Elena khẽ cựa mình, mở đôi mí mắt nặng trình trịch. Ánh sáng đang rọi qua rìa ngoài màn cửa. Cảm thấy cử động thật khó khăn, cô đành nằm nguyên trên giường, cố gắng xâu chuỗi những chuyện đã xảy ra đêm qua.
Damon. Damon đã đến đây và đem Magaret ra đe dọa cô. Nên Elena phải đến với hắn ta, hắn ta đã thắng.
Nhưng sao hắn ta không kết thúc trò chơi này chứ? Cô uể oải đưa tay chạm vào một bên cổ, biết chắc sẽ tìm thấy gì ở đó. Y như rằng, chúng đây rồi: Hai vết thương nhỏ nhoi và rất nhạy cảm khi bị ấn vào.
Nhưng Elena vẫn sống. Damon đã dừng lại trước khi hoàn tất lời hứa của mình. Tại sao chứ?
Ký ức cô về vài tiếng đồng hồ vừa qua rất lộn xộn và mờ nhạt. Chỉ một phần trong đó là rõ ràng. Đôi mắt Damon cúi xuống nhìn Elena, lấp đầy thế giới của cô. Cơn đau nhó lên ở cổ. Rồi, sau đó, Damon vạch áo sơ mi của mình ra, máu của hắn ứa ra từ một vế cắt nhỏ trên cổ.
Vậy là Damon đã ép cô uống máu của hắn ta. Nếu như dùng từ ép là chính xác. Elena nhớ rằng mình đã không kháng cự hay cảm thấy bất cứ sự ghê tởm nào. Đến lúc đó thì cô đã muốn được làm thế.
Nhưng Elena không chết, thậm chí cũng không đến nỗi yếu đi quá nhiều. Damon đã không biến cô thành ma cà rồng. Đó là điều cô không tài nào hiểu nổi.
Hắn ta không có lương tâm hay đạo đức, Elena tự nhắc nhở mình, tất nhiên không phải lòng trắc ẩn đã ngăn hắn ta lại. có thể hắn chỉ muốn kéo dài cuộc chơi, làm cho người ta phải khổ sở thêm trước khi kết liễu họ. Hoặc cũng có thể Damon muốn cô cũng giống như Vickie, lửng lửng lơ lơ giữa hai thế giới, và từ từ hóa điên theo cách đó.
Có một điều chắc chắn: Elena sẽ không bị phỉnh phờ mà tin rẳng chuyện này là do lòng tốt từ phía hắn ta. Damon không có khả năng đối xử tốt hay quan tâm đến bất cứ ai, ngoại trừ chính bản thân hắn.
Cô tung chăn ra ngồi dậy, nghe ngóng dì Judith đi lòng vòng ngoài hành lang. Hôm nay là thứ Hai, và Elena phải sửa soạn đi học.
Thứ Tư, ngày 27 tháng Mười Một,
Nhật ký yêu dấu,
Có giả vờ như không sợ cũng chẳng ích gì, bởi vì mình đang rất sợ. Ngày mai là Lễ Tạ Ơn, và sau đó hai ngày là Lễ Những Người Sáng Lập. Thế mà mình vẫn chưa nghĩ ra cách để để ngăn được Tyler và Caroline!
Mình không biết phải làm sao đây. Nếu mình không lấy lại được quyển nhật ký từ tay Caroline, con nhỏ sẽ mang ra đọc trước mặt toàn thể bàn dân thiên hạ. Nó sẽ có đầy đủ cơ hội để làm chuyện đó, nó là một trong ba học sinh cuối cấp được chọn để đọc thơ trong lễ bế mạc mà. Được hội đồng quản trị nhà trường chọn, mình phải nói thêm là trong đó có cả bố Tyler. Mình tự hỏi ông ta sẽ nghĩ thế nào khi mọi chuyện kết thúc?
Nhưng như vậy cũng có khác gì đâu? Trừ khi mình có thể nghĩ ra một kế hoạch nào đó, không thì khi mọi chuyện kết thúc, mình cũng chẳng còn hơi sức đâu để quan tâm nữa. Còn Stefan sẽ phải ra đi, anh sẽ bị những công dân lương thiện của Fell’s Church đuổi khỏi thị trấn. Hoặc sẽ chết, nếu anh không hồi phục được một phần Quyền năng của mình. Và nếu Stefan chết thì mình cũng sẽ chết, đơn giản vậy thôi.
Tức là mình phải tìm cách lấy lại quyển nhật ký. Nhất định phải thế.
Nhưng mình không làm được.
Mình biết thế nào cậu cũng đang chờ mình nói ra điều này. Có một cách để lấy lại quyển nhật ký của mình- làm theo cách của Damon. Tất cả những gì mình cần làm là đồng ý với cái giá hắn đưa ra.
Nhưng cậu không hiểu điều đó làm mình kinh sợ như thế nào. Không phải chỉ vì Damon khiến mình sợ hãi, mà còn vì mình e ngại những chuyện sẽ xảy ra nếu mình và hắn ta lại ở cùng nhau. Mình sợ những điều sẽ xảy ra với mình…cũng như với mình và Stefan.
Mình không thể nói tiếp về chuyện này được, nó khiến mình bất an quá. Mình cảm thấy thật bối rối, lạc lõng và cô độc. Chẳng có ai để mình nương tựa hay tâm sự. Chẳng có ai có thể hiểu…
Mình phải làm sao bây giờ?
11:30 đêm, Thứ Năm, ngày 28 tháng Mười một,
Nhật ký yêu dấu,
Hôm nay mọi thứ dường như đã thông suốt hơn, có lẽ vì mình đã đi đến một quyết định. Một quyết định khiến mình hãi hừng, nhưng dù sao cũng tốt hơn cái cchs duy nhất mà mình có thể nghĩ ra.
Mình sẽ kể với Stefan mọi chuyện.
Đó là điều duy nhất mình có thể làm lúc này. Lễ Những Người Sáng Lập là thứ Bảy rồi mà mình vẫn chưa nghĩ ra được kế hoạch nào. Nhưng biết đâu Stefan sẽ nghĩ ra được cái gì thì sao, một khi anh ấy nhận ra tình hình nghiêm trọng đến mức nào. Ngày mai mình sẽ ở cả ngày ở nhà trọ, và khi đến đó mình sẽ kể cho Stefan nghe tất cả mọi chuyện mà lẽ ra ngay từ đầu mình đã phải kể.
Tất cả mọi chuyện. Cả chuyện Damon. Mình không biết Stefan sẽ nói gì. Mình cứ nhớ đến khuôn mặt của anh trong mơ. Cái cách anh nhìn mình đầy chua chát và giận dữ, giống như anh chẳng hề có tình cảm với mình vậy. Nếu ngày mai Stefan cũng nhìn mình như thế thì…
Ôi, mình sợ quá đi mất. Bụng dạ mình cứ nhộn nhạo cả lên. Mình gần như chẳng hề đụng thức ăn trong bữa tối Lễ Tạ Ơn…và mình chẳng tài nào ngồi yên được. Mình có cảm giác như sắp vỡ tung tóa thành hàng triệu mảnh nhỏ vậy. Vào giường nằm ngủ đêm này à? Mơ đi.
Cầu Chúa là Stefan sẽ thông cảm. Cầu Chúa là anh chịu tha thứ cho mình.
Buồn cười ở chỗ, mình muốn vì anh ấy mả trở thành người tốt hơn. Minhg muốn xứng đáng với tình yêu của anh. Stefan lúc nào cũng mang đầy những tư tưởng về danh dự và lẽ phải. Giờ đây, nếu phát hiện mình đã nói dối anh, anh sẽ nghĩ gì về mình chứ? Liệu Stefan có chịu tin rằng mình chỉ làm thế để cố gắng bảo vệ anh không? Liệu anh có tin tưởng mình nữa không?
Ngày mai mình sẽ biết thôi mà. Chúa ơi, phải chi chuyện này kết thúc rồi. Chẳng biết làm sao mình sống nổi cho đến lúc đó đây.
Elena chuồn khỏi nhà mà không nói cho dì Judith biết cô đi đâu. Cô đã chán nói dối, nhưng cũng không muốn đối mặt với thái độ rối rít nhặng xị tất yếu của dì nếu nghe Elena nói đi gặp Stefan.
Kể từ cái hôm Damon đến ăn tối, dì Judith lúc nào cũng nói về hắn ta, gài những câu lúc thì ẩn ý, lúc lại huỵch toẹt vào từng mẩu đối thoại. Chú Robert cũng chẳng hơn gì. Đôi lúc Elena nghi chính chú đã xúi dì Judith làm thế.
Cô mệt mỏi tì tay và chuông cửa nhà trọ. Mấy ngày nay bà Flowers đi đâu rồi không biết? Cuối cùng, khi cách cửa mở ra, chính Stefan là người xuất hiện phía sau nó.
Anh mặc đồ để đi ngoài trời, cổ áo khoác bẻ lên. «Anh tưởng bọn mình sẽ đi dạo chứ." Stefan bảo.
«Không» Elena dứt khoát. Cô không thể nặn ra nổi nụ cười với anh, nên thôi không miễn cưỡng nữa. «Mình lên lầu đi, được không? Chúng ta có chuyện cần nói», cô nói.
Stefan nhìn cô, thoáng vẻ ngạc nhiên. Chắc là Elena đã để lộ ra điều gì đó, bởi vì nét mặt của anh từ từ đanh lại và tối sầm đi. Anh hít một hơi thật sâu và gật đầu. Không nói một lời, Stefan quay lưng lại và dẫn đường lên phòng mình.
Những hòm xiềng, tủ kệ đã được sắp xếp lại ngay ngắn từ lâu. Nhưng Elena có cảm giác như đến tận bây giờ mới để ý thấy. Vì lí do nào đó, cô chợt nghĩ đến cái đêm đầu tiên mình đến đây, khi Stefan vừa giải thoát cô khỏi vòng tay gớm ghiếc của Tyler. Elena lướt mắt qua những vật dụng trên chiếc tủ đầu giường: Những đồng Florin vang từ thế kỉ mười lăm, con dao có cán bằng ngà, chiếc tráp sắt nhỏ có bản lề. Cô đã thử mở nó ra vào đêm đầu tiên và Stefan đã đóng sầm nắp lại.
Elena quay lại. Stafan đang dừng bên cửa sổ, lọt giữa hình ảnh bầu trời chữ nhật xám xịt và u ám. Tuần này ngày nào trời cũng lạnh lẽo và sương giá, ngày hôm nay cũng thế. Vẻ mặt của Stefan giống y hệt thời tiết ngoài kia.
«Sao», anh khẽ bảo, «Chúng ta cần nói chuyện gì đây?"
Chỉ còn một khoảnh khắc cuối cùng để lựa chọn, và Elena đánh liều. Cô rướn tay về phía chiếc tráp sắt nhỏ và mở nó ra.
Bên trong tráp, một dải lụa màu anh đào óng lên nhờ nhờ. Dải băng buộc tóc của cô. Nó gợi cho Elena nhớ đến mùa hè, đến những ngày hè giờ đây dường như đã xa tít tắp. Cô túm nó lại đưa ra cho Stefan xem.
«Chuyện cái này» Elena bảo.
Anh đã bước về phía trước lúc cô chạm vào chiếc tráp, giờ đây anh lại mang một vẻ ngạc nhiên và khó hiểu. «Chuyện cái đó ư?"
«Phải. Vì từ trước em đã biết nó ở đây, Stefan ạ. Em đã tìm tháy nó từ lâu lắm rồi, vào cái ngày mà anh để em ở lại đây môt mình chừng vài phút. Em cũng chẳng hiểu tại sao mình thấy cần phải biết trong tráp có cái gì, em không kềm lại được. Cho nên em đã tìm ra dài ruy-băng. Sau đó…" cô ngừng, để lấy can đảm nói tiếp «Sau đó em đem viết chuyện đó vào nhật ký củ mình»
Stefan trông càng lúc càng ngỡ ngàng, giống như thể chuyện này hoàn toàn không giống như những gì anh đã hình dung. Elena lúng túng tìm lời để diễn đạt.
«Em viết chuyện đó bởi em nghĩ nó là bằng chứng cho việc ngay từ đầu anh đã quan tâm đến em, cho nên mới nhặt nó lên đem về cắt. Em chẳng bao giờ nghĩ là nó có thể trở thành bằng chứng cho một chuyện gì khác cả»
Rồi bỗng dưng cô bắt đầu liến thoắng. Cô kể anh nghe chuyện mang nhật ký sang nhà Bonnie, chuyện nó bị đánh cắp thế nào. Cô kể anh nghe chuyện nhận được mấy mẩu giấy, rồi nhận ra chính Caroline là người đã gửi chúng. Rồi ngoảnh mặt đi chỗ khác, kéo dải ruy-băng qua lại trên mấy đầu ngón tay căng thẳng, Elena kể anh nghe về kế hoạch của Caroline và Tyler.
Đến cuối giọng cô gần như nghẹn lại. «Từ lúc đó đến giờ em sợ phát chết đi được» Elena thì thầm, mắt vẫn nhìn sợi ruy-băng «Sợ anh nổi giận với em. Sợ chuyện hai đứa nó sẽ làm. Sợ chỉ vì sợ. Stefan ơi, em đã cố gắng lấy lại quyển nhật ký, thậm chí m còn đột nhập vào nhà Caroline. Nhưng nó giấu kĩ quá. Em nghĩ nát cả óc mà chả ra cách nào ngăn không cho nó đọc quyển nhật ký» Cuối cùng, cô ngẩng lên nhìn Stefan. «Em xin lỗi anh»
«Em xin lỗi là phải lắm!" Stefan kêu lên khiến Elena giật bắn mình vì sự nóng nảy của anh. Cô cảm thấy mặt mình không còn hột máu. Nhưng Stefan lại nói tiếp. «Em xin lỗi là phải, vì đã giấu anh một chuyện như thế trong khi anh đã có thể giúp em. Elena, sao em không kể cho anh nghe?"
«Vì tất cả là lỗi của em. Và em nằm mơ thấy…" Elena cố tìm cách miêu tả lại vẻ mặt của anh trong giấc mơ, sự chua chát và lên án trong ánh mắt đó. «Em nghĩ em sẽ chết mất nếu anh thực sự nhìn em theo kiểu đó», cô khổ sở kết thúc câu chuyện.
Nhưng vẻ mặt Stefan nhìn Elena lúc này đây là một sự pha trộn giữa nhẹ nhõm và ngỡ ngàng. «Hóa ra thế» Anh gần như thì thào với chính mình. Hóa ra đó là chuyện đang khiến em lo lắng»
Elena há miệng ra, nhưng Stefan đã nói tiếp «Anh đã biết là có chuyện gì đó không ổn. Anh biết em đang che giấu điều gì đó. Anh cứ tưởng…" Anh lắc đầu, khẽ nhếch mép mỉm cười. «Không quan trọng nữa rồi. Anh đã không muốn tọc mạch chuyện của em. Thậm chí anh còn không buồn hỏi. Vậy mà trong lúc đó em lại đang lo lắng tìm cách bảo vệ anh»
Lưỡi Elena như dính vào vòm miệng. Những lời muốn nói hình như cũng kẹt cứng ở đó. Vẫn còn nhiều chuyện nữa,cô nghĩ thầm, nhung cô không thể nói ra được khi đôi mắt Stefan đang như thế, khi cả khuôn mặt anh đang sáng bừng lên.
«Khi em nói hôm nay chúng ta cần nói chuyện, anh tưởng em đã đổi ý về anh» Anh nói đơn giản, không hề có chút tủi thân trong đó. «Và anh sẽ không trách em. Nhưng thay vì vậy…" Stefan lại lắn đâu «Ôi, Elena…" Anh nói và ôm cô vào lòng.
Cảm giác được ở trong vòng tay anh thật tuyệt, thật là bình yên. Elena đã không nhận ra mọi chuyện giữa hai người trục trặc đến mức nào cho đến tận lúc này, khi tất cả những khúc mắcđều biến mất. Đây chính là những gì cô nhớ được, chính là cảm giác của cô vào cái đêm huy hoàng đầu tiên Stefan ôm cô trong tay. Cảm xúc ngọt ngào và âu yếm dâng tràn chung quanh họ. Cô đã về đến nhà, về đến nơi mình thuộc về. Nơi cô sẽ mãi mãi thuộc về.
Tất cả những chuyện khác cô đều quên mất.
Cũng giống như thuở ban đầu, Elena cảm thấy gần như có thể đọc được suy nghĩ của Stefan. Hai người đã được kết nối với nhau, là một phần của nhau. Trái tim cùng hòa chung một nhịp.
Chỉ còn thiếu một thứ khiến cho mọi chuyện trở nên hoàn hảo. Elena biết thế, nên cô hất tóc ra sau, đưa tay vén tóc khỏi cổ. Lần này Stefan không phản đối hay xô cô ra nữa. Thay vì từ chối, anh bộc lộ một sự đồng tình sâu sắc, cả một khát khao mãnh liệt nữa.
Cảm giác yêu thương, hạnh phúc và cảm kích khiên Elena ngộp thở, và cô sung sướng nhận ra những cảm xúc đó xuất phát từ anh. Trong khảnh khắc, cô nhìn thấy hình ảnh của chình mình qua cặp mắt của Stefan, và cảm nhận được anh quan tâm đến cô nhiều như thế nào. Điều đó hẳn sẽ khiến Elena sợ hãi nếu như chính cô không có cùng một cảm xúc mãnh liệt như vậy với anh.
Cô không hề cảm thấy đau đớn khi răng Stefan đâm xuyên qua làn da ở cổ mình. Thậm chí Elena còn không nhận ra mình đã vô ý chìa ra cho anh bên cổ không bị cắn trước đó- mặc dù những vết thương do Damon gây ra đã lành từ lâu.
Cô níu lấy Stefan ghì xuống khi anh cố ngẩng mặt lên, tuy nhiên, anh quá cương quyết nên Elena đành phải nhượng bộ. Một tay vẫn ôm cô, tay kia Stefan mò mẫm trên chiêc tủ đầu giường với lấy con dao cán ngà bén ngọt, và bằng một cử động mau lẹ, anh khiến cho máu mình ứa ra.
Khi đầu gối của Elena mềm nhũn, Stefan dìu cô ngồi xuống giường. Rồi họ cứ ôm nhau như thế, không để ý đến thời gian hay bất cứ thứ gì khác. Elena cảm thấy dường như chỉ có cô và anh tồn tại trên đời.
" Anh yêu em " Stefan khẽ nói.
Thoạt đầu Elena, lúc này đang trong cảm giác ngất ngây, tiếp nhận những lời đó một cách đơn giản và bình thản. Rồi rùng mình sung sướng, cô nhận ra Stefan vừa nói gì.
Anh yêu cô. Elena đã biết điều đó từ trước, nhưng Stefan vẫn chưa bao giờ nói ra miệng.
«Em cũng yêu anh, Stefan» Cô thì thầm đáp lại. Elena ngạc nhiên khi thấy anh cựa mình và lùi ra một chút, cho đến khi cô nhìn rõ anh đang làm gì. Luồn tay vào trong áo len, Stefan kéo ra sợi dây chuyền mà anh đã đeo từ lúc Elena mới bắt đầu quen anh. Trên sợi dây là một chiếc nhẫn vàng trạm trổ tinh xảo đính ngọc lam.
Chiếc nhẫn của Katherine. Elena quan sát Stefan cởi sợ dây chuyền và tháo chiếc nhẫn vang thanh tú ra.
«Lúc Katherine chết», anh nói, «Anh đã tưởng mình chẳng còn có thể yêu ai nữa. Ngay cả khi biết nàng ấy sẽ muốn thế, anh tin chắc chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra. Nhưng anh đã nhầm» Stefan do dự một thoáng rồi nói tiếp.
«Anh giữ lại chiếc nhẫn vì đó là biểu tượng của Katherine, để anh có thể giữ nàng ấy lại trong tim mình. Nhưng giờ anh lại muốn nó là biểu tượng của một thứ khác nữa» Stefan lại ngập ngừng, gần như không dám nhìn vào mắt Elena. «Xét hoàn cảnh hiện tại, thật sự anh không có quyền để đề nghị điều này. Nhưng mà, Elena à…" Anh ngắc ngứ thêm vài phút nữa rồi chịu thua, ánh mắt bắt gặp ánh mắt cô trong câm lặng.
Elena không nói lên lời. Cô thậm chí còn không thở nổi. Nhưng Stefan lại hiểu lầm sự im lặng của cô. Niềm hy vọng trong mắt anh tắt phụt và Stefan ngoảnh đi chỗ khác.
«Em nghĩ đúng» anh bảo. “Chuyện đó hoàn toàn không thể được. Có quá nhiều khó khăn- do anh mà ra. Do bản chất con người anh. Người như em không nên bị ràng buộc với một kẻ như anh. Lẽ ra anh không nên đề nghị một chuyện như vậy mới phải...”
“Stefan!” Elena thốt lên. “Stefan, anh làm ơn ngừng nói một chút thôi…”
“…nên em cứ coi như anh chưa nói gì cả…”
“Stefan!” Cô kêu. “ Stefan. Nhìn em đây”
Stefan nghe theo và từ từ quay mặt lại. Anh nhìn vào mắt Elena, và nét trách móc bản than trên khuôn mặt từ từ biến mất, nhường chỗ cho một biểu hiện làm cho cô lại nín cả thở. Rồi, vẫn rất chậm rãi, Stefan nắm lấy bàn tay Elena đang giơ ra. Cả hai cùng quan sát anh thận trọng luồn chiếc nhẫn vào ngón tay cô.
Chiếc nhẫn vừa khít, cứ như thể được làm riêng cho Elena. Chất vàng lấp lánh rực rỡ trong ánh đèn, và viên ngọc lam ánh lên một sắc xanh thẫm sống động như mặt hồ trong suốt được tuyết trắng tinh khôi bao quanh.
“Chúng ta phải giữ kín chuyện này trong một thời gian” Elena nghe giọng mình run rẩy, “Dì Judith thế nào cũng nổi cơn tam bành nếu biết em dám đính hôn trước khi tốt nghiệp. Nhưng đến hè năm sau là em mười tám tuổi, lúc đó dì sẽ không thể ngăn cản chúng ta nữa”
“Elena, em có chắc chắn đây là điều em muốn không? Sống với anh sẽ không dễ dàng đâu. Anh sẽ luôn khác biệt với em, dù cho anh có cố gắng thế nào đi chăng nữa. Nếu như có lúc nào em muốn đổi ý…”
“Chừng nào anh còn yêu em, em sẽ không bao giờ đổi ý”
Stefan lại ôm cô vào long, sự bình yên và mãn nguyện bao bọc Elena. Nhưng vẫn còn một nỗi sợ hãi đang gặm nhấm bên rìa ý thức của cô.
“Stefan, còn chuyện ngày mai…nếu Caroline và Tyler thực hiện kế hoạch của bọn nó, thì chuyện em có đổi ý hay không cũng chẳng còn ý nghĩa nữa đâu”
“Vậy thì chúng ta chỉ cần đảm bảo sao cho hai người đó không thực hiện được kế hoạch. Nếu Bonnie và Meredith chịu giúp anh, anh nghĩ anh có thể tìm được cách lấy lại quyển nhật ký từ tay Caroline. Nhưng ngay cả khi không lấy được thì anh cũng không bỏ chạy. Anh sẽ không bỏ em lại, Elena ạ. Anh sẽ ở lại và đấu tranh.”
“Nhưng họ sẽ làm hại anh, Stefan. Em không chịu đựng được điều đó”
“Còn anh sẽ không bỏ em lại được. Quyết định vậy đi. Để anh lo nốt phần còn lại; anh sẽ tìm ra cách. Còn nếu không thì…ừm, dù có chuyện gì chăng nữa, anh cũng sẽ ở lại với em. “Chúng ta sẽ ở bên nhau.”
“Chúng ta sẽ ở bên nhau” Elena lặp lại, và ngả đầu vào vai Stefan, hạnh phúc vì được ngừng suy nghĩ một lúc và chỉ tận hưởng khoảnh khắc đó.
Thứ Sáu, ngày 29 tháng Mười Một,
Nhật ký yêu dấu,
Đã khuya lắm rồi nhưng không tài nào chợp mắt nổi. Dạo gần đây có vẻ như mình không cần ngủ nhiều như trước.
Ngày mai là đến ngày đó rồi.
Tối qua bọn mình đã nói chuyện với Meredith và Bonnie. Kế hoạch của Stefan về bản chất rất đơn giản. Vấn đề là, cho dù Caroline có giấu quyển nhật ký ở đâu đi chăng nữa thì ngày mai nó cũng phải lấy ra để mang theo. Nhưng tiết mục đọc thơ của bọn mình lại nằm tuốt cuối chương trình, cho nên Caroline phải tham gia diễu hành đủ thứ trước đã. Nó sẽ phải cất quyển nhật ký đâu đó trong khoảng thời gian đó. Cho nên nếu bọn mình rình từ lúc nó rời khỏi nhà cho đến lúc nó lên sân khấu, bọn mình có thể thấy nó để quyển nhật ký ở đâu. Và bởi vì nó thậm chí còn không biết bọn mình nghi ngờ nó, nó sẽ không cảnh giác.
Đó là lúc bọn mình lấy lại quyển sổ.
Lý do kế hoạch sẽ thành công là vì mọi người tham gia chương trình sẽ phải mặc quần áo thời xưa. Bà thủ thư Grimestry sẽ giúp cả đám mặc trang phục thế kỷ mười chín trước lễ diễu hành, và tụi mình sẽ không được mặc hay mang theo bất cứ thứ gì không nằm trong bộ trang phục đó. Không túi, không ba lô. Không nhật ký! Caroline thế nào cũng phải có lúc bỏ lại nó.
Cả bọn sẽ thay phiên nhau rình. Bonnie sẽ đợi ở bên ngoài nhà nó và xem Caroline mang theo cái gì khi ra khỏi nhà. Mình sẽ canh chừng lúc nó thay đồ ở nhà bà Grimestry. Rồi trong lúc cuộc diễu hành diễn ra, Stefan và Meredith sẽ đột nhập vào nhà đó- hoặc vào xe hơi của nhà Forbes, nếu quyển nhật ký ở đó- và làm việc của mình.
Mình thấy chẳng có lý do gì khiến cho kế hoạch thất bại được. Và mình không thể nói cậu nghe mình cảm thấy nhẹ nhõm như thế nào. Thạt tuyệt khi được bộc bạch vấn đề này với Stefan. Mình đã học được một bài học, mình sẽ không bao giờ giấu anh chuyện gì nữa.
Ngày mai mình sẽ đeo nhẫn. Nếu bà Grimestry có hỏi mình về nó, mình sẽ bảo nó còn xưa hơn thế kỷ mười chín nữa. Nó xuất xứ từ nước Ý thời Phục Hưng. Mình rất muốn được nhìn thấy mặt bà ấy khi nghe mình nói thế.
Mình phải ráng ngủ một chút thôi. Hy vọng không mộng mị gì.