Nhật Ký Ma Cà Rồng

Chương 33: Chương 33




Elena đặt chân vào khoảng rừng thưa.

Dưới chân cô,thảm lá rụng tơi bời đã sắp đông lại thành bùn nhão.Hoàng hôn đã buông xuống ,và mặc cho cơn bão đang yếu dần đi,khu rừng càng lúc càng lạnh lẽo.Elena không hề cảm thấy cái lạnh.

Cô cũng chẳng thấy khó chịu vì trời tối.Đồng tử trong mắt Elena mở rộng,thu lấy những phần từ ánh sáng li ti mà người thường không nhìn thấy được.Cô có thể nhìn thấy khá rõ hai bóng người đang vật lộn với nhau dưới gốc cây sồi.

Một người có mái tóc đen dày bị gió thổi tung thành một mớ gợn sóng rối bù.Anh ta hơi cao hơn người kia một chút,và mặc dù Elena không nhìn thấy mặt,bằng cách nào đó cô vẫn biết đôi mắt người này có màu xanh lục.

Người kia cũng có tóc đen,nhưng mái tóc lại thẳng và óng mượt,gần giống bộ lông loài vật.Người đó đang nhe răng giận dữ,thân hình duyên dáng phóng túng thu lại như con báo rình mồi.Đôi mắt anh ta đen tuyền.

Elena đứng yên quan sát họ có đến hàng phút.Cô đã quên mất vì sao mình đến đây,vì sao cô bị lôi kéo đến bởi âm vang cuộc chiến giữa họ trong tâm trí.Ở khoảng cách gần như thế này,âm thanh của sự giận dữ,căm ghét và đau đớn trong họ vang rền điếc cả tai,như những tiếng thét câm lặng từ phía hai đối thủ.Họ đang kẹt trong một trận chiến sinh tử.

Mình tự hỏi trong hai người đó không biết ai sẽ chiến thắng.Elena nghĩ bụng.Cả hai đều đang bị thương chảy máu,và người cao hơn có cánh tay lặc lìa bất bình thường.Tuy vậy,anh ta vừa ném đối thủ vào một thân sồi sần sùi.Cơn thịnh nộ của người này dữ độ đến nỗi Elena có thể cảm được,nếm được,thậm chí nghe thấy được,và cô biết chính nó đã mang đến cho anh ta sức mạnh khủng khiếp.

Rồi Elena chợt nhớ ra vì sao mình đến đây.Sao cô lại có thể quên được nhỉ?Người ấy đang bị thương.Tâm trí của người ấy đã triệu hồi cô đến đây,ập vào cô những đợt sóng chấn động của đau đớn và giận dữ.Cô đã đến để cứu chàng,bởi vì cô thuộc về chàng.

Cả hai cơ thể đều ngã lăn ra trên nền đất lạnh giá,gầm gừ,cấu xé nhau như những con sói.Elena uyển chuyển tiến về phía họ trong im lặng.Cái người tóc quăn và mắt màu lục – Stefan,một giọng nói trong đầu cô thì thầm – đang cưỡi lên trên,những ngón tay quơ quào trên cổ họng đối thủ.Cơn giận quét qua người Elena,cùng với cảm giác muốn bênh vực,che chở.Cô lèn tay vào giữa hai người,túm lấy bàn tay đó và gỡ những ngón tay ra.

Elena không hề thắc mắc chuyện mình lấy đâu ra sức lực để làm điều đó.Cô đủ sức ,thế thôi.Cô ném người sang bên,giằng cái người mình đang tóm lấy ra khỏi người kia.Elena nện một cú đích đáng lên cánh tay bị thương ,vật anh ta ngã đập mặt xuống đám bung lẫn lá cây dưới chân.Rồi cô bóp cổ anh ta từ phía sau.

Đòn tấn công của cô hoàn toàn khiến Stefan bất ngờ,nhưng còn lâu mới chịu thua.Anh ta đánh ngược về phía sau,bàn tay lành lặn mò mẫm tìm cổ họng Elena,ngón cái ấn sâu vào khí quản cô.

Elena thấy mình chồm về phía bàn tay đó,định dùng răng táp.Tâm trí cô không hiểu được,nhưng cơ thể cô biết nó phải làm gì.Răng cô là một thứ vũ khí,chúng cắm vào da thịt và rút máu ra.

Nhưng Stefan khỏe hơn Elena.Bằng một cú huých vai,anh ta vặn mình thoát khỏi vòng kiềm tỏa của cô và ném cô xuống đất.Rồi anh ta đè lên người Elena,khuôn mặt méo mso vì cơn giận dữ của loài dã thú.Cô rít lên,cố gắng dùng móng tay tấn công đôi mắt Stefan,nhưng anh ta đã gạt tay cô ra.

Anh ta sắp giết cô.Ngay cả khi bị thương,Stefan vẫn mạnh hơn nhiều.Anh ta nhe hàm răng đã sẵn nhuốm máu ra,chuẩn bị táp xuống như một con rắn hổ mang.

Rồi Stefan dừng lại phía trên người Elena,nét mặt từ từ biến đổi.

Cô nhìn thấy đôi mắt xanh lục mở lớn.Hai đồng tử ,vốn náy giờ chỉ là hai đốm dữ tợn,bừng giãn ra.Anh ta nhìn trân trân xuống cô,cứ như đến giờ mới thực sự nhìn thấy Elena lần đầu vậy.

Sao anh ta lại nhìn cô cái kiểu đó ?Sao anh ta không giải quyết xong chuyện cho rồi ? Nhưng đôi bàn tay cứng như sắt nguội trên vai cô đang nới lỏng ra.Nét gầm gừ của loài thú đã biến mất,thay thế bằng vẻ sửng sốt va ngỡ ngàng.Stefan lùi lại giúp Elena đứng dậy,mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt cô.

“Elena” , anh ta thì thào,giọng như vỡ òa, “Elena,đúng là em rồi.”

Đó là tên mình sao ? Cô thầm nghĩ .Elena ?

Cũng chẳng quan trọng gì.Cô liếc nhìn về phía cây sồi già.Người ấy vẫn đang đứng đó giữa những rễ cây trồi lên mặt đất,thở hổn hển,chống một tay dựa vào thân cây.Người ấy đang nhìn cô với đôi mắt đen sâu thẳm,lông mày chau lại.

Đừng lo,Elena thầm nhủ.Em có thể giải quyết tên này.Hắn thật ngu ngốc.Rồi cô lại lao về phía người mắt xanh lá lần nữa.

“Elena!” Anh ta kêu lên khi bị Elena xô ngã về phía sau.Bàn tay không bị thương đẩy vai cô,giữ không cho cô chồm xuống . “Elena,là anh đây,Stefan đây ! Elena,nhìn anh này!”

Cô đang nhìn đấy thôi.Tất cả những gì Elena nhìn thấy là phẩn cổ để phơi ra của anh ta.Cô lại rít lên.nhe răng ra.

Stefan đông cứng người lại.

Elena cảm thấy cú sốc lan truyền khắp cơ thể đối thủ,thấy ánh nhìn tan nát trong mắt anh ta.Mặt Stefan trắng bệch như mới bị ai nện một cú vào bụng.Anh ta khẽ lắc đầu trên nền đất lầy lội.

“Không” , Stefan thì thào “Trời ơi,không…”

Có vẻ như anh ta tự nói với chính mình,giống như không nghĩ rằng cô sẽ nghe thấy vậy.Stefan đưa một tay lên má Elena,và cô táp một phát về phía đó.

“Elena ơi…” Anh ta thì thầm.

Những dấu vết cuối cùng của giận dữ và cơn khát máu thú vật đã biến mất khỏi khuôn mặt Stefan.Đôi mắt anh ta đòng đầy sự choáng váng,bàng hoàng,đau khổ.

Và dễ tổn thương.Elena tận dụng ngay cơ hội để chồm xuống làn da trần trên cổ đối thủ.Stefan vung tay lên định cản cô lại,định xô cô ra ,nhưng rồi lại buông xuôi.

Anh ta chằm chằm nhìn Elena một thoáng,nỗi đau đớn trong mắt lên đến đỉnh điểm,rồi lẳng lặng đầu hàng,thôi không vùng vẫy nữa.

Cô có thể cảm thấy điều đó xảy ra,cảm thấy sự kháng cự rời khỏi cơ thể Stefan.Anh ta nằm trên nền đất lạnh giá,xác lá sồi vương trên tóc,nhìn qua vai cô hướng lên bầu trời đen kịt đầy mây.

Kết thúc mọi chuyện đi,giọng nói mệt mỏi của anh vang lên trong đầu Elena.

Elena do dự một thoáng.Có điều gì đó trong đôi mắt kia gợi lên trong cô kí ức.Đứng dưới ánh trăng,ngồi trong một căn phòng áp mái…Nhưng những kí ức đó quá mờ nhạt.Cô không thể nắm bắt được chúng,và cảm thấy chóng mặt,buồn nôn khi cố nhớ ra.

Còn người này thì phải chết,cái người tên Stefan này.Vì hắn đã dám đụng đến người ấy,người còn lại,người mà Elena được sinh ra để ở cạnh bên.Không ai dám đụng đến chàng mà còn được sống.

Cô cắm ngập răng vào cổ anh ta.

Ngay lập tức,Elena nhận ra rằng mình đã làm không đúng cách.Cô chẳng cắn trúng động mạch tĩnh mạch nào cả.Elena thấy lúng túng,giận dữ vì thiếu kinh nghiệm của bản thân.Được cắn cái gì đó cũng thích thật,nhưng máu chảy ra chẳng được bao nhiêu.Bực tức,cô ngẩng đầu lên và cắn thêm phát nữa,nhận thấy cơ thể Stefan giật nảy lên vì đau.

Tốt hơn rồi.Lần này Elena đã tìm được một mạch máu,nhưng cô cắn vào chưa đủ sâu.Một vết xước tí tẹo như thế này chẳng nhằm nhò gì hết.Cô cần phải xé rộng vết thương thêm để cho dòng máu nóng hổi tuôn ra mới được.

Nạn nhân của Elena rùng mình trong lúc cô tìm cách dùng răng cào cấu cắn xé để thực hiện điều đó.Vừa mới cảm thấy lớp da thịt rách ra thì cô đã bị hai cánh tay từ phía sau siết lấy,nhấc bổng lên.

Elena gầm gừ,không chịu buông cổ họng Stefan ra.Tuy vậy đôi tay không nhượng bộ.Một cánh tay vòng quanh eo cô,những ngón tay bện vào tóc cô.Cô ráng chống cự,bám cứng vào con mồi của mình bằng cả răng và móng tay.

Buông nó ra ! Tha cho nó đi !

Giọng nói đó sắc bén và đầy uy lực như một luồng gió lạnh lẽo.Elena nhận ra nó nên thôi không vùng vẫy tìm cách thoát khỏi đôi tay đang kéo mình ra nữa.Khi được đặt xuống đất lại ,cô ngẩng đầu lên nhìn người ấy,một cái tên bật ra trong đầu.Damon .Tên người ấy là Damon.Cô sưng sỉa ngó chàng,cảm thấy tức tối vì bị lôi ra khỏi con mồi của mình,nhưng vẫn tỏ vẻ nghe lời,không tranh cãi.

Stefan ngồi dậy,cổ đầm đìa máu đỏ.Máu chảy cả xuống áo sơ mi của anh.Elena liếm môi,thấy trong người quặn lên một cảm giác như đang đói,nhưng cảm giác này dường như xuất phát từ tất cả mọi tế bào trong cơ thể cô.Cô lại thấy đầu óc quay cuồng.

“Ta tưởng” Damon nói to “là mày bảo cô ấy đã thực sự chết rồi?”

Chàng nhìn sang Stefan,người lúc này trông còn nhợt nhạt hơn lúc này nữa,nếu chuyện đó là có thể.Khuôn mặt trắng bệch đó đang tràn ngập nỗi tuyệt vọng không biên giới.

“Nhìn cô ấy mà xem” Anh ta chỉ nói có thế.

Một bàn tay đặt dưới cằm Elena,nâng mặt cô lên.Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen đang nheo lại của Damon.Rồi những ngón tay dài,thanh mảnh chạm vào đôi bờ môi cô,luồn vào giữa chúng.Theo bản năng ,Elena cắn một phát,nhưng không mạnh lắm.Ngón tay Damon in một dấu hình dạng cong cong của một chiếc răng nanh và lần này Elena cắn thật,nhay nhay ngón tay đó như một con mèo con.

Khuôn mặt Damon không biểu lộ chút cảm xúc gì,ánh mắt đanh lại.

“Em có biết em đang ở đâu không?” Chàng hỏi.

Elena nhìn quanh .Cây cối. “Trong rừng.” Cô nhìn Damon,ranh mãnh đáp.

“Còn người kia là ai?”

Cô nhìn theo hướng tay chỉ . “Stefan” Elena hờ hững đáp “Em trai anh.”

“Còn ta là ai? Em có biết ta là ai không?”

Cô mỉm cười nhìn chàng,khoe hai chiếc răng nhọn. “Dĩ nhiên là em biết chứ.Anh là Damon,và em yêu anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.