Nhật Ký Ma Cà Rồng

Chương 21: Chương 21




Thứ bảy, ngày 2 tháng Mười Một,…

Nhật kí yêu quý.

Sáng nay mình thức dậy và thấy trong người rất lạ, không biết diễn tả thế nào. Một mặt thấy yếu đến nỗi khi nhỏm dậy, cơ bắp thậm chí không đủ sức để nâng nổi mình lên nữa. Mặt khác mình lại thấy… dễ chịu. Thật thoải mái, thật thanh thản. Giống như mình đang nổi trôi trên một chiếc giường làm bằng những tia sáng vàng vậy. Mình chẳng thấy buồn phiền ngay cả khi chẳng bao giờ nhúc nhích động đậy gì nữa.

Rồi mình nhớ Stefan và định rời khỏi giường, nhưng dì Judith đã bắt mình nằm lại. Dì nói Bonnie và Meredith về được vài giờ rồi, tại mình ngủ say quá nên hai bạn ấy không đánh thức nổi. Dì nói mình cần nghỉ ngơi.

Thế là mình nằm đây. Dì Judith mang tivi vào cho mình, nhưng mình đâu muốn xem. Mình thà nằm viêt nhật kí, hay chỉ nằm vậy thôi.

Mình đang đợi Stefan gọi điện. Anh ấy bảo sẽ gọi. Hoặc anh ấy đã bảo thế. Mình chẳng nhớ nổi. Khi nào anh gọi thì minh phải…

10.30 tối, Chủ nhật, ngày 3 tháng Mười Một.

Mình mới đọc lại nhật kí ngày hôm qua và thấy hoảng quá. Mình bị sao thế nhỉ? Tự nhiên ngừng giữa chừng, và giờ mình thậm chí còn chẳng nhớ lúc đó mình định nói gì nữa. Mình cũng không giải thích về quyển nhật kí mới hay gì cả. Chắc đầu óc mình có vấn đề gì đó rồi.

Dầu sao đây là khởi đầu chính thức cho quyển nhật kí mới của mình. Mình mua quyển sổ trắng ở hiệu tạp hóa. Không đẹp bằng quyển kia, nhưng dùng cũng được. Mình đã từ bỏ hy vọng được thấy lại quyển nhật kí cũ. Dù cho ai lấy cắp nó đi chăng nữa thì cũng sẽ không trả lại mình đâu. Cú nghĩ đến chuyện có người đọc nó, đọc những suy tư thầm kín cùng những cảm xúc của mình về Stefan, là mình chỉ muốn giết chết kẻ đó ngay. Hay mình cũng tự lăn ra chết vì quá xấu hổ.

Không phải mình xấu hổ về tình cảm dành cho Stefab. Nhưng là chuyện riêng tư. Trong đó còn có những thứ khác, như cảm xúc lúc bọn mình hôn nhau, hay lúc anh ấy ôm mình, mà mình biết chắc Stefan sẽ không muốn ai đọc được điều đó.

Dĩ nhiên, trong đó chẳng nói gì cái bí mật của anh. Lúc đó mình chưa khám phá ra. Phải sau khi chuyện đó xảy ra mình mới thực sự hiểu anh ấy, và cuối cùng bọn mình mới thực sự đến được với nhau. Giờ thì bọn mình đã là một phần của nhau. Mình có cảm giác nhưu đã chờ đợi anh ấy cả cuộc đời rồi vậy.

Chắc cậu nghĩ mình sẽ rất xấu hổ khi yêu một người như Stefan. Anh ấy có thể trở nên hung dữ, và mình biết có vài chuyện trong quá khứ khiến anh phải xấu hổ, nhưng Stefan không bao giờ thô bạo với mình, và quá khứ thì đã qua. Trong lòng anh mang nhiều mặc cảm tội lỗi và tổn thương. Mình muốn hàn gắn vết thương ấy.

Giờ mình không biết chuyện gì sẽ xảy ra, mình chỉ thấy mừng vì Stefan được an toàn. Hôm nay mình tới nhà trọ và biết được hôm qua cảnh sát đã đến đó. Stefan còn yếu nên không thể dùng Quyền năng đuổi học đi, nhưng họ chẳng cáo buộc anh tội gì cả. Chỉ hỏi vài câu thôi. Stefan bảo họ ra về thân thiện, nhưng điều đó làm mình nghi ngờ. Mấy câu hỏi đại loại xoay quanh chuyện: Cậu đã ở đâu váo cái đêm ông già bị tấn công dưới chân cầu, cái đêm Vickie Benner bị tấn công trong nhà thờ đổ, và cái đêm thày Tanner bị giết ở trường?

Cảnh sát chẳng có bằng chứng gì chống lại Stefan. Ừ thì các vụ án bắt đầu xảy ra từ khi anh ấy đến Fells Church, thế thì sao chứ? Điều đó chẳng chứng minh được gì. Đêm ấy Stefan cãi nhau với thầy Tanner. Stefan quả có biến mất sau khi thi thể thầy Tanner được phát hiện, nhưng giờ anh đã quay lại và rõ ràng chính anh cũng bị tấn công, cùng thủ phạm của những vụ án kia. Mary đã báo với cảnh sát về tình trạng của anh đêm đó. Và nếu họ có hỏi thì Matt, Meredith, Bonnie và mình có thể cùng làm chứng chuyện bọn mình đã tìm thấy anh ấy thế nào. Chẳng có bằng cớ gì chống lại Stefan.

Stefan và mình nói về chuyện đó, và cả những chuyện khác. Thật tuyệt khi lại được ở bên cạnh anh, ngay cả khi trông anh trắng bệt và mệt mỏi. Stefan vẫn không thể nhớ lại được vụ ngày hôm thứ Năm kết thúc thế nào, nhưng phần lớn câu chuyện y như mình đã nghi ngờ. Đến hôm thứ Năm, anh ấy đi tìm Damon sau khi đưa mình về nhà. Cả hai cãi nhau. Cuối cùng Stefan sống dở chết dở dưới đáy giếng. Chả cần phải là thiên tài cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra ở đoạn giữa.

Mình vẫn chưa kể cho anh nghe chuyện mình đi tìm Damon ở nghĩa địa sáng hôm thứ Sáu. Có lẽ mai mình nên nói thì hơn. Mình biết thế nào Stefan cũng khó chịu, nhất là khi anh ấy biết Damon đã nói với mình những gì.

Đấy. Tất cả chỉ có vậy. Mình mệt quá. Quyển nhật kí này sẽ được giấu thật kĩ, vì lí do gì thì ai cũng biết.

Elena ngừng bút, đọc lại dòng cuối cùng trên trang giấy, rồi viết thêm:

TB: Mình tự hỏi giáo viên môn lịch sử châu Âu tiếp theo sẽ là ai đây?

Cô nhét quyển nhật ký dưới nệm rồi tắt đèn.

Elena bước dọc theo hành lang vắng lặng một cách bất thường. Ở trường, cô thường nhận được những câu chào hỏi từ bốn phía, đi đâu cũng hết “Chào Elena”, lại đến “Chào Elena”. Nhưng ngày hôm nay, có trất nhiều ánh mắt nhìn lảng sang chỗ khác khi Elena đến gần, hoặc thiên hạ bỗng mải mê bận làm gì đó nên phải quay lưng lại với cô. Chuyện xảy ra suốt cả ngày hôm đó.

Elena dừng trước ngưỡng cửa lớp học Lịch sử châu Âu. Vài học sinh đã ngồi sẵn trong lớp, và đứng trên bục giảng là một người lạ.

Chính người này cũng chẳng khác gì học sinh. Tóc hung để hơi dài, tướng tá vạm vỡ như một vận động viên. Trên bảng người đó viết dòng chữ “Alaric K Saltzman”. Khi “anh thầy” quay lại, Elena thấy thầy cũng có một nụ cười trẻ con.

Thầy cứ tiếp tục cười nhue thế khi cô ngồi vào chỗ và những học sinh khác kéo vào lớp Stefan trong số đó, mắt anh bắt gặp ánh mắt Elena khi ngồi xuống cạnh cô, nhưng cả hai không nói chuyện.

Không ai nói năng gì. Căn phòng im phắc.

Hai người cuối cùng vào lớp là Caroline Forbes và Tyler Smallwood. Cả hai cùng vào với nhau, và Elena không thích cái vẻ mặt của Catherine chút nào. Cô hiểu quá rõ nụ cười cáo già và đôi mắt xanh đang nheo nhoe kia. Những đường nét đẹp trai và có phần rượu thịt của Tyler đang sáng bừng lên vì hả hê. Vết bầm dưới mắt do nắm đấm của Stefan gây ra gần như đã biến mất.

“Được rồi,để bắt đầu giờ học, sao chúng ta không xoay bàn ghế lại thành vòng tròn nhit?”

Sự chú ý của Elena thoắt quay trở lại người lạ đang đứng trước lớp. Anh thầy vẫn mỉm cười.

“Nào, chúng ta cùng làm đi. Bằng cách đó mọi người có thể thấy mặt nhau khi nói chuyện.” thầy nói.

Lũ học trò lẳng lặng làm theo. Người lạ không ngồi vào bàn của thầy Tanner, thay vì vậy, thầy kéo ghế ra giữa vòng tròn và ngồi ngược theo kiểu lưng dựa ở phía trước.

“Giờ thì”, thầy nói, “Tôi biết các em đều thắc mắc về tôi. Tên tôi được ghi trên bảng” Alaric K. Saltzman. Nhưng tôi muốn các em cứ gọi tôi alf Alaric. Tôi sẽ nói đôi điền về bản thân mình sau, nhưng tôi muốn cho các em chơ hội trò chuyện trước đã..

Hôm nay có lẽ là một ngày khó khăn với hầu hết mọi nguwoif ở đây. Một người mà các em quan tâm đã ra đi, và điều đó hẳn rất đau lòng. Tôi muốn cho các em cơ hội mở lòng mình chia sẻ cảm xúc với tôi và các bạn trong lớp. Tôi muốn các em cố gắng chạm đến nỗi đau của mình. Sau đó chúng ta có thể xây dựng mối quan hệ mới dựa trên cơ sở tin tưởng lẫn nhau. Giờ ai xung phong bắt đầu trước đây?”

Cả đám ngồi nhìn thầy chăm chăm. Chả ai thèm động đậy dù chỉ một cọng lông mi.

“Đẻ xem... Em nhé?” Vẫn mỉm cười, thầy ra dấu động viên về phía một cô gái tóc vàng xinh xắn. “Hãy cho mọi người biết tên em và cảm tưởng của em về chuyện đã xảy ra.”

Cô gái đứng lên với vẻ bối rối. “Tên em là Sue Carson, và, ơ...” Cô nàng hít một hơi thật sâu và nói đại. “Và em cảm thấy sợ. Vì dù cho kẻ tâm thần này là ai thì hiện nay hắn vẫn còn tự do. Biết đâu lần sau sẽ là em?” Cô nàng ngồi xuống.

“Cảm ơn Sue... Tôi tin chắc rất nhiều bạn trong lớp cúng chia sẻ nỗi lo lắng của em. À , theo tôi biết thì có một số em ở đây đã có mặt ở đó khi thảm kich xảy ra, đúng không?”

Có tiếng ghế kẽo kẹt khi đám học trò mình đầy căng thẳng. Nhưng rồi Tylor Smallwood đứng dậy, nhếch môi cười khoe hàm răng trắng ởn.

“Gần như tất cả bọn em đều ở đó,” hắn nói, mắt khẽ liếc về phía Stefan. Elena có thể thấy thiên hạ cùng nhìn theo ánh mắt Tyler. “Em đến đó ngay sau khi Bonnie phát hiện xác chết. Em cảm thấy lo lắng cho cộng đồng. Có một tên sát nhân nguy hiểm đang chạy rông ngoài đường, và cho đến giờ chưa ai chịu làm gì để ngăn hắn lại. Và...” Tyler ngừng lại. Elena không chắc vì sao, nhưng cô có cảm giác Caroline đã ra hiệu cho hắn làm thế. Caroline hất mớ tóc màu nâu đỏ óng mượt ra sau và bắt chéo chận lại khi Tyler ngồi xuống.

“Được rồi, cảm ơn em. Vậy là đa số các em đã có mặt ở đó. Việc này làm cho mọi thứ thêm khó khăn hơn. Chúng ta có thể nghe chính người phát hiện ra xác chết phát biểu không? Bonnie có ở đây chứ?” Thầy nhìn quanh.

Bonnoie từ từ giơ tay lên, và đứng dậy. “Em cho là chính em đã tìm thấy cái xác,” cô nói. “Ý em là... em là người đầu tiên biết thầy đã chết thật chứ không phải giả vờ.”

Alaric Saitzman trông có vẻ hơi sửng sốt. “Không phải giả vờ? Bộ thầy ấy hay giả chết lắm sao?” Vài tiếng cười căng thẳng vang lên, và thầy giáo lại thoáng nở nụ cười trẻ con. Elena quay sang nhìn Stefan lúc này đang nhíu mày.

“Không... không phải thế,” Bonnie nói. “Thầy biết đấy, thầy Tanner là một vật hiến sinh Ở Ngôi Nhà Ma Ám. Cho nên trên người thầy ấy vốn đầy máu me, chỉ khác chỗ đó là máu giả thôi. Cũng một phần tại em, thầy Tanner bđâu muốn bôi nó lên người, nhưng em đã nói là thầy phải làm thế. Thầy đóng vai Xác Chết Máu Me mà. Nhưng thầy Tanner cứ bảo là dơ lắm mãi cho tới khi Stefan tới và tranh cãi với thầy...” Bonnie ngưng bặt. “Ý em là, bọn em nói chuyện với thầy Tanner và cuối cùng thầy ấy cũng chịu làm, rồi Ngôi Nhà Ma Ám bắt đầu hoạt động. Một lát sau em để ý thấy thầy không ngồi dậy để dọa lũ trẻ như kịch bản, em bèn đến hỏi chuyện gì thế. Thầy Tanner không trả lời. Thầy cứ... cứ nhìn trân trân lên trần nhà. Rồi em chạm vào người thầy ấy và... thật kinh khủng! Đầu thầy gần như oặt sang một bên...” giọng Bonnie run rẩy rồi tắt ngúm. Cô nuốt nước bọt.

Elena đứng bật dậy, và cả Stefan, Matt và một số người nữa cũng thế. Elena với sang chỗ Bonnie.

“Bonnie, không sao đâu. Bonnie, đừng thế nà, không sao đâu.”

“Rồi máu dây đầy tay em. Máu ở khắp nơi, nhiều máu lắm...” Bonnie sụt sịt trong hoảng loạn.

“Được rồi, hết giờ,” Alaric Saltzman nói. “Tôi xin lỗi, tôi không cố ý làm em xúc động như thế. Nhưng tôi nghĩ một lúc nào đó, các em cần giải tỏa những cảm xúc này. Rõ ràng đó là một trải nghiệm hết sức tồi tệ.”

Anh thầy đứng dậy bước loanh quanh giữa vòng tròn, bàn tay hết mở ra rồi nắm lại đầy căng thẳng. Bonnie vẫn sụt sịt khe khẽ.

“Tôi biết,” thầy nói, nụ cười trẻ con lại nở rộng hết cỡ. “Tôi muốn mối quan hệ thầy trò giữa chúng ta có một khởi đầu tốt đẹp, tách hoàn toàn khỏi bầu không khí thiếu vui vẻ này. Hay là chiều nay tất cả các em đến chỗ tôi và chúng ta có thể trò chuyện thoải mái? Có thể làm quen với nhau, hay nói về những chuyện đã xảy ra. Thậm chí các em có thể dẫn theo bạn nữa. Thế nào?”

Cả đám ngó thầy trân trân phải đến ba mươi giây. Rồi có người lên tiếng. “Chỗ của thầy?”

“Phải… ôi trời, tôi quên mất. Thật là ngốc quá đi. Tôi đàng ở nhà Ramsey, trên đại lộ Magnolia.” Thầy viết địa chỉ lên bảng. “Nhà Ramsey là bạn tôi, và cho tôi thuê nhà trong lúc họ đi nghỉ mát. Quê tôi ở Charlottesville, và hiệu trưởng của các em gọi điện cho tôi hôm thứ Sáu vừa rồi hỏi xem tôi có thể dạy thế không. Tôi đông ý cả hai tay. Đây là công việc dạy dỗ thực sự đầu tiên của tôi mà.”

“À, thảo nào!” Elena thì thầm.

“Vậy sao?” Stefan hỏi.

“Thế các em nghĩ sao? Kế hoạch là vậy nhé?” Alaric Saltzman nhìn quanh từng người một.

Chẳng ai có tâm trạng đâu mà phản đối. Rải rác có những câu trả lời “Được thôi” hoặc “Chắc chắn rồi.”

“Tuyệt, hẹn nhau thế nhé. Tôi sẽ chuẩn bị thức uống, và chúng ta sẽ làm quen với nhau. À mà nhân tiện...” Thầy mở sổ điểm ra xem, “Ở môn này, việc tham gia sẽ chiếm nửa số điểm cuối kì của các em.” Thầy nhìn lên mỉm cười. “Các em có thể ra về rồi.”

“Lão này hay thật đấy!” Có ai đó làu bàu khi Elena bước ra cửa, Bonnie đi ngay sau cô, nhưng bị Alaric Saltzman gọi giật lại.

“Những học sinh đã chia sẻ trước lớp lúc nãy vui lòng ở lại một chút được không?”

Stefan cũng phải đi. “Anh phải đi xem việc tập bóng thế nào,” Anh nói. “Có khi bị hoãn rồi cũng nên, nhưng anh muốn kiểm tra cho chắc.”

Elena lo lắng. “Nếu buổi tập không bị hoãn, anh nghĩ anh có đủ sức tập không?”

“Anh không sao mà,” Stefan né tránh. Nhưng cô để ý thấy sắc mặt anh trông vẫn còn mệt mỏi và cách cử động cứ như đang đau. “Gặp lại ở chỗ tủ đồ của em nhé.”

Elena gật đầu. Khi đến chỗ tủ đồ của mình, cô thấy Caroline đang đứng nói chuyện với hai nhỏ khác gần đó. Ba cặp mắt dõi theo Elena khi cô cất sách vở vào tủ, nhưng lúc cô nhìn lên thì hai cặp trong số đó vội lảng đi chỗ khác. Chỉ có mỗi Caroline vẫn chòng chọc nhìn Elena, mặt cô ả vác lên trong khi thì thầm gì đó với hai nhỏ kia.

Elena chịu hết nổi. Đóng sầm cửa lại, và tiến thẳng đến chỗ ba người kia. “Chào, Becky. Chào, Shella” Elena nói, và nhấn mạnh từng chữ: “Chào, Caroline.”

Becky và Shella lúng túng “chào cậu” và nói thêm gì đó về chuyện phải đi ngay bây giờ. Elena thậm chí không thèm quay lại nhìn cả hai người đang len lén chuồn đi. Cô giữ nguyên ánh mắt ở chỗ Caroline.

“Chuyện gì đang diễn ra thế?” Elena hỏi.

“Diễn ra ư?” Rõ ràng Caroline rất thích thú với tình huống này và cố kéo dài nó ra càng lâu càng tốt. “Diễn ra với ai kia?”

“Với cậu, Caroline. Và tất cả mọi người. Đừng vờ vịt như thể cậu chẳng toan tính chuyện gì lúc này, bởi vì tôi biết cậu có. Cả ngày hôm nay tránh tôi như tránh hủi, còn cậu thì trông như vừa trúng xổ số. Cậu làm cái trò quái gì thế?”

Vẻ dò hỏi ngây thơ trên mặt Caroine biến mất, thay vào đó là nụ cười đểu. “Tôi đã nói với cậu hồi đầu năm học là năm nay sẽ rất khó khăn với cậu rồi mà, Elena.” Cô ả đáp. “Tôi đã cảnh báo cậu rằng thời gian ngự trên ngai vàng của cậu sắp hết rồi. Nhưng không phải do tôi đã làm gì, chỉ đơn giản là đào thải tự nhiên thôi. Luật giang hồ mà.”

“Thế chuyện gì đang diễn ra hả?”

“Cứ cho việc hện hò với một tên sát nhân đang gây tổn hại đến mối quan hệ xã hội của cậu đi.”

Ngực Elena thắt lại như vừa bị Caroline đánh trúng. Trong khoảnh khắc, cô gần như không thể kiềm chế ước muốn được đánh Caroline một cái thực sự. Mạch đập bưng bưng trong lỗ tai. Elena rít qua kẽ răng. “Điều đó không đúng, Stefan không làm gì hết. Cảnh sát đã thẩm vấn , và anh ấy vô tội.”

Caroline nhún vai, mỉm cười ra vẻ bè trên. “Elena à, tôi biết cậu từ hồi mẫu giáo,” cô ả nói, “nên tôi sẽ vì chút tình xưa nghĩa cũ mà cho cậu một lời khuyên” đá Stefan đi. Nếu cậu làm chuyện đó ngay bây giờ, biết đâu cậu sẽ tránh được thảm cảnh bị mọi người ruồng bỏ. Không thì cậu lo đào mồ chôn mình đi là vừa.”

Elena giận đến lặng người khi Caroline ngúng nguẩy bỏ đi, mái tóc đỏ rực của cô ả sóng sánh như nước dưới ánh đèn. Mãi Elena mới tìm lại được tiếng nói của mình.

“Caroline.” Cô nàng tóc đỏ quay lại. “Cậu có đến dự tiệc ở nhà Ramsey tối nay không?”

“Chắc có. Sao?”

“Vì tôi sẽ đến đó. Với Stefan. Hẹn gặp lại cậu ở chốn giang hồ nhé.” Lần này Elena là người quay lưng bỏ đi trước.

Màn quay gót của Elena phần nào mất đi danh giá khi cô trông thấy một dáng người thanh mảnh khuất trong bóng tối ở đầu kia hành lang. Ngay lập tứ cô chùn bước, nhưng khi đến gần hơn, Elena nhận ra đó là Stefan.

Cô biết nụ cười mỉm của mình giành cho anh khá gương gạo, và khi cả hai sóng bước bên nhau ra khỏi trường, Stefan đã ngoài nhìn chỗ tủ đồ.

“Vậy là buổi tập bóng bị hoãn à?” Elena hỏi.

Anh gật đầu. “Chuyện hồi nãy là sao thế?” Stefan khẽ khàng hỏi.

“Đâu có gì. Em chỉ hỏi tối nay Caroline có đến dự tiệc không thôi. “Elena ngửa đầu nhìn bầu trời âm u xám xịt.

“Và đó là nội dung cuộc trò chuyện của hai người?”

Elena nhớ lại điều Stefan đã kẻ với cô trong phòng anh. Anh có thể nhìn và nghe tốt hơn người bình thường. Có lẽ đủ thính để nghe được những lời nói cách xa năm mét trong hành lang?

“Đúng.” Elena bướng bỉnh trả lời, vẫn chăm chú quan sát những đám mây.

“Và đó là lí do em giận dữ đến thế?”

“Phải.” Cô đáp lại cùng một kiểu.

Elena có thể cảm nhận ánh mắt anh đang thiêu đốt mình “Elena, chuyện không phải thế.”

“Được thôi, nếu anh đọc được suy nghĩ của em thì đâu cần hỏi này nọ làm chi?”

Hai người đối mặt. Stefan có vẻ căng thẳng, môi mím lại thành một đường thẳng. “Em biết anh sẽ không làm như thế mà. Nhưng anh tưởng em mới là người hay làm lớn chuyện về tính trung thực trong các mối quan hệ chứ?”

“Thôi được, Caroline lại giở thói hèn hạ của mình và bô lô bô la về vụ giết người. Thế thì sao chứ? Anh quan tâm làm chi?”

“Bởi vì, có thể cô ta nói đúng.” Stefan nói một cách đơn giản và tàn nhẫn. “Không phải về vụ giết người mà về em. Về em và anh. Lẽ ra anh nên biết chuyện này sẽ xảy ra. Đâu phải chỉ có mình cô ta, đúng không? Cả ngày hôm nay anh đã cảm nhận được nỗi sợ hãi và thù hận, nhưng anh quá mệt mỏi đến nỗi không còn sức để phân tích nó nữa. Người ta nghĩ anh là kẻ sát nhân và giờ họ đang trút giận lên em.”

“Thiên hạ muốn nghĩ gì thì cứ nghĩ! Họ đã sai, và cuối cùng họ sẽ nhận ra điều đó. Rồi mọi thứ sẽ trở lại như trước thôi.”

Stefan nhếch mép cười buồn bã. “Em thực sự tin như thế sao?” Anh quay đi chỗ khác, nét mặt đanh lại. “Rồi không phải vậy thì sao? Rồi mọi chuyện càng trở nên tệ hơn thì sao?”

“Anh đang nói gì thế?”

“Có lẽ tốt hơn hết...” Stefan hít một hơi thật sâu và nói tiếp, cẩn thận đong đếm từng từ. “Có lẽ tốt hơn hết là chúng ta không nên gặp nhau một thời gian. Nếu họ nghĩ chúng ta không còn cặp với nhau nữa, có thể họ sẽ để cho em được yên.”

Elena nhìn Stefan chằm chằm. “Và anh nghĩ mình có thể làm như thế sao? Không gặp em, không nói chuyện với em trong một thời gian không biết đến lúc nào?”

“Nếu chuyện đó là cần thiết... anh có thể làm được. Chúng ta có thể giả vờ đã chia tay.” Stefan nghiến chặt răng.

Elena trân trân nhìn anh thêm vài giây. Rồi cô bước vòng quanh stefan mỗi lúc một gần hơn, gần đến nỗi gần như chạm vào người nhau. Anh phải cúi xuống nhìn cô, mắt hai người chỉ cách nhau vài phân.

“Chỉ có một trường hợp xảy ra có thể buộc em thông báo với cả trường rằng chúng ta đã chia tay,” Elena nói. “Đó là khi anh nói với em là anh không yêu em và không muốn gặp em nữa. Hãy nói với em điều đó ngay lúc này, Stefan. Hãy nói với em rằng anh không còn muốn ở bên em nữa đi.”

Stefan nín thở. Anh nhìn cô chằm chằm, tròng mắt xanh có những sọc màu lục bào, màu đá khoăng và màu lá cây y như mất mèo.

“Anh nói ngay đi,” Elena bảo. “Nói với em là anh sẽ sống tốt như thế nào nếu không có em, Stefan. Hãy nói...”

Elena chẳng thốt được hết câu. Lời cô bị cắt ngang khi môi Stefan đáp xuống môi cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.