Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 50: Chương 50: Tin hay không tùy anh, tôi chưa bao giờ yêu anh cả




Mộ Minh Nguyệt biết một người cuồng công việc như Chiến Vân Khai nhất định sẽ đi làm, lần này cô đến là vì muốn thanh toán sòng phẳng với anh.

“Tôi có thể chờ đến khi anh ấy xuống.” Mộ Minh Nguyệt nói.

Dù sao hôm nay cô cũng không bận rộn gì.

Đội trưởng đội vệ sĩ vừa liếc mắt đã nhìn ra ý đồ của Mộ Minh Nguyệt, anh ta hừ lạnh, rồi nói: “Cô gái, tôi thấy cô trẻ trung xinh đẹp, cần gì phải đau khổ dây dưa yêu tổng giám đốc chúng tôi chứ? Yêu đương với tổng giám đốc sẽ không có kết quả tốt đâu, cô vẫn nên nghe lời khuyên của chúng tôi, yêu ai mà chẳng tốt, cần gì cứ một hai phải yêu tổng giám đốc của chúng tôi? Cô không muốn sống nữa sao?”

Mộ Minh Nguyệt cười, nói: “Nếu tôi không có hẹn trước, thì tôi sẽ ngồi chờ ở đây, chuyện này có gì mà không được?”

Đội trưởng đội vệ sĩ khuyên can Mộ Minh Nguyệt Mãi mà cô không có ý định rời đi, vì thế mặt mày anh ta sầm xuống, nói: “Cô gái, nếu như vậy thì đừng trách chúng tôi không khách sáo! Ra tay đi, ném người phụ nữ này ra ngoài!”

Vừa dứt lời, hai mươi mấy vệ sĩ đều nhìn về phía Mộ Minh Nguyệt.

Mộ Minh Nguyệt đóng tạp chí lại, vẻ mặt hờ hững, cứ như đây chẳng phải là chuyện gì lớn cả.

Ngay khi những vệ sĩ này nhắm vào Mộ Minh Nguyệt, một giọng nói đầy nóng nảy vang lên…

“Dừng tay!”

Khi vừa nghe thấy giọng nói này, tất cả mọi người đều dừng lại, có một ông già bước ra từ trong đám người.

Tóc trên đầu ông ấy đã gần như bạc trắng, nhưng vẫn được chải chuốt rất cẩn thận, trên người mặc bộ đồ được thiết kế riêng cho quản gia, ông ấy vô cùng khẩn trương đi đến trước mặt Mộ Minh Nguyệt.

Đội trưởng đội vệ sĩ quản gia Trình đến, cung kính cúi chào, rồi sau đó vội vàng chỉ vào Mộ Minh Nguyệt nói: “Quản gia Trình! Người phụ nữ này đúng là không biết điều, muốn gặp tổng giám đốc!”

Nhưng mà quản gia Trình lại không trả lời anh ta, chỉ chăm chú nhìn Mộ Minh Nguyệt, cung kính khom lưng nói với Mộ Minh Nguyệt: “Mợ chủ, bọn họ có làm cô bị thương không?”

Mợ chủ?

Quản gia Trình vừa dứt lời, tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn Mộ Minh Nguyệt!

Đây chính là mợ chủ trong lời đồn ư?

Bọn họ nghe nói tổng giám đốc đã kết hôn, có điều họ chưa từng gặp mặt vợ của tổng giám đốc!

Quản gia Trình chính là người bên cạnh tổng giám đốc Chiến Vân Khai, ông ấy gọi tổng giám đốc là cậu chủ, mà lúc này lại gọi một người phụ nữ là mợ chủ?

Trong nháy mắt, tất cả những vệ sĩ đều sợ hãi, ai cũng toát mồ hôi lạnh!

Trời ạ, bọn họ có mắt không tròng, thế mà lại đắc tội với vợ của tổng giám đốc!

Bọn họ có chết một trăm lần cũng không đủ đền tội được!

“Đám người khốn kiếp các người! Đến cả mợ chủ mà cũng dám đụng vào! Không muốn sống nữa đúng không!” Quản gia Trình quay đầu lại, phẫn nộ quát lớn lên!

Phịch!

Tất cả vệ sĩ đều quỳ sụp xuống mặt đất, đồng loạt cầu xin tha: “Thành thật xin lỗi mợ chủ, xin cô tha lỗi cho sai lầm của chúng tôi! Chúng tôi không biết cô chính là vợ của tổng giám đốc! Thành thật xin lỗi cô!”

Đắc tội với ai không đắc tội, vậy mà lại đắc tội với mợ chủ!

Không phải bọn họ đã tự chui đầu vào chỗ chết rồi sao!

Chỉ cần nhìn người phụ nữ này dám dám khiêu chiến uy quyền, là đã biết cô có lai lịch không nhỏ rồi!

Nếu là người khác, có mấy ai dám đâm đầu vào chỗ chết như vậy không chứ?

Có điều, nếu cô chính là vợ của tổng giám đốc thì vì sao lại không nói ra luôn đi?

Hố người ta như thế mà được à?

“Quản gia Trình không cần làm khó bọn họ đâu.”

Mộ Minh Nguyệt cũng đã ra tay đánh người, vì thế nói với quản gia Trình: “Tôi tới tìm Chiến Vân Khai, anh ấy đâu? Gọi anh ấy xuống đây.”

Quản gia Trình lau mồ hôi trên trán, nói: “Mợ chủ, bây giờ cậu chủ đang ở bệnh viện…”

Mộ Minh Nguyệt sửng sốt, cảm thấy rất nghi ngờ nhìn quản gia Trình, hỏi: “Sao anh ấy lại ở bệnh viện chứ?”

Nghe thấy tin Chiến Vân Khai ở bệnh viện, trái tim cô khẽ run lên.

Anh không có chuyện gì đó chứ?

Tối qua vẫn còn khỏe mạnh, sao mới nháy mắt đã nằm viện rồi?

“ÔI, nói ra thì dài lắm, tối hôm qua cậu chủ mắc mưa, bị bệnh cảm...”Quản gia Trình cau mày nói.

Nếu như bệnh cảm thông thường thì không sao.

Nhưng mà mấy năm trước cậu chủ đã từng bị tai nạn xe cộ, rồi còn phẫu thuật thay thận, mắc mưa mà chậm chạp không chịu thay đồ, thật sự vô cùng nguy hiểm.

Sáng sớm khi ông ấy đến tìm cậu chủ, thì cậu chủ đã hôn mê luôn rồi, ông ấy nhanh chóng đưa cậu chủ đến bệnh viện.

Bác sĩ nói may là đưa đến bệnh viện kịp thời, nếu không thì sẽ rất nguy hiểm, nếu xảy ra hậu quả gì thì đúng là không dám nghĩ đến!

“Mợ chủ, nếu như cô muốn gặp cậu chủ thì hãy theo tôi đến bệnh viện đi.” Quản gia Trình nói.

Cậu chủ mắc bệnh nằm viện mà còn nghĩ đến công việc, hơn nữa những công việc này còn liên quan đến Mộ Minh Nguyệt, anh vừa tỉnh lại là đã bảo ông ấy đến công ty lấy văn kiện.

Ông ấy không ngờ vừa đến công ty đã nhìn thấy Mộ Minh Nguyệt bị bắt nạt.

May mắn là ông ấy tới kịp lúc, nếu không thì không biết mợ chủ sẽ bị ức tới mức nào nữa.

Nếu để cậu chủ biết mợ chủ bị người trong tập đoàn của mình ức hiếp, vậy thì nhất định sẽ lật trời lên mất!

Còn Mộ Minh Nguyệt, trong cơn mơ màng cô đã đi theo quản gia Trình tới bệnh viện.

Mộ Minh Nguyệt nhìn thấy người đàn ông đang nằm trên giường truyền nước, cô vốn định đến cửa hỏi tội, nhưng cuối cùng cơn tức đã tan đi hơn một nửa.

Tối hôm qua anh mắc mưa là vì đi mua cháo cho cô.

“Để văn kiện xuống rồi ra ngoài đi.” Chiến Vân Khai tưởng quản gia Trình đã trở lại, không thèm ngẩng đầu lên mà chỉ lạnh nhạt nói.

Mộ Minh Nguyệt thấy anh đã truyền nước rồi mà còn làm việc, nhíu mày lại.

Cô đi về phía anh: “Anh không muốn sống nữa sao?”

Bàn tay đang ký tên của Chiến Vân Khai đã khựng lại, ngẩng đầu lên, khi vừa nhìn thấy Mộ Minh Nguyệt đứng trước mặt mình, Chiến Vân Khai cảm thấy có hơi ngạc nhiên, tuy vậy anh càng cảm thấy kích động hơn. Nhưng mà anh đã nhanh chóng đè cảm xúc xuống, hờ hững hỏi: “Sao em lại đến đây?”

“Tôi đến xem anh đã chết chưa?” Mộ Minh Nguyệt hờ hững nói.

Chiến Vân Khai vừa thấy cô đến đã nhanh đóng văn kiện lại, đặt ra phía sau.

Rồi vươn tay nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, đặt lên lồng ngực, nỉ non gọi tên cô: “Minh Nguyệt……”

Mộ Minh Nguyệt nghe thấy anh gọi tên cô thì đã trở nên ngơ ngác, để mặc cho anh ôm cô.

Qua một lúc thật lâu, cô mới đẩy anh ra, nhíu mày nói: “Chiến Vân Khai, tôi đến tìm anh là vì có việc, tôi chỉ nói với anh một lần nữa, mong anh nhớ rõ.”

Chiến Vân Khai nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, hỏi: “Chuyện gì?”

Cô nhìn dáng vẻ của anh, chân mày càng nhíu chặt lại,bộ dạng của anh giống như là chưa từng để lời của cô vào trong lòng vậy!

“Chuyện của tôi không cần Chiến Vân Khai anh lo, rốt cuộc anh muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa anh mới chịu hiểu đây? Nếu những chuyện này là vì anh thấy áy náy mới bồi thường cho tôi thì thật sự không cần đâu!”

Bàn tay của Mộ Minh Nguyệt dần siết chặt lại, cô nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm đầy u ám của anh: “Chiến Vân Khai, anh không nợ gì tôi, tôi cũng chẳng quan tâm anh ở bên cạnh người phụ nữ nào, mấy chuyện này chẳng liên quan gì tới tôi cả, tôi thay chị gả cho anh, hoàn toàn là vì muốn anh hỗ trợ nhà họ Mộ, bảo vệ công ty của mẹ tôi thôi.”

“Em gả cho tôi là vì muốn tôi giúp đỡ nhà họ Mộ?” Khuôn mặt tuấn tú của Chiến Vân Khai lập tức trầm xuống, lạnh giọng hỏi.

Mộ Minh Nguyệt gật đầu: “Đúng, khi đó hai vợ chồng Thẩm Tam Thăng muốn bán Tập đoàn Mộ thị đi, anh đột nhiên vươn tay cứu lại Tập đoàn Mộ thị, tôi xem anh là ân nhân của tôi, khi anh nằm liệt giường, tôi đã cố hết sức chăm sóc anh, cho đến khi anh khỏe lại.

Anh đã khỏe lại, nhưng mà giữa hai người họ đã xảy ra rất nhiều chuyện.

“Minh Nguyệt, tôi không tin!” Sắc mặt của Chiến Vân Khai đã chuyển sang trắng bệch.

“Tin hay không tùy thì anh, tôi chưa bao giờ yêu anh cả! Huống chi tôi đã sinh con cho người đàn ông khác, Chiến Vân Khai anh chấp nhận được sự phản bội này sao?” Cô nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh như băng và ngập tràn giận dữ của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.