Hôm sau, thời điểm cô tỉnh lại thì Tư Khấu Ngọc đã nấu xong bữa sáng.
Anh hôn lên trán Hàn Thủy, cười khẽ, "Heo lười, dậy thôi."
Nụ cười thân thiết, giọng điệu cưng chiều đầy sủng nịch.
Cô không khỏi nghĩ thầm, đường đường là đại thiếu gia của nhà Tư Khấu lại rảnh rỗi tới mức đi làm bữa sáng cho cô?
Yên lặng ăn xong bữa sáng, anh đứng trước gương to đeo cà vạt vào, cô thì
thu thập bát đũa bỏ vào bồn rửa bát. Loại không khí bình yên mà ấm áp
này khiến cho Hàn Thủy có chút hoang mang.
Tại sao có thể như vậy? Bọn họ rõ ràng nên chán ghét lẫn nhau, lợi dụng lẫn nhau, vậy mà bây giờ bọn họ đang làm gì đây?
"Em còn giữ tờ khế ước kia không?" Tư Khấu Ngọc nhìn hình ảnh phản xạ của cô trong gương, làm giống như vô tình mà hỏi.
"A?" Hàn Thủy nghĩ nghĩ, đầu óc đột nhiên có chút không theo kịp.
Anh ho khan vài tiếng, "Chính là bản khế ước lúc trước chúng mình kí đó?"
Rốt cuộc Hàn Thủy cũng nhớ ra thứ mà anh đang nói tới, "À."
"À cái gì mà à, mau đưa cho anh." Anh tà tà liếc cô, vẻ mặt có chút không vui.
Tối hôm qua còn cùng nhau triền miên, hôm nay đã muốn đá cô ra khỏi cửa rồi sao?
Cô nên cảm thấy vui mừng hay là khổ sở đây? Dù sao người đàn ông này hào
phóng như vậy, cô gọi anh một tiếng "kim chủ" cũng không quá đáng.
Im lặng đi vào phòng ngủ lấy ra bản khế ước, sau đó im lặng đưa cho Tư Khấu Ngọc.
"Khi nào thì tôi chuyển ra ngoài?" Trong lòng Hàn Thủy thế nhưng không có
một chút cảm giác vui vẻ nào..... Cảm xúc, ngược lại có chút chết lặng.
Ầy, cô đã sa đọa đến mức này sao? Thế nhưng lại lưu luyến sự dịu dàng ngẫu nhiên của người đàn ông này.
"Ai cho em chuyển ra ngoài?" Anh tức giận rống cô, trong đầu cô gái này chỉ có bột nhão hay sao vậy? Tại sao đến giờ vẫn không nhìn ra điểm mấu
chốt? Người thì thoạt nhìn cực kì khôn khéo, kì thật thì là mười phần
ngu ngốc!
Haizzz, từ khi nào thì ánh mắt mình lại kém như vậy
chứ? Thế nhưng lại lưu luyến mãi không quên một cô gái ngu ngốc như vậy, thật là lo lắng cho nửa đời sau của chính mình.
"Vậy anh có ý
gì?" Vẻ mặt cô bắt đầu trở nên nghiêm túc, muốn phá bỏ hiệp ước lại
không cho cô đi, thật muốn nuôi không cô cả đời sao? (thì đó là nv của
ảnh còn giề @@)
Tư Khấu Ngọc lưu loát xé nát tờ hiệp ước thành từng mảnh nhỏ, sau đó quăng vào thùng rác.
"Anh đã muốn làm điều này từ rất lâu rồi." Anh nhìn cô, mắt híp lại, ra chiều rất thích ý.
Đôi mắt đen láy to lúng liếng của Hàn Thủy nhìn anh, trong mắt có nghi hoặc, có khiếp sợ, còn có một tia khó có thể tin.
"Anh làm vậy là có ý gì?"
"Anh có ý gì, em vẫn không nhìn ra sao?" Anh thở dài một hơi, xé bỏ khế ước, không có một tầng quan hệ kia, hai người họ mới có thể chân chính bắt
đầu lại một lần nữa không phải sao?
Anh muốn cho chính mình và cô một cơ hội.
Anh rất thưởng thức sự kiêu ngạo của cô, cũng cảm thấy đau lòng cho sự quật cường của cô, nhưng hôm nay, lại cảm thấy đau đầu với hai thứ này.
"Tôi không nhìn ra được." Hàn Thủy vội vàng xoay người muốn trở lại phòng ngủ, cánh tay lại bị anh giữ lại.
"Hàn Thủy, em cảm thấy có thể trốn tránh được sao?" Tư Khấu Ngọc ôm cô vào
lòng, khóa chặt cô vào người, buộc cô phải đối diện với anh.
Lông mi Hàn Thủy rũ xuống, thật lâu sau mới nói: "Anh cảm thấy chúng ta có thể được sao?"
Cô cũng không phải ngốc thật sự, hành động của anh nói lên điều gì, cô đều biết.
Nhưng là cô không làm cách nào tin tưởng được.
Bị phản bội, bị gài bẫy, bảo cô còn có thể tin ai đây?
Mà ngay cả Dụ Hàm Phàm cũng đã bỏ đi, chỉ còn lại mình Hàn Thủy cô cô đơn
một mình, cô còn có ai để tin đây? Còn dám tin ai nữa sao?
Tư
Khấu Ngọc ôm lấy cô, cằm cọ cọ vào tóc cô, "Tuy rằng cách làm của anh
không đúng, nhưng anh thật sự muốn ở cùng em, luôn luôn bên nhau, vĩnh
viễn ở bên nhau, được không?"
Lại là cái từ "vĩnh viễn" này, thật sự là châm chọc a.
"Từ khi nào công tử phong lưu lại biến thành một người đàn ông tốt như vậy?" Cô châm chọc anh.
"Hàn Thủy, sao em lại nói như vậy?"
"Hay là nói, đây là một trong những chiêu câu gái của anh?" Cô cười nhạo,
cũng không biết là cười anh hay là cười chính bản thân mình.
"Hàn Thủy!" Anh gầm lên, âm thanh đã tức giận không kiềm chế được.
Hàn Thủy giãy ra khỏi ngực của anh, "Tôi cũng không quên đêm hôm đó anh đã đối xử với tôi như thế nào."
Gân xanh trên trán Tư Khấu Ngọc giật giật, "Thì ra em vẫn luôn nghĩ quan hệ của chúng ta như vậy sao? Vậy chuyện tối hôm qua là như thế nào?
"Nhu cầu sinh lí thôi." Cô rũ mắt xuống, hờ hững nói ra những lời này.
Anh đẩy cô ra, "Hàn Thủy, em đang tự xem thường chính mình hay là đang vũ nhục anh?"
Hàn Thủy im lặng không trả lời.
"Anh biết trong lòng em vẫn luôn trách anh, trách anh tính kế em, tránh anh
sử dụng thủ đoạn ti tiện với em, còn uy hiếp em, có phải không?"
Tiếp tục im lặng.
Giờ phút này Tư Khấu Ngọc mới biết được mình đã hoàn toàn sai, anh có thể
dùng bất kì thủ đoạn gì với bất kì người phụ nữ nào, nhưng khi dùng
những thủ đoạn này với Hàn Thủy, lại hoàn toàn phản tác dụng.
"Anh còn biết trong lòng em vẫn luôn có người đàn ông khác."
Thân mình Hàn Thủy hơi hơi run, tâm Tư Khấu Ngọc dần dần lạnh xuống.
"Anh cũng biết anh ta tên gì."
Cô giương mắt nhìn anh, đáy mắt là một mảnh tĩnh lặng.
Vì sao chuyện lại đến nước này, anh không nghĩ ra, chẳng qua chỉ là một cô gái mà thôi, anh đề phòng nghiêm ngặt như vậy, cũng chỉ vì muốn một
mình hưởng thụ thôi.
Vì sao hiện tại lại không cam lòng, khổ sở như vậy?
Anh vắt óc bày mưu kế muốn cô thuộc về mình, thậm chí cảm thấy cho dù cột cô vào người cả đời càng tốt.
Vẻ mặt Tư Khấu Ngọc có chút cô đơn, "Anh ta tên Dụ Hàm Phàm." Đây là câu khẳng định, không phải nghi vấn.
Tròng mắt Hàn Thủy giật giật.
Trong lòng cô ngoại trừ mẹ ra, Dụ Hàm Phàm là người duy nhất có thể khiến nội tâm cô trở nên mềm mại, trước kia cô vẫn luôn nghĩ rằng anh sẽ thuộc về cô, hiện tại nhìn lại, có đôi khi thanh mai trúc mã nhất định chỉ có
thể là thanh mai trúc mã.
Cô kính trọng anh, tín nhiệm anh, nhưng may mắn là cô cuối cùng không có yêu anh.
Bằng không bây giờ Dụ Hàm Phàm rời đi, cô nhất định sẽ đau lòng chết mất.
Biểu tình của Hàn Thủy rơi vào trong mắt Tư Khấu Ngọc, càng khiến cho anh ghen tị muốn phát điên.
"Em tưởng là chờ đến khi Hàn thị quay lại quỹ đạo làm ăn, sẽ đem tiền trả lại cho anh rồi sau đó sẽ rời đi?" Anh tiếp tục nói.
Hàn Thủy rốt cuộc nhìn anh, người đàn ông này thế nhưng đều biết hết, cái
gì cũng biết, anh thế mà có thể che dấu sâu như vậy, nếu không phải hôm
nay cô chọc giận anh, có khả năng cả đời sau cô vẫn không biết được thì
ra lòng dạ anh sâu không lường được.
Tư Khấu Ngọc lạnh lùng cười, hai tay nắm bả vai cô, lực đạo kia tựa hồ như muốn bóp nát cô.
Hàn Thủy chịu đựng đau đớn không lên tiếng, có một chuyện anh nói chưa
đúng, cô quả thật hận anh tính kế mình, nhưng cô cũng không phải là
người lương thiện gì, cô cũng đã lợi dụng anh.
Mặc dù có thể cao
chạy xa bay, bỏ mặc tất cả nhưng cô lại lựa chọn ở lại, lựa chọn dựa vào anh, này cũng có thể do đầu óc cô có vấn đề.
Cô trào phúng chính mình, là một cô gái như vậy, cô xứng đáng được yêu sao?
"Nhưng Hàn Thủy, em phải biết, mặc kệ em muốn làm gì, anh cũng sẽ không buông
em ra đâu." Tư Khấu Ngọc lặng yên nhìn cô, đáy mắt hiện lên đau đớn và
cố chấp, cảm xúc kia mãnh liệt dường như muốn tổn thương cô.
Hàn Thủy không nhịn được co rụt thân mình lại, có một loại ưu thương tràn tới tim cô, khiến cho cô nhịn không được mà đau đớn.
"Cho nên em sẽ không bao giờ trốn được đâu." Nói xong một câu này, Tư Khấu Ngọc mím môi, cầm lấy cặp văn kiện liền đi ra ngoài.
Hàn Thủy như quả bóng cao su xì hơi, lập tức vô lực ngã xuống đất, cô đưa
tay vuốt vị trí nơi trái tim đang đập mạnh, trong lòng nghi hoặc.
Mình làm sao thế này? Khi nhìn người đàn ông này thương tâm, thất vọng, đáy
lòng tràn ngập cảm xúc, nhưng lại không phải sảng khoái, không phải vui
mừng, mà là đau đớn.
Đau vì anh.
Có sự hậu thuẫn cường đại của Tư Khấu Ngọc, Hàn Thủy chân chính trở thành chủ nhân của Hàn thị.
Tất cả mọi người đều hâm mộ cô vì kiếm được một người đàn ông vừa giàu lại
đẹp trai, còn chịu bỏ ra nhiều tiền để chiều lòng người đẹp.
Có đôi khi chính Hàn Thủy cũng cảm thấy không chân thực.
Có một bộ phận các thành viên cấp cao vì tuổi đã lớn bắt đầu lục tục nộp
đơn từ chức, Hàn Thủy muốn giữ lại cũng không làm được gì.
Cấp dưới đi một nhóm lại tới một nhóm, trừ bỏ vài người còn trung thành, tất cả đều là những gương mặt lạ hoắc.
Ngày trước Hàn Thủy có lẽ sẽ không cảm thấy có gì cả, chỉ là thay đổi nhân
sự mà thôi, cũng chỉ là một chuyện bình thường, bây giờ xem ra, cảm thấy có chút tiêu điều.
Hàn thị vẫn là Hàn thị, lại như không phải Hàn thị.
Trong lúc đó, Dụ Hàm Phàm có gọi điện về một lần, nói anh đi Lệ Giang, một nơi yên bình rất thích hợp để quên đi quá khứ.
Mọi người đều được giải thoát, ngoại trừ cô.
Cô vẫn đeo trên lưng bóng ma của quá khứ.
Nghĩ đi nghĩ lại, lại nghĩ đến Tư Khấu Ngọc, kể từ khi cãi nhau hôm đó tới nay, bọn họ vẫn đang chiến tranh lạnh.
Cũng không thể nói là chiến tranh lạnh, bởi vì bọn họ vẫn không hề nói gì trong lúc đó.
Tư Khấu Ngọc ngày càng tham gia nhiều buổi xã giao, mỗi ngày đều diện áo
sơ mi tây trang, một bộ dáng tự tin đẹp trai ngời ngời, thời điểm trở về nhà mỗi tối, trên người đều dày đặc mùi rượu và các loại nước hoa.
Hàn Thủy đều thu hết vào trong mắt nhưng lại không biết nên nói gì.
Cho dù như vậy, mỗi ngày anh đều nửa đêm đã tắm xong sau đó chèo lên giường cô, mặc kệ cô đã ngủ vẫn bị gọi tỉnh, nhất định phải cùng anh cọ xát
một phen mới được ngủ tiếp.
Dần dần bọn họ cũng yêu phương thức này.
Ban ngày không gặp mặt, không liên lạc, sau đó lại cùng nhau triền miên vào ban đêm.
Chỉ có ở trong bóng tối, bọn họ mới có thể tận tình phóng thích bản thân,
anh không ẩn nhẫn dục vọng của chính mình nữa, cô cũng thuận theo ham
muốn của bản thân, không còn rụt rè nữa.
Ở phương diện này, bọn họ cho tới bây giờ đều phối hợp vô cùng thuần thục.
Nhưng cũng chỉ có ở phương diện này bọn họ mới phối hợp hoàn hảo.
Tư Khấu Ngọc muốn cái gì, Hàn Thủy rất rõ ràng, nhưng lại không cho được,
nếu đã không cho được thì hãy im lặng để nó từ từ qua đi.
Ngẫu
nhiên trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh giữa đêm, Hàn Thủy đều cảm giác được
trong bóng đêm có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm.
"Anh yêu em."
"Đừng bao giờ rời xa anh."
Trong lời nói có chút cô đơn, cho dù nghe được, Hàn Thủy cũng làm như mình
đang ngủ mơ, nhưng ngay cả khi đã làm vậy, vẫn không ngăn được lòng cô
càng thêm đau đớn.
Rốt cuộc là nên làm sao đây?