Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 5: Chương 5: Vừa về nước đã gặp lại anh ta




“Cậu chủ, bộ phận kĩ thuật vừa gọi đến báo hệ thống đã bị hacker đột nhập.”

Tiếng bước chân bên ngoài dồn dập, Mộ Nhạc Nhạc vừa tắt máy tính, thuận tay cầm lấy một túi đồ ăn vặt, mở cửa ra, vừa ăn vừa ngây thơ nhìn hai người đang vội vã đi đến.

“Bố, bố đang có chuyện gì vui ạ? Nói cho con nghe với?”

Chiến Vân Khai nhìn con trai vừa ăn vừa đi đến chỗ mình, không khỏi cau mày, đứa con trai này sao lại càng lúc càng không có phép tắc gì thế?

Mộ Nhạc Nhạc: “……” Shit, lạnh lùng thế!

Đáng đời bị mình hack tài khoản, hack hệ thống!

Ai bảo bố đắc tội bé cưng!

Chiến Vân Khai bước đi, lạnh lùng hỏi: “Bí mật của công ty bị lộ?”

“Bí mật không bị lộ, nhưng phòng tài vụ gọi điện thoại đến báo là bị chuyển đi 100 vạn tệ một cách kì lạ, ngân hàng cũng không tra được lịch sử chuyển khoản.” Quản gia Trình nói.

“Bố, khi nào bố về nhà, mua cho con một túi hạt dẻ đường và sô cô la nha.” Mộ Nhạc Nhạc rất muốn ăn hạt dẻ, nên nói với Chiến Vân Khai đang đi ra ngoài.

Cũng không biết ông bố này có nghe thấy không.

Sau khi Chiến Vân Khai lái xe đến tập đoàn để xử lí công việc, trên đường về nhà, nhớ đến việc con trai lần đầu tiên nhờ mình mua đồ.

“Ở đâu bán hạt dẻ rang đường?” Chiến Vân Khai xoa xoa thái dương, hỏi.

Tên hacker này quá mạnh, ngay cả hacker hàng đầu như anh cũng không cách nào lần ra dấu vết.

Quản gia Trình lập tức lên mạng search: “Ở gần đây có một cửa hàng hạt dẻ rất nổi tiếng.”

Quản gia Trình đưa Chiến Vân Khai đến cửa hàng, vừa định xuống xe đã thấy Chiến Vân Khai đã xuống xe rồi, bóng dáng lạnh lùng kia hiển nhiên là không cần ông ấy hộ tống.

Quản gia Trình sửng sốt một chút, nhìn bóng dáng cao lớn của cậu chủ, ông mừng thầm, cậu chủ bắt đầu để ý đến cậu chủ nhỏ rồi.

Chiến Vân Khai bước vào cửa hàng, bởi vì chiều cao và ngoại hình hoàn mỹ, trong nháy mắt đã thu hút sự chú ý của vô số người, có người còn chụp ảnh và quay video.

Nhưng không ai dám đến gần anh trong vòng bán kính một mét, bởi vì khí tràng của anh quá lạnh lùng, lạnh lùng đến mức khiến người ta tránh xa ngàn dặm!

Chiến Vân Khai đi đến kệ hàng sô cô la, đứng trước số sô cô la rực rỡ muôn màu, Chiến Vân Khai lại không biết con trai thích ăn vị gì.

Anh cầm vài túi lên, lúc cúi người xem số sô cô la trên kệ hàng, ánh mắt lại bị gương mặt ở kệ hàng đối diện thu hút.

Anh cong người đi theo cô gái đối diện từng bước một, cô gái kia cầm lấy thứ gì đó, khóe môi mang theo nụ cười.

Đi đến kệ hàng cuối cùng, Chiến Vân Khai đứng yên tại chỗ, yên lặng nhìn cô gái kia, trong ánh mắt lạnh thấu xương kia hiện lên một mảnh đỏ tươi và dáng vẻ khó tin.

Mộ Minh Nguyệt chọn lấy vài vị sô cô la mà Nhạc Nhạc thích ăn, đang định đi tính tiền, vừa đi vừa cúi đầu không nhìn đường nên va vào người khác, giỏ đồ trong tay rơi xuống đất.

Cô vội vàng nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, xin lỗi.”

Nói xong, cô ngồi xổm xuống để nhặt đồ lên.

Chiến Vân Khai cũng ngồi xổm xuống cùng cô nhặt đồ bỏ vào trong giỏ.

Lúc cô định cầm giỏ đồ rời đi, đối phương lại giữ cái giỏ không buông, cô hơi nghi hoặc, ngẩng mắt lên, nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mắt, cô sửng sốt, gương mặt non nớt trắng bệch trong nháy mắt!

Cô dùng chút sức mới có thể giật lại được giỏ đồ, chạy trối chết.

Tại sao vừa về nước đã gặp phải người đàn ông này!

Hơi thở lạnh lẽo băng giá của đối phương, khiến cô không không nhịn được mà rùng mình một cái!

Lòng cô bỗng nhiên siết chặt, có chút nhoi nhói!

Nhìn thấy Mộ Minh Nguyệt, suy nghĩ của Chiến Vân Khai trôi về quá khứ, người vợ gả thay của anh ngày trước, cũng có nụ cười ngây thơ ngọt ngào như thế.

Mộ Minh Nguyệt quay người chạy mất, cũng không cần đồ ăn nữa, cô vội vã đặt giỏ đồ xuống đất, chạy thục mạng ra khỏi cửa hàng.

Chiến Vân Khai càng không cách nào tưởng tượng được mình lại nhìn thấy cô gái kia, sau khi cô chạy đi được một lúc sau, anh mới phản ứng lại, thả đồ trong tay ra, nhanh chóng đuổi theo.

Mộ Minh Nguyệt bị đi theo cả đoạn đường, tim cô đập thình thịch, dừng lại mắng đối phương: “Này, anh đi theo tôi làm gì? Anh bị tâm thần à?”

Trong đôi mắt xinh đẹp mang theo phẫn nộ.

Thời gian ngừng lại vài giây, Chiến Vân Khai đột nhiên đi lên phía trước, vươn hai tay ra ôm cô vào lòng.

Mộ Minh Nguyệt giật nảy mình, đẩy mạnh anh ra: “Anh làm gì vậy, thả tôi ra!”

“Đừng bám theo tôi!”

Nhưng sức lực của người đàn ông này lớn vô cùng, cô không cách nào thoát khỏi vòng tay đang kìm kẹp của đối phương, dưới tình thế cấp bách, một cái tát rơi trên khuôn mặt tuấn tú của anh.

Chiến Vân Khai có hơi giật mình, từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai đánh anh bao giờ, ngoại trừ Mộ Minh Nguyệt từng đánh anh một lần, thì đây là lần thứ hai.

Mộ Minh Nguyệt cũng giật mình, cô không nghĩ tới mình sẽ ra tay đánh người, mà đối phương còn không né tránh.

Khi cô vừa quay người đi, cổ tay liền bị một cỗ sức mạnh quấn lấy, kéo mạnh ra phía sau, bị ép ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

“Cô tên gì?”

Âm thanh từ tính trầm lạnh vang lên.

“Anh hỏi làm gì?” Mộ Minh Nguyệt hỏi.

“Tôi hỏi cô tên gì?” Chiến Vân Khai cứ nắm cổ tay cô không buông, đôi mắt đỏ hồng thâm thúy, nhìn cô muốn rách cả mí mắt.

“Anh thả tôi ra!” Cô giãy dụa.

“Cô tên Mộ Minh Nguyệt phải không?” Giọng Chiến Vân Khai vì kiềm nén mà khàn đi.

Mộ Minh Nguyệt sững người, không nghĩ đến người đàn ông tỉnh táo và bình tĩnh kia lại đột nhiên kích động như vậy, cô nhẹ nhàng trả lời: “Anh nhận nhầm người rồi!”

Chiến Vân Khai vươn tay mở túi xách của cô ra, Mộ Minh Nguyệt thấy thế bèn giữ lại, nhưng vẫn không kịp, thẻ căn cước đã bị anh lấy ra.

“Này! Anh lấy thẻ căn cước của tôi làm gì!” Mộ Minh Nguyệt nhìn anh cầm thẻ căn cước của mình, cau mày hỏi.

Tên này có bị bệnh không vậy!

Giữa đường giữa phố mà hỏi người ta tên gì, lại còn lấy thẻ căn cước!

“Mộ Minh Nguyệt…”

Chiến Vân Khai nhìn tên, ngày tháng năm sinh và địa chỉ trên thẻ căn cước, ngơ ngác một lúc.

“Cô là Mộ Minh Nguyệt!” Trong giọng nói từ tính trầm thấp của anh mang theo một chút kích động rất rõ ràng.

“Anh thả tôi ra!” Mộ Minh Nguyệt tranh thủ lúc Chiến Vân Khai đang hoảng hốt, dùng sức thoát khỏi anh.

“Mộ Minh Nguyệt, tại sao em lại gạt tôi!” Chiến Vân Khai gần như phát điên, anh chưa từng mất bình tĩnh như thế này.

Mộ Minh Nguyệt biết lần này về nước, chắc chắn sẽ phải đối mặt với những chuyện cô không hề muốn đối mặt.

Cô hít sâu một hơi, gương mặt lạnh lùng ngẩng đầu nhìn qua anh, nói: “Đúng, tôi là Mộ Minh Nguyệt, vậy thì sao? Chiến Vân Khai, chuyện giữa tôi và anh đã là quá khứ! Tôi biết những năm này anh vẫn đang tìm tôi, nhưng anh tìm được tôi thì sao? Còn muốn cầm tù tôi ở bên cạnh anh để tra tấn hay sao?”

Cô đã không còn là cô nữ sinh đơn thuần ngày trước, sẽ không lại giẫm lên vết xe đổ nữa!

Nghe những lời từ chính miệng cô nói xong, Chiến Vân Khai vô cùng tức giận, hai tay bấu chặt bả vai cô, chằm chằm: “Tại sao lại lừa tôi là em đã chết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.