Nhật Ký Nuôi Dưỡng Mèo Con

Chương 2: Chương 2




NHẬT KÝ NUÔI DƯỠNG BÉ MÈO CÒN HÔI SỮA

DAY 02.

Cơ mà món quà nhỏ này vừa đến đã tiêu hết nửa tháng tiền lương của Xa Chử.

Bác sĩ chích mũi vaccine đầu tiên cho mèo con, lại tắm rửa chải chuốt cho nó, cuối cùng còn bán một túi thức ăn cho mèo, đồ chơi cho mèo và bột sữa dê.

Bé mèo còn hôi sữa này sau khi được tắm rửa sạch sẽ trông cực kỳ xinh đẹp đáng yêu, mèo con không phải giống mèo được thị trường ưa thích, chỉ là một bé tạp sắc phổ thông nhất, giữa đám lông trắng trộn lẫn với những vằn màu đen xám, những đốm đen trên chiếc đuôi nhỏ khi nhìn lướt qua trông như một loạt trái tim bé tí.

Xa Chử cực kỳ nhẹ nhàng đặt mèo con vào bên trong chiếc ba lô đã được đệm thêm một lớp vải, nói cảm ơn với bác sĩ, ôm lấy món quà nhỏ được ông trời ban tặng này và bọc lớn bọc nhỏ những vật dụng cho mèo trở về nhà trong cơn gió lạnh thấu xương.

Mèo con rất ngoan, nhưng lại quá mức ỷ lại vào hắn.

Hai giờ ba mươi phút sáng, Xa Chử vì tiếng động truyền đến từ phòng khách mà lại một lần nữa không thể không ngồi dậy, nhấc mèo con ra khỏi cái ổ nhỏ đã được trải chăn lông rồi đặt lên lòng bàn tay mình, dùng ngón tay vuốt vuốt lưng nó, bé con mắt thì nhắm miệng thì rên hừ hừ, cực kỳ ỷ lại mà cọ mặt vào lòng bàn tay hắn, ngửi được hương sữa bột giữa những ngón tay kia, lúc này mới an tĩnh trở lại.

- ----- Thật ra âm thanh bé con phát ra rất nhỏ, không đến mức Xa Chử nằm trong phòng ngủ có thể lập tức nghe thấy, chỉ là Xa Chử yên lòng không nổi, tâm vẫn cứ lưu lại nơi chiếc ổ màu vàng kem ngoài phòng khách, chỉ cần bé con có bất kỳ động tĩnh gì sẽ phát hiện ngay lập tức.

Cái lạnh của đêm đông là thấu tận xương tuỷ, do chỉ ở một mình, Xa Chử cảm thấy tùy tiện một chút cũng được, đến lò sưởi âm sàn cũng không thèm lắp, hắn nâng bé con trong tay đi đi lại lại một lúc liền không chịu được nữa, do dự nhìn bé con trong bàn tay mình, suy tư một lúc cũng không chống lại được cái lạnh và cơn buồn ngủ, vì vậy hắn mang luôn mèo con trở về giường.

Bên trong chăn vẫn còn vươn lại chút hơi ấm, hắn vừa đặt bé con xuống cạnh gối, nó liền theo bản năng nhắm mắt chui rúc đến nơi có hơi ấm, lúc Xa Chử nằm xuống xém chút đã đè lên nó, cơn buồn ngủ cũng bị dọa đến mất một nửa. Xa Chử chỉ có thể lại nhẹ nhàng nâng nó lên, thả nó vào ổ mới được làm bằng khăn quàng cổ của hắn bên cạnh gối đầu, sau đó ngón tay lại tiếp tục vuốt lông cho nó, bé con lắc lắc đuôi, co người lại ôm lấy ngón tay hắn, sau đó gần như lập tức ngủ say, còn có thể nghe thấy tiếng hít thở nho nhỏ.

Có lẽ cũng đã bị bé con này lây cho rồi, rất nhanh Xa Chử cũng chìm vào giấc ngủ.

Ánh nắng đầu tiên của ngày đông chẳng thể xuyên qua tấm màn dày nặng để đánh thức Xa Chử, nhưng xúc cảm mềm mại đầy lông và những cọng lông mèo kẹt trong mũi đã khiến cho Xa Chử giật mình tỉnh dậy. Tay phải của hắn gần như cả đêm đều nằm bên ngoài chăn, phủ trên người mèo con để vuốt lông dỗ dành nó, lúc này đã tỉnh dậy rồi, ngón trỏ cũng theo bản năng mà nhẹ nhàng cùng quen thuộc đi vuốt lông cho bé con------ kết quả lại chẳng chạm được gì.

Xa Chử bắt đầu hoảng loạn, hắn thật sự quá sợ hãi việc bé con lại bò vào trong mền của mình, bản thân thì trong lúc vô thức xoay người sẽ đè lên nó.

Hắn lập tức mở banh mắt tìm kiếm bên trong chiếc ổ dưới tay, trước mắt lại xuất hiện một cục bông trắng vằn đen đầy lông, Xa Chử đờ ra một lúc mới phản ứng được, tên nhóc này không biết từ lúc nào đã bò ra khỏi khăn quàng cổ, bò đến bên cổ hắn làm ổ.

Đây không phải là một thói quen tốt, không được để mèo con có thói quen ngủ này.

Xa Chử cảm thấy đầu có chút đau, muốn ngồi dậy nhấc bé con ra nơi khác lại cảm nhận được tên nhóc này hình như cũng đang nhập nhèm tỉnh dậy, mơ mơ màng màng mà ngẩng đầu lên, dùng cái đầu nhỏ đầy lông mềm mại cọ lên mặt hắn, sau đó lại bò lên trên, vỗ vỗ lên má hắn, nhẹ nhàng “Miao~” một tiếng, giống như là đang làm nũng vậy.

Xa Chử không có cách nào, cơn nhức đầu đều đã biến thành vô lực.

Hắn nhẹ tay nhẹ chân ngồi dậy, sợ mền bông của mình đè lên mèo con, vì vậy lại ôm lấy khăn quàng cổ ủ cho ấm rồi mới phủ lên người bé con, sau đó mới nhẹ tay nhẹ chân đứng dậy đi tắm rửa.

Ngày thứ hai của năm mới, Xa Chử nấu một nồi sủi cảo đông lạnh để ăn sáng, trong lúc đợi sủi cảo chín lại gấp gáp chạy vào phòng khách dùng nước ấm pha một ly sữa bột, chuẩn bị đút cho bé con uống. Mèo không dung nạp được đường lactose, không thể uống sữa bò được, nhưng bé con lại còn quá nhỏ, sợ ăn không được hạt thức ăn cho mèo, Xa Chử chỉ có thể mua một hộp bột sữa dê, trong trí nhớ của hắn, đến tận bây giờ hắn còn chưa được uống qua thứ mắc tới vậy.

Lúc Xa Chử quay trở lại phòng ngủ muốn bế bé con ra ăn sáng, hắn theo bản năng mà mở miệng, bấy giờ mới nhớ ra mình còn chưa đặt tên cho nó nữa.

Mèo con đã hoàn toàn tỉnh táo, hình như do không thấy Xa Chử ở bên cạnh nên có chút bất an mà nằm trên gối mở to mắt ngửi ngửi tìm kiếm xung quanh, lâu lâu sẽ rên lên một tiếng nho nhỏ, chiếc khăn choàng mới nãy còn đắp lên người nó đã bị nó đá bay.

Xa Chử bước đến gần ôm nó lên, lúc này mới nhìn thấy bao gối bị ướt một mảng nhỏ, Xa Chử đờ người ra, không biết nên khóc hay nên cười, cúi đầu gãi gãi cằm bé con, vô lực thở dài: “Nhóc đó...... Mới tới đã biết quậy phá rồi.”

Nhưng hắn vẫn là đem bé con ra phòng khách trước, đổ sữa vào nắp ly đã được rửa sạch, đặt xuống trước mặt bé con để nó tự uống.

Hắn không biết trước đó mèo mẹ đút nó ăn gì, nhưng rất rõ ràng là không phải cho nó uống sữa dê, chỉ thấy bé con do dự lại do thám mà vươn đầu lưỡi ra liếm một cái quanh thành nắp, nhấm nháp hương vị của sữa dê, nghiêng đầu ngước mắt nhìn Xa Chử, lại chôn mặt xuống dùng đầu lưỡi nhỏ mềm liếm thành nắp, mũi và mặt đều tèm nhem.

Xa Chử thấy bé con không bài trừ mới thoải mái thở dài một hơi, quay người vào phòng gỡ bao gối ra đem đi giặt, còn chưa đợi hắn nhớ ra nồi sủi cảo đang nấu trong bếp đã nhận được một cuộc gọi từ mẹ.

Cuộc gọi này không nghi ngờ gì chính là hậu quả của sự kích động nhất thời trong cuộc xem mắt ngày hôm qua, Xa Chử thở dài một hơi trong lòng, mệt mỏi xoa xoa ấn đường, phơi xong bao gối ngoài ban công rồi mới nhận điện thoại, vừa lắng nghe những lời chất vấn đầy phẫn nộ của cha mẹ, vừa buông mắt nhìn bé con liếm sữa.

Hắn cũng chỉ như xưa, hiếu thuận và ôn hoà tiếp nhận hết tất cả trách móc, nhưng lần này hắn đã không còn dối gạt mẹ nữa, sau một lúc trầm mặc, hắn nhẹ nhàng thở dài, nói: “Đây là do trời sinh, con thay đổi không được, cũng không có cách để thay đổi. Đừng kêu con đi làm hại con gái nhà người ta nữa.”

Đây đương nhiên là một cuộc gọi cực kỳ không vui vẻ.

Xa Chử có hơi dùng sức mà ném điện thoại lên ghế sofa, cuối cùng cũng nhớ ra nồi sủi cảo của mình, quay người chạy vào bếp thì đã nát từ lâu, đổ hết vào trong tô, đặt lên bàn bắt đầu ăn bữa sáng quá mức tuỳ tiện này, đột nhiên ngước mắt lên, đúng lúc đối diện với đôi mắt đang tò mò nhìn hắn, bỗng phát hiện bản thân ăn còn không bằng một con mèo con.

Nhưng hắn chỉ có thể nhếch môi cười, trong lúc bé con vẫn còn đang mở to mắt nhìn chằm chằm hắn và tô sủi cảo, vươn tay ra nhẹ nhàng xoa cái đầu nhỏ của nó, ôn hoà nói: “Nhóc không được ăn cái này đâu.”

Bé con thất vọng mà “Miao” một tiếng, sau đó lại cúi đầu liếm hết phần sữa Xa Chử mới đổ thêm cho nó, sữa đều văng hết ra mặt bàn xung quanh nắp ly.

Có lẽ đã bị dằn vặt đến không còn tâm tính, thấy bé con như vậy, Xa Chử cũng chẳng nổi giận, chỉ đứng dậy lấy khăn lau sạch bàn, lại ôm bé con vào phòng tắm, dùng khăn lông khô lau người cho nó, trên người bé con lúc này chỉ còn hương vừa thuần khiết lại ngọt ngào.

Bé con lúc nằm trong vòng tay Xa Chử cực kỳ yên tĩnh, còn biết ngẩng đầu lên nhìn hắn. Đôi mắt bé con dưới ánh đèn lại không phải là màu đen, mà là một màu nâu nhàn nhạt, giống như một viên hổ phách trong vắt, xinh đẹp cực điểm.

Hôm nay là ngày cuối tuần, nhưng Xa Chử lại cảm thấy mệt mỏi y như đang đi làm, hắn nằm bẹp trên sofa mở TV, phát đại một chương trình thường xem nào đó, hắn thậm chí còn không biết nghệ sĩ trên màn hình là ai, có tác phẩm gì.

Bản thân hắn cũng không phát hiện ra, hắn đã sớm có thói quen này, dùng tiếng người nói cười trên TV, giả bộ như cuộc sống của hắn không hề cô độc, không hề đơn điệu.

Nhưng hôm nay lại có cái gì đó không giống nữa.

Bé con vốn nên nằm ngủ trong ổ lại đang cố gắng vươn những cái chân ngắn ngủn của mình để bò sang bên đây, đi vòng quanh chân hắn, một chân trước nhẹ nhàng nắm lấy ống quần hắn kéo kéo, nhỏ nhẹ lại nũng nịu “Miao~” một tiếng.

Xa Chử lấy lại tinh thần, dời mắt ra khỏi màn hình TV, cúi đầu nhìn nó, đối diện với đôi mắt xinh đẹp kia, hai chữ ỷ lại được thể hiện rõ ràng chân thật như vậy, hắn chỉ có thể cúi người ôm lấy nó đặt lên đùi mình.

Bé con hình như có thể cảm nhận được hắn đang không vui, lại rừ rừ thêm mấy tiếng, cái đầu nhỏ cọ cọ lên áo hắn, sau đó lại nằm xuống, phô bày chiếc bụng nhỏ đầy lông mềm mại, ngẩng đầu nhìn Xa Chử kêu meo meo.

Xa Chử nghi hoặc mà xoa xoa bụng nó, bé con thoải mái đến híp mắt lại, cái đuôi nhỏ không ngừng lắc lư, vào lúc hắn muốn rút tay về, lại gấp gáp dùng hết bốn chân ôm lấy tay hắn không cho động đậy, là một nhóc quỷ vừa dính người vừa biết làm nũng.

Xa Chử nhúc nhích bàn tay đang được ôm lấy, ngón nhỏ nhẹ nhàng chạm chạm lên mũi bé con, đôi mắt dần xuất hiện ý cười, nhớ ra mình còn chưa đặt tên cho nhóc nũng nịu này.

“Nên gọi là gì nhỉ?”

“Meo Meo?”

“Nhóc Mèo?”

“Nhóc Con*?”

*: ở đây dùng 崽崽, có nghĩa là nhóc con, con trai, Hán Việt là tể tể.

......

Mỗi lần hắn thay đổi cách xưng hô, mèo con sẽ dùng hàm răng vẫn chưa mọc đủ của mình nhẹ nhàng cắn lên đầu ngón trỏ của hắn, nghe thấy cái tên cuối cùng mới nhẹ nhàng liếm liếm ngón tay hắn.

Xa Chử không hề chú ý đến đầu mắt đuôi mày của mình đều là ý cười dịu dàng, cúi đầu dùng đầu mũi nhẹ nhàng cọ vào trước cổ mèo con: “Được thôi, vậy thì gọi là Nhóc Con ha.”

Tác giả: Bổ sung chút xíu, sợ mọi người không chú ý đến những chi tiết sau đó, lúc Xa Chử nhặt được Nhóc Con thì Nhóc Con đã hai tháng tuổi dòi nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.