Nhật Ký Ma Cà Rồng

Chương 64: Chương 64




Bonnie chẳng tài nào nhớ nổi những giây tiếp sau đó đã diễn ra như thế nào. Cô nghe thấy tiếng kêu gần như khiến mặt đất dưới chân rung lên của Stefan, thấy Damon dợm bước về phía cậu. Và rồi cô nhìn thấy ánh sáng lóe lên.

Lóe lên như tia chớp của Klaus, chỉ có điều không phải màu xanh – trắng. Ánh sáng này có màu vàng.

Và sáng đến nỗi Bonnie tưởng như mặt trời đang nổ tung trước mắt. Trong vài giây cô chẳng thấy gì ngoài những màu sắc hỗn độn. Rồi đập vào mắt cô là thứ gì đó ngay chính giữa khoảng đất trống, gần nơi ống khói. Thứ gì đó trăng trắng, hình dạng như một bóng ma, chỉ có điều trông thật hơn nhiều. Thứ gì đó nhỏ bé đang nằm co ro, mà chắc chắn không phải là cái mắt Bonnie đang khẳng định với cô.

Bởi vì thứ đó trông giống một cô gái mảnh mai, trần trụi đang run rẩy trên nền đất của khu rừng. Một cô gái có mái tóc vàng óng.

Giống như Elena.

Không phải một Elena tỏa sáng như ánh nến trong thế giới linh hồn, hay Elena ma cà rồng với vẻ đẹp phi phàm không giống người thật. Đây là một Elena với làn da trắng trẻo ửng hồng đang nổi hết gai ốc lên dưới làn mưa lắc rắc. Một Elena đang tròn mắt ngỡ ngàng khi chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn ra chung quanh, như thể tất cả những thứ quen thuộc nơi bãi đất trống này đối với cô đều hoàn toàn xa lạ.

Đây nhất định là một ảo giác. Hoặc là người ta cho Elena thêm vài phút để nới lời chia tay với bạn bè thôi. Bonnie tự nhủ lòng như thế, nhưng chẳng tài nào bắt bản thân tin vào điều đó được.

“Bonnie?” Một giọng nói ngập ngừng cất lên. Một giọng chẳng giống tiếng chuông gió chút nào. Giọng của một cô gái trẻ đang hoảng hốt.

Đầu gối Bonnie khuỵu xuống. Một cảm xúc mãnh liệt lớn dần lên trong cô. Bonnie tìm cách xua nó đi, thậm chí không dám phân tích xem đó là gì nữa. Cô chỉ yên lặng quan sát Elena.

Elena đưa tay chạm vào mặt cô phía trước, ban đầu còn ngập ngừng, sau đó dần dà trở nên mạnh dạn hơn, cuống quít hơn. Cô dùng những ngón tay vụng về nhặt một chiếc lá lên, đặt nó xuống, vỗ vỗ mặt đất. Rồi lại chụp lấy nó. Elena vơ một bàn tay đầy lá ướt, đưa lên mũi hít hít. Cô bạn ngẩng lên nhìn Bonnie, những chiếc lá lả tả tung bay trong gió.

Họ quỳ nguyên tại chỗ, nhìn nhau không chớp trong một thoáng từ khoảng cách vài bước chân. Rồi Bonnie run rẩy đưa bàn tay ra, nín cả thở. Cảm xúc đó mỗi lúc một lớn mãi.

Đến lượt Elena giơ tay lên. Đưa về phía Bonnie. Những ngón tay họ chạm vào nhau.

Những ngón tay có thật. Trong một thế giới thật. Nơi cả hai cùng hiện diện.

Bonnie ré lên, nhào tới ôm chầm lấy Elena.

Cô vỗ vỗ khắp người bạn cả phút đồng hồ, sung sướng và ngỡ ngàng đến phát điên lên được. Elena là người thật. Cô bạn ướt nhẹp vì mưa, đang run lập cập và tay Bonnie không hề đi xuyên qua người cô. Tóc Elena vương đầy lá vụn và bùn đất.

“Cậu đây rồi,” Bonnie nức nở. “Mình có thể chạm vào cậu, Elena ơi!”

Elena cũng hổn hển, “Mình có thể chạm vào cậu! Mình ở đây rồi!” Cô lại vơ lấy đám lá. “Mình cũng chạm được vào mặt đất này!”

“Mình thấy cậu chạm được vào nó mà!” Có lẽ họ cứ thế mà nói tới nói lui tới sáng, nếu không có Meredith chen ngang. Cô bạn đang đứng cách đó vài bước mở to mắt nhìn không chớp, khuôn mặt trắng bệch. Cô phát ra một tiếng kêu nghẹn ngào.

“Meredith!” Elena quay sang bạn, chìa ra một nắm tay đầy những lá. Cô giang hai tay ra.

Meredith, người vẫn luôn đứng vững ngay cả khi tìm thấy xác Elena dưới sông, khi Elena xuất hiện bên ngoài cửa sổ nhà cô dưới dạng ma cà rồng, hay khi Elena hiện ra giữa khoảng đất trống như một thiên thần, giờ chỉ biết đứng đó run rẩy. Nhìn cô bạn như sắp ngất tới nơi.

“Meredith, Elena bằng xương bằng thịt đấy! Có thể chạm vào cậu ấy này! Thấy không?” Bonnie lại sung sướng chọc vào người Elena.

Meredith đứng trơ ra như phỗng. Cô thì thầm. “Không thể như thế được…”

“Thật mà! Nhìn mà xem! Thật mà!” Bonnie đang lâm vào một cơn kích động. Cô biết thế, nhưng chẳng thèm bận tâm. Nếu có ai được quyền kích động ở đây thì đó chính là cô. “Thật đấy! Thật đấy!.” Bonnie ngân nga “Meredith, cậu lại mà xem.”

Meredith nãy giờ chỉ đứng nhìn Elena không chớp, giờ lại kêu lên nghẹn ngào. Rồi bằng một cử động, cô nhào xuống ôm Elena, chạm vào người bạn và thấy tay mình đụng vào da thịt rắn chắc. Meredith nhìn vào mắt Elena, rồi bật khóc nức nở.

Cô cứ khóc, khóc mãi, đầu gục lên bờ vai trần của Elena.

Bonnie hứng chí vỗ vỗ vai cả hai người.

“Các cậu không nghĩ Elena nên khoác gì đó lên người sao?” Có tiếng nói và Bonnie ngước lên, thấy Caroline đang cởi áo đầm ra. Cô nàng đứng tỉnh rụi ngay cả khi chỉ còn độc chiếc váy lót màu kem mỏng tang trên người, như thể mấy vụ này chẳng qua chỉ là chuyện thường ngày ở huyện. Chẳng có chút óc tưởng tượng nào, Bonnie lại nhủ bụng, nhưng không hề có ác ý gì. Rõ ràng nhiều khi thiếu trí tưởng tượng cũng là một lợi thế.

Meredith và Bonnie tròng chiếc áo qua đầu Elena. Cô bạn trông nhỏ xíu, ướt nhẹp và thiếu tự nhiên trong nó, giống như mất thói quen mặc quần áo rồi vậy. Nhưng dù sao có cái gì đó che thân cũng tốt.

Chợt Elena khẽ lẩm bẩm, “Stefan”

Cô xoay người lại. Cậu ta đứng đó, cạnh Damon và Matt, hơi tách khỏi các cô gái một quãng. Stefan chỉ đứng yên nhìn Elena. Như thể đang nín thở chờ đợi và đánh cược cả cuộc đời mình vào cô vậy.

Elena đứng dậy, chập chững tiến từng bước một về phía Stefan. Mỏng manh và mảnh dẻ trong chiếc áo đi mượn, cô thoáng lảo đảo khi đến gần bên cậu. Như nàng tiên cá lần đầu tập đứng đôi chân của mình, Bonnie thầm nghĩ.

Stefan đứng yên nhìn Elena đi gần hết quãng đường, rồi mới loạng choạng bước về phía cô. Cả hai đâm bổ tới và cũng ngã lăn ra đât, tay ông siết lấy nhau không rời. Chẳng ai trong họ nói tiếng nào cả.

Cuối cùng Elena lùi lại ngắm Stefan, và cậu ấp tay quanh mặt cô, nhìn cô đáp lại. Elena sung sướng bật cười lớn, xòe tay ra nắm lại, ngắm nghía hồi lâu trước khi lùa tay vào tóc Stefan. Và họ hôn nhau đắm đuối.

Bonnie đứng quan sát họ không chút ngại ngùng, niềm vui trong tim cô vỡ òa ra thành nước mắt. Họng cô đau thắt, nhưng đây là những giọt nước mắt ngọt ngào, không phải nước mắt của đắng cay buồn khổ, và nụ cười trên môi Bonnie không hề tắt. Người ngợm cô bẩn thỉu, ướt nhẹp, vậy mà đời cô chưa bao giờ hạnh phúc như thế. Bonnie muốn nhảy múa, muốn hát vang lên và làm đủ thứ chuyện điên rồ khác.

Một lát sau, Elena ngẩng lên khỏi Stefan để nhìn sang những người còn lại, khuôn mặt tỏa sáng chẳng khác gì lúc đang lửng lơ trôi nổi nơi bãi đất trống như một thiên thần. Rạng rỡ như ánh sao. Sẽ chẳng bao giờ còn ai dám gọi cô bạn là Công Chúa Băng Giá nữa đâu, Bonnie thầm nghĩ.

“Các bạn,” Elena thốt lên. Cô chỉ nói có thế, nhưng vậy là đủ rồi, nhất là khi Elena khẽ nấc lên lúc chìa tay ra cho họ. Thoáng chốc tất cả đều vây lấy cô, tranh nhau ôn cô cùng một lúc. Kể cả Caroline.

“Elena,” Caroline nói, “Cho mình xin lỗi…”

“Mình quên hết rồi,” Elena đáp, rồi vô tư ôm cô nàng như với mọi người khác. Rồi cô nắm lấy một bàn tay rám nắng rắn chắc, áp nó lên má mình một lúc. “Matt,” Elena nói, và cậu mỉm cười đáp lại, đôi mắt xanh loáng ướt. Nhưng không phải vì đau khổ khi thấy cô ở trong vòng tay Stefan, Bonnie nhận ra. Ngay lúc này đây, khuôn mặt Matt chẳng biểu lộ gì khác ngoài niềm hạnh phúc.

Một bóng đen phủ xuống người nhóm bạn, chắn mất ánh trăng. Elena ngẩng lên, và lại đưa tay ra.

“Damon,” cô gọi.

Nét âu yếm tỏa sáng trên gương mặt Elena thật không thể chối từ. Hay đáng lý ra phải là như thế, Bonnie thầm nghĩ. Vậy mà Damon chỉ bước tới, không mảy may nhếch mép, đôi mắt đen vẫn sâu thăm thẳm và khó dò như mọi khi. Trong đôi mắt ấy chẳng phản chiếu một chút ánh sáng nào tỏa ra từ Elena cả.

Stefan ngẩng lên nhìn Damon không hề e ngại, như lúc nãy đã nhìn thẳng vào ánh sáng vàng rực rỡ đến lóa mắt của Elena. Rồi cậu chìa tay ra, mắt vẫn không rời người anh.

Damon đứng im tại chỗ, cúi xuống nhìn hai con người mang khuôn mặt cởi mở không ngại ngùng, nhìn bàn tay họ đang lẳng lặng chìa ra. Một lời mời gọi của thân ái, gắn kết, của thế giới con người. Gương mặt anh ta chẳng biểu lộ gì, thân hình hoàn toàn bất động.

“Thôi mà, Damon,” Matt khẽ bảo Bonnie thoắt trong sang, thấy đôi mắt xanh dán chặt vào khuôn mặt khuất trong bóng tối của kẻ săn mồi.

Damon nói, vẫn không hề nhúc nhích. “Ta không giống như các người.”

“Anh không khác chúng tôi nhiều như anh muốn nghĩ đâu,” Matt đáp. “Nghe này,” cậu nói thêm, giọng nhuốm mùi thách thức, “Tôi biết anh giết thầy Tanner là để tự vệ, như anh đã nói. Và tôi cũng biết anh tới Fell’s Church không phải do bị câu thần chú của Bonnie lôi kéo, bởi chính tôi là người phân loại mấy cọng tóc, và tôi chắc chắn không có sự nhầm lẫn nào hết. Anh giống chúng tôi nhiều hơn là anh thừa nhận đấy, Damon ạ. Chuyện duy nhất tôi không hiểu, là vì sao anh không chịu xông vào nhà Vickie cứu cô ấy thôi.”

Damon nạt lại, gần như theo phản xạ. “Bởi vì ta không được mời.”

Ký ức ùa về trong Bonnie. Cô đang đứng bên ngoài căn nhà của Vickie, Damon đứng cạnh bên cô. Giọng Stefan cất lên: Vickie, mời tôi vào đi. Nhưng chẳng có ai mời Damon cả.

“Vậy thì, làm sao Klaus vào nhà được nhỉ?” Bonnie lên tiếng, đắm chìm trong suy nghĩ.

“Chắc chắn là do thằng Tyler.” Damon cộc cằn đáp. “Hẳn nó đã làm điều đó để trả ơn việc tên Klaus giúp phục hồi lại “di sản” của cha ông. Và chắc chắn nó đã mời Klaus vào từ trước khi chúng ta bắt đầu canh gác ngôi nhà – có khi từ trước khi ta và Stefan tới Fell’s Church nữa kia. Klaus chuẩn bị rất kỹ. Đêm đó khi hắn đột nhập vào, ta còn chưa kịp ý thức chuyện gì đang xảy ra thì cô gái đó đã chết rồi.”

“Vậy sao anh không gọi Stefan?” Matt hỏi. Đó không phải là một lời cáo buộc, chỉ thắc mắc đơn thuần thế thôi.

“Bởi vì nó có tới cũng chẳng làm được gì hết! Ta chỉ cần nhìn là biết các người đang phải đối đầu với cái gì. Một Tiền Bối. Stefan chỉ có nước đầm đầu vào chỗ chết thôi – trong khi đằng nào thì cô gái đó cũng hết cứu rồi.”

Bonnie nghe thấy chất lạnh lùng trong giọng nói đó, và khi Damon quay lại nhìn Stefan và Elena, mặt anh ta đanh lại. Như thể đã đưa ra quyết định.

“Thấy chưa, ta đâu có giống các người.”

“Chuyện đó không quan trọng,” Stefan rút tay về, Elena cũng vậy.

“Và đôi khi người tốt cũng chiến thắng mà” Matt khẽ động viên.

“Damon này…” Bonnie lên tiếng. Anh ta chầm chậm quay về phía cô, gần như miễn cưỡng. Cô nghĩ đến lúc hai người quỳ cạnh bên Stefan, khuôn mặt Damon trông mới trẻ trung làm sao. Khi chỉ có mỗi Damon và Bonnie ở bên rìa thế giới.

Trong một khoảnh khắc, Bonnie tưởng như nhìn thấy những vì sao trong đôi mắt đen ấy. Và cảm được một điều gì đó nơi Damon – Một thoáng cảm xúc lẫn lộn giữa khát khao, bối rối, sợ hãi và giận dữ. Nhưng rồi mọi thứ trở lại phẳng lặng như cũ, tấm chắn phòng thủ của anh ta được dựng lên, và năng lực ngoại cảm của Bonnie chẳng cho cô thấy được gì nữa. Đôi mắt đen kia hoàn toàn chẳng bộc lộ bất cứ cảm xúc nào.

Damon quay trở lại nhìn hai người trên nền đất. Anh ta cởi áo khoác ngoài, bước ra sau lưng Elena và choàng nó lên vai cô, tránh không đụng vào người Elena.

“Đêm nay lạnh lắm đấy,” Damon bảo, nhìn vào mắt Stefan một thoáng trong lúc khoác chiếc áo đen quanh người Elena.

Rồi anh ta quay lưng lại, bước vào trong khoảng tối giữa những thân cây sồi. Thoáng một cái, Bonnie nghe thấy tiếng vỗ cánh.

Stefan và Elena lại siết lấy tay nhau không nói tiếng nào, và Elena ngả mái đầu vàng óng lên vai Stefan. Phía trên đầu cô, Stefan hướng đôi mắt màu lục về phía màn đêm nơi người anh trai vừa biến mất.

Bonnie lắc đầu, cổ họng như nghẹn lại. Cảm giác đó dịu đi khi có ai đó chạm vào cánh tay cô, Bonnie ngẩng lên nhìn Matt. Ngay cả khi ướt lướt thướt, mình mẩy dính đầy rêu và lá dương xỉ, cậu vẫn đẹp đẽ như thường. Bonnie cười với Matt, thấy niềm vui sướng trong tim bừng lên trở lại, cùng với đó là cảm giác phấn khích đến choáng váng khi nghĩ đến những chuyện đã xảy ra đêm nay. Meredith và Caroline cũng mỉm cười, và trong một khoảnh khắc cao hứng, Bonnie túm lấy tay Matt và lôi cậu vào một điệu nhảy. Giữa khoảng đất trống, hai người cứ xoay tròn, đá tung những chiếc lá ướt và cười khanh khách. Họ còn sống, họ trẻ trung, và hôm nay là ngày hạ chí.

“Cậu nói muốn cả đám quay trở lại bên nhau mà, đúng không!” Bonnie kêu toáng lên với Caroline, rồi kéo cả cô nàng đang hết hồn vào điệu nhảy. Meredith cũng quên hết cả sĩ diện thường ngày để tham gia cùng họ.

Và lâu thật lâu sau đó, trên bãi đất trống chẳng có gì khác ngoại những tiếng cười đùa rộn rã.

7:30 sáng, ngày 21 tháng 6.

Ngày Hạ chí

Nhật ký thân mến,

Trời ạ, giải thích ra thì dài dòng lắm, mà đằng nào cậu cũng chả tin đâu. Thôi mình đi ngủ đây.

Bonnie

HẾT TẬP 4

[1] Little John và Robin Hood: hai nhân vật trong truyền thuyết về Robin Hood, thành viên của đảng cướp rừng Sherwood. Litte John nổi tiếng vì có thân hình cao to.

[2] Limbo: một vũ điệu có nguốn gốc từ Tây Ấn, trong đó vũ công ngã người ra sau, chui qua bên dưới một thanh xà được hạ càng lúc càng thấp. Đây là trò chơi rất phổ biến trong các cuộc dã ngoại ngoài trời ở Mỹ – ND

[3] Mèo Cheshire: một nhân vật trong truyện “Alice lạc vào xứ thần tiên của Lewis Carroll – ND

[4] Nội chiến Nam – Bắc Mỹ (1861 – 1865): Cuộc chiến giữa hai phe Liên bang (chủ trương bãi bỏ chế độ nô lệ tại Mỹ) và Hợp bang (liên minh 11 bang ly khai miền Nam, phản đối chính sách này). Cuối cùng phe Liên bang chiến thắng và chế độ nô lệ được bãi bỏ. Tổng số người thiệt mạng trong cuộc chiến lên đến hơn 970.000 người – ND

[5] Màu xanh là quân phục của lính Liên bang, màu xám là quân phục của lính Hợp bang.

images

Nhật Ký Ma Cà Rồng - Tập 5: Đêm Xuống

Mở đầu

“Ste-fan ?”

Elena lại làm hỏng.Cô không thể khiến từ ngữ trong suy nghĩ bật ra ngoài theo cách mà cô muốn. “Stefan”,anh dỗ dành,đang tựa vào khuỷu tay và đang nhìn cô bằng cặp mắt luôn làm cô quên mất cô đang cố nói điều gì.Cặp mắt anh xanh và tỏa sáng như lá cây mùa xuân trong ánh nắng mặt trời. “Stefan” , anh lặp lại “Em có thể nói được không ?, tình yêu của anh ” .

Elena nhìn lại anh một cách tập trung.Anh quá đẹp ,dường như có thể làm tan vỡ trái tim của cô,với màu da tái,như một tác phẩm điêu khắc và mái tóc đen lòa xòa tự nhiên trước trán.Cô muốn đặt vào trong từ ngữ tất cả cảm xúc đang dâng tràn dưới cái lưỡi ngọng nghịu và trí óc bướng bỉnh của mình.Có quá nhiều thứ cô muốn hỏi anh…và nói với anh.Nhưng âm thanh không thể bật ra ngay.Tất cả rối bời trên lưỡi cô.Cô không thể gửi tới anh thậm chí là bằng tâm linh – tất cả đến với cô như những mảnh vụn của nhiều , thật nhiều bức tranh.

Sau tất cả,đây chỉ mới là ngày thứ bảy trong cuộc sống mới của cô.

Stefan nói với cô rằng khi lần đầu tiên cô tỉnh dậy , lần đầu tiên trở lại từ thế giới bên kia sau khi chết giống một ma cà rồng , cô sẽ có thể đi lại , nói chuyện và làm những điều mà cô dường như đã quên.Anh không biết tại sao cô có thể quên , anh chưa từng biết ai có thể quay trở lại từ cái chết ,kể cả ma cà rồng – mà Elena đã từng là , nhưng giờ thì không còn là thế nữa.

Stefan cũng nói với cô một cách hào hứng rằng cô đang học mọi thứ mỗi ngày giống như một ngọn lửa hoang dại .Những cảm nhận mới , những từ ngữ mới ập tới.Mặc dù đôi khi giao tiếp trở nên không dễ dàng , Stefan chắc chắn rằng cô sẽ trở lại là cô vào một ngày không xa.Và rồi cô sẽ lại được là một cô gái tuổi teen bình thường như cô từng là.Cô sẽ không là một người lớn với tâm trí của một đứa trẻ con ; những linh hồn muốn cô trưởng thành , thấu hiểu thế giới với cặp mắt tinh khiết – cặp mắt của một đứa trẻ.

Elena thì nghĩ rằng các linh hồn có chút gì đó không công bằng.Sẽ thế nào nếu Stefan tìm được một ai đó trong lúc chờ đợi cô– một người biết đi , biết nói và cả biết viết chẳng hạn?Elena cảm thấy lo lắng về điều đó.

Đó là lí do tại sao ,một vài tối trước ,Stefan tỉnh dậy để tìm cô khi cô đã rời khỏi giường.Anh tìm thấy cô trong phòng tắm,chăm chú và lo lắng nhìn vào một tờ báo,cố gắng nhận ra một vài chữ cái mà cô biết là cô đã từng biết.Mảnh giấy báo lấm chấm vệt nước mắt của cô.Những con chữ loằng ngoằng giờ đây không gợi lên cho cô ý nghĩa nào.

“Nhưng tại sao , tình yêu của anh?Em sẽ sớm lại biết đọc thôi mà.Tại sao em phải vội như vậy?”.

Nhưng đó là trước khi anh nhìn thấy những mẩu bút chì ,bị gãy vỡ vì đùng sức quá mạnh và những mảnh khăn giấy được trải ra cẩn thận.Cô đã dùng những thứ đó để cố gắng bắt chước những con chữ.Có khi nếu cô có thể viết giống bao người khác , Stefan sẽ thôi cái việc ngủ ở trên ghế và sẽ ôm cô ngủ trên chiếc giường lớn.Anh sẽ không tìm một ai đó lớn hơn cô , thông minh hơn cô . Anh sẽ biết là cô đã trưởng thành rồi đấy chứ .

Cô cảm nhận được Stefan đã hiểu hết mọi việc, và rồi cô thấy những giọt nước mắt của anh.Anh đã từng nghĩ mình sẽ không bao giờ để bản thân phải khóc dù có chuyện gì xảy ra.Nhưng giờ đây , anh phải quay lưng lại phía cô để thở chậm và sâu lại cho những điều dường như đã xảy dến từ rất lâu.

Và rồi anh nhấc bổng cô lên ,đưa cô về chiếc giường trong phòng anh,nhìn vào mắt cô và nói : “Elena ,nói cho anh em muốn anh phải làm gì .Kể cả khi điều đó là bất khả thi , anh nhất định sẽ làm được .Anh hứa.Hãy nói cho anh biết”.

Tất cả mọi từ ngữ mà cô muốn nghĩ về anh vẫn nén lại trong cô.Đôi mắt cô ướt đẫm , Stefan gạt nhẹ những giọt lệ với những ngón tay như thể anh sẽ làm hỏng một bức tranh vô giá nếu chạm vào quá mạnh.

Và rồi Elena ngảng mặt lên , nhắm chặt dôi mắt và chúm chím đôi môi .Cô muốn một nụ hôn,nhưng…

“Giờ em chỉ là một cô bé” Stefan khổ não “Làm sao anh có thể làm mấy điều đó với em được”.

Đã từng có một thứ ngôn ngữ riêng gữa họ, trong cuộc sống trước đây của cô mà Elena vẫn còn nhớ.Cô vỗ vào cổ mình , ngay nơi mà da mềm nhất : một lần , hai lần , ba lần.

Điều đó có nghĩa là cô đang cảm thấy rất không thoải mái,sâu tận bên trong.Nó giống như là cổ họng cô bị lấp đầy,như là cô muốn…

Stefan rên rỉ :“Anh không thể…”

Tap, tap, tap…

“Em chưa trở lại là con người cũ của em , chưa phải bây giờ…”

Tap, tap, tap…

“Hãy nghe lời anh , em yêu…”

TAP! TAP! TAP!Cô nhìn đăm đắm vào anh với đôi mắt cầu khẩn.Giá như cô có thể nói ,cô sẽ nói với anh : làm ơn , hãy nghe em – em không hoàn toàn ngu đần đâu.Làm ơn,hãy lắng nghe những điều em không thể nói được với anh.

“ Em làm anh đau .Em thực sự đang làm anh đau” Stefan nói , như cam tâm chịu thua “Anh..- nếu anh có thể lấy đi một chút…”

Và rồi đột ngột, những ngón tay Stefan trở nên lạnh giá và chắc chắn , anh di chuyển đầu cô , nâng nó lên ,khiến nó hơi nghiêng đi , và rồi cô cảm thấy vết cắn,điều chứng tỏ sự tồn tại của cô hơn bất kì điều gì , rằng cô đang sống và không còn là một linh hồn , không một phút nào nữa.

Và rồi cô mới chắc chắn rằng Stefan vẫn yêu cô chứ không ai khác , và cô có thể nói với Stefan những điều cô muốn.Nhưng có lẽ cô sẽ nói những điều đó với vài tiếng rên – không phải vì đau – mà vì những ngôi sao và vệt sáng đang lung linh rơi xuống bên cô.Và Stefan mới đang là người đang không thể nghĩ bất cứ điều gì về cô trong lúc này.Stefan mới là người bất thình lình trở nên câm lặng.

Elena thấy giờ mới là sự công bằng.Sau tất cả , anh ấy đã ôm cô đêm nay và điều đó luôn làm cô thấy hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.