Nhật Ký Ma Cà Rồng

Chương 129: Chương 129




Khi họ vội vã rời xe để đến căn phòng thuê ,Elena phải gắng giữ đôi chân mình vững vàng bên dưới mình.Ngay khi cánh cửa phòng đòng lại,để lại bên ngoài cơn bão không biết đang bé đi hay to lên và để cơ thể nhức mỏi và cứng đơ của cô vào bên trong,cô tiến thẳng phòng tắm thậm chí không thèm bật đèn.Quần áo ,tóc và chân cô đã ướt nhèm.

Ánh đèn huỳnh quang của phòng tắm dường như trở nên quá sáng so với sự tối tăm của màn đêm và cơn bão.Hoặc đó là do sự khởi đầu của việc học kiểm soát năng lượng của cô.

Có một điều đáng ngạc nhiên.Damon chưa hề chạm vào cô,nhưng dòng điện cô đã cảm thấy vẫn cứ rần rần bên trong.Và nói về cảm giác năng lượng của mình được điều khiển từ bên ngoài cơ thể,ừm,chả biết miêu tả sao.Thôi được,đó là một trải nghiệm nín thở.Bây giờ chỉ nghĩ về nó thôi cũng khiến đầu gối cô run rẩy.

Nhưng rõ ràng hơn bất kì bao giờ là Damon không muốn làm gì với cô.Elena đối mặt với hình ảnh trong gương của mình và nhăn mặt.Đúng vậy,trông cô như con chuột ướt lướt thướt vừa bị kéo ngược hàng dặm qua đường ống nước.Tóc cô ướt,khiến những gợn sóng mượt mà trở thành những lọn nhỏ dính lấy quanh đầu và mặt;mặt cô trắng bệch hơn thường lệ và đôi mắt xanh đang nhìn chăm chú vào khuôn mặt của một đứa trẻ mỏi mệt và căng thẳng.

Chỉ trong lúc đó ,cô lại thấy nhớ vài ngày tồi tệ đã qua - đúng rồi ,chỉ mới vài ngày trước đây , khi Damon đối xử với cô thật dịu dàng,như thể vẻ luộm thuộm như vừa ngủ dậy của cô chẳng có ý nghĩa gì với anh.Nhưng những kí ức dó đã bị Shinichi lấy mất khỏi Damon,và hi vọng rằng đó là bản chất thật của anh là điều quá xa vời.Việc đã xảy ra thật..thất thường...giống như mọi điều thất thường khác của anh.

Cáu với Damon và cáu với cái người nằm sau đôi mắt của chính mình - Elena thôi nhìn vào gương.

Quá khứ là quá khứ.Cô không biết tại sao Damon đột nhiên quyết định lảng tránh những động chạm của cô,hay nhìn vào mắt cô với cặp mắt lạnh lẽo của kẻ săn mồi.Có điều gì đó đã khiến anh ghét cô,thậm chí khó khăn để có thể ngồi chung xe với cô.Và mặc cho nó là gì,Elena đã học phớt lờ nó,vì nếu Damon bỏ đi,cô sẽ chẳng còn cơ hội nào để tìm Stefan.

Stefan.Cuối cùng trái tim đang dao động cũng tìm thấy khoảng thư giãn trong ý nghĩ về Stefan.Anh không quan tâm cô trông ra sao:mối quan tâm duy nhất của anh là sự tồn tại ổn định của cô.Elena nhắm mắt khi cô bật vòi nước nóng trong bồn,cởi bỏ quần áo ướt ,đắm mình trong tưởng tượng về tình yêu của Stefan và thấy hài lòng.

Nhà nghỉ cung cấp một lọ nhựa nhỏ đựng xà phòng cho bồn tắm,nhưng Elena để nó nguyên đó.Cô đã mang theo một cục muối tắm trông như pha lê với tinh chất từ vàng và các hạt vani trong túi đồ,và đây là lần đầu cô có cơ hội sử dụng nó.

Cẩn thận,cô nhúng độ một phần ba phần thân của cục muối vào bồn nước đang nhanh chống đầy lên và kết quả thu được một bồn nước nóng mùi vani,và cô chìm vào đó với toàn bộ sự hài lòng.

Vài phút sau,vai Elena đã chìm sâu trong làn nước nóng có bọt mùi vani .Mắt cô nhắm nghiền và hơi ấm rục rịch trong cơ thể.Những hạt muối hòa tan đã nhẹ nhàng xua tan sự mỏi mệt.

Đó không phải là loại muối tắm thông thường.Nó không có mùi của dược phẩ,nhưng được Mrs.Flower - chủ nhà trọ của Stefan đưa cho Elena,và bà là một phù thủy thiện dịu dàng đã lớn tuổi.Những công thức thảo dược của Mrs.Flower là điều độc đáo của bà,và ngay hiện tại Elena thề rằng cô có thể cảm thấy mọi căng thẳng trong mầy ngày qua đã tự động trút khỏi cơ thể mình,nhẹ nhàng tan biến.

Ồ,đây đúng là thứ cô cần.Elena chưa từng coi trọng việc tắm rửa như thế này .

‘Giờ,có một chuyện ’ - cô tự nhủ với bản thân trong khi hít vào một hơi thơm ngon của lớp bọt vani - ‘mày đã yêu cầu Mrs.Flowers đưa cho mày loại muối tắm để thư giãn,nhưng mày không được ngủ ở đây.Mày sẽ chìm và mày biết cảm giác ấy thế nào rồi đó.Đã thử qua,đã khổ qua thì đừng tốn tiền mua vải liệm chứ.’

Nhưng ngay cả hiện tại,những suy nghĩ của Elena lờ mờ dần và tản mác,trong khi làn nước nóng tiếp tục thư giãn những thớ thịt của cô,mùi vani lượn quanh đầu cô.Cô đã mất đi ý định tiếp tục,tâm trí cô trôi đi hòa vào những giấc mộng giữa ban ngày...Cô đang để cho bản thân được hâm nóng và hưởng thụ việc không cần làm gì cả...

Cô đã ngủ mất.

Trong giấc mơ của mình,cô đang di chuyển rất nhanh nhẹn.Ánh sáng chỉ lờ mờ,nhưng chả hiểu sao cô biết mình đang lướt xuống xuyên qua màn sương màu xám.Điều khiến cô lo lắng là có vẻ cô đang bị bao quanh bởi những giọng tranh cãi,và rằng họ đang tranh cãi về cô.

“Cơ hội thứ hai? Tôi đã nói cô ta về điều đó rồi.”

“Cô ta sẽ không nhớ được gì đâu.”

“Cô ấy có nhớ ra không không quan trọng.Mọi thứ sẽ còn nguyên bên trong cô ấy,một khi chưa được thức tỉnh.”

“Nó sẽ nảy nầm bên trong cô ấy...cho tới đúng thời điểm.”

Elena không biết ý nghĩa của bất kỳ điều gì trong đó.

Rồi lớp sương mù mỏng đi và những đám mây rẽ lối cho cô,và cô lại đang lướt xuống,ngày một chậm hơn,cho tới khi cô nhẹ nhàng đáp xuống một mảnh đất phủ đầy lá kim.

Những giọng nói đã biến mất.Cô đang nằm trên thảm rừng,nhưng cô không khỏa thân.Cô đang mặc bộ váy ngủ xinh đẹp nhất của mình - cái có những viền đăng ten.Cô nghe thấy những âm thanh tí xíu của màn đêm xung quanh mình khi các giác quan của cô bỗng biểu hiện theo cách chúng chưa từng làm được trước đây.

Những giác quan nói cô biết ai đó đang tới gần.Ai đó khiến cảm giác an toàn lan tỏa vào cả mặt đất ấm áp,vào những bông violet xanh đậm và vào những bông hồng nhạt màu bao quanh cô ngay cả trước khi nguời đó xuất hiện.Đó là..cảm giác..của ai đó về cô.Và bên cạnh tình yêu ,sự quan tâm dịu dàng cô trải nghiệm,một mảnh rừng xanh với những cành lá có màu vàng kim ấm áp,lớp bụi mờ kì ảo trong không trung như dòng nước đổ từ trên cao lấp lánh khi chúng rớt xuống là bồng bềnh như bụi kim xương hiện ra xung quanh cô.

Elena- giọng nói thì thầm - Elena

Thật quen thuộc...

Elena. Elena.

Cô biết điều này.

Elena,thiên thần của anh.

Nó có nghĩa là tình yêu.

Kể cả khi Elena đã đứng lên và quay xung quanh trong giấc mơ của mình,vòng tay của cô vẫn đang rộng mở.Người này thuộc về cô.Anh là ma thuật,là niềm an ủi,là điều yêu dấu nhất.Chuyện anh đến đây bằng cách nào hay những gì đã xảy ra không quan trọng.Anh là một nửa linh hồn vĩnh cửu của cô.

Và rồi..

Những cánh tay vững chắc nhẹ nhàng ôm lấy cô..

Một cơ thể ấm áp gần bên cô...

Những nụ hôn ngọt ngào...

Rất nhiều,rất nhiều lần...

Cảm giác quen thuộc khiến cô như tan ra trong vòng tay anh...

Anh thật dịu dàng,nhưng gần như bốc cháy trong tình yêu dành cho cô.Anh đã hứa sẽ không giết chóc,nhưng sẽ giết chóc để cứu cô.Cô là điều trân quý nhất của anh trên thế giới này...Mọi hi sinh đều đáng giá nếu nó có nghĩa cô được an toàn và tự do.Cuộc đời anh chẳng có ý nghĩa nếu không có cô,vì vậy anh sẵn lòng dâng hiến nó,cười vang và nắm tay cô cho đến hơi thở cuối cùng của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.