Màn náo loạn cứ như
vậy hạ xuống, Hàn Thủy đột nhiên không có ý muốn quay lại làm việc, nếu
cô đã không muốn đi làm thì đương nhiên kẻ đầu sỏ gây ra cũng không được đi làm!
Hai người đến trung tâm thương mại điên cuồng mua sắm, nói đúng hơn là Tư Khấu Ngọc vô lực bị Hàn Thủy kéo đi mua sắm.
Càng không ngừng đi thử quần áo, mua quần áo, mua giày, mua túi xách, quẹt
thẻ không chút ngần ngại (phá của =_=), cho đến khi hai tay Tư Khấu Ngọc không thể cầm thêm một chiếc túi nào nữa Hàn Thủy mới cảm giác lòng
mình nhẹ nhõm đi một chút (tội nghiệp anh).
Mà cái người đàn ông
đáng ghét thế mà không hề thốt ra một câu oán giận nào, chỉ yên lặng
theo sau cô làm người hầu xách túi, thỉnh thoảng còn đưa ra ý kiến giúp
Hàn Thủy chọn quần áo.
Rốt cuộc nhét được một đống đồ vào cốp xe, Hàn Thủy mệt mỏi xụi lơ tựa vào ghế ngồi.
Tư Khấu Ngọc buồn cười nhìn cô, "Thực không hiểu phụ nữ các cô nghĩ gì, rõ ràng là nói mệt vì sao còn điên cuồng mua sắm như thế? Ngày mai cũng
đâu phải tận thế."
"Đàn ông các anh làm sao hiểu được tâm tư phụ nữ chứ!" Hàn Thủy dùng ngón tay chọt chọt vào mặt anh, cười nhạo.
Tư Khấu Ngọc ngẩn người, trên môi lập tức xuất hiện một nụ cười, đây là
lần đầu tiên Hàn Thủy chủ động chạm vào anh. (a có tiềm năng trở thành
thê nô đấy ==)
"Ha ha, vậy em thử nói xem phụ nữ tại sao cứ thích điên cuồng mua sắm như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?" Tư Khấu Ngọc không
ngần ngại học hỏi kẻ khác.
Hàn Thủy liếc mắt nhìn anh, trầm mặc.
Rốt cuộc vì cái gì? Cô cũng không biết, chính là cảm thấy phiền, cảm thấy
trong lòng khó chịu, cảm thấy trong lòng trống rỗng, muốn làm cái gì đó
để khiến bản thân quên đi, đi dạo phố, mua sắm đơn giản là lựa chọn tốt
nhất. Nhưng mua được nhiều đồ như vậy cũng chỉ khiến lòng cô thoải mái
được một chút, chờ thêm một lúc, tâm tình của cô lại tuột dốc lần nữa.
Cái này thật là hỏng bét nha!
"Tư Khấu Ngọc, anh thử nói xem, một đôi nam nữ tại sao là ở cùng một chỗ?"
Cô không trả lời anh, ngược lại không hiểu sao hỏi một vấn đề rất....
ngốc nghếch.
"Nam nữ hoan ái là đạo lý bất di bất dịch." Đáp án của công tử phong lưu trước sau chỉ có một. (...pó tay vs a)
Hàn Thủy cười to, sau đó quay đầu nói với anh: "Cám ơn, tôi hiểu rồi."
Tư Khấu Ngọc thu hồi ánh mắt của mình, trong lòng cô bé này suy nghĩ gì
anh nhìn một cái là biết ngay, chính là không muốn nói ra, chính bọn họ
còn chưa đi tới mức đó, dù cho anh có nguyện ý thì cô cũng sẽ không đồng ý.
Tâm tư của phụ nữ luôn luôn thay đổi, huống chi mấy ngày liên tiếp ở chung, Tư Khấu Ngọc rất rõ ràng Hàn Thủy không giống với những
cô gái khác.
"Tư Khấu Ngọc, chúng ta chuẩn bị đính hôn đi." Thời
điểm chiếc xe bắt đầu khởi động, Hàn Thủy ngồi bên ghế phụ quay sang
phán một câu không khiến người khác khiếp sợ không dừng.
"Cái
gì?" Tư Khấu Ngọc tưởng mình nghe nhầm, đạp phanh xe kêu "két" một cái,
bởi vì lực quán tính nên cả hai người đồng thời bị đổ về phía trước, mà
Hàn Thủy vì thể trọng tương đối nhẹ, nếu không thắt dây an toàn thì
phỏng chừng đã bị bay ra khỏi ghế mà đập vào kính thủy tinh trước mặt.
"Anh làm gì thế hả? Có cần kích động đến mức thế không?" Gắt gao bám lấy cái thắt dây an toàn, Hàn Thủy bất mãn nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy kinh
ngạc của Tư Khấu Ngọc, ngoài mặt thì cáu giận nhưng trong lòng cô thì
lại đang âm thầm đắc ý, nhìn đi nhìn đi, bình thường thì giả bộ vân đạm
phong khinh, còn không phải bị mình dọa sao, định lực xem ra cũng chả
hơn ai.
"Lặp lại lần nữa." Tư Khấu Ngọc nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Thủy.
"Chúng ta đính hôn đi Tư Khấu Ngọc." Hàn Thủy hét lớn vào tai anh khiến lỗ tai Tư Khấu Ngọc rung lên.
Ánh mắt Tư Khấu Ngọc gắt gao khóa chặt cô, không buông tha bất kì biểu cảm
biến hóa nào trên mặt cô, tay đang nắm vô lăng chậm rãi buông lỏng, quay đi cười lạnh một tiếng.
"Như thế nào? Không muốn sao? Chúng ta
chẳng qua chỉ là đẩy kế hoạch lên nhanh một chút thôi." Hàn Thủy cũng là nghiêm túc suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định này, tuy rằng thời
gian bọn họ ở cùng nhau rất ngắn nhưng diễn cũng đã diễn xong rồi, hiện
tại đính hôn cũng chỉ là đẩy nhanh tiến độ mà thôi.
"Tôi có thể
xem như đây là em đang cầu hôn tôi không? Hơn hết, tiểu thư Hàn Thủy,
không phải là em nên cho tôi một lí do chính đáng sao, tại sao lại nhanh như vậy?" Anh nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt có ý cười đùa cợt.
Hàn Thủy làm sao không nhìn ra biểu tình của anh, cô có chút thẹn quá hóa
giận, loại chuyện này không phải là nằm trong kế hoạch sao?
"Vì
sao không thể sớm hơn dự định, tôi nói có thể là có thể, không được
sao?" Tính khí ngang ngược của cô lại được dịp bộc phát, cùng lúc cô
cũng cảm thấy mình thật thất bại, bản thân luôn luôn cố gắng duy trì
hình tượng thục nữ, nhưng vì sao....ở trước mặt người này thì lại triệt
để hỏng mất, người đàn ông này thật sự luôn luôn có bản lĩnh chọc giận
cô.
Được rồi, kỳ thực cô cũng biết tính tình mình cực kỳ nóng nảy bộp chộp, như vậy là rất không tốt.
"Chỉ vì vậy?" Trong mắt Tư Khấu Ngọc là nồng đậm hoài nghi, hiển nhiên không hề chấp nhận câu trả lời qua loa của cô, "Vĩnh viễn không nên nói dối
trước mặt tôi, Hàn Thủy."
Câu cuối cùng còn mang theo nồng đậm
thở dài, nhưng đáng tiếc Hàn Thủy bị nhìn thấu tâm tư lại không bận tâm, cũng không có tâm tư suy nghĩ hàm nghĩa trong đó.
Cô giơ tay cào cào mái tóc làm chúng trở nên rối loạn, cảm giác có chút khó có thể mở miệng.
Tư Khấu Ngọc cũng không nói lời nào, ngón tay rất có tiết tấu vỗ xuống tay lái, âm thanh tuy rất nhỏ nhưng lại khiến cho Hàn Thủy cảm thấy rất
phiền chán.
"Tôi có câu này muốn nói, anh sẽ không giận chứ?" Cô đột nhiên có chút sợ người đàn ông này, sợ anh sẽ phản đối.
Tư Khấu Ngọc không nói lời nào, gật gật đầu.
"Được rồi, tôi nói đây." Hàn Thủy nặng nề thở dài một hơi.
"Tôi cảm thấy chúng ta làm vợ chồng cũng không có gì không tốt, tôi sẽ không quản anh yêu ai, anh cũng không cần quan tâm tôi, rất tốt, mỗi người
đều có tự do của mình." Quan trọng hơn là, cô muốn đính hôn trước Dụ Hàm Phàm là vì cái gì, cô cũng không biết, dù sao theo như lời của Tư Khấu
Ngọc, cơ sở để kết hôn cũng không nhất định phải dựa vào tình yêu, có
đôi khi chỉ cần đôi bên đều vui vẻ là đủ rồi.
Giờ phút này, cô
thật sự chỉ muốn trốn thoát khỏi tất cả, trốn thoát khỏi những con người tự nhận là "người nhà" của cô kia, Tư Khấu Ngọc tuy rằng phong lưu
nhưng cái cô muốn chính là như vậy, chỉ cần anh đối với cô không hứng
thú, bọn họ đính hôn, vậy ngoại trừ kết hôn ra họ còn có quan hệ gì đâu? Mà anh và cô đều cần một "ngôi nhà" trên danh nghĩa không phải sao?
Nếu hôm nay mẹ cô còn sống, chắc chắn sẽ không đồng ý cho cô làm như vậy,
nhưng mẹ cô đã sớm không còn, mà trên thế gian bây giờ cũng không còn ai chân chính có thể suy nghĩ vì cô nữa, vì vậy tất cả cô đều phải tự mình nắm giữ trong tay.
Thì ra là thế.
Mặc dù đáp án nằm trong dự liệu nhưng hiện tại nghe được từ chính miệng cô nói ra lý do vừa
ngây thơ vừa buồn cười ấy, Tư Khấu Ngọc vẫn cảm thấy có chút mất hứng,
anh không phải là đứa ngốc, biết rõ cô gái này muốn sớm tiến hành đính
hôn với anh, tất cả đều bởi vì người đàn ông kia.
Trong đầu hiện
lên khuôn mặt một người đàn ông tuấn tú dịu dàng đầy ý cười, lông mày Tư Khấu Ngọc cau lại, thật là một cô gái đáng giận không tim không phổi,
người đàn ông kia có gì tốt chứ? Một ngày nào đó anh sẽ bắt được cả thân thể lẫn trái tim cô gái nhỏ này làm tù binh, khiến cô cam tâm tình
nguyện đi theo anh suốt đời!
"Có cần tôi cho em thời gian để suy
nghĩ lại không? Sau khi đính hôn thì không phải tất cả sẽ nghe theo em
được đâu." Lời của anh một câu hai nghĩa, ánh mắt anh đen tối một cách
khó hiểu.
"Tôi nói rồi, trong từ điển của tôi chưa bao giờ có hai chữ "hối hận"!" Hàn Thủy nhìn lại anh, vẻ mặt vô cùng bướng bỉnh. (chị
nên cho 2 từ đó vào từ điển đi vì chị sẽ gặp lại 2 từ đó dài dài ==)
Ánh mắt anh một tấc lại một tấc xem xét kỹ lưỡng vẻ mặt của cô, không buông tha bất kì biến hóa nào, sau đó nhẹ nhàng cười, quay đầu đi.
"Tốt, tôi sẽ cho em một lễ đính hôn hoành tráng, chỉ cần em muốn, tôi đều sẽ
giúp em lấy được." Mà về phần thù lao, tất nhiên anh cũng sẽ không bạc
đãi chính mình.
Anh đã cho cô cơ hội cuối cùng nhưng cô đều cự tuyệt, về sau anh sẽ không cho cô cơ hội đổi ý nữa.
Hứng thú cũng được, chinh phục cũng được, cô là người phụ nữ anh muốn, anh sẽ không khách khí mà giành bằng được cô về.
Tin tức Tư Khấu Ngọc và Hàn Thủy đính hôn lập tức nhanh chóng được truyền
ra, hai người phân nhau ở trước mặt truyền thông tỏ rõ thái độ, chứng
thực đây là sự thật, không giống với những scandal linh tinh trước kia,
tin tức lần này thật sự là một quả bom oanh tạc giới truyền thông.
Mọi người đang rối rít suy đoán sự tình bên trong thì Cam Chi Ngư hiển
nhiên đối với cô con gái Hàn Thủy luôn quật cường lại khó có được theo ý ông ta cảm thấy rất vừa lòng, về phần mấy nguyên lão của Hàn thị cũng
cảm thấy cao hứng vì người thừa kế có thể tìm được một hậu thuẫn vững
chắc như vậy.
Vui vẻ nhất hẳn là Hàn Thủy nhưng lại vẫn giống như trước đây, công việc nhiều như muốn đòi mạng cô, thậm chí còn có điểm
phiền chán, tin tức đính hôn được truyền ra, cô phải đối phó với truyền
thông quấy rầy, còn phải chuẩn bị lễ phục cho tiệc đính hôn, trang sức,
trang điểm,... may mắn là vụ phát thiếp mời đều giao cho trợ lý, bằng
không cô tin rằng mình sắp phát điên rồi, kế hoạch theo tiến độ này là
cô nghĩ ra nhưng mấy việc trong đó lại khiến cô thấy rất phiền.
Càng làm cho cô không biết nói gì là Tư Khấu Ngọc này, anh ta đang thay đổi
hình tượng công tử phong lưu một cách chóng mặt, mấy bông hoa bên người
anh ta như biến mất chỉ trong một đêm, giới truyền thông cũng không còn
săn lùng tin tình cảm của anh, trừ bỏ công tác xã giao, anh ta hiện tại
đích thực là một người đàn ông tốt, mỗi ngày đều đúng giờ đến đón cô tan tầm, cùng cô ăn cơm, xem phim, đi dạo phố, hẹn hò như bao cặp tình nhân khác, lại còn lấy lí do phải diễn như vậy mới trông giống thật, khiến
cho cô không cách nào cự tuyệt. (đã bảo a rất có tính thê nô mà :v)
Có một người cộng tác chuyên nghiệp như vậy, cô càng phải phối hợp diễn
cho tốt, ít nhất, trong vở kịch này, cô ỷ vào anh rất nhiều, tuy rằng cô cảm thấy cuộc sống thanh tịnh của mình bị phá vỡ cũng thấy rất phiền.
Sau giữa trưa ánh mặt trởi trở nên dịu hơn, nhẹ nhàng chiếu vào văn phòng.
Hàn Thủy đang vùi đầu vào công việc của mình, cả căn phòng im lặng,
thỉnh thoảng có âm thanh lật giấy và tiếng bút viết sột soạt. Lúc này
bỗng vang lên tiếng chuông di động, phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng.
Hàn Thủy nhìn qua thông báo trên màn hình di động, do dự vài giây cuối cùng cũng nhấc máy, "Hàm Phàm."
"Hàn Thủy, hiện em có rảnh không, chúng ta nói chuyện một chút được chứ?" Rõ ràng là làm chung trong một công ty, cự ly rất gần vậy mà khi nghe qua
điện thoại lại cảm thấy thật xa cách, Hàn Thủy bỗng có chút hoảng hốt.
"Đang nghe sao?"
"Được." Nhẹ nhàng đáp một tiếng, Hàn Thủy cúp điện thoại.
Chuyện Dụ Hàm Phàm muốn nói đương nhiên cô biết là gì, trên thế giới này ngoại trừ mẹ cô, có lẽ chỉ có Dụ Hàm Phàm là quan tâm cô nhất, nhưng điều đó
còn quan trọng sao? Anh đã không còn thuộc về cô nữa rồi.
Vài phút sau, Dụ Hàm Phàm xuất hiện tại cửa phòng làm việc của Hàn Thủy.
"Hàm Phàm, có chuyện gì sao?" Từ khi Hàn Thủy về nước đến nay, tuy rằng hai
người mặt ngoài nói chuyện vẫn như trước đây, nhưng lại luôn ẩn ẩn một
bức tường ngăn cách.
Dụ Hàm Phàm muốn nói lại thôi.
"Như thế nào? Đối với em còn có chuyện gì không thể nói sao?"
"Vì sao lại đính hôn nhanh như vậy?"
Hóa ra là anh lo lắng chuyện này, trong lòng Hàn Thủy nhẹ nhàng thở ra,
cuối cùng cũng có người hỏi cô vì sao lại ra quyết định này, người khác
thì chỉ nhìn kết quả mà không hề hỏi trong lòng cô thật ra nghĩ thế nào.
Nhưng là có một số việc cô cũng không muốn kéo Dụ Hàm Phàm vào.
"Em đính hôn, tất cả mọi người đều vui vẻ, vậy không phải là tốt sao?" Chỉ
cần cô đính hôn, mọi người đều cao hứng, chỉ có mình cô là không, à cũng không hẳn là như vậy, chí ít cô cũng có thể thoát khỏi cái nhà kia, hơn nữa, cô cũng có thêm lợi thế để lật đổ Cam Chi Ngư rồi đuổi bọn họ ra
khỏi Hàn thị, như vậy không phải rất tốt sao?
"Hàn Thủy, rốt cuộc em muốn làm gì?" Vẻ mặt Dụ Hàm Phàm có chút ngưng trọng.
Hàn Thủy thở dài một hơi, "Sao anh không hỏi xem bố và vợ tương lai của anh muốn gì?"
"Anh chỉ hi vọng em được hạnh phúc, chứ phải đính hôn chỉ vì một lí do nào
khác, hiểu không?" Trong mắt Dụ Hàm Phàm khó có được nghiêm túc, "Không
nên nói như vậy về ba và chị em, dù sao bọn họ cũng là người thân của em mà."
"Ba? Chị?" Cô hừ một tiếng, "Hàm Phàm, sao anh vẫn còn ngây thơ như thế, rốt cuộc là ai đã đẩy em đến con đường này, người khác có
thể không biết nhưng anh thì không thể không biết."
Trên mặt Dụ
Hàm Phàm xuất hiện vẻ xấu hổ, "Hàn Thủy, em quá cực đoan rồi, có rất
nhiều chuyện không phải như vẻ bề ngoài em thấy đâu, nhưng mặc kệ thế
nào thì anh cũng hi vọng em sống tốt, cũng hi vọng bọn họ được như thế." (tuy rằng a này cx kp xấu n thật sự ta k thích a này 1 tí nào ==)
Có lẽ câu cuối cùng mới là trọng điểm đi, chỉ có Dụ Hàm Phàm mới hiểu rõ
cô nhất, anh biết rõ Hàn Thủy là người như thế nào, biết rằng cô sẽ
không hành động mà không có lí do, cho nên anh lo lắng, mới đến khuyên
bảo cô.
Cam Thiến San có tài đức gì mà lại may mắn có được một
người đàn ông ưu tú như vậy trân trọng? (à vì mụ ta có tài quyến rũ đàn
ông??? Xp mn cho ta dc phỉ nhổ mụ này ==)
Vào giờ khắc này Hàn Thủy cảm thấy rất ghen tị.
"Em hiểu rồi, anh yên tâm đi." Hàn Thủy tựa vào ghế, nhắm mắt lại, ý đồ đuổi khách rất rõ ràng.
Dụ Hàm Phàm ảm đạm rời đi, đối với việc Hàn Thủy có nghe theo lời khuyên
của mình hay không anh hoàn toàn không nắm chắc, giờ phút này anh mới ý
thức được, Hàn Thủy đã không còn là cô bé luôn ỷ lại anh năm đó nữa,
không còn tin tưởng anh, cũng không còn không hề phòng bị ở trước mặt
anh, cô đã có chủ kiến riêng của chính mình, cô bây giờ đối với anh mà
nói, như một màn sương mù, hoàn toàn không thể biết được cô đang nghĩ
gì.
Thời điểm đi ra ngoài, trên hành lang có một người đàn ông
cao lớn đang chậm rãi đi tới, khóe mắt Dụ Hàm Phàm không tự chủ được
nhảy lên.
Có một số việc thủy chung anh nghĩ mãi cũng không rõ,
vì sao Cam Chi Ngư lại chọn người đàn ông này làm đối tượng kết thân, mà tại sao Hàn Thủy lại dễ dàng chấp nhận đính hôn nhanh như vậy?
Người đàn ông kêu Tư Khấu Ngọc này tuy rằng anh cũng có gặp qua nhưng cơ hội
hai người gặp nhau rất ít, nếu không phải vì Hàn Thủy chắc anh cũng sẽ
không nhận thức người này. (xp cho ta chém đoạn này vì ta k hiểu cv ==)
Nổi tiếng là công tử phong lưu của thành phố B, có bối cảnh cũng có tiền,
tại sao anh ta lại dễ dàng đồng ý nhảy vào hố bùn này, anh cũng không
rõ, chẳng lẽ anh ta thật sự yêu Hàn Thủy sao?
Không thể phủ
nhận, anh ta là một người rất có sức quyến rũ, là một người đàn ông rất
ưu tú, anh tuấn tiêu sái, tuy rằng nhìn qua trên mặt luôn luôn cười,
nhưng toàn thân lại tản ra một khí chất cao quý ưu nhã, đôi mắt kia thì
sâu không thấy đáy, cũng chứng minh người đàn ông này không đơn giản như lời đồn đãi.
Dụ Hàm Phàm có chút lo lắng, cô nhóc Hàn Thủy căn
bản không phải là đối thủ của người đàn ông này, ai biết rốt cuộc anh ta muốn gì? Đừng đến lúc cuối cùng mới phát hiện mình đã dẫn sói vào nhà
chứ.
Tư Khấu Ngọc nhìn thấy Dụ Hàm Phàm đi ra từ phòng làm việc
của Hàn Thủy thì nhíu nhíu mi, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu, cho dù mỗi ngày anh đều đến đây “nằm vùng”, người đàn ông này vẫn thừa cơ
tiếp cận Hàn Thủy, may mà người này đã đính hôn cùng người phụ nữ khác.
Tuy nhiên để đề phòng thì anh vẫn nên nhanh chóng phát triển tình cảm với Hàn Thủy mới tốt.
Hai người đàn ông đều theo đuổi suy nghĩ của riêng mình mà đi qua nhau, nhìn không chớp mắt, cũng không ai dừng lại chào hỏi.
Hàn Thủy tựa vào trên ghế, sắc mặt tái nhợt, mái tóc mềm mại xõa tung, đôi
mắt gắt gao nhắm chặt, ánh mặt trời chiếu vào sau lưng cô càng tôn thêm
vài phần nhu nhược.
Lúc Tư Khấu Ngọc vào cửa liền nhìn thấy cảnh tượng này.
"Đi ra ngoài." Tưởng là trợ lý đi vào, Hàn Thủy mắt cũng không mở, trực tiếp đưa ra mệnh lệnh.
"Thật là một cô mèo nhanh mồm nhanh miệng, hôm nay có ai trêu chọc em sao?"
Tư Khấu Ngọc đè xuống một tia thương tiếc trong lòng kia, trên mặt vẫn
là biểu tình trêu đùa.
Nghe được âm thanh quen thuộc, Hàn Thủy kinh ngạc mở to mắt, nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt của mình, "Sao anh lại tới đây?"
"Như thế nào, chẳng lẽ em chỉ cho người khác đến đây mà không cho tôi đến
ư?" Lời của anh tuy nghe rất bình thường nhưng vì Dụ Hàm Phàm vừa mới
rời đi nên Hàn Thủy rất nhạy cảm phát hiện ra ý tứ trong câu nói của
anh.
Cô có chút tức giận với người đàn ông này, thật sự là càng ngày càng quản chặt.
"Được rồi, không trêu em nữa, em sẽ không quên kế hoạch hôm nay chứ, hôm nay
chúng ta đi xem đồ trang sức, (trong cv là "tạo hình" n ta nghĩ để thế
này hợp hơn ;_;) thuận tiện đi lấy lễ phục?"
Anh rất tự nhiên lại gần cô, vòng tay ôm chặt lấy eo nhỏ nhắn của cô, dường như hai người là một đôi tình nhân rất thân mật.
Hơi thở nồng đậm nam tính vây quanh khiến cô cảm thấy khó thở, trên người
anh luôn có một loại hương vị đặc biệt, không nói được là mùi nước hoa
hay là mùi thuốc lá, bất giác thô, ngược lại cũng thật dễ chịu, làm cho
Hàn Thủy đầu óc choáng voáng, cô vặn vẹo thân thể, ý đồ muốn thoát ra
khỏi ngực anh.
"Nơi này chỉ có hai chúng ta, tiên sinh Tư Khấu không cần phải diễn kịch nữa."
Từ khi tin tức đính hôn được tuyên bố tới nay, người đàn ông này càng ngày càng làm càn, lý do thì lại rất chính đáng: anh là vị hôn phu của cô,
vì vậy hai người phải diễn thật tốt cảnh hai người yêu nhau nồng thắm
mới không khiến người khác hoài nghi, vì kế hoạch nên cô không thể không phối hợp với anh ta.
Có nhiều lần Hàn Thủy thật sự hoài nghi
người đàn ông này có phải hay không cố ý làm như vậy để chiếm tiện nghi
của cô, nhưng khi nhìn lại danh sách tình sử của anh, lại cảm thấy người này đối với bất kì một phụ nữ xinh đẹp nào đều dịu dàng, thậm chí còn
săn sóc rất nhiệt tình, chính mình chẳng qua chỉ là một cô gái mới lớn,
chắc anh sẽ không coi trọng mình lắm đâu. (...chị ngây thơ thật ==)
Tư Khấu Ngọc nắm chặt tay lại, sau đó rất biết nghe lời buông cô ra, "Thật ngại quá, nhất thời nhập diễn quá sâu." (a lại chém r :v)
Anh cười như không cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dần dần trở nên đỏ bừng, xem ra cô nhóc này đã dần dần thông suốt.
Hàn Thủy xấu hổ ho khan, cầm lấy túi xách, liếc anh một cái, "Như thế nào
còn không đi?" Sau đó dẫn đầu đi ra khỏi phòng làm việc.
"Tuân mệnh, phu nhân thân ái của tôi."
Tư Khấu Ngọc đi sau cô, trên khuôn mặt trước sau vẫn cười vô hại bỗng hiện lên hơi thở nguy hiểm. (amen, chị tự cầu phúc cho mình đi)
Hai người đều phải đi lấy lễ phục đính hôn nên liền đi chung xe của Tư Khấu Ngọc đến một câu lạc bộ tư nhân.
Cảnh vật trong câu lạc bộ tư nhân này rất đẹp và thanh tịnh, tuy bên trong
không có nhiều khách nhưng đều nhìn ra được bọn họ là người rất có tiền
và địa vị.
Cho dù Hàn Thủy ít khi đến những nơi như thế này, cũng biết những người đến đây đều có thân phận không tầm thường.
Cô nghiêng đầu nhìn xung quanh, bĩu môi, cũng chỉ là một bộ lễ phục mà
thôi, người kia đúng là bỏ ra nhiều tiền như vậy làm gì? Nếu là cô, chỉ
cần chọn một bộ, trả tiền là OK, làm gì mà tốn kém thế ? (hic đoạn này
ta chém ==")
"Sao vậy? Đang suy nghĩ gì thế?" Một bàn tay của Tư
Khấu Ngọc rất tự nhiên ôm eo nhỏ của cô, đầu hơi cúi, nói nhỏ bên tai
cô, một động tác đơn giản, lại có vẻ như hai người đang thân mặt khăng
khít.
Hàn Thủy vô thức muốn tránh thoát, lại nghĩ đến điều lệ của hiệp ước, ở trường hợp công cộng, hai người được phép ôm hôn.
Cô cảm thấy rất kì quái, ánh mắt người này là ra-đa sao? Hay là do biểu
hiện nghi ngờ của cô hiện ra rõ ràng thế sao? Cho dù là Dụ Hàm Phàm lớn
lên cùng cô cũng không thể nhìn ra được cô khác thường mà người đàn ông
này lại dễ dàng nắm bắt được suy nghĩ của cô.
"Tôi đang nghĩ, tôi không cần phải thanh toán một nửa hóa đơn sao?" Giọng nói của cô có
chút rầu rĩ, tuy rằng ở trong mắt mọi người cô là một tiểu thư rất có
tiền, nhưng từ trước tới nay cuộc sống của cô đều rất mộc mạc giản dị,
hơn nữa, phần lớn tài sản của cô đều thuộc dạng bất động sản, dùng đến
tiền mặt thật sự rất ít.
Mấy ngày nay, bọn họ đặt lễ phục đều là
loại sang trọng, đi câu lạc bộ cũng là chỗ sang nhất, trang sức cũng
toàn loại đắt tiền, tất cả đều là Tư Khấu Ngọc bỏ tiền ra, cô thật đúng
là chưa phải bỏ ra một đồng nào, thân là một đối tác, trong lòng cũng có chút áy náy.
Tư Khấu Ngọc nghe vậy cười to, sau đó vô cùng thân
thiết cọ cọ mũi cô, thấp giọng nói: "Tốt, vậy em định làm như thế nào?"
Trong mắt nhưng lại có bỡn cợt.
Người này rõ ràng biết cô không
có bao nhiêu tiền dư, Hàn Thủy có chút thẹn quá hóa giận, muốn phát hỏa
lại thôi, chỉ có thể rầu rĩ nói: "Trước hết có thể ghi giấy nợ được
không?"
Tư Khấu Ngọc sửng sốt, lập tức cười to.
Cô nhóc
này thật là đáng yêu, từ trước tới nay khi đi hẹn hò cùng phụ nữ đều là
anh bỏ tiền ra, mà anh cũng cảm thấy đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa,
mà những người phụ nữ kia thì chỉ biết hưởng thụ, còn chưa từng có một
cô gái nào muốn cùng anh chia sẻ gánh nặng về tiền bạc như vậy.
"Cười, cười nữa đi, coi chừng tôi đánh anh." Hàn Thủy dậm chân một cái, ngượng ngùng lớn tiếng mắng anh, trong lòng vừa thẹn vừa giận, tay nhỏ bé tìm
được chỗ thịt mềm nơi eo anh, tính véo mạnh xuống, trên khuôn mặt nhỏ
nhắn trắng noãn là thần sắc nửa ngượng ngùng nửa tức giận, cái miệng nhỏ nhắn bất mãn mím chặt, so sánh với bộ dáng lạnh lùng thường ngày, lại
thêm vài phần quyến rũ của phụ nữ mà vẫn còn nét ngây thơ của thiếu nữ.
Tư Khấu Ngọc nhìn thấy cảnh này, trong mắt không khỏi tối sầm.
Hàn Thủy nhìn thấy thần sắc khác thường của anh, không hề có đùa giỡn, giờ
phút này anh đã thu hồi bộ dạng cợt nhả thường ngày, ít đi vài phần lưu
manh, nhiều hơn vài phần nam tính, trong lòng cô run lên, mới phát hiện
hành vi của cô đối với anh đã quá mức thân mật, có chút mất tự nhiên
buông tay, luống cuống quay đầu đi.
Tư Khấu Ngọc nhìn khuôn mặt
nghiêng của cô, lông mi dài cong vút có chút rung rung, trêu chọc lòng
anh có chút ngứa ngáy, dường như không yên lòng nói: "Tốt, trước hết ghi vào giấy nợ, về sau nhớ trả đủ đấy."
Về phần trả cái gì, tất nhiên là do anh quyết định. (chị lại đem bán mình lần 2 :v)
"Hừ, nợ thì nợ, anh yên tâm, tôi sẽ trả đủ." Tính tình trẻ con của cô lại
bộc phát, phùng hai má cãi lại, giống như một màn xấu hổ vừa rồi không
hề có.
Tư Khấu Ngọc nhìn cô, không nói, sủng nịch cười một tiếng.
Hàn Thủy kiêu ngạo liếc anh một cái, buông tay anh ra, tự mình đi về phía
trước, tất cả trông như đều rất bình thường, nhưng chỉ có Hàn Thủy tự
mình biết, cô vì vậy mà mới thở phào nhẹ nhõm. Thật là gặp quỷ, mình mới vừa rồi đối với Tư Khấu Ngọc cười có phản ứng, nhịp tim cũng như đập lỡ một nhịp.
Tiếp đãi bọn họ chính là bà chủ của câu lạc bộ này,
hình như là chỗ quen biết cũ với Tư Khấu Ngọc, vừa thấy họ cái gì cũng
không nói, chỉ khẽ cười, bà chủ xinh đẹp liền bước tới dắt tay Hàn Thủy, đối với Tư Khấu Ngọc dịu dàng cười nói: "Vị này chính là tiểu thư Hàn
Thủy phải không?"
Tư Khấu Ngọc mỉm cười gật đầu một cái.
Hàn Thủy nhìn hành động quen thuộc giữa hai người bọn họ, không khỏi thầm
mắng, cũng không biết cái người hoa tâm này có phải hay không mang quá
nhiều phụ nữ đến đây, hay là bà chủ xinh đẹp này cũng là một trong những tình nhân cũ của anh ta nữa. (Saki: chị ghen đấy à?; HT: ai thèm!)
"Tiểu thư Hàn Thủy ngoài đời so với trong báo chí còn đẹp hơn rất nhiều, tôi
với Tư Khấu Ngọc là bạn bè quen biết rất lâu rồi, nếu như tiểu thư Hàn
không ngại, có thể gọi tôi một tiếng chị Như." Chị Như cũng chưa được
tính là một mỹ nữ đẹp nhất nhưng toàn thân lại tản ra hương vị nồng đậm
của phụ nữ, đặc biệt là nụ cười dịu dàng khiến cho người khác cảm thấy
rất thoải mái.
Hàn Thủy quay ra nhìn Tư Khấu Ngọc một chút, người này tùy ý dựa vào ghế sa lon, gật đầu bảo: "Chị Như là người mình,
không cần quá câu nệ."
Cái gì gọi là người mình, lời này giống như nói cô là một người keo kiệt vậy, Hàn Thủy có chút đỏ mặt.
"Chị Như." Dù sao ở bên ngoài cũng nên giữ mặt mũi cho Tư Khấu Ngọc, Hàn Thủy kêu một tiếng.
Chị Như liếc Tư Khấu Ngọc đang cười, chỉ thấy nụ cười của người này rất đáng đánh đòn.
Ai biết là thật hay giả đây?
"Chị Như, cô nhóc không có hương vị nữ nhân này giao cho chị đấy." Tư Khấu Ngọc dặn dò.
Hàn Thủy lập tức trừng mắt nhìn anh một cái, cái người này dám nói cô không có hương vị nữ nhân sao, đợi lát nữa xem cô làm sao giáo huấn anh ta
một chút, dám ở trước mặt người ngoài bêu xấu cô.
Chị Như bật cười, dắt Hàn Thủy đi vào buồng trong.
Cứ tưởng rằng phòng khách bên ngoài đã được trang bị đầy đủ sang trọng,
không nghĩ tới khi vào gian phòng bên trong mới phát hiện nơi này thật
sự là thiên đường của phái nữ, không gian riêng tư tĩnh mịch, trong
không khí thoang thoảng một mùi hương nhè nhẹ dễ ngửi, khiến cho tâm
người ta rất dễ chịu, sảng khoái.
"Chị Như, hôm nay bọn em đến chỉ để xem đồ trang sức." Khóe miệng Hàn Thủy có chút co quắp.
Chị Như cười cười, "Chị biết nhưng đây là thiếu gia Tư Khấu đặc biệt dặn
dò, hơn nữa đối với em cũng rất có lợi, hôm nay hãy để bản thân được thả lỏng đi nào."
Không thể từ chối được, Hàn Thủy không thể làm gì
khác hơn là nghe theo, thật ra thì trong lòng cô đang rất đau, cứ tưởng
chỉ là giải quyết xong rất nhanh, lại không nghĩ tới sẽ lãng phí hết một buổi chiều của cô, trời mới biết trong phòng làm việc đang có một đống
văn kiện đang chờ cô, một đống chuyện đang chờ cô giải quyết đây.
Những thứ oán niệm này của cô rốt cuộc biến mất sau khi cô ngâm mình vào bồn
tắm mát xa, quả nhiên tắm là cách hữu hiệu nhất khiến con người buông
lỏng thần kinh, giống như tất cả những chuyện phiền lòng đều không cánh
mà bay.
Thời điểm cô khoác áo choàng tắm đi ra, chị Như đã thay xong đèn xông hương tinh dầu, sửa sang lại giường mát xa cẩn thận tỉ mỉ.
"Thế nào, cảm thấy thoải mái hơn chưa? Hiện tại em lên đó nằm đi." Chị Như
nhìn cô, gương mặt tuy còn chút non nớt nhưng rất xinh đẹp, trong lòng
không khỏi có chút kinh ngạc, Tư Khấu Ngọc người này luôn luôn thích
những người phụ nữ có thân hình nóng bỏng, thành thục, từ lúc nào lại
thay đổi khẩu vị rồi, nhưng cô thật sự rất thích cô gái này, cô ấy không hề giống với những người phụ nữ kia.
Hàn Thủy ngoan ngoãn bò lên giường rồi nằm lỳ trên đó, mặc dù đối với việc Tư Khấu Ngọc tự động
quyết định theo ý mình có chút tức giận, nhưng trước mặt chị Như cô lại
không phát giận được, người phụ nữ này nhìn qua thì rất nhu nhược nhưng
lại có một đôi mắt khiến người khác rất khó cự tuyệt cô.
"Cởi áo choàng tắm ra."
Mặt Hàn Thủy lập tức đỏ lên, hai mắt đang nhắm chặt bỗng mở choàng, "Tại
sao?" Mặc dù đều là phụ nữ với nhau nhưng cô cũng không có thói quen lõa thể trước mặt phụ nữ, thật rất xấu hổ.
Chị Như nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Hàn Thủy, rốt cuộc không nhịn được bật cười, "Tiểu thư Hàn chẳng lẽ chưa một lần đi spa sao?"
Hàn Thủy không lên tiếng, cô xác thực chưa đi spa bao giờ, tuổi của cô còn
nhỏ, hơn nữa từ lúc hiểu chuyện đến nay, học tập và cừu hận đã chiếm hết lòng của cô, mặc dù cô mới chỉ là một thiếu nữ nhưng lại chưa từng được hưởng thụ một cuộc sống mà mọi cô gái nên có, cho dù chỉ là đi
shopping, cô cũng chỉ mua đúng thứ mình cần rồi vội vã quay về, chưa
từng được hưởng thụ cái tư vị được đi dạo phố cùng với bạn bè cùng phái.
Mà thật đáng buồn hơn chính là cô căn bản không có một người bạn nào cùng phái nữ.
Một đôi tay khoác lên vai cô, âm thanh của chị Như giống như là sóng nước
dập dờn bồng bềnh lại nhu hòa, "Không cần lo lắng, chúng ta đều là phụ
nữ mà."
Hàn Thủy im lặng cởi áo choàng tắm ra, phơi bày thân thể
thon dài hơi gầy, làn da bởi vì vừa mới tắm xong mà trắng trong suốt
động lòng người, mơ hồ lộ ra chút màu hồng hồng, là điển hình của tuổi
trẻ khỏe mạnh.
Chị Như thầm khen một tiếng, bôi dầu vào tay, chậm rãi bôi lên da thịt bóng loáng của cô, vừa nhẹ nhàng xoa bóp, vừa nói
chuyện phiếm với cô, cho đến khi thân hình cứng ngắc của Hàn Thủy dần
dần thả lỏng.