Nhật Ký Ma Cà Rồng

Chương 126: Chương 126




Điều khiến Damon kiệm lời là lòng kiêu hãnh của anh.

Anh biết Elena đã khám phá ra vài chuyện.Cô đã ngừng thử chạm vào hay thậm chí nói chuyện với anh.Và như thế là tốt.

Đáng lẽ anh không được cảm nhận như thế này.Vampire muốn những cô gái vì những cái cổ xinh đẹp trắng nõn của họ,và cảm quan thẩm mỹ của Damon nhận định là hầu hết số người hiến tặng của anh ít nhất cũng đã đạt đến tiêu chuẩn của anh.Nhưng giờ ngay cả luồng hào quang ở hình hài con người của Elena cũng đang quảng cáo cho dòng sức sống độc nhất trong máu cô.Và phản ứng của Damon là không cam tâm.Anh thậm chí chưa từng nghĩ về cô gái nào theo cái cách này trong xấp xỉ 500 năm.Loài vampire không thích hợp để cảm nhận điều này.

Nhưng Damon đã - rất có khả năng - đang cảm nhận như thế.Và mỗi lúc anh tới gần Elena , năng lực của cô lại bao quanh anh mạnh mẽ hơn , và lực kiểm soát của anh lại yếu đi.

Tạ ơn toàn bộ lũ quỷ tí hon ở địa ngục là lòng tự tôn của anh mạnh mẽ hơn khát vọng anh đang cảm thấy.Damon chưa từng đòi hỏi bất kỳ điều gì từ bất kì ai trong cuộc đời mình.Anh trả cho số máu anh lấy từ loài người bằng thứ tiền của riêng anh: sự sung sướng,ảo mộng và thần tiên.Nhưng Elena chẳng cần ảo tưởng,cũng chẳng muốn những giấc mơ.

Cũng chẳng muốn anh.

Cô ấy muốn Stefan.Và lòng tự tôn của Damon sẽ không bao giờ cho phép anh đòi hỏi Elena điều mà chỉ mình anh khao khát,và anh hi vọng...nó cũng sẽ không bao giờ cho phép anh lấy đi mà không có sự cho phép của cô.

Chỉ vài ngày trước anh còn là một cái vỏ trống rỗng,cơ thể anh là con rối cho cặp cáo sinh đôi - những kẻ đã khiến anh tổn thương đến Elena bằng những cách đến giờ vẫn khiến anh kinh hãi từ bên trong.Damon lúc đó không phải là nhân cách tồn tại, cơ thể anh là của Shinichi , và hắn chơi đùa với nó.Và mặc cho anh khó có thể tin được,nhưng sự chiếm hữu đã hoàn hảo đến nỗi cái vỏ của anh đã tuân theo mọi mệnh lệnh của Shinichi: anh đã tra tấn Elena,anh còn có thể đã giết chết cô ấy.

Không tin vào điều đó hay nói đó không phải sự thực cũng chẳng có ích gì.Nó là sự thực.Nó đã xảy ra.Shinichi mạnh mẽ hơn trong việc kiểm soát tâm trí,và loài cáo tinh chẳng có sự lạnh nhạt với những phần nằm dưới cổ của những cô gái xinh xắn như loài vampire.Bên cạnh đó,anh tình cờ từng là một kẻ háo sắc.Và anh thích nỗi đau-những nỗi đau của kẻ khác,thế đấy.

Damon không thể chối bỏ quả khứ,không thể không tự hỏi sao anh không thể ‘thức giấc’ để ngăn Shinichi làm hại Elena.Chẳng có gì trong anh cần thứ tỉnh cả.Và nếu trong tâm trí anh còn phần nào đó vẫn đang thổn thức vì những điều tồi tệ đã gây ra thì - được thôi,Damon rất giỏi lấp nó đi.Anh sẽ không lãng phí thời gian để hối tiếc,nhưng anh có ý định kiểm soát tương lai.Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra lần nữa - không nếu anh vẫn còn sống.

Điều Damon thực sự không thể hiểu được là tại sao Elena cứ khích lệ anh như thế.Hành động như thể cô tin tưởng anh.Trong toàn bộ những người trên thế giới này,cô là người có quyền xác đáng nhất để ghét anh,để chĩa ngón tay buộc tội vào anh.Nhưng cô chưa một lần làm thế.Cô chưa từng nhìn anh với sự giận dữ trong đôi mắt xanh đậm với những tia vàng kia.Một mình cô ấy hiểu được rằng ai đó hoàn toàn bị chiếm hữu bởi chủ nhân của lũ malach - Shinichi ,như Damon - khi đó đơn giản không thể lựa chọn,hay không có mặt ở đấy để mà lựa chọn điều mình làm.

Có lẽ bởi cô ấy đã lôi thứ malach đó khỏi anh . Thứ nhuyễn thể,trắng bách, cơ thể thứ hai nằm trong anh.Damon ép bản thân không rùng mình.Anh chỉ biết đến điều này khi Shinichi vui vẻ đề cập đến nó trong lúc lấy đi mọi kí ức của Damon từ khi hai bọn họ - một cáo tinh và một vampire gặp nhau lần đầu trong Khu Rừng Cổ.Damon mừng là những kí ức ấy đã đi mất.Từ tích tắc anh khóa ánh nhìn với cặp mắt nheo nheo cười của con cáo tinh ấy,đời anh đã bị đầu độc.

Và giờ..ngay lúc này anh đang ở một mình với Elena,tại trung tâm của nơi hoang dã , với những thị trấn lẻ tẻ xa xôi.Họ hoàn toàn và đặc biệt lẻ loi,và Damon khát khao một cách không tự chủ được có từ Elena thứ mà mọi cậu trai loài người cô từng gặp đều muốn.

Tệ nhất trong tất cả là sự thật những cô gái quyến rũ,những cô gái ngon lành thực tế là lý do để tiếp tục tồn tại của riêng Damon.Nó chính xác là lý do duy nhất anh tiếp tục sống qua nửa thiên niên kỷ.Và giờ anh biết anh không được,nhất định không được dù chỉ là bắt đầu quá trình đó với cô gái này - người mà ,đối với anh,là viên châu báu nằm trên đống phế thải của nhân loại.

Ở mọi biểu hiện bên ngoài,anh hoàn toàn trong kiểm soát,lạnh như băng,kiêu ngạo,xa cách và không hứng thú.

Nhưng sự thực là anh sắp phát điên.

Đêm đó,sau khi chắc chắn Elena đã có đủ thức ăn,nước uống và khóa mình an toàn trong chiếc Pirius,Damon gọi ra một màn sương ẩm và bắt đầu dệt tấm màn đen tối của mình.Đó là lời cảnh báo cho bất kì người anh em của bóng đêm nào tình cờ lướt qua chiếc xe rằng cô gái bên trong nằm dưới sự bảo vệ của Damon;và rằng Damon sẽ săn đuổi và lột da sống bất kì kẻ nào dám gián đoạn sự nghỉ ngơi của cô gái...rồi anh dạo vòng quanh để thực sự trừng phạt những kẻ thủ ác.Damon bay đi vài dặm về hướng Nam trong hình dạng con quạ,tìm thấy một quán rượu lụp xụp với một bầy người sói đang nhậu nhẹt,vài cô phục vụ hấp dẫn đang phục vụ chúng,anh gây chiến và tắm máu suốt đêm.

Nhưng như thể không đủ để phân tán anh – còn chưa đến được định nghĩa của‘không đủ’.Vào buổi sáng,anh quay về sớm,nhìn thấy tấm màn bao quanh xe đã vỡ.Và trước khi anh kịp hoảng loạn,anh nhận ra Elena đã phá vỡ nó từ bên trong.Việc đó không hề đánh động đến anh bởi mục đích hòa bình và sự vô tội của trái tim cô ấy.Và rồi bản thân Elena xuất hiện từ một con suối,trông sạch sẽ và khoan khoái.Damon đã không thể nói lên lời khi nhìn thấy cô.Sự tốt bụng của cô ấy,vẻ đẹp của cô ấy,sự gần gũi không thể chịu nổi của cô ấy...Anh có thể ngửi thấy làn da tươi mát đã được gột rửa của cô và không thể kìm được hít vào mỗi lúc một nhiều hơn thứ nước hoa độc đáo này của cô.

Anh không biết làm cách nào anh có thể chịu nổi một ngày nữa thế này.

Và rồi đột nhiên Damon nảy ra một ý tưởng.

“Em có muốn học vài thứ giúp em kiểm soát năng lực của mình không?” - anh lên tiếng hỏi khi cô bước qua anh để tiến về phía chiếc xe.

Elena ném cho anh một cái liếc xéo dài - “Vậy là anh đã quyết định nói chuyện với tôi lần nữa .Tôi có cần phải ngất đi vì vui mừng không đây ?”

“Ừm - điều đó luôn được hoan nghênh.”

“Thật thế sao?” - cô công kích và Damon nhận ra anh đã đánh giá thấp cơn bão anh đã ủ bên trong cô gái ghê gớm này.

“Không.Giờ thì anh đang nghiêm túc này.” - anh nói,khóa cái nhìn đen thẳm của mình lên cô.

“Em biết.Anh đang định bảo em biến thành một vampire để giúp kiểm soát Quyền năng của mình.”

“Không,không,không.Chuyện này chả dính gì đến biến thành vampire.” - Damon từ chối bị kéo vào một cuộc tranh luận và điều đó hằn đã làm Elena thấy ấn tượng vì cuối cùng cô cũng hỏi - “Thế là cách gì?”

“Là học để lưu thông năng lượng của em.Máu lưu thông phải không nào?Và Quyền năng cũng có thể lưu thông giống thế.Kể cả con người cũng biết điều này trong hàng thế kỷ rồi,họ thường gọi nó là năng-lượng-sống hay ‘ chi’ hay ‘ki’.Không có nó,em chỉ đơn giản là phát tán năng lượng của mình vào không khí.Và như thế nó trở thành luồng sáng bao quanh người.Nhưng nếu em biết cách lưu thông nó,em có thể dồn nó lại để dành cho một lần giải phóng ra trò,và em sẽ trở nên khó phát hiện hơn.”

Elena rõ ràng bị mê hoặc - “Sao anh không kể em nghe chuyện này trước đây?”

‘Vì anh ngu ngốc’ - Damon thầm nghĩ - ‘Và vì với vampire chuyện đó là bản năng như thể hít thở đối với con người vậy’.Anh nói dối mà không đỏ mặt - “Việc này cần một số kinh nghiệm nhất định mới bắt đầu được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.