Xe họ trượt dài đến sau một trong những chiếc xe cảnh sát đang đỗ xiên xẹo trên đường. Khắp nơi là ánh sáng, ánh sáng chớp nháy xanh, đỏ, vàng, ánh sáng bừng lên từ phía nhà Bennett.
“Ở lại đây.” Matt gằn giọng rồi lao nhanh ra ngoài, theo chân Stefan.
“Không!” Bonnie ngẩng phắt lên; cô muốn túm lấy cậu ta lôi lại. Cơn buồn nôn chóng mặt Bonnie cảm thấy kể từ lúc Tyler nhắc đến tên Vickie đang phủ trùm lấy cô. Đã quá trễ, cô biết ngay từ đầu là đã quá trễ. Matt chỉ tổ khiến cho cậu ta cũng bị giết luôn mà thôi.
“Cậu ở lại đi, Bonnie – khóa cửa chặt. Mình sẽ chạy theo họ.” Đó là Meredith.
“Không! Mình phát ốm lên vì suốt ngày bị thiên hạ bắt phải ở lại rồi!” Bonnie hét lên, vùng vẫy tìm cách thoát khỏi sợi dây an toàn và cuối cùng cũng mở được nó ra. Tuy đang khóc, cô vẫn thấy đường chui ra khỏi xe và chạy về phía nhà Bennett. Có tiếng Meredith chạy theo ngay phía sau.
Mọi hỗn loạn dường như đều tập trung ở trước nhà: tiếng người la lối, tiếng một phụ nữ kêu thét, tiếng rè rè của bộ đàm trên xe cảnh sát. Bonnie và Meredith chạy thẳng ra sau nhà, chỗ cửa sổ phòng của Vicke. Cảnh tượng này sao lại kì quặc như thế? Bonnie điên cuồng nghĩ khi họ đến nơi. Cái cô đang nhìn rõ ràng là kì quái, nhưng cô lại không thể giải thích được vì sao như vậy. Cửa sổ phòng Vickie mở toang – nhưng thật là vô lí, bởi vì khung giữa của cửa sổ loại đó không bao giờ mở ra cả. Bonnie nghĩ thầm. Nhưng nếu vậy thì tại sao màn cửa lại phấp phới bay như tà áo thế kia?
Không phải mở ra, mà bị đập vỡ. Kính văng đầy trên lối đi rải sỏi, vỡ vụn ra dưới chân họ. Trên khung cửa trống hoác còn sót lại những mảnh kính vỡ, nhìn như những chiếc răng nhe ra. Nhà của Vickie đã bị đột nhập.
“Cậu ấy đã mới hắn vào nhà.” Bonnie gào lên trong cơn tức giận khổ sở. “Tại sao cậu ấy lại làm thế chứ? Tại sao?”
“Ở lại đây nhé.” Meredith đáp, cố gắng liếm đôi môi khô khan.
“Đừng có nói cái câu đó nữa. Mình hết chịu nổi rồi, Meredith. Mình đang điên đây. Và mình căm thù hắn ta.” Cô chụp lấy tay Meredith và tiến về phía trước.
Lỗ hổng càng lúc càng gần hơn. Hai tấm màn khẽ lay động. Kẽ hở ở giữa đủ để học quan sát bên trong.
Vào giây cuối, Meredith chợt xô Bonnie ra và nhìn vào trong đó trước. Chẳng tích sự gì, năng lực tâm linh trong Bonnie đã thức tỉnh và kịp mách bảo cho cô về nơi này. Cũng giống như hố sâu để lại trên mặt đất sau khi thiên thạch rơi xuống và phát nổ, hay tàn tích cháy đen của khu rừng sau một trận hỏa tai . Quyền năng và bạo lực vẫn còn vang rền trong không khí, nhưng sự kiện chính đã chấm dứt. Nơi này đã bị xâm phạm.
Meredith quay đi, gập người lại như muốn nôn mửa. Tay siết chặt đến nỗi móng bấm cả vào da thịt. Bonnie chồm tới nhìn bào bên trong.
Thứ đầu tiên xộc vào mũi cô là một mùi ẩm ướt và tanh tanh. Bonnie gần như có thể nếm được, nó có vị như vô tình cắn phải lưỡi vậy. Loa đang phát một bài gì đó mà cô không thể nghe thấy trên nền tiếng la hét từ phía trước và tiếng ong ong trong chính lỗ tai mình. Đôi mắt đã điều chỉnh với bóng tối bên ngoài nhà của cô chỉ nhìn thấy toàn một màu đỏ. Chỉ màu đỏ mà thôi.
Bởi vì đó là màu sắc mới của phòng Vickie. Màu xanh da trời nhạt đã biến mất. Giấy dán tường đỏ, gối tựa cũng đỏ. Những vũng màu đỏ rải rác khắp mặt sàn. Như có đứa trẻ nào vừa vớ được thùng sơn màu đỏ và nổi cơn phá phách vậy.
Máy hát phát tra một tiếng ‘cách’ và kim đọc đĩa quay trở lại từ đầu. Bonnie nhận ra bài hát khi nó bắt đầu lại với một cú sốc.
Đó là bài “Ngủ ngon… Em yêu.”
“Đồ yêu quái.” Bonnie thốt lên, bao tử quặn lại vì đau. Tay cô siết khung cửa càng lúc càng chật. “Đồ yêu quái, ta căm thù ngươi! Ta căm thù ngươi!”
Nghe thấy thế, Meredith ngẩng lên, quay lại nhìn cô. Cô bạn run rẩy vén tóc và ráng hít thở thật sâu, làm như thế vẫn còn giữ được bình tĩnh. “Cậu làm đứt tay rồi kìa.” cô bảo. “Lại đây mình xem nào.”
Bonnie thậm chí còn không nhận ra nãy giờ mình đang bám vào kính vỡ. Cô để cho Meredith nắm lấy tay mình, nhưng thay vì để cho bạn kiểm tra vết thương, Bonnie lại lất tay túm chặt lấy chính bàn tay lạnh lẽo của Meredith. Sắc diện Meredith rất tồi tệ: Đôi mắt đen đờ đẫn, đôi môi tái xanh thì run rẩy. Vậy mà cô bạn vẫn ráng chăm sóc cho Bonnie, ráng giữ cho bản thân luôn bình tĩnh.
“Thôi nào.” Bonnie nói , đăm đăm nhìn bạn. “Khóc đi, Meredith. Hét lên cũng được nữa. Những hãy tìm cách giải tỏa nó. Không cần phải kiềm nén mọi thứ trong lòng và tỏ ra can đảm đâu. Hôm nay cậu có toàn quyền ddeeer hoảng loạn cơ mà.”
Trong một thoáng Meredith chỉ đứng đó run rầy, nhưng rồi cô lắc đầu nặn ra một nụ cười méo xệch. “Mình không thể. Tính mình không làm vậy được. Thôi, để mình xem tay cậu đi.”
Bonnie đã định cãi, nhưng ngay lúc đó Matt chợt xuất hiện ở khúc quanh. Cậu ta xăm xăm bước tới và nhìn thấy hai cô gái đứng đó.
“Các cậu đang làm cái gì?” Matt mở miệng, nhưng rồi nhìn thấy khung cửa sổ.
“Vickie chết rồi.” Meredith thẫn thờ.
“Tôi biết.” Matt trông như một bóng ma nhợt nhạt của chính cậu. “Đằng trước người ta có nói. Họ đang khiêng ra cái…” cậu nghẹn lời.
“Bọn mình đã làm hỏng bét. Ngay cả khi đã hứa với cậu ấy…” Meredith cũng bỏ lửng câu. Còn biết nói gì hơn nữa đây.
“Nhưng giờ cảnh sát sẽ phải tin tụi mình.” Bonnie thốt lên, cô nhìn từ Matt sang Meredith, ráng tìm một điều gì đó để bấu víu vào. “Họ phải tin.”
“Không đâu.” Matt đáp. “Họ không tin đâu, Bonnie à. Bởi vì họ nói đây là một vụ tự sát.”
“Tự sát à? Họ có nhìn thấy cái phòng đó không vậy? Vậy mà dám gọi tự sát hả?” Bonnie to tiếng, giọng càng lúc càng tăng âm vực.
“Họ nói thần kinh của Vickie không được ổn định. Người ta nói cô ấy – chụp được cây kéo…”
“Ôi Chúa ơi.” Meredith ngoảnh mặt đi.
“Thiên hạ nghĩ, có lẽ cô ấy mặc cảm tội lỗi vì đã giết chết Sue.”
“Có người đã đột nhập vào nhà.” Bonnie hung hăng nói. “Họ phải thừa nhận chuyện đó chứ!”
“Không đâu.” Giọng Meredith nhẹ hẫng, như thể cô đang rất mệt mỏi. “Nhìn cửa sổ chỗ này xem. Kính văng ra ngoài hết cả. Ai đó đã đập vỡ nó từ bên trong kia.” Và đó chính là điểm quái gỡ cuối cùng của bức tranh, Bonnie nghĩ thầm.
“Có lẽ hắn, để thoát ra ngoài.” Matt bảo. Họ im lặng nhìn nhau như những kẻ thất trận.
“Stefan đâu rồi?” Meredith khẽ hỏi Matt. “Cậu ta có phơi mặt ra phía trước để mọi người nhìn thấy không đấy?”
“Không, khi biết cô ấy đã chết, cậu ta quay ngược lại đi về hướng này. Tôi chạy theo tìm cậu ấy đấy. Chắc chỉ đâu đó quanh đây thôi…”
“Suỵt!” Bonnie bảo. Tiếng la lối từ đằng trước đã ngưng. Tiếng phụ nữ gào thét cũng thế. Trong bầu không khí tương đối im lặng, họ có thể nghe thấy loáng thoáng một giọng nói từ từ bên kia rặng cây óc chó sau sân.
“… trong khi lẽ ra anh đang phải trông chừng cô ấy?”
Giọng nói đó khiến Bonnie nổi hết da gà. “Chính là cậu ấy!” Matt kêu. “Và cậu ta đang ở cùng Damon. Đi thôi nào!”
Khi đã ở giữa những tán cây, Bonnie có thể nghe rõ tiếng Stefan. Hai anh em trai đang đối mặt dưới ánh trăng.
“Tôi đã tin tưởng anh, Damon. Tôi đã tin anh!” Stefan kêu lên. Bonnie chưa từng thấy cậu ta giận dữ như thế, ngay cả lúc trong nghĩa địa với Tyler. Nhưng đây không chỉ đơn thuần là giận dữ không thôi.
“Vậy mà anh cứ để mặc cho nó xảy ra.” Stefan tiếp tục nói mà không thèm đếm xỉa gì đến Bonnie và những người còn lại vừa xuất hiện, không cho Damon một cơ hội nào để trả lời. “Tại sao anh không làm gì cả? Nếu anh hèn quá không dám đánh lại hắn thì ít ra cũng có thể gọi tôi mà. Thế mà anh chỉ biết đứng đó mà nhìn!”
Khuôn mặt Damon trơ lì không cảm xúc. Đôi mắt đen lấp lánh, và chẳng còn chút gì là uể oải hay lười nhác trong dáng điệu của anh ta nữa. Trông Damon cứng đơ, thẳng đuỗn như một tấm kính. Anh ta mở miệng ra định nói, nhưng Stefan đã cắt ngang.
“Đó là lỗi tại tôi. Lẽ ra tôi phải biết trước mới phải. Tôi đã biết trước. Ai cũng biết, họ đã cảnh báo tôi, vậy mà tôi nào có nghe.”
“Ồ, thế sao?” Damon ném một cái nhìn sang phía Bonnie đang đứng bên lề, cô lạnh hết cả người.
“Stefan, khoan đã.” Matt lên tiếng. “Tôi nghĩ là..”
“Lẽ ra tôi nên nghe lời họ mới đúng!” Stefan vẫn bừng bừng phẫn nộ. Cậu ta thậm chí còn không nghe thấy Matt nói gì. “Lẽ ra tự tôi phải ở lại với cô ấy. Tôi đã hứa rằng cô ta sẽ an toàn – một lời hứa cuội! Chắc Vickie chết mà vẫn nghĩ rằng tôi phản bội cô ấy.” Bonnie có thể nhìn thấy điều đó trên vẻ mặt của Stefan, mặc cảm tội lỗi như thứ acid đang gặm nhấm bên trong cậu. “Phải chi tôi có ở đó thì…”
“Thì mày cũng chết luôn rồi!” Damon rít lên. “Cái tên mày đang dây vào chẳng phải ma cà rồng loại thường đâu. Hắn ta chắc chắn sẽ bẻ mày làm đôi y như bẻ một cái que khô vậy…”
“Thà như vậy còn tốt hơn!” Stefan thét lên. Ngực cậu ta phập phồng theo nhịp thở. “Thà tôi chết còn hơn đứng bên lề giương mắt nhìn! Chuyện gì đã xảy ra, hả Damon?” Stefan đã kiểm soát lại được bản thân, cậu ta rất bình tĩnh, quá bình tĩnh nữa là đằng khác; đôi mắt xanh lục cháy rực trên khuôn mặt nhợt nhạt, và khi Stefan cất tiếng, giọng cậu tàn nhẫn và độc địa. “Anh đang mải mê bám váy đứa con gái nào chứ gì? Hay là không đủ hứng thú để nhấc tay can thiệp?”
Damon không nói tiếng nào. Mặt anh ta cũng trắng nhợt đi chẳng khác gì người em, tất cả cơ bắp trên người đều gồng lên, cứng đơ, những đợt sóng thịnh nộ đen tối càng lúc càng dâng lên trong lúc Damon đứng nhìn Stefan.
“Hoặc cũng có thể chuyện đó khiến anh khoái trá cũng nên.” Stefan nói tiếp, bước thêm nửa bước về phía trước để nhìn thẳng vào mặt Damon. “Chắc là vậy rồi, anh thích thú được ở cùng một tên sát nhân khác chứ gì. Cảm giác có tuyệt không, hả Damon? Hắn có cho anh đứng xem không?”
Damon giương nắm đấm lên thẳng vào mặt Stefan.
Chuyện xảy ra nhanh đến nỗi Bonnie chẳng kịp nhìn. Stefan ngã sóng soài trên nền đất ẩm. Meredith kêu lên một tiếng gì đó và Matt nhảy bổ ra trước mặt Damon.
Can đảm thật, Bonnie choáng váng nghĩ bụng, nhưng ngu ngốc. Bầu không khí tích tụ đầy năng lượng điện. Stefan đưa tên lên miệng, vết máu có màu đen thẫm trong ánh trăng. Bonnie nhào đến bên cạnh, túm chặt cánh tay cậu ta.
Damon lại nhào tới định đánh tiếp. Matt lùi lại, quỳ xuống cạnh Stefan, một tay giơ ra.
“Đủ rồi, cả hai người! Đủ rồi đấy!” Cậu la lớn.
Stefan đang tìm cách gượng dậy. Bonnie càng túm chặt tay cậu ta hơn. “Đừng! Stefan, đừng! Đừng mà!” Cô khẩn khoản. Meredith cũng ghì chặt cánh tay bên kia.
“Damon, bỏ đi! Làm ơn bỏ đi, được không?” Matt đanh giọng lại.
Bọn mình điên hết rồi mới xen vào chuyện này, Bonnie nhủ bụng. Tìm cách ngăn cản hai ma cà rồng giận dữ đang đánh nhau cơ chứ. Họ dám giết cả lũ chỉ vì muốn bọn mình ngậm miệng lại. Damon sẽ đập Matt bẹp như một con ruồi mất.
Nhưng Damon đã dừng tay khi thấy Matt chắn trước mặt. Quang cảnh như đông lại một lúc lâu, không ai nhúc nhích gì, tất cả đều cứng người lại vì căng thẳng. Rồi Damon từ từ thả lỏng cơ thể.
Anh ta buông thõng tay, chầm chậm hít một hơi. Bonnie nhận ra nãy giờ chính mình cũng đang nín thở, cô bèn thở ra nhè nhẹ.
Khuôn mặt Damon lạnh lẽo như bức tượng được tạc ra từ băng đá. “Thế đấy, mày muốn sao cũng được,” anh ta nói, giọng lạnh như tiền. “Nhưng tao kể như xong việc ở đây rồi nhé. Tao sẽ đi. Và lần này, nếu như mày còn đi theo tao, em trai, tao sẽ giết mày. Không cần biết có hứa hẹn gì hay không.”
“Tôi không theo anh nữa đâu.” Stefan đáp vọng lên, giọng nghe như đang nuốt miểng chai.
Damon kéo áo khoác lên, vuốt cho nó phẳng phiu lại. Thoáng liếc mắt sang Bonnie mà dường như chẳng thấy cô, anh ta xoay lưng bỏ đi, rồi bỗng nhiên quay lại nói rành mạch từng tiếng, mỗi lời như một mũi tên nhắm vào Stefan.
“Tao đã cảnh báo mày rồi mà.” Damon nói. “Về con người tao, và về phe sẽ chiến thắng. Lẽ ra mày nên lắng nghe lời tao, em trai bé bỏng ạ. Từ đêm nay, chắc mày đã học được điều gì đó rồi nhỉ.”
“Tôi đã học được cái giá của việc tin tưởng anh rồi.” Stefan đáp. “Biến đi, Damon. Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy bản mặt của anh nữa.”
Không nói thêm lời nào, Damon quay lưng lại và biến mất vào trong bóng tối.
Bonnie buông Stefan ra, gục đầu vào tay.
Stefan đứng dậy, rùng người như con mèo nãy giờ bị kềm chân. Cậu ta bước ra xa mọi người một chút, ngoảnh mặt đi hướng khác, rồi đứng thừ người ra đó. Cơn thịnh nộ dường như bốc hơi khỏi Stefan cũng nhanh như lúc nó đến.
Bọn mình nên nói gì bây giờ nhỉ? Bonnie ngẩng lên, tự hỏi. Còn biết nói gì nữa đây? Stefan đã đúng trong một chuyện: họ đã cảnh báo cậu ta về Damon, nhưng cậu ta không nghe. Dường như Stefan thực sự tin rằng có thể tin tưởng anh trai mình được. Và rồi tất cả đều trở nên chủ quan, đều dựa dẫm vào Damon bởi vì điều đó dễ làm, và họ cần sự trợ giúp. Chẳng ai tranh cãi gì về chuyện để Damon canh chừng Vickie tối nay cả.
Cả đám đều có lỗi. Nhưng Stefan sẽ là người tự dằn vặt mình về chuyện này đến chết thì thôi. Bonnie biết, đằng sau cơn giận dữ không kềm chế của cậu ta với Damon là sự xấu hổ và ăn năn của chính Stefan. Cô tự hỏi không biết Damon có hiểu, hay quan tâm đến chuyện đó không. Cô cũng tự hỏi chuyện gì đã thực sự xảy ra tối nay. Giờ khi Damon đi mất rồi, có lẽ họ sẽ chẳng bao giờ biết được.
Dù sao đi nữa, Bonnie nghĩ bụng, anh ta đi mất cũng là điều hay.
Ngoài kia, những âm thanh ồn ào lại trỗi dậy: tiếng xe hơi rồ máy trên đường, tiếng còi báo động thoáng ré lên, tiếng những cánh cửa đóng sập lại. Lúc này tạm thời họ được an toàn giữa những tán cây, nhưng không thể cứ ở lại đây mãi được.
Meredith chống một tay lên trần, nhắm mắt lại. Bonnie nhìn từ cô bạn sang Stefan, sang phía ánh sáng hắt ra từ căn nhà yên ắng của Vickie đằng sau rặng cây. Một đợt sóng kiệt sức quét qua người cô. Tất cả lượng adrenaline trong máu đã giúp cô trụ vững từ chiều đến giờ đều bốc hơi sạch. Bonnie thậm chí chẳng còn giận dữ gì về cái chết của Vickie nữa, chỉ thấy buồn bã, muốn bệnh và vô cùng, vô cùng mệt mỏi mà thôi. Cô ước gì mình được về nhà, chui vào giương và trùm chăn kín đầu.
“Tyler.” Bonnie bật ra thành tiếng. Khi tất cả mọi người đều quay lại nhìn, cô nói tiếp, “Bọn mình bỏ tên đó lại trong nhà thờ đó mất rồi. Hắn là niềm hy vọng cuối cùng của chúng ta. Phải bắt hắn giúp đỡ mình.”
Điều đó khuấy động tất cả mọi người. Stefan lặng lẽ quay lại, không nói mà cũng tránh không nhìn vào mắt ai khi theo chân những người kia quay trở ra đường lớn. Xe cảnh sát và cứu thương đã không còn ở đó, cả bọn lái xe quay lại nghĩa trang mà không gặp trở ngại gì.
Nhưng khi tới nhà thờ đó thì Tyler đã không còn ở đó nữa rồi.
“Tụi mình quên trói chân nó.” Matt nặng nhọc lên tiếng, mặt nhăn nhó vì tự oán trách mình. “Chắc nó đi bộ, tại xe nó vẫn còn dưới kia mà.” Hoặc là đã bị bắt mất, Bonnie nghĩ bụng. Trên mặt đất không có dấu vết gì đẻ biết được giả thiết nào đúng.
Meredith ngồi xuống chỗ bức tường cao đến đầu gối, tay day day sống mũi.
Bonnie ngồi bệt xuống dựa lưng vào tháp chuông.
Họ đã thảm bại, tóm lại là như vậy. Họ đã thua và hắn ta dã thắng. Mọi thứ họ làm hôm nay đều đã kết thúc trong thất bại.
Và Stefan, cô biết, đang tự giành lấy toàn bộ trách nhiệm trên vai cậu ta.
Bonnie đưa mắt nhìn mái đầu tóc sẫm cúi gằm ở băng ghế trước khi họ lái xe về nhà trọ. Một suy nghĩ chợt nảy ra trong đầu, khiến cô bủn rủn cả người. Giờ khi Damon đi mất rồi, chỉ còn có mỗi Stefan bảo vệ họ. Nếu chính bản thân Stefan mà yếu đuối hay kiệt sức thì…
Bonnie cắn môi khi Meredith dừng xe lại trước kho thóc. Một ý tưởng đang thành hình trong óc, khiến cô bứt rứt khó chịu, thậm chí sợ hãi, nhưng khi nhìn sang Stefan lần nữa, Bonnie hạ quyết tâm.
Chiếc Ferrari vẫn đỗ phía sau kho thóc – rõ ràng là Damon đã bỏ nó lại. Bonnie tự hỏi không biết anh ta tính di chuyển quanh vùng bằng cách nào, rồi chợt nghĩ đến đôi cánh. Đôi cánh quạ đen thẫm, mạnh mẽ, mịn như nhung với chiếc lông óng ánh sắc cầu vồng. Damon đâu cần đến xe hơi làm gì.
Họ vào trong nhà trọ vừa đủ lâu để Bonnie gọi về cho bố mẹ, bảo rằng cô sẽ ngủ lại nhà Meredith. Đây là ý tưởng của chính cô. Nhưng sau khi Stefan đã leo thang lầu lên căn phòng áp mái, Bonnie bèn giữ Matt lại ở hiên trước.
“Matt? Tôi nhờ cậu một chuyện được không?”
Matt quay sang, đôi mắt xanh mở to. “Tôi sợ câu này lắm. Mỗi lần Elena dùng những từ đó là y như rằng…”
“Không, không, không có gì ghê gớm đâu. Tôi chỉ muốn nhờ cậu lo cho Meredith về nhà an toàn thôi.” Cô ra dấu về phía cô bạn, lúc này đang bước đến chỗ để xe.
“Nhưng cậu cũng đi với bọn tôi mà.”
Bonnie nhìn qua cánh cửa mở về phía cầu thang. “Không. Tôi nghĩ mình sẽ ở lại một chút. Stefan có thể lái xe chở tôi về. Tôi có vài chuyện muốn nói với cậu ta.”
Matt ngỡ ngàng. “Nói chuyện gì với cậu ta mới được?”
“Vài chuyện. Tôi chưa thể giải thích lúc này. Nhé, Matt, làm ơi?”
“Nhưng… thôi được rồi. Tôi cũng chẳng còn hơi sức đâu mà quan tâm. Cậu muốn làm gì thì làm. Hẹn mai gặp lại.” Cậu ta bỏ đi, tỏ vẻ khó hiều và bực bội.
Chính Bonnie cũng thấy khó hiểu trước thái độ của Matt. Còn sức hay không còn sức thì cậu ta cũng đâu cần quan tâm đến việc cô muốn nói chuyện với Stefan? Nhưng chẳng có thời gian để mà thắc mắc. Bonnie đừng đối mặt với cái thang lầu, ngẩng cao đầu hùng dũng tiến bước.
Đèn trần trên gác bị mất bóng nên Stefan đã thắp một cây nến. Cậu nằm sóng soài trên giường, chân trong chân ngoài, mắt nhắm nghiền. Có lẽ là đang ngủ. Bonnie rón rén lại gần và hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh.
“Stefan?”
Cậu ta mở bừng mắt. “Tôi tưởng cậu về rồi chứ.”
“Họ về. Tôi ở lại.” Chúa ơi, nhìn Stefan tái mét, Bonnie thầm nghĩ. Cô hấp tấp độp ngay vào chủ đề chính.
“Stefan này. Tôi đã nghĩ rồi. Giờ không còn Damon nữa, cậu là người duy nhất có thể bảo vệ chúng tôi khỏi tên sát nhân này. Thế có nghĩa là cậu phải mạnh mẽ, mạnh mẽ hết mức có thể. Và, ừm, tôi chợt nghĩ ra rằng có thể… cậu biết đây… có thể cậu cần…” Cô bỏ lửng câu nói. Bonnie vẫn vò miếng gạc băng bó vết thương tạm thời làm bằng khăn giasy trong vô thức. Máu vẫn đang rỉ ra từ chỗ mảnh kính làm đứt tay cô.
Stefan nhìn xuống theo hướng mắt Bonnie. Rồi cậu ta thoát nhìn lên khuôn mặt cô, trông thấy sự khẳng định trên đó. Một khoảng im lặng kéo dài.
Rồi cậu lắc đầu.
“Nhưng tại sao mới được? Stefan, tôi không muốn bất lịch sự, nhưng nói thật là nhìn sắc diện cậu rất kém. Cậu mà lăn ra xỉu thì chẳng giúp ích gì được cho ai đâu. Và… tôi chẳng bận tâm, miễn là cậu uống ít. Ý tôi là, đâu có ảnh hưởng gì đâu, đúng không nào? Chắc cũng chẳng đau đến thế. Với lại…” Một lần nữa cô lại không nói hết câu. Cậu ta chỉ ngồi nhìn Bonnie, khiến cô lúng túng. “Mà, tại sao lại không cơ chứ?” Bonnie gặng hỏi, cảm thấy khá là thất vọng.
“Bởi vì,” Stefan khẽ đáp, “tôi đã lập một lời thề. Có thể cũng chẳng nhiều lời đến thế – nhưng vẫn là một lời thề. Tôi sẽ không dùng máu con người làm thức ăn, làm thế chẳng khác nào sử dụng người ta, giống như gia súc vậy. Và tôi cũng không trao đổi máu với ai, bởi vì nó có nghĩa là tình yêu, mà…” Lần này, chính cậy ta không thể nói hết câu. Nhưng Bonnie hiểu.
“Sẽ không bao giờ có ai khác, đúng không?” cô hỏi.
“Ừ. Với tôi thì không.” Stefan mệt mỏi đến mức sự tự chủ của cậu ta trôi tuột đi, và Bonnie có thể nhìn thấy qua lớp mặt nạ. Một lần nữa cô lại trông thấy nỗi khát khao và đau đớn đó, nó lớn đến nỗi cô phải nhìn đi chỗ khác.
Một linh tính nhói lên trong tim Bonnie làm cô khó chịu. Trước đây, cô đã từng tự hỏi không biết Matt có bao giờ quên được Elena hay không, nhưng rồi có vẻ như cậu ta đã quên. Còn Stefan…
Stefan thì khác. Bonnie chợt nhận ra và nghe tim chùng xuống. Dù cho nhiều năm tháng trôi qua, dù cho có làm gì đi chăng nữa, vết thương trong lòng cậu ta cũng sẽ không bao giờ lành hẳn. Không có Elena, Stefan sẽ mãi mãi chỉ là một nửa của chính mình.
Bonnie phải nghĩ ra cái gì đó, phải làm cái gì đó để xua đi cái cảm giác đáng sợ này. Stefan cần có Elena, không có Elena cậu sẽ không bao giờ toàn vẹn. Tối nay, Stefan đã bắt đầu có dấu hiệu suy sụp, tâm trạng thoắt chuyển từ kiềm chế sang thịnh nộ và ngược lại. Phải chi cậu ta có thể gặp và nói chuyện được với Elena dù chỉ một chút…
Bonnie đã lên đây định tặng Stefan một món quà cậu ta không cần. Nhưng cô chợt nhận ra có một thứ khác mà cậu thực sự mong muốn, và chỉ có cô mới đủ khả năng trao nó.
Không nhìn Stefan. Bonnie cất tiếng, giọng khàn khàn. “Cậu có muốn gặp Elena không?”
Trên giường im ru. Bonnie ngồi đó, quan sát những cái bóng chập chờn trên vách phòng. Cuối cùng, cô đánh bạo đưa mắt liếc nhìn sang chỗ Stefan.
Cậu ta đang thở mạnh, mắt nhắm nghiền, người căng ra như dây đàn. Chắc đang cố sức chống lại cám dỗ. Bonnie đoán.
Và cuối cùng đầu hàng. Cô nhìn thấy điều đó.
Lúc nào Elena cũng là tất cả với cậu ấy.
“Cậu có thể bị tổn hại, Bonnie à.”
“Tôi biết.”
“Cậu sẽ để ngỏ tâm trí cho những thế lực ngoài tầm kiểm soát. Tôi không dám chắc là có thể bảo về cậu được đâu.
“Tôi biết. Cậu muốn chúng ta làm theo cách nào đây?”
Stefan nắm lấy tay cô, mắt sáng rực. “Cám ơn Bonnie.” Cậu thì thào.
Bonnie nghe máu nóng dồn lên mặt. “Không có gì.” cô đáp. Thánh thần ơi, cậu ta đẹp trai khủng khiếp… thêm chút nữa dám cô sẽ nhảy bổ vào Stefan hoặc tan ra thành nước trên giường cậu ta mất. Khổ sở trong đức hạnh, Bonnie rụt tay lại và quay sang ngọn nến.
“Cậu nghĩ sao nếu tôi lên đồng và cố gắng bắt liên lạc với Elena, sau đó tìm cậu và lôi cậu vào? Như vậy có được không?”
“Có thể, nếu tôi cũng tìm cách liên hệ với cậu.” Stefan đáp, dứt ánh nhìn đăm đăm đó ra khỏi cô và hướng về phía cây nến. “Tôi có thể chạm vào tâm trí cậu… khi nào cậu sẵn sàng thì tôi biết ngay.”
“Đồng ý.” Cây nến trắng muốt, dòng sáp chảy dọc thân lóng lánh. Ngọn lửa cháy lập lòe. Bonnie chăm chú nhìn cho đến khi hoàn toàn đắm chìm vào nó, cho đến khi phần còn lại của căn phòng đen kịt đi chung quanh cô. Chỉ còn mỗi mình ngọn lửa, bản thân cô và ngọn lửa. Bonnie đang bước vào trong ngọn lửa.
Quầng sáng chói mắt bao bọc lấy cô. Rồi cô băng xuyên qua nó, vào trong bóng tối.
Nhà tang lễ lạnh ngắt. Bonnie bồn chồn ngó quanh, tự hỏi mình đã đến đây bằng cách nào và tìm cách định thần lại. Cô chỉ có một mình, và chẳng hiểu sao lại thấy bực bội vì điều đó. Một ai khác lẽ ra cũng phải có mặt ở đây chứ? Cô phải tìm một người.
Phòng kế bên có ánh đèn. Bonnie bước về phía ấy, nghe tim mình đập mạnh. Đó là phòng viếng xác với nhiều chân nến cao, cắm những ngọn bạch lạp chập chờn khi tỏ khi mờ. Chính giữa phòng là một chiếc quan tài trắng đang mở nắp.
Bonnie lần hồi từng bước tiến về phía quan tài như bị một lực hút vô hình kéo về phía đó. Cô không muốn nhìn vào trong, nhưng vẫn phải nhìn. Trong quan tài có một thứ đang đợi cô.
Căn phòng tràn ngập mộ thứ ánh nến màu trắng nhạt. Cảm giác giống như đang nổi trôi trên một hòn đảo ánh sáng. Nhưng cô không muốn nhìn đâu…
Cử động như trong một thước phim quay chậm, Bonnie đến bên quan tài, dán mắt vào lớp satin trắng lót bên trong. Chẳng có gì hết.
Cô đóng nắp áo quan lại, tựa người vào nó thở dài.
Rồi Bonnie bắt gặp một thoáng cử động trong tầm mắt của mình và quay ngoắt lại.
Đó là Elena.
“Chúa ơi, cậu làm mình hết hồn.” Bonnie thốt lên.
“Đã bảo cậu đừng có đến đây cơ mà.” Elena trả lời.
Lần này, tóc cô bạn không buộc mà để xõa qua vai, buông dài xuống lưng, màu vàng bạch kim như màu ngọn lửa. Elena mặc một chiếc váy trắng mỏng hơi sáng lên trong ánh nến. Chính bản thân cô trông cũng giống một cây nến, tỏa sáng rực rỡ. Elena đi chân đất.
“Mình đến đây để…” Bonnie ngắc ngứ, một khái niềm gì đó đang mập mờ ẩn hiện bên rìa tâm trí. Đây là giấc mơ của cô, mộng mị của cô. Cô phải nhớ ra chứ. “Mình đến để cho cậu gặp Stefan.” Bonnie bảo.
Elena mở mắt ra, môi he hé. Bonnie nhận ra vẻ khát khao, mong chờ không thể nào cưỡng lại đó. Cô vừa nhìn thấy nó trên mặt Stefan chưa đầy mười lăm phút trước.
“Ôi.” Elena thì thầm. Cô bạn nuốt nước bọt, mắt rơm rớm. “Ôi. Bonnie… nhưng mình không thể.”
“Tại sao không?”
Mắt Elena ướt nhòe, môi cô run rấy. “Rồi mọi thứ bắt đầu biến đổi thì sao? Lỡ như hắn tới, và…” Cô bạn đưa tay lên che miệng và Bonnie nhớ lại giấc mơ lần trước, với bộ răng rơi rớt như mưa của Elena. Bonnie đáp trả lại ánh nhìn của Elena bằng sự kinh hoàng đồng cảm.
“Cậu không hiểu sao? Minh không thể chịu đựng được nếu chuyện tương tự xảy ra đâu.” Elena thì thào. “nếu anh ấy nhìn thấy mình như thế… Và mình không thể kiểm soát được mọi thứ ở đây; mình không đủ mạnh, Bonnie à, làm ơn đừng để anh ấy vào. Nói với anh ấy mình tiếc lắm. Nói với anh ấy…” Cô bạn nhắm nghiền mắt, lệ trào ra.
“Ừ, được rồi.” Bonnie cũng muốn khóc theo, nhưng Elena nói đúng. Cô tìm cách liên lạc với tâm trí của Stefan để giải thích cho cậu, để giúp cậu chịu đựng nỗi thất vọng này. Nhưng ngay khi vừa chạm vào đó, Bonnie biết ngay mình đã phạm sai lầm.
“Stefan, đừng! Elena nói là…” Vô ích. Tâm trí Stefan mạnh hơn cô nhiều, ngay khi vừa bắt liên lạc cậu ta đã chiếm mất quyền kiểm soát. Stefan đã nắm bắt được nội dung chính cuộc trò chuyện giữa cô và Elena,nhưng cậu không chấp nhận lời từ chói.Bonnie bất lực ,cảm thấy mình bị áp đảo,thấy tâm trí của Stefan tiến đến càng lúc càng gần quầng sáng do những chiếc chân nến tạo ra.Cô cảm được sự hiện diện của cậu ta ở đó,cảm được nó từ từ tụ lại thành hình.Bonnie quay lại và nhìn thấy cậu,mái tóc đen,vẻ mặt căng thẳng,đôi mắt xanh lục quắc lên như mắt ó.Rồi biết mình không thể làm gì hơn,cô bèn bước lùi lại,để cho họ được một mình với nhau.