“Lần sau anh sẽ không bỏ đi đâu,” Stefan khẽ nói.
Elena biết anh nói thật, và điều đó làm cho cô kinh hãi. Nhưng ngay lúc này đây, những cảm xúc của cô đang trượt dốc không phanh, và cô không muốn tranh cãi với anh.
“Hắn ta ở đó,” Elena lên tiếng. “Trong một căn nhà bình thường đầy nhóc người bình thường, cứ như thể hắn ta có quyền làm thế. Em đã không nghĩ là hắn ta dám.”
“Sao lại không?” Stefan cay đắng nói cụt ngủn. “Anh cũng đã ở đó, trong một căn nhà đầy nhóc người bình thường, cứ như thể anh có quyền làm vậy đấy thôi.”
“Ý em không phải thế. Chỉ là em mới chỉ trông thấy Damon xuất hiện ở chốn đông người là ở Ngôi Nhà Ma Ám, lần đó hắn ta đeo mặt nạ và mặc đồ hóa trang. Trước đó thì toàn ở những nơi vắng vẻ hoang vu, ví dụ như phòng tập thể dục trong cái đêm em ở đó một mình, hay nghĩa địa…”
Ngay khi thốt ra những từ sau cuối, Elena biết mình vừa phạm phải một sai lầm. Cô vẫn chưa kể Stefan nghe chuyện mình đi tìm Damon cách đây ba ngày. Đang cầm lái, Stefan chợt khựng người lại.
“Hay nghĩa địa?”
“Phải… Ý em muốn nói cái ngày em, Bonnie và Meredith bị rượt đuổi ấy. Em nghĩ là chính Damon đã đuổi theo bọn em. Tất cả những chỗ đó đều vắng vẻ, chẳng có ai ngoại trừ ba đứa em.”
Sao cô phải nói dối anh chứ? Bởi vì, một giọng nhỏ xíu trong đầu Elena trả lời rành rọt, nếu không anh sẽ nói không cho coi. Một khi biết Damon đã nói gì với Elena, biết hắn đã hứa hẹn cho cô những gì, nhiêu đó cũng đủ thành giọt nước tràn ly đối với Stefan.
Mình sẽ không bao giờ để anh ấy biết – Elena choáng váng nhận ra điều đó. Không chỉ chuyện đó mà còn bất cứ chuyện gì Damon sẽ làm trong tương lai. Nếu Stefan chiến đấu với Damon, anh sẽ chết.
Vậy thì anh ấy sẽ không bao giờ được biết, cô tự hứa với lòng. Dù có phải làm gì, mình cũng sẽ không để cho hai người đó đánh nhau giành giật mình. Dù phải làm bất cứ điều gì.
Trong khoảnh khắc Elena lạnh người ngộ ra. Năm trăm năm trước, Katherine đã cố ngăn anh em họ đấu nhau, và cuối cùng chỉ thành công trong mỗi việc đẩy cả hai vào một trận chiến một mất một còn. Nhưng cô sẽ không lập lại sai lầm, Elena hung hăng tự nhủ. Cách của Katherine rất trẻ con và ngu ngốc. Có ai không phải là một đứa trẻ con ngốc nghếch lại đi tự tử vì hy vọng làm thế sẽ khiến cho hai tình địch tranh giành trái tim mình làm hòa với nhau? Đó là sai lầm tồi tệ nhất trong toàn bộ câu chuyện thương tâm của Katherine. Chính vì nó mà Stefan và Damon từ chỗ ganh đua trở nên căm hận nhau đến tận xương tủy. Chẳng những vậy, Stefan còn mang mặc cảm tội lỗi suốt từ đó đến nay, anh tự trách mình vì sự ngu ngốc và yếu đuối của chính Katherine.
Cố tìm đề tài khác để nói, Elena hỏi, “anh có nghĩ rằng ai đó đã mời Damon vào nhà không?”
“Tất nhiên rồi, vì anh ta đã ở trong nhà.”
“Vậy hóa ra chuyện về… về những người như anh là đúng. Phải được mời mới có thể vào nhà. Nhưng Damon đã vào được trong phòng tập thể dục mà đâu cần ai mời.”
“Bởi vì phòng tập không phải là nơi cư ngụ của người sống. Đó là một tiêu chuẩn. Không quan trọng đó là nhà, là lều hay căn hộ tầng trên của cửa hàng, chỉ cần có con người ăn ngủ ở đó, bọn anh phải được mời mới có thể vào trong.”
“Nhưng em đâu có mời anh vào nhà em.”
“Có đấy. Cái đêm đầu tiên khi anh lái xe đưa em về, em đã đẩy cửa ra và gật đầu với anh. Không cần phải mời thành tiếng, chỉ cần có ý định đó là đủ. Và người mới mình vào không nhất thiết phải là ai đó thực sự sống trong nhà. Bất cứ người nào cũng được.”
Elena ngẫm nghĩ, “Còn nhà nổi ở trên thuyền thì sao?”
“Cũng thế thôi. Mặc dù dòng nước chảy tự nó đã là một vật cản rồi. Một số người trong bọn anh không tài nào vượt qua nó được.”
Elena chợt hình dung cảnh cô, Bonnie và Meredith chạy trối chết về phía cầu Wickery. Bởi vì lúc đó, chẳng hiểu sao cô có linh cảm rằng chỉ cần tới được bờ bên kia sông là họ có thể thoát khỏi bất cứ thứ gì đang đuổi theo phía sau.
“Hóa ra là thế,” Elena lẩm bẩm. Tuy nhiên điều đó cũng không thể giải thích được vì sao cô lại biết. Cứ như kiến thức đó đã được đặt vào óc cô bởi một thế lực bên ngoài vậy. Rồi Elena nhớ ra một chuyện khác.
“Anh đã dắt em đi qua cầu mà. Anh có thể bằng qua nước chảy.”
“Bởi vì anh yếu ớt,” Stefan nói thẳng toẹt, giọng vô cùng vô cảm. “Thật trớ trêu, nhưng Quyền năng càng mạnh bao nhiêu thì càng bị ảnh hưởng nhiều bởi những hạn chế nhất định. Càng thuộc về bóng tối, luật lệ của bóng tối càng có sức chi phối ta.”
“Còn những quy luật nào khác nữa?” Elena hỏi. Cô đang bắt đầu thấy le lói ánh sáng của một kế hoạch. Hoặc ít ra cũng là hy vọng rằng mình sẽ có một kế hoạch.
Stefan nhìn cô “Ừ,” anh bảo, “Anh nghĩ cũng đã đến lúc em nên biết. Càng hiểu về Damon bao nhiêu, em càng có nhiều cơ hội bảo vệ mình bấy nhiêu.”
Bảo vệ bản thân? Có lẽ Stefan biết nhiều hơn cô tưởng. Nhưng khi anh cho xe rẽ vào một con đường nhỏ và dừng lại, Elena chỉ hỏi, “Thôi được. Em có nên cất giấu một số tỏi không?”
Stefan phì cười, “Chỉ khi nào em muốn mọi người chạy mất dép. Tuy nhiên, cũng có vài loại cây cỏ giúp ích được cho em. Cỏ roi ngựa chẳng hạn. Đó là một loại thảo mộc được cho là có tác dụng chống lại bùa ngải, có thể giữ đầu óc tỉnh táo ngay cả khi có kẻ đang dùng Quyền năng tác động lên em. Ngày xưa người ta thường hay đeo cỏ roi ngựa quanh cổ. Bonnie chắc là thích lắm đấy, nó là loài cỏ thiền đối với các thầy tế mà.”
“Cỏ roi ngựa,” Elena lặp lại cái tên lạ lẫm đó. “Còn gì nữa không anh?”
“Ánh sáng mạnh, hay ánh nắng mặt trời trực tiếp, có thể gây nhiều đau đớn. Em có để ý thấy thời tiết đang thay đổi không?”
“Em có thấy.” Elena dừng một giây. “Ý anh là Damon gây ra chuyện đó à?”
“Hẳn là thế. Kiểm soát các nhân tố tự nhiên tốn sức lực kinh khủng, nhưng như vậy anh ta sẽ dễ dàng đi lại vào ban ngày hơn. Chừng nào Damon còn giữ cho trời đất âm u, anh ta thậm chí không cần phải bảo vệ đôi mắt nữa.”
“Anh cũng thế.” Elena bảo. “Vậy còn… uhm, thánh giá hay những thứ đại loại thế?”
“Chẳng hiệu quả gì,” Stefan đáp. “Ngoại trừ nếu người mang nó thực sự tin rằng nó có tác dụng bảo vệ, điều đó sẽ củng cố đáng kể ý chí kháng cự của họ.”
“Ờ, đạn bạc thì sao hả anh?”
Stefan lại bật cười. “Cái đó dành cho người sói. Theo như anh nghe nói thì người sói chẳng thích bất cứ thứ gì bằng bạc. Một cái cọc gỗ đóng xuyên tim vẫn là cách chuẩn nhất để đối phó với loại như anh. Còn vài cách khác cũng có hiệu quả tương đườn như: thiêu cháy, chặt đầu, đóng đinh xuyên qua thái dương.
Hoặc hay nhất là…”
“Stefan!” Nụ cười cô độc và chua chát trên môi anh khiến tim cô chùng xuống. “Vậy còn biến thành loài vật thì sao?” Elena hỏi. “Lúc trước anh bảo nếu đủ Quyền năng thì có thể làm thế mà. Nếu Damon có thể biến thành bất cứ loài vật nào hắn ta muốn, làm sao mình có thể nhận ra hắn ta chứ?”
“Không phải bất cứ loài vật nào anh ta muốn cũng được. Chỉ giới hạn trong một loài, nhiều lắm là hai. Ngay cả với Quyền năng của Damon, anh không nghĩ anh ta có thể chịu đựng được nhiều hơn mức đó.”
“Vậy chúng ta phải dè chừng một con quạ.”
“Phải. Em cũng có thể biết anh ta đang ở gần bên bằng cách quan sát những động vật bình thường. Chúng thường có phản ứng bất an đối với những người như bọn anh; chúng cảm nhận được bọn anh là những kẻ săn mồi.”
“Thảo nào Yangtze cứ sủa con quạ đó mãi. Cứ như nó biết có chuyện gì không ổn vậy,” Elena nhớ lại. “À, Stefan này… “ Còn gương thì sao? Em nhớ là chưa bao thấy bóng anh trong một tấm gương nào cả.”
Trong một thoáng, Stefan không trả lời. Rồi anh bảo, “Truyền thuyết kể rằng những tấm gương phản chiếu tâm hồn của người soi vào đó. Cũng là lí do con người thời sơ khai rất sợ chúng. Họ sợ linh hồn mình sẽ mắc kẹt và bị đánh cắp. Loại như anh được cho là không có ánh phẩn chiểu trong gương… bởi vì bọn anh không có linh hồn.” Stefan chầm chậm với tay lên chiếc kính chiếu hậu, vặn nó hướng xuống, điều chỉnh sao cho Elena có thể nhìn thấy. Trên mặt gương, cô thấy đôi mắt anh lạc lõng, khắc khoải và tràn ngập một nỗi buồn vô hạn.
Elena chẳng biết làm gì ngoài việc ôm chặt anh. “Em yêu anh,” cô thì thầm. Đó là nguồn an ủi duy nhất cô có thể dành cho Stefan. Đó là tất cả những gì họ có.
Tay siết chặt quanh người Elena, Stefan vùi mặt vào tóc cô. “Em chính là tấm gương,” anh thì thầm đáp lại.
Thật tốt biết bao khi thấy Stefan thả lỏng người, sự căng thẳng từ từ tan biến khi cảm giác ấm áp và yên ổn ùa vào. Elena cũng thấy mình như được ủi an, cảm giác bình yên ngập tràn và bao phủ cô. Dễ chịu đến mức cô quên không hỏi anh nói vậy là sao, mãi đến khi cả hai đã đứng trước cửa nhà Elena chào từ biệt nhau.
“Em là tấm gương?” cô hỏi, ngước nhìn Stefan.
“Em đã lấy mất linh hồn anh,” Stefan đáp. “Khóa cửa lại đi, tối nay đừng mở nó ra nữa.” Rồi anh đi mất.
“Elena, tạ ơn Chúa!” Dì Judith kêu lên. Khi Elena lom lom nhìn, dì nói tiếp, “Bonnie có gọi về nhà. Nó nói cháu bỏ về giữa buổi tiệc, mà dì lại không thấy cháu về nhà nên lo quá.”
“Stefan và cháu lái xe đi vòng vòng thôi,” Elena không thích vẻ mặt dì khi nghe cô nói vậy. “Có vấn đề gì hả đi?”
“Không, không. Chỉ là…” Dì Judith có vẻ như không biết nên kết thúc câu nói của mình như thế nào. “Elena à, dì không biết liệu cháu có nên… bớt gặp Stefan đi hay không.”
Elena lặng người. “Cả dì cũng vậy sao?”
“Không phải dì tin chuyện thiên hạ đồn đoán đâu,” dì Judith khẳng định. “Nhưng, vì lợi ích của chính cháu, có lẽ tốt nhất là nên giữ chút khoảng cách với cậu ta, để…”
“Để đá anh ấy? Để bỏ rơi Stefan vì thiên hạ đang nói xàm về anh ấy? Để tránh xa những lời vu khống khỏi mắc công liên lụy mình?” Cuối cùng cơn giận cũng được giải tỏa, và lời lẽ cứ chen chúc ở miệng Elena chực nhảy ra ngoài ngay. “Không, cháu không nghĩ đó là một ý kiến hay, dì Judith ạ. Và nếu người đó là chú Robert thì dì cũng sẽ không nghĩ vậy đấu. Hoặc biết đâu dì thì có!”
“Elena, dì sẽ không cho phép cháu ăn nói với fid bằng cái giọng đó đâu…”
“Dù sao cháy cũng nói xong rồi!” Elena hét lên, và đùng đùng xoay lưng về phái cầu thàn. Cô cố gắng kìm nén những giọt nước mắt cho đến khi vào phòng mình và khóa của lại, rồi cô quăng mình lên giường khóc nức nở.
Một lát sau, Elena gượng dậy gọi điện cho Bonnie. Cô bạn hào hứng nói huyên thuyên không ngừng nghĩ. Ý Elena là sao, có chuyện gì bất thường xảy ra sau khi cô và Stefan bỏ về không à? Chuyện bất thường chính là chuyện hai người đùng đùng bỏ về ấy chứ! Không, anh chàng Damon đó chẳng nói gì về Stefan cả, anh ta chỉ ở lại một lúc rồi biến mất luôn. Không, Bonnie chẳng thấy anh ta đi với ai. Tại sao? Elena ghen à? Phải, câu đó chỉ là đùa thôi. Nhưng, thực sự anh chàng đó bảnh trai quá chừng, đúng không? Có khi còn đẹp hơn cả Stefan nữa, nếu bồ thích tuýp người tóc đen mắt đen. Dĩ nhiên, nếu bồ thích tóc màu nhạt và mắt hạt dẻ thì…
Elena ngay lập tức rút ra kết luận rằng mắt thấy Alaric Saltzman có màu hạt dẻ.
Cuối cùng cô cúp máy, và tới đó mới nhớ ra mẩu giấy nhét trong ví mình. Lẽ ra Elena phải hỏi Bonnie xem có ai đã lại gần cái ví của cô trong lúc cô vào phòng ăn không. Nhưng nghĩ lại, suốt thời gian đó cả Bonnie lẫn Meredith cũng ở trong phòng ăn. Chắc có kẻ đã làm việc này vào lúc đó.
Chỉ thấy mẩu giấy thôi cũng đủ khiến cổ họng Elena có cảm giác đắng chát rồi. Gần như không thể chịu đựng nổi việc phải nhìn thấy nó. Nhưng bây giờ, khi Elena đã ở một mình, cô phải mở nó ra đọc lại, lòng vẫn nuôi hy vọng rằng biết đâu lần này những từ trong đó sẽ khác đi, rằng lúc nãy cô đã đọc nhầm.
Nhưng chả có gì khác hết. Những cụm chữ sắc nét, rõ ràng nổi bật trên nền giấy màu nhạt cứ như thể chúng cao tận ba mét.
Mình muốn chạm vào anh ấy. Hơn bất cứ chàng trai nào mình từng gặp trước đây. Và mình biết anh ấy cũng muốn thế, nhưng anh ấy đang kiềm chế không đụng vào mình.
Những lời do chính cô viết ra. Từ quyển nhật ký của Elena. Quyển nhật ký bị đánh cắp.
Hôm sau, Bonnie và Meredith cùng bấm chuông cửa nhà Elena.
“Đêm qua Stefan gọi điện cho mình,” Meredith bảo. “Cậu ta nói muốn đảm bảo rằng bồ không đi bộ tới trường một mình. Hôm nay cậu ấy không đi học, nên gọi hỏi xem mình và Bonnie có thể ghé qua đi với bồ được không.”
“Hộ tống bồ,” Bonnie nói, rõ ràng là đang cực kỳ hào hứng, “Tháp tùng bồ. Mình nghĩ cậu ấy đáng yêu quá chừng khi giữ bồ kĩ như vậy.”
“Chắc Stefan cũng là người cung Bảo Bình quá,” Meredith nói. “Nhanh lên Elena, trước khi mình giết Bonnie để nói khỏi làm nhàm về thầy Alaric nữa.”
Elena bước trong im lặng, tự hỏi Stefan tại sao không đi học. Hôm nay cô cảm thấy mình ở trong tình trạng bị phơi bày và dễ tổn thương, cứ như thể làn da bị lộn ngược từ trong ra ngoài vậy. Một trong những thời điểm mà ngay cả một chiếc mũ rơi xuống đấy cũng dễ dàng làm Elena bật khóc.
Trên bảng thông báo của văn phòng đính một mẫu giấy tím.
Lẽ ra cô phải biết trước chứ. Cô đã biết thế từ đâu đó trong sâu thẳm lòng mình mà. Kẻ trộm đâu chỉ thỏa mãn với việc báo cho Elena biết những lời riêng tư của cô đã bị người khác đọc. Kẻ đó đang cho cô thấy rwangf việc này có thể bị đem tung hê khắp nơi.
Elena giật mẩu giấy khỏi bảng, vò nát nò, nhưng trước đó đã kịp lướt mắt qua dòng chữ. Nhìn thoáng qua là những lời lẽ đã in hằn trong óc cô.
Mình cảm thấy như có ai đã làm anh ấy tổn thương nặng nề trong quá khứ mà anh không bao giờ vượt qua được. Nhưng mình nghĩ Stefan đang sợ hãi một chuyện gì đó, một bí mật mà anh ấy lo mình sẽ khám phá ra.
“Elena, cái gì thế? Chuyện gì vậy? Elena, quay lại đây xem nào!”
Bonnie và Meredith theo cô vào toilet nữ gần nhất, Elena đứng cạnh giỏ rác, xé nát mẩu giấy thành mảnh vụn, thở hổn hển như thể vừa chạy đua xong. Hai cô bạn nhìn nhau rồi quay sang kiểm tra các buồng vệ sinh.
“Được rồi,” Meredith nói to, “đây là đặc quyền cảu học sinh cuối cấp. Em kia!” vừa nói vừa gõ cánh của duy nhất đang đóng. “Đi ra ngay.”
Có tiếng sột soạt, rồi một học sinh lớp chín ngơ ngác thò đầu ra “Nhưng em chưa kịp…”
“Ra. Ra ngoài ngay!” Bonnie ra lệnh “Còn em,” cô quay sang cô bé đang rửa tay. “Ra kia canh chừng và đảm bảo là không có bất cứ ai vào đây.”
“Tại sao chứ? Các chị đang làm…”
“Đi nhanh đi, cô em. Nếu có bất cứ ai bước qua cánh cửa đó là bọn chị bắt em chịu trách nhiệm đấy.”
Khi cánh cửa nhà vệ sinh đóng lại, cả hai quay sang Elena.
“Được rồi, và đây là một màn trấn lột,” Meredith bảo, “Elena, nhả ra xem nào.”
Elena xé tan mẩu giấy cuối cùng, vừa khóc vừa cười. Cô muốn kể cho họ nghe mọi chuyện, nhưng cô không thể. Thế là cô đành kể các bạn nghe về cuốn nhật ký.
Cả hai cũng giận dữ và phẫn nộ không kém gì Elena.
“Chắc chắn kẻ đó đã có mặt ở buổi tiệc,” cuối cùng Meredith nói, sau khi cả bọn đã lần lượt nhận xét về tính tình, tư cách đạo đức cũng như sự báo ứng có thể có ở kiếp sau của kẻ trộm. “Bất cứ ai ở đó cũng có thể làm thế mà. Mình không nhớ có người nào đặc biệt đến gần cái ví của bồ. Nhưng cái phòng đó đặc nghẹt người, nên chuyện đó có thể xảy ra mà mình đã không để ý.”
“Nhưng sao lại có người muốn làm thế chứ?” Nonnie chen vào. “Trừ khi… Elena, cái đêm bọn mình tìm thấy Stefan ấy, bồ có úp úp mở mở về vài chuyện đấy. Bồ nói rằng bồ nghĩ bồ biết kẻ sát nhân là ai mà.”
“Không phải mình nghĩ là mình biết, mà là biết chắc.” Nhưng nếu các cậu đang tự hỏi có mối liên hệ gì ở đây không, vậy thì mình không chắc. Mình nghĩ cũng dám vậy lắm. Có thể chính kẻ đó đã làm.”
Bonnie hoảng hồn, “Nhưng như thế có nghĩ là kẻ sát nhân đang học trường này!” Khi Elena lắc đầu, Bonnie nói tiếp, “Người duy nhất không phải là học sinh trong trường có mặt trong buổi tiệc là anh chàng mới đến đó và thầy Alaric.” Vẻ mặt cô bạn thay đổi. “Alaric không giết thầy Tanner đâu! Lúc đó thầy ấy đâu có ở Fell’s Church.”
“Mình biết. Thầy Alaric không phải hung thủ.” Elena đã đi quá xa để có thể ngưng lại; Bonnie và Meredith đã biết quá nhiều. “Chính là Damon.”
“Anh chàng đó là kẻ giết người sao? Cái anh chàng đã hôn mình ấy hả?”
“Bình tĩnh đi, Bonnie.” Như mọi khi, sự hoảng loạn của người khác lại khiến Elena có phần điềm tĩnh hơn. “Phải, hắn ta là một tên giết người, và cả ba đứa mình đều phải cảnh giác với hắn ta. Chính vì vậy nên mình bảo các cậu điều này: Tuyệt đối không bao giờ được phép mời hắn ta vào nhà.”
Elena đứng lại, quan sát vẻ mặt hai cô bạn. Và cả hai đang nhìn cô không chớp mắt, và trong một thoáng cô có cảm giác khó chịu vì họ không tin mình. Rằng họ nghi ngờ đầu óc tỉnh táo của Elena.
Thế nhưng tất cả những gì Meredith hỏi lại chỉ là “Bồ có chắc không?” bằng một giọng trầm tĩnh và trung lập.
“Có, mình chắc chắn. Hắn ta là kẻ sát nhân và cũng là kẻ đã nhốt Stefan dưới giếng, rất có thể tiếp theo hắn ta sẽ nhằm vào một người trong số chúng ta. Và mình cũng không biết liệu có cách nào ngăn hắn ta làm điều đó không.”
“Trong trường hợp đó,” Meredith nhướn mày. “Bảo sao bồ và Stefan không cuống cuồng bỏ tiệc ra về.”
Caroline ném cho Elena một nụ cười hiểm độc khi cô bước vào nhà ăn của trường, nhưng cô hầu như chẳng thèm bận tâm.
Tuy nhiên, có một chuyện đập ngay vào mắt Elena. Vickie Bennet đang ở đó.
Vickie đã không đến trường kể từ ngày Matt, Bonnie và Meredith tìm thấy bạn ấy đang lang thang trên đường, làm nhàm về sương mù, những cặp mắt và về thứ gì đó rất khủng khiếp trong nghĩa địa. Các bác sĩ khám cho Vickie nói rằng về mặt thể chất thì bạn ấy chẳng bị gì nghiêm trọng, nhưng cho đến lúc đó Vickie vẫn chưa quay lại trường Robert E. Lee. Cư dân trong trường xì xào bàn tán đủ thứ về các bác sĩ tâm lý và thuốc men chạy chữa cho Vickie.
Dẫu vậy, trông Vickie chẳng có vẻ gì giống như bị điên, Elena nghĩ thầm. Cô bạn trông nhợt nhạt, cam chịu và dúm dó trong bộ đồ đang mặc. Khi Elena đi ngang qua, Vickie ngó lên, ánh mắt như một chú nai con hoảng hốt.
Thật lạ lùng khi phải ngồi ở một chiếc bàn gần như trống không, chỉ có Bonnie và Meredith làm bầu bạn. Mọi khi người ta thường giành nhau xếp hàng để được ngồi kế ba cô.
“Sáng nay bọn mình vẫn chưa bàn xong,” Meredith nói. “Kiếm cái gì ăn đại đi, rồi mình sẽ nghĩ xem nên làm gì với mất mẩu giấy đó!”
“Mình không đói!” Elena nói ngang. “Bọn mình thì làm được gì chứ? Nếu là Damon gây ra thì chẳng có cách nào ngăn nổi hắn ta. Tin mình đi, cảnh sát cũng chẳng giải quyết được chuyện này đâu. Đó là lí do mình không tố giác hắn ta là kẻ sát nhân. Chẳng có chứng cứ gì cả, hơn nữa, họ sẽ không bao giờ… Bonnie, cậu có nghe mình nói không đấy?”
“Xin lỗi bồ,” Bonnie nói, mắt lom lom nhìn qua tai Elena “Đằng kia đang có chuyện gì quái gở lắm.”
Elena quay đầu lại. Vickie Bennet đang đứng trước nhà ăn, nhưng không còn cái vẻ dúm dó và cam chịu nữa. Cô nàng đang nhìn quanh phòng với ánh mắt xảo quyệt, thăm dò, môi mỉm cười.
“Ờ, trông Vickie có vẻ không bình thường thật, nhưng mình sẽ không gọi đó là quái gở. Không hẳn vậy,” Meredith nói. Rồi cô bạn thêm vào, “À mà khoan…”
Vickie đang cởi nút áo len ngoài. Nhưng lạ ở chỗ cái cách cô nàng làm chuyện đó – vừa cố ý hầy hầy ngón tay, vừa nhìn quanh với nụ cười bí hiểm. Khi chiếc nút cuối cùng bung ra, Vickie kiểu cách dùng ngón cái và ngón trỏ lần lượt tuột chiếc áo ra khỏi từng cánh tay, rồi quăng nó xuống sàn.
“Bảo quái gở là chính xác đấy,” Meredith nói.
Lũ học sinh bê khay thức ăn trĩu nặng đi ngang qua mặt Vickie đều tò mò liếc cô nàng và thậm chí còn ngoái nhìn lại phía sau. Tuy vậy, họ vẫn chưa dừng bước hẳn cho đến khi Vickie tháo giày.
Cô nàng làm chuyện đó với phong cách cực kỳ điệu đàng, dùng mũi giày chân nọ giữ gót giày chân kia để tháo nó ra. Chiếc thứ hai thì bị đá văng.
“Vickie không thể cứ tiếp tục kiểu này được,” Bonnie lầm bầm khi những ngón tay của Vickie lần đến mấy cái nút giả ngọc trai trên chiếc áo kiểu bằng lụa trắng.
Thiên hạ quay đầu nhìn, người này khều người kia rồi chỉ trỏ. Một nhóm nhỏ tụ tập quanh Vickie, giữ khoảng cách vừa đủ để không chắn mất tầm nhìn của mọi người.
Chiếc áo lụa trắng bay xuống sàn, chấp chới như một bóng ma bị thương. Bên dưới nó, Vickie mặc cái áo lót ren trắng ngả màu.
Trong nhà ăn im bặt, không có âm thanh nào khác ngoài những tiếng thì thầm xuýt xoa. Chẳng còn ai ăn uống. Đám đông tụ tập quanh Vickie càng lúc càng đông.
Vickie cười rụt rè và bắt đầu tháo móc khóa ở eo. Chiếc váy xếp li tuột xuống sàn. Cô nàng bước ra khỏi nó và dùng chân gạt sang bên.
Có ai đó đứng dậy ở phía cuối nhà ăn và hò “Cởi đi! Cởi đi!”. Những giọng khác hòa nhịp theo.
“Bộ không ai ngăn cậu ấy lại sao?” Bonnie giận dữ.
Elena bật dậy. Lần trước khi Elena lại gần Vickie, cô nàng đã la hét và đấm đá Elena. Nhưng lần này khi Elena lại gần, Vickie chỉ ném cho cô một nụ cười gian xảo. Môi Vickie mấp máy, nhưng Elena chẳng nghe được cô nàng nói gì vì tiếng hò reo quá khích.
“Thôi nào, Vickie, tụi mình đi thôi,” Elena nói.
Vickie hất mớ tóc nâu nhạt sang bên và tiếp tục giật quai áo lót.
Elena cúi xuống nhặt áo len và khoác nó lên đôi vai mỏng manh của Vickie. Khi cô làm thế, khi cô chạm vào người vickie, đôi mắt lờ đờ kia thoắt lại bừng mở to như một chú nai hoảng hốt. Vickie điên cuồng nhìn quanh như vừa chợt tỉnh cơn mơ. Cô nàng nhìn xuống cơ thể và không tin vào mắt mình nữa. Túm chặt hơn chiếc áo len quanh người, Vickie bước lùi lại, run rẩy.
Cả căn phòng im phắc.
“Không sao đâu,” Elena vỗ về. “Đi nào.”
Nghe giọng cô, Vickie nhảy dựng lên như bị điện giật. Cô gái nhìn sững Elena, rồi bùng ra phản ứng.
“Mày là đồng bọn với chúng! Tao trông thấy mày rồi! Đồ ác quỷ!”
Vickie quay người chân trần bỏ chạy khỏi nhà ăn, bỏ lại Elena đứng chết trân.