, nện thật mạnh xuống nền, sau đó anh đột ngột đứng lên, rồi quay lưng về phía cô và nói: “Mộ Minh Nguyệt, như em muốn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.