Nhật Ký Ma Cà Rồng

Chương 45: Chương 45




“Em nghĩ chúng ta nên – nhìn vào bên trong hả?” Matt hỏi.

“Em không biết.” Elena khổ sở đáp.Cũng giống như lúc Tyler đề nghị mở quan tài ra phá,cô chẳng hề muốn biết bên trong đó có cái gì. “Có khi bọn mình chẳng mở nó ra được đâu,” cô nói thêm. “Tyler và Dick đâu có mở được.Chỉ khi em tựa vào thì nó mới trượt đi thôi.”

“Giờ tựa vào nó xem;biết đâu có một dạng kết cấu,lò xo nào đó bên trong,” Alaric đưa ra ý kiến ,và khi Elena làm theo mà không có kết quả gì,thầy nói , “Thôi được rồi,tất cả cùng nắm tay vào đây,và lấy đà – như thế này này.Nhanh lên nào…”

Trong tư thế lom khom,thầy ngước nhìn Damon lúc này vẫn đứng yên không hề động tay động chân gì cạnh bên ngôi mộ,khuôn mặt thoáng nét khôi hài . “Làm ơn tránh sang bên cho,” Damon bảo,và thầy Alaric lùi lại ,nhíu mày.Damon và Stefan mỗi người nắm một đầu nắp quan tài và nhấc nó lên.

Chiếc nắp rời ra,trượt xuống đất ken két khi Damon và Stefan đẩy nó sang một bên.

Elena chẳng thể nào cất bước tiến lại gần hơn được.

Thay vì vậy,cô chống chọi với cảm giác buồn nôn và quan sát nét mặt Stefan.Qua đó cô có thể biết bên trong có cái gì.Những hình ảnh len lói vào trong óc Elena,nào là xác ướp có màu như giấy da,tử thi đã phân hủy,thậm chí cả những sọ người nhe răng trắng ởn.Nếu Stefan tỏ vẻ kinh hoàng ,gớm ghiếc hoặc muốn bệnh thì…

Nhưng khi nhìn vào bên trong ngôi mộ,khuôn mặt anh chỉ toát lên mỗi vẻ ngạc nhiên chưng hửng.

Elena không nhịn được nữa. “Cái gì thế anh?”

Anh mỉm cười bí hiểm nhìn cô và nói,mắt liếc Bonnie, “Đến mà xem.”

Elena nhích từng bước đến bên quan tài,cúi xuống quan sát.Rồi cô ngẩng phắt lên nhìn Stefan kinh ngạc.

“Cái gì thế này?”

“Anh không biết,” Stefan đáp .Anh quay sang Meredith và thầy Alarics. “Có ai mang theo đèn pin không? Hoặc là dây thừng?”

Sau khi nhìn vào trong quan tài đá,cả hai người họ chạy ra xe.Elena đứng nguyên tại chỗ ngó trân trân xuống dưới,cố gắng phóng tầm mắt thật xa trong bóng tối.Cô vẫn không tài nào tin nổi.

Ngôi mộ không chỉ là ngôi mộ,mà là một lối vào.

Giờ thì Elena đã hiểu sao mình cảm thấy có một luồng gió lạnh thốc ra từ bên trong,khi chiếc nắp dịch chuyển dưới tay cô vào đêm đó.Cô đang nhìn xuống một dạng hầm mộ hay khoang chứa nằm trong lòng đất.Elena chỉ có thể trông thấy một bức vách duy nhất từ chỗ cô đứng chạy thẳng xuống đất.Trên vách có những khoen sắt bắt vào đá như những bậc thang.

“Đây này,” Meredith quay trở lại bảo Stefan, “Thầy Alarics cũng có đèn pin,cây này là của tôi.Còn đây là cuộn dây thừng Elena nhét vào xe tôi cái hồi bọn tôi đi tìm cậu.”

Luồng sáng hẹp từ đèn pin của Meredith quét qua căn phòng tối mò bên dưới. “Tôi không thấy được xa lắm vào phía trong ,nhưng có vẻ như không có gì dưới đó.” Stefan bảo . “Để tôi xuống trước cho.”

“Xuống dưới đó hả?” Matt kêu lên. “Này,cậu có chắc là chúng ta phải xuống dưới đó không? Bonnie,bây giờ phải thế nào?”

Nãy giờ Bonnie không nhúc nhích gì.Cô bạn vẫn đứng đó với một vẻ mặt hết sức xa xăm như chẳng hề trông thấy gì chung quanh mình.Không nói một lời,cô vắt một chân qua thành ngôi mộ,vặn mình lại và bắt đầu leo xuống dưới.”

“Woa,” Stefan thốt lên.Anh nhét đèn pin vào trong túi áo khoác,vịn một tay lên thành mộ và bắt đầy nhảy xuống dưới.

Elena chẳng có thời gian đứng đó ngó vẻ mặt của thầy Alaric;cô thò đầu xuống la lớn , “Không sao chứ anh?”

“Ừ,ổn cả.” Ánh đèn pin nhá lên trả lời cô từ bên dưới . “Bonnie cũng không sao đâu.Mấy cái khoen sắt chạy xuống tận dưới này.Nhưng mà cũng nên mang theo dây thừng cho chắc.”

Elena nhìn sang Matt ,ngời đang đứng gần cô nhất.Đôi mắt xanh của anh ánh lên vẻ vô vọng và chịu thua khi bắt gặp mắt cô,rồi anh gật đầu.Elena hít một hơi thật sâu rồi vịn tay vào thành một như Stefan đã làm .Một bàn tay khác bất chợt chụp lấy cổ tay cô.

“Mình mới nghĩ ra một chuyện,” Meredith gay gắt nói. “Rủi cái thực thể bên trong Bonnie chính là Quyền Năng Khác thì sao?”

“Mình nghĩ đến chuyện đó từ lâu rồi,” Elena đáp.Cô vỗ vỗ bàn tay của Meredith ,gỡ nó ra và nhảy xuống.

Elena đứng dậy,tựa vào cánh tay Stefan đang đưa ra đỡ lấy cô và nhìn quanh. “Chúa ơi..”

Đó là một chốn lạ lùng.Các bức vách đều được lát bằng đá nhẵn nhụi và sáng bóng.Cách quãng trên vách là những chân nến bằng sắt,trên một số cái vẫn còn sót lại những chân nến bằng sắt,trên một số cái vẫn còn sót lại vài mẩu nến sáp.Elena không nhìn được tới tận đầu kia của căn phòng ,nhưng ánh đèn pin rọi vào một cánh cổng sắt chạm trổ tinh xảo gần đó,giống như kiểu cổng hay dùng trong một số nhà nguyện để ngăn cách với bệ thờ.

Bonnie vừa leo xuống đến bậc thang sát xuối cùng.Cô đứng im lặng chờ đợi trong khi những người kia leo xuống,đầu tiên là Matt ,rồi đến Meredith ,và cuối cùng là thầy Alaric,tay cầm cây đèn pin còn lại.

Elena ngước lên. “Damon ơi?”

Cô có thể nhìn thấy bóng anh ta in trên nền ô chữ nhật ít tối hơn,vốn là miệng của ngôi mộ mở ra bầu trời bên ngoài.

“Sao?”

“Anh có theo chúng tôi không?” Elena hỏi.Không phải là “Anh có đi theo chúng tôi không?” Cô biết Damon sẽ hiểu được sự khác biệt.

Cô đợi năm nhịp đập của trái tim trôi qua trong sự im lặng kéo theo sau đó.Sáu,bảy,tám…

Một luồng gió thốc qua,và Damon đáp xuống rất nhẹ nhàng.Nhưng anh ta không nhìn Elena.Đôi mắt Damon xa xăm đến kì lạ,và cô chẳng đọc được gì trên khuôn mặt anh ta cả.

“Đây là một hầm mộ,” thầy Alaric ngỡ ngàng thốt lên khi lia đèn pin trong bóng tối. “Một căn phòng ngầm bên dưới nahf thờ,dùng làm nơi mai táng.Thường thì mấy nhà thờ lớn hơn mới có dạng phòng như thế này chứ.”

Bonnie tiến thẳng đến chỗ cánh cửa chạm trổ và đặt bàn tay nhỏ xíu trắng trẻo lên đó,mở nó ra.Cánh cửa đung đưa mở vào phía trong.

Tim Elena đập liên hồi như trống trận.Chẳng hiểu bằng cách nào cô vẫn có thể ép mình tiến về phía trước,đi theo Bonnie.Những giác quan sắc bén của cô nhạy đến mức khó chịu,nhưng chúng vẫn chẳng cho Elena biết được mình đang bước vào cái gì.Luồng sáng từ đèn pin của Stefan quá hẹp ,chỉ rọi được mặt sàn lát đá trước mặt và hình bóng kì lạ của Bonnie.

Bonnie dừng lại.

Đến lúc rồi,Elena nghĩ thầm,hơi thở tắc lại trong cổ họng.Ôi Chúa ơi,đến lúc rồi,thật sự đã đến lúc rồi.Cô chợt có cảm giác nghẹt thở như đang kẹt giữa một giấc mơ sống động,một giấc mơ mà người ta tuy biết mình đang mơ nhưng vẫn không thức dậy được.Các cơ bắp trên người cô chết lặng.

Elena có thể đánh hơi được mùi sợ hãi từ những người chung quanh,cô cũng cảm thấy nó trong chính Stefan đứng ngay bên canhk.Ánh đèn pin của anh quét qua những đồ vật trước mặt Bonnie,nhưng thoạt tiên Elena chẳng nhận ra chúng là cái gì.Cô nhìn thấy những góc cạnh,những bề mặt phẳng,đường cong,và rồi có cái gì đó đập vào mắt.Một khuôn mặt trắng toát không có sự sống,oặt sang bên một cách kì quái…

Tiếng thét suýt chút nữa bật ra khỏi miệng Elena.Nhưng đó chỉ là một pho tượng,và những đường nét trông rất quen thuộc.Chúng giống hệt những nét khắc trên nắp ngôi một trên kia.Chiếc quan tài này là anh em song sinh với cái mà họ vừa leo vào để đến đây.Chỉ khác ở chỗ ngôi mộ này đã bị tàn phá.Nắp quách bằng đá vỡ làm hai mảnh,văng sát vách hầm mộ.Có cái gì đó rải rác khắp sàn như những khúc ngà voi mỏng manh.Những mẩu đá cẩm thạch,Elena tuyệt vọng tự nhủ trong đầu;chỉ là đá cẩm thạch,những mẩu đá cẩm thạch thôi mà.

Đó là xương người bị nghiền nát,vỡ vụn.

Bonnie xoay người lại.

Khuôn mặt hình trái tim hết quay sang phải rồi lại quay sang trái,nhưg thể đôi mắt trơ trơ vô hồn kia đang dò xét nhóm bạn vậy.Cuối cùng Bonnie dừng lại,đối mặt trực tiếp với Elena.

Rồi,thoắt rùng minh,cô bạn loạng choạng ngã chúi về phía trước như một con rối bị cắt dây.

Elena kịp thời chụp lấy Bonnie,chính bản thân cô cũng suýt ngã. “Bonnie ? Bonnie ?” Đôi mắt nêu mở to ngơ ngác hoảng sợ nhìn cô chính là mắt Bonnie. “Nhưng mà có chuyện gì thế?” Elena gặng hỏi “Nó đi đâu rồi?”

“Ta ở đây.”

Phía trên ngôi một bị cướp phá,một luồng ánh sáng lờ mờ bắt đầu hiện ra.Không,không phải ánh sáng,Elena thầm nghĩ.Cô nhìn thấy được nó bằng mắt,nhưng đó không phải là thứ ánh sáng quang phổ bình thường.Nó còn lạ lùng hơn cả tia hồng ngoại hay tử ngoại,một dạng mà các giác quan của con người không được cấu tạo để cảm nhận thấy.Nó đang hiện ra trước mặt cô,đang được đưa vào óc cô bằng một Quyền năng nằm bên ngoài cơ thể.

“Quyền năng khác,” Elena thì thào,máu trong người như đông lại.

“Không phải đâu,Elena.”

Giọng nói đó chẳng phải là âm thanh,cũng giống như hình ảnh đó không phải là ánh sáng vậy.Nó lặng lẽ như một ngôi sao lấp lánh,và đượm buốn.Bất chợt cô nhớ tới một thứ.

Là mẹ sao? Elena bối rối nghĩ thầm.Nhưng đó chẳng phải là giọng mẹ cô.Quầng sáng phía trên ngôi mộ như cuộn xoáy lại,và trong khoảnh khắc Elena nhìn thấy một khuôn mặt trong đó,một khuôn mặt hiền dịu và u uẩn.Rồi cô chợt nhận ra.

“Ta đã đợi mọi người từ lâu rồi.” Giọng bà Honoria Fell khẽ cất lên. “Ở nơi này,cuối cùng rồi ta có thể lên tiếng bằng chính hình hài của mình,chứ không cần phải thông qua Bonnie nữa.Hãy nghe ta.Thời gian không còn nhiều,và tình thế hết sức hiểm nghèo.”

Elena mãi mới tìm lại được cái lưỡi của mình. “Nhưng căn phòng này là gì? Sao bà lại mang chúng cháu đến đây?”

“Chính cháu đã yêu cầu ta mà.Ta không thể dẫn đường cho đến khi được hỏi.Đây chính là chiến trường của các cháu.”

“Cháu không hiểu.”

“Hầm mộ này được người dân thị trấn Fell’s Church xây dựng cho ta.Một nơi an nghỉ cho thi hài của ta.Một chốn bí mật dành cho người khi còn sống mang những Quyền năng bí ẩn.Cũng như Bonnie,ta biết được những chuyện không một ai khác biết.Ta thấy những điều không ai khác thấy được.”

“Bà cũng có khả năng ngoại cảm sao?” Bonni thì thào,giọng khàn khàn.

“Thời đó,người ta gọi đó là ma thuật.Nhưng ta chẳng bao giờ sử dụng Quyền năng của mình để làm hại ai,và khi ta chết đi họ xây dựng nơi tưởng niệm này để ta và phu quân có thể yên nghỉ.Nhưng rồi,sau nhiều năm,sự an bình của chúng ta đã bị xâm phạm.”

Ánh sáng kì quái khi tỏ khi mờ,hình bóng của bà Honoria chập chờn. “Một Quyền năng khác đã đến Fell’s Church,mang theo đầy những hận thù và hủy diệt,Nó làm ô uế nơi an nghỉ của ta,mang xương cốt của ta rải khắp nơi và chiếm dụng nơi này làm hang ổ.Nó ra ngoài gieo rắc tội ác trong thị trấn của ta.Thế là ta tỉnh giấc.”

“Ngay từ đầu ta đã cố gắng cảnh báo cháu rồi,Elena.Có sống dới đây bên dưới nghĩa địa,chờ đợi và dõi theo cháu.Có lúc dưới hình dạng một con cú…”

Một con cú.Tâm trí Elena hoạt động hết công suất.Một con cú,giống như con mà cô nhìn thấy làm tổ trên tháp chuông nhà thờ.Giống như cái con trong kho thóc,hay con đậu trên cây bồ kết đen cạnh nhà cô.

Cú trắng..chim săn mồi…loài ăn thịt…Elena nghĩ thầm.Rồi cô chợt nhớ ra đôi cánh trắng nsgiang ra như chạm đến đường chân trời.Một lời chim lớn tạo ra từ sương mù hoặc tuyết,nó đuổi theo cô,chĩa sự tấn công vào cô,tràn ngập cơn khát máu và nỗi hận thù dã thú…

“Không!” Elena kêu lên khi kí ức ùa về bao bọc chung quanh cô.

Cô cảm thấy bàn tay Stefan đặt trên vai mình,ngón tay anh siết chặt đến phát đau,khiến cô quay trở lại với thực tại.Bà Honoria Fell vẫn đang tiếp tục nói.

“Cả cậu nữa,Stefan,thứ đó luôn dõi theo cậu.Nó căm ghét cậu từ trước cả khi căm ghét Elena kìa.Nó đã hành hạ và chơi đùa với cậu như một con mèo vờn chuột.Nó ghét những người cậu yêu thương.Chính trong bản thân nó cũng chất chứa một thứ tình yêu méo mó.”

Elena không thể kềm được việc quay lại nhìn ra sau lưng mình.Cô trông thấy Meredith,Alaric,và Matt đứng chết trân.Bonnie và Stefan thì đứng cạnh cô.Nhưng còn Damon..Damon đâu rồi?

“Lòng hận thù của thứ đó đã tăng lên đến mức có thể giết bất cứ ai,bất kì vụ đổ máu nào cũng khiến cho nó hả hê.Ngay lúc này đây,những con thú dưới dự kiểm soát của nó đang luồn lách trong khu rừng.Chúng đang hướng về phía thị trấn,về phía có ánh sáng.”

“Vũ hội Tuyết!” Meredith đanh giọng.

“Đúng vậy.Và lần này chúng sẽ giết chóc cho đến khi con cuối cùng ngã xuống thì thôi.”

“Chúng ta phải cảnh báo mọi người,” Matt kêu lên “tất cả mọi người có mặt ở vũ hội.”

“Các cháu sẽ không bao giờ được an toàn cho đến khi thế lực đứng đằng sau chúng bị tiêu diệt.Giết chóc sẽ còn tiếp diễn.Các cháu phải tiêu diệt Quyền Năng đầy thù hận kia,đó là lí do ta đưa các cháu tới đây.”

Luồng sáng lại dao động và dường như đang từ từ lụi tắt. “Bên trong các cháu có dũng khí,miễn là các cháu tìm ra được nó .Đây là chuyện duy nhất mà ta có thể giúp được.”

“Khoan đã – xin bà…” Elena lến tiếng.

Giọng nói vẫn tiếp tục đều đều,không ngó ngàng gì đến cô “Bonnie,cháu được phép lựa chọn.Những quyền năng bí ẩn của cháu là một thứ trách nhiệm,và cũng là một đặc ân có thể bị thu hồi.Cháu có chọn cách từ bỏ chúng đi không?”

“Cháu…” Bonnie lắc đầu,hoảng sợ. “Cháu không biết.Cháu cần thời gian…”

“Không còn thời gian nữa đâu.Chọn đi.” Ánh sáng đang từ từ co cụm và thu nhỏ lại.

Ánh mắt Bonnie ngỡ ngàng và do dự khi nhìn sang Elena cầu cứu. “Đó là lựa chọn của cậu.” Elena thì thầm “Cậu phải tự quyết định một mình thôi.”

Sự do dự từ từ biến mất khỏi khuôn mặt Bonnie,cô bạn gật đầu.Cô đứng tách ra khỏi Elena,không cần ai đỡ,và quay mặt về phía ánh sáng. “Cháu sẽ giữ chúng lại,” Bonnie cất giọng khàn khàn “Cháu sẽ tìm ra cách chung sống với lũ.Bà ngoại cháu đã làm được mà.”

Luồng sáng thoáng lóe lên như bật cười. “Cháu đã chọn lựa rất khôn ngoan.Chúc cho cháu sử dụng quyền năng cũng khôn ngoan như vậy.Đây sẽ là lần cuối ta cúng ta nói chuyện với các cháu.”

“Nhưng mà…”

“Ta đã được siêu thoát.Đây là trận chiến của riêng các cháu mà thôi.” Ánh sáng lụi dần đi,như chút tàn dư cuối cùng của một ngọn lửa đã tắt.

Khi nó biến mất rồi,Elena có thể cảm thấy áp lực đè nặng bốn chung quanh mình.Có chuyện sắp xảy ra rồi.Một sức ép đang tiến về phía họ,đang lơ lửng trên đầu họ. “Stefan…”

Stefan cũng có cảm giác tương tự;cô nhận ra. “Đi thôi” Bonnie nói,giọng thản thốt. “Bọn mình phải ra khỏi đây ngay thôi.”

“Chúng ta phải đến chỗ vũ hội,” Matt kêu . Mặt anh trắng bệch. “Phải giúp họ…”

“Lửa” Bonnie la lớn,nét mặt sửng sốt,giống như ý tưởng đó mới bật ra trong đầu cô. “Lửa không giết được,nhưng sẽ cầm chân được chúng.”

“Cậu không nghe gì sao?Chúng ta phải đương đầu với Quyền Năng Khác .Và nó ở đây, ngay đây,ngay lúc này .Chúng ta không thể đi được!” Elena hét.Đầu óc cô loạn hết cả lên.Những hình ảnh,kí ức và cả những điềm báo kinh khủng .Cơn khát máu…cô có thể cảm thấy nó..

“Alarics.” Stefan lên giọng chỉ huy. “Anh quay lại đó đi.Mang theo những người khác,làm những gì anh có thể làm.Tôi sẽ ở lại.”

“Tôi nghĩ tất cả chúng ta nên đi hết!” Thầy Alaric la lên.Thầy phải cao giọng như vậy để không bị những âm thanh ầm ầm điếc tai chung quanh át mất tiếng.

Ánh đèn pin loang loáng của thầy giúp Elena nhìn thấy một thứ nãy giờ cô không để ý.Trên bức tường kế cô là một lỗ hổng toang toác,như thể lớp đá lát bên ngoài đã bị phá tan đi,để lộ ra một đường hầm đâm thẳng vào lòng đất tối đen vô tận.

Nó dẫn tới đâu nhỉ? Elena tự hỏi,nhưng ý nghĩ của cô lạc mất giữa những nỗi sợ hãi hỗn độn.Cú trắng..chim săn mồi..loài ăn thịt..quạ,Elena nghĩ thầm,và bất chợt cô hiểu rõ nãy giờ mình sợ cái gì.

“Damon đâu?” Cô hét lớn,quay qua quay lại nhìn quanh quất,kéo theo Stefan xoay vòng vòng. “Damon đâu rồi?”

“Ra khỏi đây mau!” Giọng Bonnie thất thanh vì kinh hoàng.Cô bạn nhào về phía cánh cổng vừa lúc một âm thanh vang lên xé toạc màn đêm.

Đó là một tiếng gầm gừ,nhưng không phải của loài chó.Không thể nào nhầm với tiếng chó được.Nó sâu hơn,trầm hơn và vang hơn nhiều.Âm thanh đó lớn khủng khiếp,sặc mùi rừng rú và khát máu.Nó dội lại trong lồng ngực Elena và làm xương cốt cô run hết cả lên.

Làm cho cô tê liệt.

Tiếng động đó lại cất lên,đói khát và hoang dại,nhưng về mặt nào đó lại mang vẻ uể oải lười nhác của một kẻ đi săn tự tin.Cùng với nó là tiếng bước chân nặng nề từ phía đường hầm.

Bonnie cố gắng thét lên,nhưng chỉ phát ra một tiếng rít lí nhí.Từ trong bóng tối đen kịt của đường hầm,có thứ gì đó đang đến gần.Một hình bóng bước đi với điệu bộ uyển chuyển của loài mèo.Giờ thì Elena đã nhận ra tiếng gầm gừ đó.Đó là âm thanh của loài thú săn mồi lớn nhất trong họ mèo,thậm chí còn lớn hơn cả sư tử.Đôi mắt của con cọp vàng rực lên khi nó bước ra đến miệng đường hầm.

Rồi mọi thứ diễn ra cùng một lúc.

Cô thấy Stefan cố gắng kéo mình ra phía sau để tránh.Nhưng những cơ bắp tê liệt của Elena đã gây khó khăn cho anh,và cô biết thế là đã quá trễ.

Con cọp phóng tới một cách hết sức duyên dáng bằng những bắp cơ đầy sức mạnh.Trong khoảnh khắc đó,Elena thấy nó như dừng lại trong ánh đèn flash,và hình ảnh hai mạn sườn săn chắc bóng loáng cùng với cái xương sống mềm dỏe in hằn lại trong tâm trí cô.Những tiếng thét của Elena bỗng tự động bật ra.

“Damon,đừng!”

Đến khi con sói đen nhào ra khỏi bóng tối,lao vào nó thì cô mới nhận ra con cọp có bộ lông trắng tinh.

Cú vồ của con mèo lớn bị con sói xô lệch đi,và Stefan lôi Elena sang bên,cứu cô thoát nạn.Cơ bắp của Elena đã mềm ra như bún,cô lặng cả người thuận theo khi anh đẩy cô nép sát vào tường.Lúc này nắp của quan tài đang chắn giữa Elena và cái bóng trắng gầm gừ,nhưng cánh cổng lại nằm phía bên kia của trận hỗn chiến.

Phần yếu đuối bên trong Elena đang nửa như bàng hoàng,nửa như kinh ngạc.Cô chẳng hiểu gì hết,bối rối đến lùng bùng lỗ tai.Mới phút trước đây Elena còn đang tin chắc rằng Damon đang chơi trờ mèo vờn chuột với bọn họ,rằng ngay từ đầu anh ta chính là Quyền Năng Khác.Nhưng dã tâm và sự khát máu đang tỏa ra từ con cọp không nhầm lẫn vào đâu được.Đây chính là thứ đã đuổi theo cô trong nghĩa địa,rồi từ nhà trọ đến chỗ con sông và đẩy cô vào chỗ chết.Chính cái Quyền năng màu trắng mà con sói đang quyết tâm tử chiến ngay lúc này đây.

Đó là một trận chiến không cân sức.Con sói đen,tuy dữ tợn và hung hăng là thế,chẳng hề có cơ may nào để chiến thắng.Một cú tát với những chiếc vuốt sắc lẻm của con cọp làm vai con sói rách toạc đến tận xương.Miệng con cọp gầm gừ há ngoác ra,tìm cách táp một cú bẻ gãy cổ đối thủ.

Nhưng Stefan đã có mặt.Anh chĩa thằng luồng đèn pin chói lòa vào mắt con cọp và đẩy con sói bị thương tránh ra.Elena ước phải chi mình có thể thét lên,có thể giải phóng nỗi nhức nhối đang dâng trào lên trong người.Cô không hiểu,không hiểu gì hết.Stefan đang gặp nguy hiểm.Nhưng cô chẳng thể nào nhúc nhích nổi.

“Ra ngay!” Stefan đang hét lên với những người kia. “Đi đi;ra khỏi đây ngay!”

Nhanh nhẹn hơn bất cứ con người bình thường nào,anh vụt tránh cú tát của cái bàn chân màu trắng,tay vẫn chĩa đèn vào mắt con cọp.Meredith đã ra đến phía bên kia của cánh cổng.Matt thì đang nửa tha nửa lôi theo Bonnie đằng sau.Thầy Alaric cũng đã qua được.

Con cọp phóng tới và cánh cổng đóng sầm lại.Stefan ngã sang một bên,trượt ngã khi đang cố lồm cồm bò dậy.

“Bọn tôi sẽ không bỏ các em lại…” Thầy Alaric la lên.

“Đi đi!” Strfan hét trả. “Tới chỗ vũ hội,ráng làm được gì thì làm! Đi đi !”

Con sói lại xông lên tấn công ,mặc cho vết thương rỉ máu trên đầu và vết nứt toác hở cả thớ thịt và dây chằng trên vai.Con cọp đánh trả.Những âm thanh gầm rống hoang dại đến mức Elena không chịu nổi.Meredith và những người kia đã đi khỏi,ánh đèn pin của thầy Alaric đã biến mất.

“Stefan!” Elena thét lên khi thấy anh khom người thủ thế ,định nhảy vào trận chiến một lần nữa.

Nếu anh chết,cô cũng sẽ chết theo.Và nếu có phải chết thì co muốn được chết bên cạnh Stefan.

Sự tê liệt chấm dứt,Elena loạng choạng tiến về phía anh.Cô nấc lên,đưa tay ra túm chặt lấy Stefan.Elean thấy anh vòng tay ôm lấy mình,anh đưa thân ra đứng chắn giữa cô và trận ẩu đả phía trước.Nhưng Elena rất ngoan cố,ngoan cô không thua gì anh.Cô vặn mình thoát ra để cho cả hải cùng đối mặt với nó.

Con sõi đã ngã xuống.Nó nằm bẹp trên sàn,và mặc dù bộ lông quá sẫm màu không thể nhìn thấy vết máu,một vũng đỏ lòm đang rỉ ra bên dưới nó.Con cọp trắng đứng sừng sững phía trên con soi,miệng há ra chỉ cách chiếc cổ họng màu đen vô phương chống cự có vài phân.

Nhưng cú cắn cổ trí mạng không xảy ra.Thay vì vậy,con cọp ngẩng đầu lên nhìn Stefan và Elena.

Với sự bình tĩnh đáng ngạc nhiên,Elea để ý thấy từng chi tết nhỏ nhặt trên người nó.

Những chiếc ria rất thẳng và thanh mảnh, y như những cọng dây bằng bạc.Bộ lông trắng như tuyết với những sọc nhờ nhờ màu quặng vàng thô.Trắng và vàng,Elena nghĩ thầm,nhớ đến con cũ trong kho thóc.Và điều đó gợi lên một kí ức khấc nữa…đến một thứ cô đã từng nhìn thấy…hoặc thứ gì đó cô đã từng nghe kể.

Bằng một cú tát nặng nề,con cọp hất văng cây đèn pin khỏi tay Stefan.Elena nghe tiếng anh rít lên đau đớn,nhưng cô chẳng còn có thể thấy gì nữa trong bóng tối đen như mực.Ở nơi không còn chút ánh sáng nào,ngay cả một kẻ săn mồi cũng trở nên mù lòa.Bám chặt lấy Stefan,cô chờ đợi cơn đau của cú ra đòn kết liễu.

Nhưng bỗng nhiên đầu óc Elena quay cuồng,phủ đầy sương mù xám cuồn cuộn khiến cô chẳng đủ sức mà bám nổi vào Stefan nữa.Cô không nghĩ được gì hết,cô không nói được gì hết.Mặt sàn tựa như đã rời khỏi chân Elena .Cô lờ mờ nhận ra mình đang bị khống chế bởi Quyền năng,và nó đang xâm chiếm tâm trí cô.

Elena cảm thấy người Stefan trượt đi ,đổ sụp xuống và tuột khỏi tay mình,rồi cô chẳng thể nào kháng cự lại màn sương mù nữa.Cô như rơi xuống,rơi xuống mãi,chẳng biết được mình ngã xuống đất từ lúc nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.