Nhật Ký Nuôi Dưỡng Mèo Con

Chương 5: Chương 5




DAY 100

Hết Mùng Năm là lại đến ngày dân làm công trở về với công việc của mình, bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng nghĩ đến mỗi ngày trở về nhà liền sẽ được một cục lông mềm mại nhào đến dính lấy mình, hình như đến lao động chân tay cũng đã không còn vất vả như trước nữa.

Xuân đến, Xa Chử sợ Nhóc Con lạnh, đặc biệt mở app shopping mấy ngàn năm chưa động vào trên điện thoại, mua một đống áo và giày màu đỏ.

Lúc mặc thử, Nhóc Con hiển nhiên cực kỳ kháng cự mấy thứ ảnh hưởng đến sự tự do trong hành động của nó, nhưng sau khi được Xa Chử ôm vào trong lòng vuốt lông hết nửa tiếng đồng hồ, còn dịu dàng mềm giọng dỗ dành mất nửa ngày, thậm chí còn phá vỡ quy tắc, hối lộ thêm một thanh bánh thưởng.

Đệm thịt mềm mại lười nhác vỗ lên mặt Xa Chử, Nhóc Con vẫn là rất rộng lượng mà cho phép Xa Chử mặc chiếc áo lông dê thêu chỉ vàng mới được may cho mình. Gài xong nút, Xa Chử đặt nó lên Sofa, cho nó đi thử mấy bước.

Rõ ràng là Nhóc Con không hề thích ứng được với bộ đồ mới này, cúi đầu mở miệng cắn góc áo, chân cũng nhịn không được muốn giật quả cầu lông đỏ treo trên áo, vì vậy mới đi được hai bước liền té ngã, từ mép Sofa trượt xuống đất, may mắn Xa Chử chụp được.

“Mặc đồ vào là không biết đi rồi sao?” Xa Chử buồn cười, cởi quả cầu lông xuống, lại ôm nó lên Sofa cho nó đứng vững, sau đó hắn ngồi xuống bên cạnh, mở hai cánh tay ra với nó, kêu nó đi về phía mình.

Nhóc con đã té một lần, có hơi do dự, bộ đồ trên người một chút cũng không thoải mái, nó muốn cởi ra cơ. Nó ngẩng đầu lên nhìn Xa Chử, uỷ khuất tủi thân meo một tiếng với hắn.

“Không sao, không té đâu mà, bước qua bên anh này.” Xa Chử vỗ vỗ tay, còn cỗ vũ mà nhích người lên trước một chút.

Nhưng nhóc con mặc quần áo lên người giống y như đứa nhỏ mới tập đi vậy, lắc lư nghiêng ngả, giống như chiếc áo đã hút đi hết khả năng cân bằng trời phú, chân sau đạp chân trước, lâu lâu còn lắc lắc đầu, tức giận lại cúi đầu cắn góc áo, sau đó thì không thèm đi nữa, nằm bẹp trên ghế Sofa, chiếc răng nhỏ cắn xé quần áo, muốn cởi nó ra.

Cơn giận của bé con ngày càng lớn, Xa Chử vừa buồn cười vừa giận, chỉ có thể thoả hiệp ngồi sát đến bên nó, nhưng vẫn không chịu cởi quần áo khiến Nhóc Con khó chịu ra, bàn tay ôm lấy phần dưới nách nó, mắt đối mắt mũi cạ lên mũi nó: “Bây giờ ngoài kia lạnh lắm, nếu như em không mặc quần áo, chắc chắn sẽ bị bệnh, vậy là không được đi siêu thị với anh nữa đâu nha.”

Nhóc Con nhỏ nhẹ “Miao” một tiếng, cổ họng gầm gầm gừ gừ, không biết nó đang muốn nói gì, nhưng rất rõ ràng là đang rất không vui, nhưng cũng không hề muốn dùng móng chân của mình để tổn thương Xa Chử, chỉ là dùng đệm thịt hồng hào đặt lên mũi Xa Chử, đẩy hắn ra.

- ----- Rõ ràng là một nhóc con lúc nào cũng dính lấy mình, bây giờ vì không thích mặc quần áo nên tức giận, còn không muốn thân cận với mình nữa.

Xa Chử bị bộ dáng này của nó chọc cười, giả bộ tức giận đặt nó lên Sofa, cố ý lạnh mặt má: “Được thôi, vậy thì sẽ không đưa em ra ngoài cùng nữa.”

Nhóc Con cực kỳ linh tính, trong lòng Xa Chử nó là đứa nhỏ thông minh nhất loài, hắn vừa đặt nó xuống liền nghe thấy nó tức giận “Meo!” một tiếng, ngã trái ngã phải chạy về phía hắn, nhưng không biết có phải do quần áo quá dày rồi hay không, giới hạn lại hoạt động của nó, cơ thể nó hơi nghiêng, toàn bộ cân bằng đều lệch mất, vào lúc lại lần nữa sắp rơi ra khỏi ghế thì được Xa Chử nhanh tay lẹ mắt chụp lấy.

Nhóc con uỷ khuất lắm, nằm co người trong lòng Xa Chử không thèm nhúc nhích nữa, chỉ nhỏ tiếng meo meo.

“Đợi trời ấm trở lại thì không cần mặc nữa đâu,“ Nó vừa làm nũng như vậy, Xa Chử liền cảm thấy bản thân hình như đã có chút hơi quá đáng, chột dạ gãi gãi cằm cho nó, “Mặc áo vào thôi đã khó khăn như vậy rồi, sao anh dám cho em mang giày nữa đây?”

Nhóc Con cúi đầu, chiếc lưỡi nhỏ ấm áp liếm liếm ngón tay hắn, lại làm nũng mà “Miao” một tiếng, dụ dỗ đến mức Xa Chử cũng ma xui quỷ khiến lại phá lệ lần nữa lấy thêm một thanh bánh thưởng cho nó.

Khó khăn lắm mới lết được đến khai xuân, Nhóc Con cuối cùng cũng quen với việc mặc quần áo, nhưng thực ra nó chỉ là ghét nhất bộ đồ màu đỏ đầu tiên mà Xa Chử mặc cho thôi, bởi vì đó là ấn tượng thất bại đã in sâu trong đầu nó, với cả đến tối nó nhất định sẽ không mặc quần áo, nếu không sẽ tức giận rất lâu, đến cá khô mà nó thích nhất cũng không thèm đụng tới, Xa Chử phải phí rất nhiều công sức mới dỗ dành được.

Lại là một ngày làm việc tăng ca đến tối khuya, Xa Chử nhìn vào màn hình điện thoại đã được kết nối với camera trong căn hộ, thấy Nhóc Con đang nằm đó chờ đợi mình, cảm giác bực tức khi bị lãnh đạo kiếm chuyện đột nhiên nhét thêm một đống việc cũng dần dần biến mất.

Nhóc Con nhận thức được Xa Chử có thể nhìn thấy mình thông qua cái thứ biết quay được gắn phía trên TV kia, vì vậy nó chưa từng có ý muốn động đến, chỉ nhìn chằm chằm vào camera mấy giây, chậm rãi liếm liếm chân, sau đó đứng dậy chui xuống phía dưới Sofa ngậm gậy đồ chơi ra, đứng đối diện với camera lắc lắc cây gậy, con cá nhỏ được cột trên sợi dậy lắc lư nhè nhẹ.

Tim Xa Chử lập tức mềm nhũn cả ra.

Mỗi khi hắn ôm công việc về nhà làm, Nhóc Con sẽ không bao giờ làm phiền hắn, nhưng sẽ rất dính lấy hắn, vẫn luôn nhẹ nhàng nhảy lên mặt bàn, ngồi xuống bên cạnh màn hình máy tính, đợi đến khi Xa Chử làm xong việc thì sẽ nhìn thấy cái đầu nhỏ kia đang dựa lên máy tính gật gù rồi. Nếu như đến sáng chủ nhật, nó biết được Xa Chử đã hoàn tất công việc rồi sẽ chạy đi tìm gậy đồ chơi ra để Xa Chử chơi với mình.

Mới đầu Xa Chử còn cho rằng nó cảm thấy buồn chán, nhưng sau đó mới hiểu ra rằng nó chỉ là muốn làm cho mình vui vẻ, vì mỗi lần dùng gậy đồ chơi đùa giỡn với nó nụ cười trên mặt hắn chưa bao giờ tắt.

Trời xuân lạnh lẽo, máy sưởi trong công ty đã sớm tắt mất, lạnh đến mức tay chân đông cứng, Xa Chử nhìn Nhóc Con một lúc, cảm thấy như hơi ấm ở nhà xuyên qua màn hình điện thoại Lan toả vào tận xương cốt.

Lúc Xa Chử về đến nhà Nhóc Con đã bò lên giường ngủ ở vị trí hắn thường nằm rồi, Xa Chử nhẹ tay nhẹ chân tắm rửa xong lên giường nó liền tỉnh dậy, ngáp ngắn ngáp dài bò lên ngực hắn, cái đầu nhỏ đầy lông mềm mại dụi lên cằm hắn, nhẹ nhàng nũng nịu meo một tiếng, lưỡi nhỏ liếm liếm phần cằm đã có chút xanh do quá bận bịu mà không kịp xử lý của Xa Chử, cái đuôi phớt qua phớt lại trên bàn tay hắn.

Xa Chử để nó tuỳ ý nằm trong lòng mình, cũng chẳng ôm nó ra nữa, nhấc tay kéo mền lên đắp cho nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.