Có cái gì đó lôi Elena ra khỏi ngọn cây, thế là miệng kêu oái oái phản đối, cô ngã và đáp xuống bằng chân y như một con mèo. Đầu gối cô nện xuống đất khoảng một giây sau đó, bầm tím.
Elena quay phắt lại, khoằm ngón tay lại thành vuốt định tấn công bất cứ kẻ nào đã lafmt hế. Damon gạt tay vô ra.
“Sao anh lại lôi em?” Cô hạch họe.
“Sao em không chịu ở yên tại chỗ như ta bảo?” Chàng nạt lại.
Cả hai gườm gườm nhìn nhau, ai cũng điên tiết như ai. Rồi Elena bị phân tâm bởi tiếng thét chói tai vẫn tiếp diễn trên lầu, thêm vào đó là tiếng nện rầm rầm huyên náo của cửa sổ. Damon xô cô nép sát vào tường nhà để người từ phía trên không nhìn thấy được.
“Ra khỏi chỗ ồn ào này thôi,” Chàng nhăn nhó bảo, ngửa cổ lên nhìn. Không đợi trả lời, Damon chụp lấy cánh tay Elena. Cô giằng ra.
“Em phải vào trong đó!”
“Em không thể vào được.” Chàng nở nụ cười gian manh. “Ta nói đúng nghĩa đen luôn đấy. Em không thể vào trong căn nhà đó được. Em đâu có được ai mời.”
Chựng lại trong giây lát, Elena để mình bị kéo đi vài bước, rồi cô lại chôn chặt chân xuống đất.
“Nhưng em cần cuốn nhật ký của em!”
“Cái gì?”
“Nó ở trong tủ áo, bên dưới tấm ván lót sàn ấy. Và em cần có nó. Không có nhật ký, em không ngủ được đâu.” Elena chẳng hiểu tại sao mình lại làm nhặng xị lên như vậy, nhưng điều đó dường như khá quan trọng.
Damon tỏ vẻ bực bội, rồi đột nhiên mặt giãn ra. “Đây.” Chàng bình tĩnh đáp, mắt lấp lánh, rút ra từ trong túi áo khoác một vật gì đó. “Cầm lấy.”
Elena quan sát mòn quà với vẻ ngờ vực.
“Phải nhật ký của em không?”
“Phải, nhưng cuốn này là cuốn cũ. Em muốn cuốn mới kia.”
“Cuốn này là đủ rồi, bởi vì em sẽ chỉ có cuốn này thôi. Đi nhanh lên trước khi mấy người kia đánh thức hết làng trên xóm dưới dậy.” Giọng Damon lại trở nên lạnh lẽo như ra lệnh.
Elena ngắm nghía quyển sổ chàng cầm trên tay. Nó khá nhỏ, bìa bọc nhung nhanh và có ổ khóa mạ kền. Không hẳn là bản mới nhất, nhưng lại thân thuộc với cô. Cô quyết định tạm chấp nhận vậy.
Elena để cho Damon dắt vào trong màn đêm.
Cô không hỏi họ đang đi đây. Cô chẳng quan tâm mấy. Nhưng cô nhận ra ngôi nhà trên Đại lộ Magnolia; đó là nơi thầy Alaric Saltzman ở.
Và chính thầy Alaric là người mở cửa, ngoắc Damon và Elena vào nhà. Tuy nhiên, ông thầy lịch sử trông có vẻ kì kì, giống như không hề nhìn thấy họ vậy. Mắt thầy vô hồn và cử động của thầy y như người máy.
Elena liếm môi.
“Không được.” Damon nói cụt ngủn. “Người này không phải để cắn. Hắn ta có cái gì mờ ám lắm, nhưng ở trong nhà này em sẽ được an toàn. Ta đã từng ngủ ở đây rồi. Trên này này!” Chàng dẫn cô leo cầu thang lên một căn gác xép có cửa sổ nhỏ. Trên đó chất đầy đồ đạc; xe trượt, thanh trượt tuyết, võng. Ở tít đầu kia là một tấm nệm cũ nằm trên sàn.
“Đến sáng, tên đó thậm chí cũng không biết em có ở đây đâu. Nằm xuống đi.” Elena nghe lời, nằm xuống theo một tư thế mà cô thấy có vẻ tự nhiên. Cô nằm ngửa, tay xếp trên cuốn nhật kí úp trên ngực.
Damon phủ lên người Elena một tấm vải dầu, che đi bàn chân trần của cô.
“Ngủ đi, Elena” Chàng bảo.
Damon cúi xuống cô, và trong khoảnh khắc Elena nghĩ chàng sẽ…làm gì đó. Nhưng suy nghĩ trong đầu cô quá lộn xộn. Nhưng đôi mắt đen thẫm như màn đêm của Damon đã che khuất tầm mắt cô. Rồi chàng ngẩng lên, lúc đó Elena mới hít thở lại được. Căn phòng mờ mờ tối từ từ trở nên quen thuộc, mắt cô khép lại và Elena chìm vào giấc ngủ.
————–
Lũ chuột sột soạt chí chóe đâu đó trong đống đồ đạc bọc bằng vải dầu, nhưng Elena chẳng hề thấy khó chịu. Vài tia nắng sáng nhợt nhạt lọt qua khe cửa chớp. Cô tung chiếc chăn tạm bợ ra khỏi người, ngồi dậy xem xét chung quanh.
Đây đích thị là gác xép của nhà ai đó, nhưng là nhà ai đó mà cô không biết. Elena thấy như mình vừa ngã bệnh suốt một thời gian dài và đến bây giờ mới tỉnh lại. Hôm nay là thứ mấy rồi ấy nhỉ? Cô tự hỏi.
Elena có thể nghe thấy những giọng nói từ phía mình. Tầng trệt. Có điều gì đó mách bảo cô phải cẩn thận và im lặng. Cô cảm thấy sợ việc gây ra bất cứ tiếng ồn nào. Elena hé cảnh cửa gác xép ra không một tiếng động và thận trọng bước xuống đầu cầu thang. Nhìn xuống dưới, cô có thể thấy căn phòng khách. Elena nhận ra căn phòng này; cô đã ngồi trên bằng ghế dài kia hôm thầy Alaric Saltzman mở tiệc. Vậy đây là nhà của gia đình Ramsey.
Và thầy Alaric Saltzman đang ở dưới đó, Elena có thể trông thấy đỉnh đầu tóc nâu vàng của thầy. Giọng nói của thầy khiến cô thấy bối rối. Sau một lát cô nhận mới nhận ra, sở dĩ như thế là do những gì anh thầy nói chẳng mang cái vẻ vô tâm, ngớ ngẩn hay bất cứ nét gì giống như kiểu thầy vẫn nói trên lớp mọi khi. Thậm chí thấy cũng không làm nhàm về tâm lý học nữa. Thầy Alaric đang nói chuyện với hai người đàn ông một cách điềm tĩnh và quyết đoán.
“Cô bé đó có thể ở bất cứ đâu, nhiều khi ngay trước mũi chúng ta nữa kìa. Mặc dù có khả năng đang ở bên ngoài thị trấn nhiều hơn. Trong rừng chẳng hạn.”
“Stefanạo lại trong rừng?” Một trong hai người đàn ông hỏi. Elena cũng nhận ra giọng nói và cái đầu hói đó nữa. Đó chính là thầy Newcastle, hiệu trưởng nhà trường.
“Nhớ lại mà xem, hai nạn nhân đầu tiên được tìm thấy gần chỗ khu rừng mà.” Thầy Alaric đang nói. Hai người kia lắng nghe thầy với vẻ kính trọng, thậm chí là nể phục. “Khu rừng có liên quan đến chuyện này. Có thể chúng có một chỗ ẩn náu ngoài đó, một hang ổ để có thể rút vào nếu bị phát hiện. Nếu có thì tôi nhất định tìm ra.”
“Thầy có chắc không?” Bác sĩ Feinberg hỏi.
“Tôi chắc chắn.” Thầy Alaric đáp gọn lỏn.
“Vậy là cậu nghĩ Elena đang ở đó hả?” Thầy hiệu trưởng hoi. “Nhưng liệu con bé có ở lại đó không? Hay nó sẽ quay lại thị trấn?”
“Tôi không biết nữa.” Thầy Alaric bước thêm vài bước, nhặt một cuốn sách trên bàn uống trà lên và lơ đãng giở qua các trang của nó. “ Chỉ có một cách khám phá ra là theo dõi bạn bè cô bé. Bonnie McCullough và cái cô gái tóc đen kia, Meredith ấy. Có khả năng họ sẽ là những người đầu tiên trông thấy Elena. Thường thì chuyện sẽ diễn ra như thế.”
“Đến khi chúng ta tìm được cô ta rồi thi sao?” Bác sĩ Feinberg hỏi.
“Cứ để mọi chuyện tôi lo.” Thầy Alaric nói khẽ khàng và cương quyết. Thầy đóng quyển sách lại và thảy nó đánh thịch xuống bàn như để kết thúc câu chuyện.
Thầy hiệu trưởng liếc nhìn đồng hồ. “Tôi nên đi thì hơn, tang lễ sẽ cử hành lúc mười giờ. Chắc hai người đều đến dự chứ?” Thầy Alaric bước trên đường ra cửa, ngập ngừng quay lại. “Alaric, tôi mong cậu có thể lo liệu được vụ này. Khi tôi gọi cậu vào cuộc, mọi thứ đâu đã đến mức như thế này. Giờ tôi bắt đầu phân vân không biết là…”
‘Tôi có thể giải quyết được mà, anh Brian. Tôi đã nói với anh rồi, cứ để đó cho tôi. Chẳng lẻ anh muốn trường Robert E.Lee nổi đình nổi đám trên mặt báo không chỉ vì xảy ra một tấm thảm kịch, mà còn là ‘Ngôi trường bị ma ám ở hạt Bonne’, một nới ma quỷ tụ tập, một ngôi trường đầy người chết sống dậy hay sao? Anh thích nổi tiếng kiểu đó lắm à?”
Thấy Newcastle do dự cắn môi, rồi gật đầu, mặt vẫn đầy u ám. “Thôi được rồi, Alaric. Nhưng ráng giải quyết mọi chuyện nhanh gon. Tôi sẽ gặp cậu ở nhà thờ sau.” Thầy rời khỏi nhà, bác sĩ Feinberg theo sau.
Thầy Alaric đứng yên đó một lúc, rõ ràng là đang nhìn chằm chằm vào khoảng không. Cuối cùng thầy gật đầu và cũng bước luôn ra khỏi cửa.
Elena từ từ leo ngược trở lên cầu thang.
Chuyện nãy giờ là sao thế nhỉ? Cô thấy bối rối như đang nổi trôi vô định giữa không gian và thời gian. Cô cần phải biết hôm nay là ngày mấy, tại sao mình đang ở đây, và tại sao mình lại cảm thấy sợ sệt như thế. Tại sao cô lại có một linh cảm mãnh liệt rằng không ai được phép trông thấy, nghe thấy hay để ý thấy mình như vậy.
Đưa mắt nhìn quanh gác xép, Elena chẳng nhìn thấy gì có khả năng gợi ý cho mình. Ở chỗ cô nằm chỉ có một tấm nệm, một miếng vải dầu – và một quyển sổ xanh nhỏ.
Nhật ký của cô! Elena háo hức chụp lấy và mở nó ra, lướt qua các ngày tháng. Trang cuối cùng đề ngày 17 tháng Mười, cho nên chẳng giúp cô biết được hôm nay là ngày mấy cả. Nhưng khi cô nhìn vào những dòng chữ, hình ảnh liên tục hiện ra trong óc Elena, xâu chuỗi lại với nhau tạo nên kí ức. Cô từ từ ngồi xuống tấm nệm, mải mê đắm chìm vào đó. Lật lại trang đầu tiên, cô bắt đầu đọc về cuộc đời Elena Gilbert.
Khi đọc xong, Elena thấy mình lả người đi vì sợ hãi và kinh hoàng. Những đốm sáng nhảy múa lấp lánh trước mắt cô. Những trang viết ngập tràn nỗi đau đớn và khổ sở. Quá nhiều âm mưu, quá nhiều bí mật, quá nhiều khao khát. Đó là một câu chuyện của một cô gái lạc lõng nơi chính quê hương mình, trong chính gia đình mình. Người vẫn luôn tìm kiềm… điều gì đó, điều gì đó cô dường như chẳng bao giờ đạt tới. Nhưng không phải chuyện đó đã tạo nên nỗi hoảng loạn phập phồng trong ngực đang hút cạn năng lượng khỏi người Elena lúc này. Không phải chuyện đó đã khiến cô cảm thấy như mình đang rơi xuống, trong khi cô vẫn đang ngồi vững vàng hết mức có thể. Elena hoảng hốt là vì cô đã nhớ ra.
Cô đã nhớ ra mọi chuyện.
Cây cầu, dòng nước chảy xiết. Nỗi kinh hoàng khi không khí rời khỏi phổi và chẳng còn gì để thở ngoài chất lỏng. Nỗi đau đớn. Và khoảnh khắc cuối cũng khi cơ đau dừng lại, khi mọi thứ dừng lại. Khi mọi thứ… chấm dứt.
Ôi, Stefan, em đã sợ biết bao nhiêu, Elena thầm nghĩ. Và cũng chính nỗi nợ đó đang ngụ trị trong lòng cô lúc này. Lúc ở trong rừng, sao cô lại có thể đối xử với Stefan như thế cơ chứ? Sao Elena lại có thể quên mất anh, quên mất anh có ý nghĩa như thế nào đối với mình? Cái gì đã khiến cho cô xử sự kiểu đó nhỉ?
Nhưng Elena biết, tận trong tiềm thức cô đã biết. Chẳng ai có thể đứng dậy đi khơi khơi sau khi đã chết đuối như thế cả. Không ai còn có thể đứng dậy rời khỏi đó mà còn sống được.
Từ từ chậm rãi, cô gượng dậy bước về phía cánh cửa sập. Khung kính tối đen có công dụng như một chiếc gương, phản chiếu lại hình bóng của chính Elena.
Đó không phải là cái bóng có linh hồn mà cô đã nhìn thấy trong mơ, khi cô chạy dọc theo hành lang hai bên toàn gương. Khuôn mặt này chẳng có gì là gian xảo hay tàn bạo. Tuy vậy, nó vẫn hơi khác so với hình ảnh phản chiếu mà Elena đã quen nhìn. Da cô hơi ánh lên nhờ nhờ và cặp mắt trũng sâu xuống thấy rõ. Elena chạm đầu ngón tay vào hai bên cổ. Đây là chỗ Stefan và Damon lần lượt uống máu cô. Không biết đã đủ số lần chưa, và không biết cô đã uống lại đủ lượng máu từ họ chưa nhỉ?
Chắc là rồi. Và giờ thì suốt quãng đời con lại của Elena, suốt quãng thời gian tồn tại còn lại của Elena , cô sẽ phải uống máu giống như Stefan hay làm. Cô sẽ phải…
Elena quỳ sụp xuống, áp trán lên mặt gỗ sần sùi của bức tường. Mình không thể, cô nghĩ thầm. Ôi, lạy trời, mình không thể, không thể làm thế được.
Elena chưa bao giờ đặc biệt sùng đạo. Nhưng từ sâu thẳm trong tim, nỗi kinh hoàng của cô đang dâng lên, và mỗi tế bào trong người đều đang hợp lại, cùng nhau cất lên lời kêu cứu khẩn thiết. Ôi, cầu xin Người, Elena thầm khấn. Xin làm ơn, làm ơn giúp con với. Cô không cầu xin điều gì cụ thể vì không thể suy nghĩ được tới đó. Chỉ là: Ôi, làm con cứu con, làm ơn, làm ơn đi mà.
Một lúc sau, Elena đứng dậy.
Khuôn mặt cô vẫn nhợt nhạt nhưng lại xinh đẹp một cách ma quái, y như men sứ được thắp sáng từ bên trong vậy. Mắt cô vẫn đang lẩn khuất bóng tối, nhưng đầy quyết tâm.
Cô phải đi tìm Stefan. Nếu có cách nào khả dĩ cứu được Elena, chắc chắn anh sẽ biết. Còn nếu không thì… nếu không thì cô còn cần anh hơn. Elena chẳng muốn ở đâu khác ngoài ở bên Stefan cả.
Cô cẩn thận đóng kín cánh cửa dẫn lên gác xép khi ra ngoài. Không thể để cho thầy Alaric Saltzman khám phá ra chỗ ẩn nấp của cô được. Trên tường, Elena nhìn thấy một tấm lịch với ngày tháng bị gạch đi cho đến tận ngày 4 tháng Mười Hai. Bốn ngày trôi qua kể từ tối thứ bày tuần trước. Cô đã ngủ suốt bốn ngày ròng rã.
Lúc ra đến cửa trước, Elena rúm ró cả người lại khi tiếp xúc với ánh sáng ban ngày. Đau quá. Mặc dù trời âm u như sắp mưa hay đổ tuyết tới nơi, ánh nằng vẫn làm đau mắt cô. Cô phải ép buộc bản thân rời khỏi nơi trú ẩn trong nhà, để sau đó lại cảm thấy một nỗi sợ phải ở ngoài khoảng trống gặm nhấm bên trong. Elena trốn chui trốn nhủi dọc bờ rào, lẫn quất gần chỗ có cây cối, sẵn sáng hòa mình vào bóng râm bất cứ lúc nào. Cô cảm thấy chính bản thân mình cũng giống như một cái bóng – hoặc một hồn mà trong chiếc váy dài trắng của Honoria Fell. Ai vô phúc nhìn thấy cô chắc chắn thế nào cũng hồn vía lên mây cho xem.
Mọi sự thận trọng của Elena hóa ra vô ích. Chẳng có ma nào trên đường để mà trông thấy cô cả; hình như thiên hạ đã bỏ thị trấn mà đi hết. Elena đi qua những ngôi nhà nhìn như nhà hoang, những khoảng sân bị bỏ phế, những hàng quán cửa đóng then cài. Một dãy xe hơi đậu thành hàng trên phố, nhưng chiếc nào chiếc nấy cũng trống không.
Chợt cô đứng sững lại khi trông thấy một hình bóng in trên bầu trời. Một tháp chuông nhà thờ trắng tinh nổi bật trên nền mây đen u ám. Chân cẳng Elena run rẩy khi cô lê bước tới gần tòa nhà hơn. Cô đã biết nhà thờ này từ lúc mới sinh ra, cô đã trông thấy cây thánh giá chạm trên bức tường đó cả ngàn lần rồi. Nhưng giờ đây Elena đang rón rén bước về phía đó như bước về phía một con thú hoang bị nhốt trong lồng, có thể xổng ra cắn cô bất kì lúc nào. Elena áp một bàn tay lên mặt tường đã, lần hồi di chuyển về phía biểu tượng khắc trên đó.
Khi những ngón tay duỗi ra chạm đến nhánh ngang của thánh gia, mắt cô rơm rớm và cổ họng như nghẹn lại. Cô để cho bàn tay lướt tiếp đến khi nó nhẹ nhàng che phủ hoàn toàn bức hình khắc, rồi tựa người vào tường nước mắt như mưa.
Mình đâu có xấu xa, Elena thầm nhủ. Đúng là mình có làm những chuyện mình không nên làm. Mình nghĩ cho bản thân nhiều quá; mình cũng chưa bao giờ cảm ơn Matt, Bonnie và Meredith vì những gì họ đã làm cho mình. Lẽ ra, mình nên dành thêm nhiều thời gian chơi đùa cùng Margaret, cũng như ngoan ngoãn hơn với dì Judith. Nhưng mình đâu có xấu xa. Mình không hề bị nguyền rủa.
Khi đã có thể thấy đường trở lại, Elena ngước nhìn lên tòa nhà. Thầy Newcastle đã nói gì đó về nhà thờ. Có phải thầy muốn nói đến nhà thờ này không?
Cô tránh xa mặt tiền nhà thờ và lối vào cổng chính. Có một cánh cửa hông dẫn đến căn gác chỗ dàn đồng ca đứng, Elena bèn lẻn lên cầu thang không tiếng động và đứng trên lan can nhìn xuống.
Cô nhìn thấy ngay vì sao đường sá lại vắng ngơ vắng ngắt như vậy. Có vẻ như mọi cư dân trong thị trấn Fell’s Church đều đã tụ tập về đây. Mọi chỗ ngồi đều có người, và ở phía cuối nhà thờ người ta đứng chen chúc đông nghẹt. Quan sát hàng ghế đầu tiên, Elena nhận ra mình biết rõ từng khuôn mặt: Đó là những học sinh lớp mười hai, cùng với hàng xóm và bạn bè của dì Judith. Cả dì Judith cũng ở đó, dì mặc chiếc váy đen đã từng mặc đi dự đám tang cha mẹ Elena.
Ôi Chúa ơi, Elena nghĩ thầm. Những ngón tay cô bấu chặt thành lan can. Nãy giờ cô quá mải mê quan sát nên không hề lắng nghe, nhưng cái giọng đều đều khe khẽ của linh mcuj Bethea bất chợt cô đọng thành những từ có nghĩa.
“… nói đôi lời tưởng nhớ đến cô gái rất đặc biệt này,” Ông nói và bước tránh sáng một bên.
Elena quan sát những gì diễn ra tiếp theo với cảm giác lạ lùng như đang ngồi xem kịch trên lô ghế nhà hát. Cô chẳng hề dính dáng gì đến những sự kiện đang diến ra trên sân khấu bên dưới kia, cô chỉ là khán giả, nhưng lại đang xem vở kịch về chính cuộc đời mình.
Bác Carson, bố của Sue Carson, bước lên phát biểu về Elena. Nhà Carson đã biết cô từ lúc mới sinh, thế nên bác đứng lên kể về những ngày cô và Sue còn chơi với nhau ở sân trước vào mùa hè. Bác nói về cô thiếu nữ xinh đẹp và giỏi giang mà Elena đã trở thành khi lớn lên. Giữa chừng thì bác Carson nghẹn ngào không nói tiếp được nữa và tháo mắt kính ra.
Sue Carson tiến lên trước. Cô và Elena đã chẳng còn thân thiết như hồi tiểu học, tuy cả hai vẫn là bạn bè. Sue là một trong số ít bọn con gái vẫn còn ủng hộ Elena sau khi Stefan bị nghi ngờ có dính líu đến vụ mưu sát thấy Tanner. Nhưng giờ đây, Sue đang khóc nức nở như vừa mất đi một người chị em gái.
“Rất nhiều người đã đối xử chẳng ra gì với Elena kể từ sau lễ hội Halloween,: Cô bạn dụi mắt trước khi nói tiếp. “Và tôi biết việc đó làm bạn ấy buồn nhiều lắm. Nhưng Elena rất mạnh mẽ. Bạn ấy chẳng bao giờ thay đổi để cho phù hợp với những gì người khác muốn bạn ấy trở thành. Tôi rất nể phục Elena vì điều đó…” Giọng Sue run run. “Khi tôi ứng cử vào vị trí Nữ Hoàng Hồi Hương, tôi cũng muốn được chọn lắm, nhưng tôi biết chắc điều đó sẽ không xảy ra. Mà cũng chẳng sao cả, vì nếu trường Robert E. Lee từng bao giờ có nữ hoàng thì đó chính là Elena. Và tôi nghĩ giờ đây bạn ấy sẽ luôn như thế, bởi vì tất cả chúng ta sẽ nhớ về bạn ấy theo cách đó. Nhiều năm sau này, các nữ sinh đến trường chúng ta học có khi vẫn còn nhớ đến Elena, và họ sẽ nghĩ về việc bạn ấy đã kiên quyết bám trụ với những gì mình cho là đúng như thế nào…” Lúc này Sue không thể giữ vững được giọng mình nữa và linh mục phải giúp cô quay trở lại chỗ ngồi.
Lũ con gái lớp mười hai, ngay cả những đứa xấu tính và độc địa nhất, đều đang nắm tay nhau khóc. Có mấy đứa mà Elena biết chắc rằng chẳng ưa gì mình cũng đang sụt sùi. Tự nhiên cô trở thành bạn bè thân thiết của tất cả mọi người.
Cả bọn con trai cũng khóc. Elena hết hồn ép sát mình vào ban công. Cô không thể thôi nhìn được, mặc dù đó là việc khủng khiếp nhất mà cô từng thấy.
Frances Decatur đứng dậy, khuôn mặt vốn đã chẳng có gì đặc biệt lúc này đây càng xấu hơn vì đau buồn. “Bạn ấy cố gắng đối xử rất tốt với tôi,” Giọng cô khàn khàn. “Bạn ấy còn để cho tôi ăn trưa chung nữa.” Vớ vẩn, Elena nghĩ thầm. Ngay từ đầu, tôi chi nói chuyện với cậu bởi vì cậu có ích cho việc tìm hiểu thông tin về Stefan mà thôi. Nhưng ai bước lên bục đều như thế cả; thiên hạ tìm ra đủ lời để ca tụng Elena.
“Tôi luôn ngưỡng mộ cô ấy…”
“Bạn ấy là tấm gương lý tưởng của tôi…”
“Một trong những học sinh tôi yêu quí nhất…”
Khi Meredith đứng dậy, Elena đông cứng cả người lại. Cô không biết mình có chịu đựng nổi điều này hay không. Nhưng cô bạn tóc đen làm một trong số ít những người đang có mặt trong nhà thờ không hề khóc lóc, mặt dù khuôn mặt cô mang một vẻ buồn bã trang nghiêm khiến cho Elena nhớ tời bà Honoria Fell trên nắp mộ.
“Khi tôi nghĩ về , tôi nghĩ đến những phút giây vui vẻ chúng tôi từng có bên nhau.” Meredith khẽ cất giọng với sự tự chủ giống như thường lệ. “Elena lúc nào cũng có nhiều ý tưởng, và bạn ấy có thể khiến cho công việc nhàm chán nhất cũng trở thành vui thú. Tôi chưa bao giờ nói với bạn ấy điều đó, và giờ đây tôi ước phải chi mình đã nói. Tôi ước gì mình được nói chuyện với Elena thêm một lần nữa thôi, để cho bạn ấy biết như vậy. Và nếu Elena có thể nghe thấy những gì tôi nói lúc này” – Meredith nhìn quanh nhà thờ và hít vào một hơi thật sâu như để trấn tĩnh lại – “nếu bạn ấy có thể nghe được lời tôi, tôi sẽ nói bạn ấy nghe những tháng ngày tươi đẹp đó có ý nghĩa như thế nào, và tôi ước muốn được sống lại những khoảnh khắc đó đến mức nào. Như những buổi tối thứ Năm chúng tôi cũng nhau ngồi trong phòng Elena và thực hành thảo luận nhóm. Tôi ước phải chi bọn tôi có thể làm lại chuyện đó thêm một lần nữa giống như hồi xưa.” Meredith hít thêm một hơi thật sau nữa rồi lắc đầu. “Nhưng tôi biết điều đó là không thể, và nó khiến tôi đau lòng biết bao.”
Cậu nói cái gì thế kia? Elena nghĩ bụng, sự ngỡ ngàng bất chợt chan ngang nỗi khổ sở. Bọn mình thực hành thảo luận nhón vào tối Thứ Tư, chứ Thứ Năm hồi nào. Mà cũng đâu phải trong phòng mình, là phòng cậu kia mà. Thêm nữa nó có vui vẻ gì đâu; đến nỗi cuối cùng cả hai đứa mình đều bỏ cuộc bởi vì cả hai đứa đều ghét cay ghét đắng nó…
Bất thình lình, trong lúc quan sát khuôn mặt hoàn toàn tự chủ của Meredith với vẻ ngoài thật bình thản để giấu đi sự căng thẳng bên trong, Elena thấy tim mình bắt đầu đập mạnh.
Meredith đang gửi đi một thông điệp, một thông điệp mà chỉ có Elena may ra mới hiểu. Có nghĩa là Meredith dự đoán rằng Elena có thể nghe được nó.
Meredith đã biết chuyện.
Chẳng lẻ Stefan kể với cậu ấy rồi sao? Elena đưa mắt tìm kiếm những người đến dự tang lễ phía dưới, đến lúc này cô mới nhận ra không có Stefan trong đó. Matt cũng không có mặt. Không đâu, có rất ít khả năng Stefan nói cho Meredith nghe, và nếu có thì Meredith chắc sẽ chẳng đời nào chọn cách này để nhắn nhủ đến cô. Rồi Elena nhớ đến cái kiểu Meredith nhìn mình vào cái đêm họ cứu Stefan ra khỏi giếng, lúc Elena yêu cầu được ở một mình với Stefan. Cô nhớ đến đôi mắt đen sắc sảo đã ngầm quan sát khuôn mặt mình suốt những tháng vừa qua, và thái độ càng lúc càng trầm ngâm và im lặng của Meredith mỗi lần Elena đưa ra những đề nghị kì cục nào đó.
Vậy là Meredith đã đoán ra. Elena tự hỏi cô bạn đã thu thập được bao nhiêu phần sự thật rồi.
Bonnie cũng bước lên, nước mắt tuôn rơi lã chã. Kì lạ thật, nếu Meredith đã biết thì tại sao cậu ấy không kể với Bonnie nhỉ? Nhưng có khi Meredith chỉ nghi ngờ thế thôi, nên không muốn kêt với Bonnie, phong khi mọi chuyện hóa ra chỉ là hy vọng hão huyền.
Bài phát biểu của Meredith bình tĩnh bao nhiêu thì của Bonnie xúc động bấy nhiêu. Giọng của cô bạn cứ ngắt quãng, và cứ chốc chốc cô lại phải đưa tay lên gạt nước mắt. Cuối cùng, linh mục Bethea bước tới đưa cho Bonnie cái gì đó trăng trắng, một chiếc khăn mù soa hay khăn giấy gì đó.
“Cám ơn linh mục.” Bonnie đáp, lau đôi mắt rơm rớm. Cô ngửa đầu ra sau để nhìn lên trần nhà, như muốn lấy lại tư thế hay tìm cảm hứng vậy. Khi Bonnie làm thế, Elena nhìn thấy điều mà ngoài ra không ai thấy; Cô thấy khuôn mặt bạn mình trắng bệch và trở nên vô hồn, không phải như người sắp ngất đi, mà theo một kiểu cô đã quen thuộc.
Elena thấy lạnh hết xương sống. Không phải ở đây chứ. Ôi Chúa ơi, không phải ở nơi này và vào lúc này chứ.
Nhưng điều đó đang thực sự xảy ra. Bonnie hạ cằm xuống, quay trở lại nhìn khách tham dự. Chỉ mỗi một điều lúc này dường như cô chẳng hề trông thấy họ, và giọng nói thoát ra khỏi cổ họng của Bonnie không phải là giọng của chính cô.
“Chẳng có ai giống như vẻ bề ngoài của họ. Hãy ghi nhớ điều đó. Không có ai giống như vẻ bề ngoài của họ cả” Rồi cô cứ đứng trơ ra đó không nhúc nhích, nhìn đăm đăm về phía trước bằng cặp mắt vô hồn.
Thiên hạ bắt đầu rục rịch quay sang nhìn nhau, những lời thì thầm lo ngại vang lên.
“Hãy nhớ lấy điều đó – hãy nhớ – chẳng có ai giống như vẻ bề ngoài của họ cả…” Bonnie hơi lảo đảo, thế là linh mục Bethea chạy về phía cô trong khi một người đàn ống khác tiến đến từ phía còn lại. Người đàn ông thứ hai có cái đầu hói bóng lưỡng mồ hôi – thầy Newcastle. Elena nhận ra. Rồi thầy Alarics Saltzman từ phía hàng ghế sau cùng xăm xăm chạy lên. Thầy đến chỗ Bonnie vừa kịp lúc cô bạn ngất đi, và Elena nghe thấy có tiếng bước chân vang lên từ phía cầu thang sau lưng mình.