Nhật Ký Ma Cà Rồng

Chương 49: Chương 49




“Tất cả sẽ y như ngày xưa ấy,” Caroline nồng nhiệt nói, siết tay Bonnie thật chặt.

Nhưng không phải thế. Không gì có thể giống như trước khi Elena chết cả. Không gì hết. Và Bonnie thật sự thấy bất an về buổi tiệc Caroline đang tìm cách tổ chức này. Một cảm giác bứt rứt mơ hồ tận sâu thẳm trong lòng mach bảo với cô rằng, vì lý do nào đó, buổi tiệc này là một ý kiến rất, rất dở.

“Sinh nhật Meredith đã qua mất rồi mà” Cô chỉ ra vấn đề “Từ thứ Bảy tuần trước lận mà”.

“Nhưng cậu ấy đâu có tiệc tùng gì, không hề có bữa tiệc thật sự nào giống như lần này. Bọn mình có đến cả đêm; bố mẹ mình đi đến tận sáng Chủ Nhật mới về. Thôi mà, Bonnie, nghĩ mà xem, Meredith sẽ ngạc nhiên đến mức nào”

Ừ, ngạc nhiên là cái chắc rồi, Bonnie nghĩ bụng. Ngạc nhiên đến nỗi sau đó, dám cậu ấy giết mình luôn ấy chứ. “Nghe này, Caroline, lí do Meredith không tổ chức sinh nhật đình đám là vì chẳng có tâm trạng đâu mà tiệc tùng. Nó có vẻ… thiếu tôn trọng sao sao ý…”

“Nhưng vậy là không nên Elena sẽ muốn bọn mình được vui vẻ, cậu thừa biết mà Elena thích tiệc tùng lắm. Và chắc chắn cậu ấy chẳng thích thú gì chuyện sáu tháng sau ngày cậu ấy mất mà bọn mình vẫn còn ngồi đây khóc lóc đâu.” Caroline chồm người tới trước, đôi mắt xanh như mắt mèo đầy vẻ thành khẩn. Trong đó không hề có nét giả tạo, không hề có kiểu thao túng đáng ghét như mọi khi. Bonnie tin cô nàng thực sự thành tâm.

“Mình muốn cả bọn quay lại làm bạn như trước đây,” Caroline nói. “ Hồi đó chúng ta lúc nào cũng ăn sinh nhật cùng nhau, chỉ bốn đứa mình thôi, nhớ không ? Với lại, cậu còn nhớ chuyện lũ con trai lúc nào cũng tìm cách đột nhập vào những buổi tiệc của bọn mình chứ? Chả biết năm nay tụi nó có lập lại trò đó không nữa”.

Bonnie thấy tình hình càng lúc càng vượt khỏi tầm kiểm soát của cô. Đây là một ý kiến rất dở, đây là một ý kiến rất dở, cô nghĩ bụng. Nhưng Caroline cứ tiếp tục nói, nét mặt mơ màng đến mức gần như lãng mạn khi nói về những tháng ngày tươi đẹp trước kia. Bonnie không nỡ bảo thẳng với cô nàng rằng, những ngày huy hoàng đó đã tuyệt chủng cùng với nhạc disco rồi.

“Nhưng giờ làm gì còn đủ bốn đứa nữa. Có ba người làm sao tiệc tùng được.” Bonnie yếu ớt phản đối ngay khi có thể ngắt lời.

“Vậy thì mời luôn cả Sue Carson Meredith chơi được với cậu ta mà phải không?”

Bonnie phải thừa nhận chuyện đó; ai chẳng chơi được với Sue. Nhưng dù có vậy đi chăng nữa, Caroline cũng phải hiểu là mọi thứ không cách chi trở lại như trước kia được. Không thể có chuyện đem Sue Carson thế vào chỗ Elena rồi kêu: “Đó, vậy là mọi thứ lại như xưa rồi.”

Nhưng làm sao giải thích cho Caroline được bây giờ? Bonnie kêu thầm trong bụng. Bất ngờ cô nghĩ ra một cách.

“Mời luôn Vickie Benett đi.” Cô nói.

Caroline giật mình “Vickie Benett hả? Cậu đùa chắc. Đi mời con bé chán ngắt, quái dị từng thoát y trước cả trường sao? Sau những chuyện đã xảy ra đó hả?”

“Vì những chuyện đã xảy ra nên càng phải mời,” Bonnie cương quyết. “Nghe này, mình biết Vickie chưa bao giờ nằm trong hội của chúng ta. Nhưng giờ cậu ấy chẳng còn trong đám ăn chơi trắc táng nữa rồi; đám ấy chẳng muốn cho Vickie vào, còn Vickie thì sợ bọn nó chết khiếp. Cậu ấy cần bạn bè. Bọn mình thì cần thêm người. Mời cậu ấy đi.”

Trong một thoáng, Caroline trong có vẻ tức tối đến tuyệt vọng. Bonnie nghênh mặt lên, tay chóng hông chờ đợi. Cuối cùng Caroline thở dài.

“Thôi được, cậu thắng. Nhưng phải tìm cách đưa Meredith tới nhà mình vào tối thứ Bảy đấy. Và Bonnie này, làm sao cho Meredith không biết gì hết nhé. Mình thực sự muốn đây là một bất ngờ.”

“Ôi, chắc chắn rồi,” Bonnie gay gắt đáp. Cô không lường trước được chuyện khuôn mặt Caroline sáng bừng lên, cô nàng bất thình lình ôm chầm lấy Bonnie.

“Mình rất vui khi cậu đồng quan điểm với mình” Caroline nói. “Và thật tuyệt biết bao nhiêu khi cả đám lại được bên nhau.”

Cô nàng này chẳng hiểu cái gì cả, Bonnie choáng váng nhận ra khi Caroline buông tay. Phải làm gì để cậu ấy sáng ra đây hả trời? Chẳng lẽ lại đi nện cho Caroline một cú?

Rồi sau đó cô nghĩ: Ôi Chúa ơi, mình phải báo cho Meredith biết thôi.

Nhưng đến cuối ngày, Bonnie quyết định rằng có lẽ không nên báo cho Meredith thì hơn. Caroline muốn làm Meredith bất ngờ, vậy cô sẽ mang Meredith tới đó mà cô ấy hoàn toàn không biết gì hết tới đó. Thế thì trước đó, ít ra Meredith cũng không phải lo lắng gì về nó. Đúng thế, Bonnie kết luận, có khi không kể gì cho Meredith nghe lại là việc làm nhân đạo nhất.

Mà ai biết được, tối thứ Sáu cô viết vào nhật ký của mình. Chắc mình đã quá khắt khe với Caroline rồi. Có thể cậu ta thực sự hối hận về những chuyện đã gây ra cho bọn mình, như tìm cách làm Elena bẻ mặt trước toàn thị trấn hay khiến cho Stefan bị bắt vì tội giết người chẳng hạn. Có khi từ đó đến nay, Caroline đã trưởng thành hơn và học được cách nghĩ đến người khác ngoài bản thân mình. Biết đâu bọn mình lại thực sự có một buổi tiệc vui vẻ thì sao.

Và biết đâu mình lại được người ngoài hành tinh bắt cóc trước chiều mai, Bonnie nghĩ bụng khi gấp cuốn nhật kí lại. Cô chỉ biết hy vọng về điều đó.

Quyển nhật kí là một cuốn sổ trắng rẻ tiền mua ngoài tiệm tạp hoá, ngoài bìa in những bông hoa nho nhỏ, Bonnie chỉ mới viết nhật kí từ lúc Elena mất, nhưng cô đã bắt đầu trở nên nghiện rồi. Đây là nơi duy nhất cô có thể muốn nói gì thì nói, mà không sợ người khác hoàng hồn kêu lên “Bonnie McCullough!” hay “Trời ạ, Bonnie ơi là Bonnie”

Bonnie vẫn tiếp tục nghĩ đến Elena khi tắt đèn và chui vào trong chăn.

+

Cô đang ngồi trên một thảm cỏ xanh mượt được cắt tỉa cẩn thận trải rộng tít tấp về mọi hướng. Bầu trời xanh ngắt không một gợn mây, không khí ấm áp và thơm lừng. Chim chóc hát ca ríu rít.

“Mình rất vui vì cậu đến được.” Elena nói.

“À, đúng thế.” Bonnie đáp “Mình cũng vậy, dĩ nhiên rồi.” Cô đưa mắt nhìn quanh, rồi vội vàng quay trở lại phía Elena

“Thêm trà nhé!”

Trong tay Bonnie có một tách trà mong manh và dễ vỡ như vỏ trứng. “Ừ… được rồi. Cảm ơn cậu.”

Elena đang mặc một chiếc váy thời thế kỷ thứ XVIII bằng vải mousseline trắng mỏng bó sát người, để lộ toàn thân hình thon thả. Cô rót trà thật gọn gàng, không làm tràn ra lấy một giọt.

“Cậu có muốn dùng chuột không?”

“Dùng cái gì kia ?”

“Mình nói là, cậu có muốn dùng sandwich với trà không?”

“À, sandwich. Có chứ. Tốt quá” Đó là những lát dưa leo xắt mỏng phết sốt mayonnaise đặt trên miếng bánh mì vuông trắng be bé. Loại bánh không vỏ.

Khung cảnh đẹp long lanh như một bức tranh của Seurat (* G. Seurat: Hoạ sĩ Pháp thế kỷ 19). Bọn mình đang ở Warm Springs, khu cắm trại cũ. Bonnie nghĩ thầm. Nhưng chắc chắn là bọn mình có nhiều chuyện cần phải bàn hơn là ba cái vụ trà nước này rồi.

“Dạo này ai làm tóc cho cậu thế?” cô hỏi. Từ trước tới nay, Elena chưa bao giờ có khả năng tự làm tóc cho mình.

“Cậu thích không?” Elena đưa tay lên, chạm vào búi tóc vàng nhạt óng mượt như tơ sau cổ.

“Kiểu này đẹp tuyệt.” Bonnie đáp, y hệt như kiểu nói chuyện của mẹ cô trong dạ tiệc do Hội Những Người Con Gái Của Cách Mạng Hoa Kỳ (* Những Người Con Gái Của Cách Mạng Hoa Kỳ: Một tổ chức dành cho nữ hậu duệ của những người có công với nền độc lập của nước Mỹ, có chi hội tại khắp các bang và một số nước khác) tổ chức.

“Ừ, cậu biết đấy, tóc là thứ quan trọng mà,” Elena nói. Mắt cô bạn ánh lên một sắc xanh sẫm hơn màu trời, sắc xanh của lam ngọc. Bonnie đưa tay lên chạm vào mấy lọn tóc đó của mình, cảm thấy không thoải mái lắm.

“Dĩ nhiên, máu cũng quan trọng nữa,” Elena nói tiếp.

“Máu ư? Ừ… đúng thế, dĩ nhiên rồi.” Bonnie bối rối trả lời. Cô chẳng hiểu nổi Elena đang nói chuyện gì, và cảm giác như đang phải đi trên dây qua một đầm lầy lúc nhúc cá sấu vậy. “Đúng là máu quan trọng thật,” Bonnie yếu ớt phụ hoạ.

“Ăn sandwich nữa nhé?”

“Cám ơn cậu.” Lần này là phô mai và cà chua. Elena cũng chọn một chiếc và cần rất kiểu cách. Bonnie ngồi nhìn cô bạn, thấy cảm giác bứt rứt khó chịu trong người mỗi lúc một tăng lên, và rồi…

Rồi cô nhìn thấy bùn nhão rỉ ra từ mép của chiếc sandwich.

“Cái – cái gì thế kia?” Giọng Bonnie the thé vì kinh hoàng. Đến lúc này, giấc mơ mới có vẻ đúng là một giấc mơ, và có thấy mình không nhúc nhích được, chỉ có thể thở hổn hển và trợn mắt nhìn. Một giọt lớn cái thứ màu nâu đó lọt ra khỏi chiếc bánh của Elena, rơi bẹt xuống tấm trải caro. Đúng là bùn thật. “Elena… Elena, cái gì…?”

“Ôi dào, dưới đây bọn ta toàn ăn thứ này không ấy mà” Elena cười đáp lại, nhe hàm răng dính bùn. Chỉ có điều, đó đâu phải giọng Elena; mà là một giọng đàn ông méo mó và gớm ghiếc. “Rồi ngươi cũng sẽ ăn thôi.”

Bầu không khí không còn ấm áp thơm tho nữa, nó trở nên nóng nực và bốc mùi bắp cải héo nhũn ngon ngọt muốn phát bệnh. Những hố đen xuất hiện trên nền cỏ xanh, lúc này không phải được cắt tỉa gọn ghê mà là um tùm hoang dại. Đây không phải là Warm Springs. Bonnie đang ngồi trong khu nghĩa địa cổ; sao nãy giờ cô lại không nhận ra được nhỉ? Chỉ khác ở chỗ, những huyệt mộ này còn rất mới.

“Thêm một con chuột chết nữa nè!” Elena vừa hỏi vừa rúc rich cười một cách thô lỗ.

Bonnie nhìn xuống miếng sandwich ăn dở dang cầm trong tay và thét lên. Từ đầu bánh lũng lẳng thò ra một chiếc đuôi màu nâu. Cố lấy hết sức bình sinh ném nó văng bẹt vào một tấm bia. Rồi cô đứng dậy cuống cuồng chùi tay vào quần jeans, bụng dạ nhộn nhạo muốn nôn.

“Ngươi chưa đi được đâu. Những người khác vừa đến thôi mà.” Khuôn mặt Elena từ từ biến đổi; tóc cô đã rụng hết đi, làn da ngả sang màu xám ngoét nhìn như da thuộc. Có nhiều thứ đang động đậy trong đĩa sandwich và những huyệt mộ mới đào. Bonnie không muốn nhìn thấy chúng sợ rằng mình sẽ phát điên lên mất.

“Ngươi không phải Elena!” Cô thét lên, bỏ chạy.

Gió thổi tung tóc vào mặt Bonnie làm cố không thấy gì hết. Kẻ đang đuổi theo cô ở ngay sau lưng. Bonnie có thể cảm thấy nó ngay phía sau mình. Chạy ra chỗ cây cầu, cô nghĩ thầm, và chợt va phải một thứ.

“Ta đợi ngươi lâu rồi,” cái thứ xám xịt tro xương với những chiếc răng dài đang vặn vẹo trong bộ váy của Elena lên tiếng. “Nghe mình đây, Bonnie.” Nó túm chặt lấy cô bằng sức mạnh khủng khiếp.

“Ngươi không phải Elena! Ngươi không phải Elena!”

“Nghe mình đây, Bonnie!”

Đó là giọng nói của Elena, giọng nói thật của chính Elena, không còn vẻ khoái trá thô tục hay trầm đục méo mó, mà hết sức gấp gáp. Nó đến từ đâu đó sau lưng Bonnie, quét qua giấc mơ như một làn gió lạnh lẽo và trong lành “Bonnie ráng nghe cho kịp này…”

Mọi thứ đang tan chảy ra. Bàn tay xương xấu nắm lấy cánh tay Bonnie, những nấm mồ ngọ nguậy, bầu không khí nóng bức hôi hám. Trong một khoảnh khắc, giọng Elena vang lên rõ mồn một, nhưng lại đứt đoạn như một cuộc điện thoại đường dài tín hiệu xấu.

“.. Hắn đang móp méo và thay đổi mọi thứ. Mình không mạnh bằng hắn…” Bonnie bỏ sót mất vài từ “…nhưng chuyện này rất quan trọng. Cậu phải đi tìm.. ngay bây giờ.” Giọng Elena nhỏ và yếu dần.

“Elena, mình không nghe được! Elena!”

“… một câu thần chú đơn giản, chỉ có hai thành phần thôi, những thứ mình đã nói với cậu đấy..”

“Elena!”

Bonnie vẫn chưa dứt tiếng la khi cô ngồi bật dậy trên giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.