Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 54: Chương 54: Thằng nhóc vong ơn bội nghĩa




Mà bên kia, Chiến Cảnh Hi biết được Chiến Vân Khai đang nằm viện, cho nên được quản gia Trình đón tới.

Cậu nhìn thấy Chiến Vân Khai nằm trên giường bệnh, chẳng những không mảy may quan tâm mà còn thở dài một hơi.

“Con đến đây làm gì?” Chiến Vân Khai lạnh lùng nói.

“Tối hôm qua bố ở trong bệnh viện sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chiến Cảnh Hi lạnh lùng, nhướng mày nói.

Uổng công cậu tốn tiền mua đồ cho bố.

Thật sự là uổng phí tâm sức!

“Sao thế, có vấn đề gì sao?” Chiến Vân Khai ho nhẹ một tiếng, nhàn nhạt nhìn thoáng qua con trai.

Chiến Cảnh Hi cau mày, lại thở dài một hơi.

Bố yếu ớt như vậy thì sẽ ở trên thôi, mẹ xinh đẹp như vậy, cậu cảm thấy Chiến Vân Khai không xứng.

“Bố xứng đáng được độc thân.” Chiến Cảnh Hi phỉ nhổ một câu, mang cặp sách bước đi: “Không có gì thì con về nhà đây.”

Chiến Vân Khai: “…”

Sau khi bóng dáng nhỏ bé của Chiến Cảnh Hi rời đi, sắc mặt Chiến Vân Khai đen lại: “Ông Trình, ông cố ý đưa thằng bé đến đây để chọc tức tôi đúng không?”

Anh vừa rồi lấy lòng Mộ Minh Nguyệt còn bị ghét bỏ, bây giờ lại bị con trai xem thường?

Anh làm cái gì sai chứ?

Quản gia Trình sắc mặt tái nhợt, ông ấy cũng không đoán được chuyện này lại phát triển thành như vậy.

Hôm nay nhà trườngnghỉ học, lại có bão, ông ấy lo lắng cậu chủ nhỏ ở nhà một mình nên tiện thể bảo tài xế đón đến bệnh viện.

Vừa rồi ở dưới tầng, rõ ràng đã bảo cậu chủ nhỏ an ủi thăm hỏi cậu chủ, để tình cảm hai người tăng lên một chút.

Ai biết được, sẽ có cảnh tượng như vậy chứ!

Quả nhiên hai khối băng kiêu ngạo này ở chung một chỗ chỉ khiến cho bầu không khí trở nên lạnh hơn mà thôi!

Quản gia Trình ở bên cạnh nghe Chiến Vân Khai phân phó, một lúc sau, ông ấy nhận được điện thoại của tài xế đưa cậu chủ nhỏ về, đầu bên kia điện thoại nói cậu chủ nhỏ đột nhiên biến mất không thấy đâu.

Điều này đã dọa quản gia Trình một phen!

Không dám do dự một chút nào, ông ấy nói với Chiến Vân Khai: “Cậu chủ, cậu chủ nhỏ không thấy đâu nữa!”

…….

Chiến Cảnh Hi cũng không phải là mất tích, cậu trốn khỏi tầm mắt của tài xế sau đó trốn vào trung tâm thương mại.

Sau khi nhìn thấy tài xế lái xe rời đi, cũng dự định rời đi.

Ai mà biết được cậu vừa xoay người đã đụng vào người ta, cậu chưa kịp phản ứng thì đã ngã ngồi trên đất rồi.

Vừa muốn đứng lên thì nghe thấy một giọng nói tức giận: “Thằng nhóc nhà nào, dám đâm vào tao! Muốn tìm cái chết phải không!”

Lời nói vừa dứt, một bạt tai rơi xuống, khi Chiến Cảnh Hi ngẩng đầu lên, chủ nhân của bàn tay đó nhất thời choáng váng!

Chiến Cảnh Hi!

Thẩm Tư Viện nín thở, vội vàng lấy tay về, nhíu mày nhìn Chiến Cảnh Hi: “Sao con lại ở đây? Bố đâu?”

Chiến Cảnh Hi ở đây có phải là Chiến Vân Khai cũng ở đây đúng không?

Thẩm Tư Viện vừa nghĩ tới đây, sợ đến mức kinh hồn bạt vía.

Nếu như để Chiến Vân Khai nhìn thấy cô ta đánh Chiến Cảnh Hi, cô ta sẽ gánh không nổi đâu!

Cô ta vẫn còn nhớ lúc Chiến Cảnh Hi mới vài tháng tuổi, cô ta vào trong lâu đài thăm Chiến Cảnh Hi nhưng cô ta vừa mới ôm cậu, cậu đã liều mạng khóc thét lên, bị làm cho nhức đầu, mất kiên nhẫn gào thét vài câu, lại bị Chiến Vân Khai bắt được tại trận.

Từ đó trở đi, Chiến Vân Khai không cho phép cô ta lại gần Chiến Cảnh Hi nữa, cho rằng cô ta không xứng đáng làm một người mẹ.

“Cảnh Hi, sao con lại ở đây? Có phải là cùng bố tới không?” Thẩm Tư Viện lập tức ngồi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi Chiến Cảnh Hi.

Chiến Vân Khai xuất viện rồi sao?

Nếu như không phải, với sự bảo vệ quá mức của Chiến Vân Khai sao có thể cho phép Chiến Cảnh Hi một mình tới trung tâm thương mại chứ?

“Vừa rồi mẹ muốn đánh tôi?” Chiến Cảnh Hi nhìn Thẩm Tư Viện, cũng không có chút kích động hay kinh ngạc nào, ngược lại thu hành động vừa rồi của cô ta vào trong mắt.

Thậm chí cảm thấy Thẩm Tư Viện vô cùng đáng sợ!

Trước mặt bố thì tỏ vẻ là người lương thiện dịu dàng chu đáo mà ở trước mặt cậu thì để lộ một mặt không muốn người ta biết!

Đúng là người phụ nữ giả nhân giả nghĩa!

Tuyệt đối không phải là mẹ của cậu!

“Ôi chao, mẹ cháu đánh cháu thì sao chứ? Mẹ cháu mang thai mười tháng mới hạ sinh ra cháu, sao cháu có thể đối xử với mẹ như vậy chứ?” Tống Thanh đứng bên cạnh thấy Chiến Cảnh Hi dùng giọng nói lạnh như băng chất vấn con gái của mình thì nhất thời tức giận.

Nhất là vừa nghĩ tới chuyện đứa con hoang này là con trai của Mộ Minh Nguyệt, bà ta càng không thể khoan nhượng!

Lập tức bắt lấy cánh tay nhỏ bé của Chiến Cảnh Hi, giống như xách con chó nhỏ, bàn tay dùng sức nói năng phách lối đánh vào mông của Chiến Cảnh Hi.

Vừa đánh vừa mắng: “Hôn nay bà ngoại sẽ dạy dỗ lại cháu! Để cháu biết kết quả khi không tôn trọng người lớn!”

Tống Thanh chỉ muốn trút giận cho hả dạ!

“Mẹ, mẹ đừng đánh nó, cẩn thận nó cáo trạng đấy.” Thẩm Tư Viện cũng rất không thích Chiến Cảnh Hi, thậm chí là chán ghét, nhưng nếu như không có Thời Cảnh Hi, cô ta căn bản không có ngày hôm này.

“Mẹ đã nói rồi nó là một thẳng nhóc vô ơn, lúc đầu con đừng có nó!” Tống Thanh vừa nghĩ tới lúc đầu con gái cướp một đứa con trai của Mộ Minh Nguyệt trở về, bà ta vừa nhìn thấy đã muốn bóp chết rồi, sao có thể nuôi dưỡng đứa con hoang do tình địch sinh ra chứ?

“Đánh người, ngôi sao hàng đầu đánh người rồi!” Chiến Cảnh Hi không cho Thẩm Tư Viện chút thể diện nào, trực tiếp hét to lên.

Thẩm Tư Viện vội vàng đeo kính râm lên, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói: “Chiến Cảnh Hi, câm miệng ngay!”

Chiến Cảnh Hi nhớ tới Mộ Nhạc Nhạc từng nói với cậu, nếu như gặp phải người không thích vậy thì khóc lớn lên.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chiến Cảnh Hi nhíu lại, lẽ nào thật sự phải khóc sao?

Mặc kệ, cậu không thể để cho Thẩm Tư Viện dẫn cậu về gặp bố được.

Đây chắc chắn chính là cơ hội để Thẩm Tư Viện tiếp cận bố không phải sao?

“Hu…hu hu…hu hu hu…”

Chiến Cảnh Hi cũng không biết khóc cái gì, khóc ngắt quãng.

Mà lúc này trong đầu cậu hiện lên tiếng khóc trong điện thoại của Mộ Nhạc Nhạc, thật sự là nói khóc là khóc, nói cười là cười, lúc này Chiến Cảnh Hi vô cùng bái phục khả năng diễn xuất của Mộ Nhạc Nhạc.

Mộ Minh Nguyệt đến trung tâm thương mại mua đồ, nghe thấy tiếng khóc của trẻ em, không biết vì sao, trong lòng cô đột nhiên co rút lại, hơi đau đớn.

Cô đẩy xe hàng đi về nơi phát ra tiêng khóc, vừa lại gần đã nhìn thấy hai người đang đánh một đứa bé.

Cô vội vàng mở miệng ngăn cản: “Dừng tay!”

Thẩm Tư Viện vừa nghe thấy có người ngăn cản, khi cô ta quay đầu nhìn thấy Mộ Minh Nguyệt thì sửng sốt: “Mộ Minh Nguyệt, cô đừng xen vào chuyện của người khác làm gì! Ở đây không có chuyện của cô, biết điều thì cút cho tôi!”

Lúc Thẩm Tư Viện nhìn thấy Mộ Minh Nguyệt, có chút chột dạ, dù sao cô ta cũng đang giáo huấn con trai của Mộ Minh Nguyệt.

“Sao cô lại đánh trẻ con chứ?” Mộ Minh Nguyệt đã là một người mẹ, cho nên vô cùng yêu thương trẻ con, càng không thể nhìn người khác ngược đãi chúng được.

“Tôi đánh con trai tôi, liên quan gì đến cô chứ! Cút cho tôi!” Thẩm Tư Viện càng lo lắng khi để Mộ Minh Nguyệt nhìn thấy Chiến Cảnh Hi.

“Mộ Minh nguyệt, cô ở công ty diễu võ giương oai thì cũng thôi đi, bây giờ còn muốn quản chuyện gia đình chúng tôi sao?” Tống Thanh nói, lại đánh một cái vào mông của Chiến Cảnh Hi.

Ở trước mặt Mộ Minh Nguyệt đánh cốt nhục của cô, nghĩ thôi cũng thấy sảng khoái rồi!

Nếu như không phải là Chiến Vân Khai ngăn cản bọn họ tiếp cận Chiến Cảnh Hi, bà ta nghĩ Chiến Cảnh Hi chắc chắn không thể sống qua năm tuổi!

“Chị, cứu em…” Chiến Cảnh Hi nghe thấy giọng của Mộ Minh Nguyệt, nước mắt rơi đầy mặt.

Thẩm Tư Viện vừa nghe thấy hai từ chị gái, sắc mặt âm trầm.

Lần trước lúc cô ta ở lâu đài, thằng nhóc này gọi cô ta là bà cô già! Thím!

Mẹ cô ta nói không sai, nó căn bản là một thằng nhóc vong ơn bội nghĩa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.