Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 224: Chương 224: Quỳ xuống xin lỗi!




“Minh Nguyệt… Minh Nguyệt…”

Sở Linh Dao thấy Mộ Minh Nguyệt im lặng suy nghĩ, gọi mấy tiếng cô mới hoàn hồn.

Mộ Minh Nguyệt rời khỏi ký ức, vẻ mặt hờ hững, nói: “Tớ chưa từng nhìn thấy.”

“Sao có thể chứ? Trước đây khi cậu kể chuyện của hai người cho tớ nghe luôn rất ngọt ngào mà! Tớ không tin Chiến Vân Khai chưa từng có lúc đỏ mặt!” Sở Linh Dao hỏi đến cùng: “Minh Nguyệt, Chiến Vân Khai đỏ mặt là dáng vẻ thế nào? Có phải là đáng yêu y như Nhạc Nhạc không?”

“Ừm… Chắc là vậy?” Rốt cuộc Mộ Minh Nguyệt không chịu được nữa, qua loa đáp vài tiếng.

Nhưng Sở Linh Dao nghe thấy lại cảm thấy như đang bị nhét kẹo, cô ấy bị nhét đến ngán ngẩm.

Sở Linh Dao xúi giục nói: “Minh Nguyệt, Chiến Vân Khai chính là bảo vật trên đời này đấy, tại sao cậu lại nỡ buông tay chứ? Hơn nữa cậu mà buông tay một cái, cả thế giới đều biết anh ấy độc thân, vậy không phải là hời cho người phụ nữ khác rồi sao?”

Chiến Vân Khai rất khiêm tốn, sau khi trở thành tỷ phú giàu nhất thế giới, anh chưa từng lộ mặt, vô cùng bí ẩn!

Thậm chí không có ai biết gương mặt thật của anh.

Tỷ phú giàu nhất thế giới, cho dù là đã ly hôn thì cũng sẽ rất được săn đón.

Dù cho đối phương đã trắng tay sau khi ly hôn, nhưng với khả năng kiếm tiền của Chiến Vân Khai, muốn trở lại ngày tháng huy hoàng cũng chỉ là chuyện bất kỳ lúc nào!

“Người đàn ông này quá hại não!” Mộ Minh Nguyệt tổng kết một câu: “Tớ không thích phải vì anh ấy mà đấu qua đấu lại với những người phụ nữ khác, ai thích thì cứ đấu đi.”

“Mộ Minh Nguyệt! Cậu đã thay đổi rồi!” Sở Linh Dao bị dáng vẻ thản nhiên của Mộ Minh Nguyệt khiến cho tức đến sốt ruột, vò loạn tóc tai của mình: “Minh Nguyệt, cậu thật sự phải theo đuổi Chiến Vân Khai trở về lần nữa, tin tớ đi, các cậu thật sự là cặp đôi trời sinh!”

“Cậu thích thì đi mà làm.” Mộ Minh Nguyện lại không cho là vậy.

“Minh Nguyệt, tớ nói thật đấy! Bây giờ thật sự rất khó tìm được người đàn ông giống như Chiến Vân Khai, đã tuyệt chủng rồi cậu có biết không? Nếu cậu không để tâm, sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ bị người khác cướp mất đó!” Sở Linh Dao hận không thể rèn sắt thành thép, nói. Nhưng đây là sự lựa chọn của Mộ Minh Nguyệt, cô ấy có nóng vội thế nào cũng vô ích.

“Anh ấy cũng đâu phải là đàn ông cặn bã như Thẩm Thiên Trạch, Chiến Vân Khai thật sự là một người đàn ông lý tưởng đấy!”

“Rốt cuộc Chiến Vân Khai đã cho cậu lợi lộc gì mà cậu lại nói đỡ cho anh ta đến vậy thế?” Mộ Minh Nguyệt quan sát Sở Linh Dao: “Rốt cuộc Chiến Vân Khai là bạn thân của cậu hay tớ mới là bạn thân của cậu?”

“Chiến Vân Khai là người đàn ông của bạn thân tớ! Tớ là bạn thân của cậu, đương nhiên là phải lo lắng cho hạnh phúc của cậu rồi!” Sở Linh Dao nóng lòng như con kiến đang bò trên chảo nóng.

“Hạnh phúc của bản thân cậu còn chưa giải quyết được, còn quan tâm đến chuyện tình cảm của tớ à.” Mộ Minh Nguyệt cạn lời.

Sở Linh Dao cứ luôn miệng nói với Mộ Minh Nguyệt làm sao để gương vỡ lại lành với Chiến Vân Khai, làm sao để trêu chọc Chiến Vân Khai.

Mộ Minh Nguyệt chỉ im lặng lắng nghe.

Chiến Cảnh Hi ở bên cạnh thật sự là cảm thấy phục hai người phụ nữ độc thân trước mắt này, cậu không nhịn được mà phỉ nhổ một câu: “Mẹ, dì Dao, hai người đủ rồi đấy, một người độc thân dạy một người độc thân khác yêu đương, một người nói đến không dứt, một người thì nghe đến tập trung tinh thần, thật là hay!”

Thật sự rất khủng khiếp!

Sự tín nhiệm này thật sự rất đáng sợ đấy!

“Vậy cục cưng Nhạc Nhạc nói xem phải làm thế nào mới được đây?” Sở Linh Dao nhìn Chiến Canh Hi nói ra những lời khiến người khác ngạc nhiên, hỏi.

“Theo con thấy, một người bằng lòng dỗ dành, một người bằng lòng cúi đầu, tình cảm mới tiếp tục được.” Chiến Cảnh Hi vuốt quai hàm, nói một cách thản nhiên.

Thời gian qua nhìn thấy bố và mẹ từ lúc quen nhau đến chia tay, cậu đã nhìn thấu hết những chiêu thức rồi.

Bố cậu bằng lòng dỗ dành, nhưng mẹ lại không chịu cúi đầu thỏa hiệp, thật là khó xử.

“Woa! Tuyệt! Thật là tuyệt!” Sở Linh Dao không kìm được mà vỗ tay, giơ ngón tay cái lên với Chiến Cảnh Hi!

Không ngờ cậu chỉ là một đứa nhỏ mà lại có cái nhìn sáng suốt như vậy!

“Được rồi, được rồi, hai người đừng ồn nữa, kiếm tiền không hay hơn sao? Yêu đương gì chứ?” Mộ Minh Nguyệt ngồi xuống bàn ăn một cách tao nhã, bình thản ung dung nói: “Bây giờ tớ là một phú bà danh xứng với thực, có tiền có nhan sắc có con trai, lại còn không cần hầu hạ chồng, cuộc sống quá hoàn mỹ rồi.”

Cuộc sống cần trải nghiệm cô cũng đã trải nghiệm rồi.

Sống chết cô cũng từng trải qua luôn rồi, còn có chuyện gì quan trọng có thể làm khó cô chứ?

“Bây giờ quan trọng nhất là sống cho tốt cuộc sống hiện tại, quý trọng người bên cạnh mình.”

“Phải phải phải!”

Chiến Cảnh Hi và Sở Linh Dao đều bị Mộ Minh Nguyệt thuyết phục rồi.

Sau khi ăn cơm xong, Mộ Minh Nguyệt và Sở Linh Dao đi dạo phố.

Mặc dù hai người không thiếu gì cả, nhưng là con gái thì đều thích đi dạo phố, bất kể là ở tuổi tác nào hay giai đoạn nào.

Hơn nữa hai cô không chỉ là đi dạo phố, mà đây còn là sở thích.

Sau khi đi dạo một vòng trong trung tâm thương mại, Sở Linh Dao muốn đi toilet. Mộ Minh Nguyệt vốn dĩ muốn đi cùng cô ấy, nhưng đúng lúc có điện thoại gọi đến, nên cô bảo Sở Linh Dao đi trước, một lát cô đến tìm cô ấy sau.

Sở Linh Dao đi vào toilet ở góc rẽ, nhìn thấy ngay một đôi nam nữ đang ôm lấy nhau, khi cô nhìn thấy gương mặt của người đàn ông, sắc mặt của Sở Linh Dao bỗng chốc trở nên trắng bệch.

“Ôi, anh yêu, anh nhìn xem, đây không phải là bạn gái cũ của anh sao?” Cô gái đang đi đến có đôi mắt sắc bén, lúc nhìn thấy Sở Linh Dao thì trở nên sắc lẻm: “Anh yêu, anh nhìn cô ta xem, có phải là đã trẻo lên được người nào giàu có rồi không? Bây giờ ăn mặc ngày càng có khí chất, bộ đồ cô ta đang mặc là bộ mới nhất của nhà thiết kế M nổi tiếng ở nước ngoài, có giá trị mấy chục vạn đấy! Sao cô ta lại có thể mặc được chứ?”

Người ở trước mặt không phải ai khác, mà chính là bạn trai cũ của Sở Linh Dao.

Ra cửa không xem lịch, hơn nữa hôm nay mới nhắc đến Thẩm Thiên Trạch với Mộ Minh Nguyệt, lời nguyền này đến thật là nhanh, nhắc một cái là gặp ngay!

Thật là xui xẻo!

Thẩm Thiên Trạch cũng quan sát Sở Linh Dao từ trên xuống dưới, cong môi một cách khinh thường: “Loại phụ nữ bị anh chơi đến nát thế này có thể trèo lên được người giàu có nào chứ? Cô ta chỉ là một nhân viên vệ sinh mà thôi.”

Anh ta đã ra lệnh rồi, nghiêm cấm bất kì công ty nào tuyển dụng Sở Linh Dao.

Nhìn thấy Sở Linh Dao làm công việc ở tầng thấp nhất, cõi lòng tối tăm của anh ta không biết vui sướng biết bao.

Nhưng khi nghĩ đến Sở Linh Dao phục vụ dưới thân người đàn ông khác, ánh mắt anh ta tối lại, buông người phụ nữ trong lòng ra, bước lên vài bước, nắm lấy cổ tay Sở Linh Dao, đẩy cô ấy lên tường ấn chặt, không vui nói: “Sở Linh Dao, cô chỉ là người phụ nữ ông đây bỏ rơi, đừng tưởng rằng có đàn ông bao nuôi cô là cô lập tức vểnh mông lên! Thật là không biết xấu hổ!”

Sở Linh Dao nghe thấy lời nói ghê tởm của Thẩm Thiên Trạch, trong lòng cô ấy cảm thấy buồn nôn, lạnh lùng dùng sức giãy dụa.

“Bốp!”

Bạn gái hiện tại của Thẩm Thiên Trạch nhìn thấy Sở Linh Dao dụ dỗ người đàn ông của cô ta, lập tức lửa giận ngút trời, bước lên giật tóc của Sở Linh Dao, lại còn đánh cho cô ấy một cái tát!

Sở Linh Dao bị đánh đến mơ hồ.

Cô ấy không ngờ người phụ nữ của Thẩm Thiên Trạch lại ra tay đánh mình.

“Con nhỏ điên này! Cô đưa vào đâu mà đánh tôi!” Sở Linh Dao đẩy Thẩm Thiên Trạch ra, trong mắt đầy lửa giận trừng người phụ nữ vừa ra tay đánh mình.

Cô gái kia dựa vào việc mình là người phụ nữ của Thẩm Thiên Trạch, tỏ ra vô cùng phách lối, cảnh tượng gặp lại bạn gái cũ của bạn trai thế này giống như gặp phải kẻ thù vậy, hận không thể xé xác đối phương ra.

“Sở Linh Dao, cô tưởng cô là ai chứ! Đừng tưởng mặc bộ đồ đắt tiền lên người là có thể dụ dỗ Thẩm Thiên Trạch! Thẩm Thiên Trạch đã bỏ cô từ lâu rồi, cô lại còn muốn quyến rũ anh ấy! Con nhỏ không biết xấu hổ này, để xem hôm nay tôi có đánh chết con đ* như cô không!” Cô gái kia nói xong, muốn bước lên đánh Sở Linh Dao.

“Người của tôi mà cô cũng dám ra tay?”

Bàn tay giơ ra giữa không trung của cô gái kia còn chưa đánh xuống, thì đã bị một sức mạnh ngăn lại.

Bên tai là giọng nói lạnh lùng chết chóc.

Sau đó, bốp một tiếng vang dội, vả mạnh vào mặt của cô gái.

Mặt của cô gái bị đánh đến lệch đi!

Cô ta tức đến phát điên, hốc mắt trừng người đánh mình đến sắp lồi ra, cô ta nhìn qua theo giọng nói, nhìn thấy một cô gái vô cùng lạnh lùng đang đứng trước người Sở Linh Dao, khí chất trên người vô cùng đáng sợ.

“Cô là ai! Cô dám đánh tôi! Con khốn này, mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi, nếu không tôi sẽ không tha cho cô đâu!” Người phụ nữ của Thẩm Thiên Trạch giống như con gà mái phát điên mà giậm chân, chỉ vào Mộ Minh Nguyệt nói!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.