Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 311: Chương 311: Tên đàn ông này còn không bằng Chiến Vân Khai




Cô cũng không cần phải tranh luận đúng sai với một người lớn tuổi.

“Chuyện gì mà ồn ào vậy?”

Lúc này, một giọng nói già cỗi truyền đến.

Là ông cụ nhà họ Thẩm.

Một ông già đức cao trọng vọng.

Tất cả họ hàng thân thích đến tham gia tiệc mừng thọ đều cùng nhau đứng dậy, thái độ vô cùng cung kính đối với ông cụ.

Nhà họ Thẩm cũng xem như là một gia đình lớn giàu có, ông cụ Thẩm cũng rất yêu thích đứa cháu gái Mộ Minh Nguyệt này.

Ông ấy nhìn thấy Mộ Minh Nguyệt lâu rồi không gặp, vui mừng khôn xiết, ông ấy bước lên kéo tay Mộ Minh Nguyệt, trong giọng nói già cỗi mang theo chút run rẩy nghẹn ngào: “Minh Nguyệt, còn sống là tốt, còn sống là tốt, còn sống là tốt…”

Mấy năm trước lúc ông cụ Thẩm biết Mộ Minh Nguyệt đã chết từ miệng của Thẩm Tam Thăng, ông ấy cảm thấy cả thế giới đều sụp đổ xuống.

Bây giờ thấy Mộ Minh Nguyệt trở về rồi, cả người ông ấy đều như tràn đầy tinh thần và sức lực.

“Ông nội, chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Mộ Minh Nguyệt bước lên ôm lấy ông nội.

“Ừm, ngoan.” Ông cụ Thẩm gật gật đầu, kích động nói.

“Ông nội, giới thiệu với ông, đây là Lục Chiếu Thiên, Chủ tịch Tập đoàn Lục Thị, mấy năm trước là do anh ấy đã giúp con.” Mộ Minh Nguyệt giới thiệu Lục Chiếu Thiên, rồi lại nói với anh ta: “Cậu Lục, đây là ông nội tôi.”

“Ông nội, may mắn gặp được ông, là phúc của con! Có thể đến tham gia tiệc mừng thọ của ông, cũng là phúc của con! Tại đây, hậu bối chúc ông phúc như đông hải, năm nào cũng có ngày hôm nay!” Lục Chiếu Thiên cung kính chúc phúc, rồi dâng lên một hòn ngọc có giá trị hàng triệu mà anh ta đem tới làm quà tặng cho ông cụ.

Ông cụ Thẩm đánh giá Lục Chiếu Thiên từ trên xuống dưới, sâu trong đáy mắt nhanh chóng lướt qua một tia sáng.

Cháu gái của ông ấy chọn người này sao?

Nhìn thế nào cũng thấy không thương cô bằng Chiến Vân Khai.

Mặc dù ông cụ Thẩm chưa từng gặp qua Chiến Vân Khai, nhưng ông ấy có thể cảm nhận được Chiến Vân Khai là một người đàn ông yêu Mộ Minh Nguyệt như mạng.

“Đến là được rồi, còn tốn tiền như vậy làm gì.” Ông cụ Thẩm nói một câu khách sáo.

Ông cụ Thẩm cho người sắp xếp cho khách vào chỗ ngồi, rồi kéo Mộ Minh Nguyệt ngồi vào vị trí chính.

Lúc mọi người nhìn Mộ Minh Nguyệt ngồi bên cạnh ông cụ Thẩm, trong mắt lóe lên ánh sáng ghen tị và thù hằn.

Dựa vào đâu Mộ Minh Nguyệt vừa về là có thể lấy được lòng của ông cụ ngay?

Mộ Minh Nguyệt từng trải qua gió mưa, đương nhiên cũng biết ánh mắt mấy người này nhìn cô là có ý gì.

Tài sản dưới tên cô rất nhiều, sao có thể nhằm vào chút tài sản nhỏ nhoi của nhà họ Thẩm chứ?

Đám họ hàng này của nhà họ Thẩm chỉ cần dùng chút đầu óc để suy nghĩ, dùng con mắt để nhìn, là có thể biết thế giới bên ngoài thế nào.

Vì để có được chút tài sản thừa kế của nhà họ Thẩm, ai ai cũng giậm chân tại chỗ, chỉ biết đấu đá lừa gạt lẫn nhau!

Vào lúc mọi người đang ăn cơm, một người làm hoảng hốt chạy vào, đi đến bên cạnh ông cụ.

“Ông cụ, bên ngoài có người đưa quà đến.”

Ông cụ hơi ngạc nhiên, hôm nay ông ấy đâu có mời khách khứa nào khác ngoại trừ họ hàng thân thích, sao lại có người tặng quà tới?

“Là ai tặng quà?” Ông cụ Thẩm hỏi.

“Không nói tên họ, tôi cũng không rõ lắm, trước giờ tôi chưa từng gặp người này.” Người làm nói.

Vừa dứt lời, quà tặng đã được xếp thành hàng mà đưa vào.

Tất cả sính lễ bao gồm cây lược vàng, trâm phượng vàng, vòng tay vàng, chén đũa vàng, vâng vâng.

“Sính lễ tiền mặt, một tỷ.”

Người nhà họ Thẩm nghe thấy thì đều ngẩn ra.

Khi tất cả mọi người nhìn thấy tờ tiền đô màu hồng, ai nấy đều không dám thở mạnh.

Một tỷ đó!

Tất cả tài sản của nhà họ Thẩm cộng lại cũng chỉ có mười triệu!

Đây là quà của nhà nào mà ra tay hào phóng rộng rãi thế này?

Là con gái nào của nhà họ Thẩm đáng giá với số sính lễ mắc thế này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.